Quan sát biểu hiện có phần lúng túng từ Tần Dực, Trình Liệt thu hồi nụ
cười mang thâm ý kia lại, bấy giờ mới chuyển sang Du Quánh:
- Du tướng quân, về chuyện hoàng hậu gửi mật thư có ý đồ mưu phản cho khanh, khanh có gì muốn nói thì cứ nói rõ đi!
Du Quánh chậm rãi ngước lên nhìn hoàng thượng, chắp hai tay thưa rằng:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần tuyệt nhiên chẳng hề biết gì về mật thư tạo phản kia, đêm qua cũng không sai thuộc hạ nào đến thượng uyển, càng
không tin hoàng hậu nương nương gửi nó cho thần! Du gia tuy không có chỗ dựa nơi triều chính và không được trọng dụng, nhưng chưa bao giờ thần
mang ý hai lòng với thiên tử ở trên cao! Với những gì có được, thần cảm
tạ long ân của thánh thượng, tận tâm tận tuỵ phục vụ triều đình, cúi
mong hoàng thượng anh minh suy xét!
- Trẫm được biết trong Du gia có một đội binh trên ngàn người? Lý do gì Du gia khanh lại nuôi giữ một lượng binh như vậy?
- Hồi hoàng thượng, đó chẳng qua là đoàn lính phòng vệ của Du gia, do
trước đây Yên Kinh có trộm cướp hoành hành khiến bá tính khổ sở vì vậy
gia phụ thần đã xin phép tiên đế cho xây dựng một đoàn lính phòng vệ
hòng bảo vệ dân chúng...
- Khanh có biết nuôi trữ quân lính riêng là đại tội, cho dù là lính phòng vệ thì cũng phải suy xét kỹ càng và
trình báo rõ với trẫm.
- Nếu Du gia thần có ý tạo phản thì một ngàn lính ít ỏi đó có thể làm được gì?
Các thần tử bắt đầu bàn luận, tướng Du Quánh nói đúng lắm, chẳng ai tạo
phản chỉ với một ngàn lính quá ít như thế! Về phần Trình Liệt, hắn vẫn
chăm chú nhìn Du Quánh và thấy đôi mắt đó sáng rực bình thản, lại đúng
từng lời nói đều rõ ràng chí lý. Tiếp theo hắn yêu cầu Liêu công công
mang ra một cái khay, trên đó là mật thư tạo phản và một tờ giấy có mấy
dòng thơ, lệnh vị thái giám đi một vòng cho những thần tử xem qua hòng
đối chiếu bút tích, tiếp đến là đưa cho Du Quánh đọc.
- Bút tích
trên mật thư và bài thơ đó, đều là của hoàng hậu nương nương! Trẫm đã
đích thân đối chiếu kỹ lưỡng, quả nhiên chỉ có thể là cùng một người. Rõ ràng chính hoàng hậu đã ghi trong mật thư những lời lẽ mang ý đồ mưu
phản, cùng với tên của khanh, khanh nói xem với chứng cứ thuyết phục thế này trẫm phải làm sao?
Lần này chánh điện tiếp tục vang lên
những lời xôn xao không ngớt, vẻ như đang có chiều hướng chuyển qua nghi ngờ Du gia, bởi sự thật bài thơ có đề tên "Du Ca" với bút tích trên đó
so với trong mật thư có thể nói là y hệt nhau! Chứng tỏ, hoàng hậu là
người viết bức thư "phản nghịch" ấy và liệu Du Quánh có thể trong sạch
khi tên mình được nêu rõ trong thư? Có lẽ chính vị tướng họ Du cũng
không thể biện luận khi cầm trên tay hai tờ giấy đúng với bút tích của
biểu muội.
- Thật trùng hợp! Du hoàng hậu và Tần tướng quân có
gian tình, lại còn mật thư tạo phản gửi cho Du tướng quân, lý nào Tần
gia và Du gia đang liên thủ?
Câu phỏng đoán đáng sợ từ một thần
tử vang lên giữa cục diện rối ren, lần nữa khiến lời bàn tán nơi chánh
điện càng thêm lớn. Trong khi Tần Dực, Tần Chinh và cả Du Quánh đều rơi
vào vòng lao lý thì ngồi trên ngai vàng kia, Trình Liệt lại mang một
gương mặt điềm tĩnh đến khó đoán...
Khi bãi triều, Trình Liệt
bước ra sảnh chánh điện, còn chưa kịp đặt chân xuống những bậc thang
khắc rồng thì từ xa có thị vệ đi đến tâu rằng: "Hồi hoàng thượng, hoàng
hậu nương nương đã chờ dưới chánh điện rất lâu xin được diện kiến", tức
khắc hắn không khỏi ngạc nhiên chẳng phải đã hạ lệnh giam giữ nàng ở
Phụng Hoa cung sao? Hắn hỏi thị vệ và được biết Du Ca muốn rời khỏi tẩm
cung nhưng bị thị vệ ngăn lại, nàng chẳng màng đến khẩu dụ của thánh
thượng liền rút kiếm ra quyết liệt muốn đấu một trận. Hoàng hậu đang
mang long thai, thị vệ sợ ảnh hưởng đến phụng thể sẽ bị hoàng thượng
trách phạt nên đành nhường bước. Thật không thể chịu nổi tính khí ngang
tàng đó của nàng, Trình Liệt đành hạ lệnh để nàng đến diện kiến. Không
quá lâu sau, bóng dáng Du Ca xuất hiện bước nhanh đến chỗ hoàng thượng
còn đứng trên bậc tam cấp, mau chóng hành lễ rồi hỏi:
- Có phải hoàng thượng đã lệnh bắt biểu ca Du Quánh vào ngục?
- Hoàng hậu nàng lại muốn kháng lệnh sao? Chẳng phải ta lệnh nếu không có sự cho phép của ta thì nàng không được rời khỏi Phụng Hoa cung nửa
bước?
- Hoàng thượng, chuyện cấp bách này không chỉ liên quan đến ta mà còn là Du gia, thử hỏi làm sao ta có thể ngồi yên?
Trình Liệt chậm rãi quay qua nhìn trực diện Du Ca, mang chất giọng vô cảm:
- Chuyện triều chính không cần hậu cung xen vào, chưa kể nàng hiện đang
là nghi phạm, đừng tự ý hành sự nữa nếu không đừng trách ta nặng tay với nàng!
Hết việc bị nghi có gian tình với tướng quân, lại thêm
việc dính líu về mật thư mang ý phản nghịch, bao nhiêu cái tội khủng
khiếp đổ lên đầu như thế thử hỏi làm sao Du Ca khoanh tay để mặc chuyện
xét xử, huống hồ bản thân bây giờ còn để ý đến kháng lệnh hay không ư,
vì vậy trước lời đe doạ từ Trình Liệt thì nàng càng chẳng để ý đến liền
bước lên đứng ngay phía trước và kiên quyết:
- Chuyện đêm qua
giữa ta và Tần tướng quân nhìn vào rõ ràng là có sắp đặt! Ta và ngài ấy
vừa gặp nhau thì chàng đã đến đúng lúc, làm gì có chuyện không sai một
khắc như vậy? Nếu khi ấy chàng kịp ra lệnh phong toả xung quanh vườn mai thì biết đâu đã bắt được tên thái giám giả mạo kia!
- Cho dù có
kẻ giả mạo đó thì xung quanh vườn mai có bao nhiêu tẩm cung và viện
cung, trong lúc thị vệ lục soát hết thì hắn cũng bỏ trốn rồi! Nàng đừng
quên, là Triệu quý phi trên đường đến ngự thư phòng tình cờ trông thấy
Tần tướng quân đi về phía vườn mai nên đã đến gặp ta bẩm lại. Nếu theo
cách của nàng thì nàng ta cố tình sắp đặt để ta bắt gặp hai người ở vườn mai ư?
- Ta không nói là Triệu quý phi đứng phía sau dàn dựng,
nhưng rõ ràng lời nàng ta chưa thoả đáng và vì sao có sự trùng hợp ngẫu
nhiên đến vậy, chưa kể đêm khuya trời tối lại nhìn từ xa làm sao nàng ta nhận ra đó là Tần tướng quân trong khi ngài ấy không hề vận tướng phục? Rõ ràng chính chàng cũng nhận ra điều ấy!
- Nàng đừng nói nữa,
quay về Phụng Hoa cung và ngồi yên ở đó! Chuyện giữa nàng và Tần tướng
quân cùng với bức mật thư mưu phản, tự ta có cách giải quyết!
Trước dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên từ Trình Liệt, Du Ca tự hỏi trong lòng hắn đang nghĩ gì? Là nghi ngờ nàng, tin tưởng nàng hay vốn dĩ đã mang toan
tính riêng? Vì sao người nam nhân ở trước mặt này lại khiến nàng mù mờ
khó đoán đến vậy, từng bước hắn đi đều đem theo cả một dụng ý sâu xa
khiến nàng có cầm đèn soi cũng vô phương. Hắn có lúc dịu dàng chân thành với nàng, nhưng cũng có lúc tâm cơ sâu thẳm vạn biến làm nàng khổ sở
suy đoán. Tức thì nàng vươn tay níu lấy vạt áo long bào lạnh lẽo đó, bất giác buông một câu hỏi:
- Rốt cuộc là chàng có tin ta không...?
Chăm chú nhìn khuôn mặt nửa bình thản nửa chờ đợi của giai nhân trước mắt,
Trình Liệt trong một khắc thoáng im lặng, đáy mắt bao phủ tầng tầng lớp
lớp mờ mịt như thể không muốn ai có thể đoán ra ý nghĩ thật sự ẩn chứa
bên trong ấy. Không chỉ giữa việc tin hay không, mà còn phản chiếu những suy tính sâu xa khác.
- Sự việc nghiêm trọng thế này chẳng thể
nào chỉ nói vài câu tin hay không! Ta đã nói rồi, nàng đừng tuỳ tiện
nữa, ta ắt biết cách xử trí ổn thoả!
- Trình Liệt, ta những tưởng chàng đã hiểu rõ tình cảm ta dành cho chàng như thế nào! Du Ca này có
thể là loại nữ nhân bại hoại như vậy sao? Phản bội phu quân và còn mang ý đồ hãm hại chàng ư? Còn cả Tần bá bá, Tần đại ca và biểu ca Du Quánh,
Du gia lẫn Tần gia đều tuyệt đối không làm chuyện gây hại cho thiên tử!
Nếu chàng hồ đồ xử tội các công thần thì chẳng khác gì Nguyên đế năm đó!
Ngay lập tức đôi mắt thản nhiên kia liền tối sầm, con ngươi sẫm màu chợt nở
ra bởi giận dữ, nét mặt trở nên đanh sắc vô cùng, Trình Liệt mau chóng
túm chặt lấy hai đầu vai mảnh mai đó mà không nghĩ có thể khiến Du Ca
đau, trong lòng cuồng nộ khi bị so sánh với Nguyên đế trong lịch sử Bắc
Đại sáu mươi năm trước, vì nhu nhược hàm hồ mà xử oan công thần khiến
người đời về sau gọi bằng hai từ "hôn quân"! Nàng vì sao dám đem hắn ra
so sánh như thế?
- Du Ca, nàng đừng nghĩ ta hết lần này đến lần
khác bỏ qua cho nàng thì nghĩa là ta nhân nhượng nàng! Đừng bao giờ quên vị trí của mình chỉ là hoàng hậu chốn hậu cung, bản thân muốn nói gì
thì phải suy nghĩ kỹ càng! Du gia của nàng và cả Tần gia đều là dòng dõi tiền triều, ta há có thể an tâm sao?
Dẫu bị Trình Liệt bóp vai
đến đau nhưng Du Ca chẳng màng, chỉ mang biểu hiện vô cùng kinh ngạc
trước những lời lẽ vừa phát ra đó, thế đây chính là suy nghĩ thật lòng
của vị hoàng đế này ư? Nàng thật sự không hiểu nổi hắn nữa...
- Ta từng nghĩ, nỗi hận của chàng đối với gia phụ ta sẽ dần nguôi ngoai theo thời gian nhưng có lẽ ta đã lầm rồi.
- Nguôi ngoai sao? Ta chưa bao giờ nói như thế cả! Mẫu thân và phụ thân
ta trải qua đau đớn bất công như vậy mà ta có thể quên ư? Mỗi đêm trước
khi ngủ, ta nhắm mắt lại thì đều trông thấy dáng vẻ khổ đau nhung nhớ
của mẫu thân, dù không chứng kiến tận mắt cái chết của phụ thân nhưng ta cũng có thể hình dung được cảm xúc xót xa tận cùng ấy, cả chuyện ông ấy không hề muốn rời xa mẫu thân ta! Tất cả đều là Ân thúc kể lại cho ta,
trái tim lẫn trí óc này đều không lúc nào quên được mối thù đáng hận đó, nàng hiểu không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT