Lục Bảo lặng lẽ đứng ở một góc khuất, lẫn vào trong đám đông ồn ào, xô bồ của phiên chợ chiều. Khung cảnh náo nhiệt trong mắt anh lúc này được phủ dày bởi một màn sương mù đen kịt. Tâm điểm hướng đến là gã thanh niên độ chừng hai mấy tuổi đời, vận quần âu và áo sơmi, tuyền một màu đen, may bằng thứ vải thoạt nhìn khá thô cứng.
Vẻ ngoài khiến người ta liên tưởng ngay đến một nhân viên đa cấp hay những tên cò mồi chuyên nghiệp. Từ chiếc vali đen bóng mang theo bên mình, hắn ta liên tục lấy ra những nhánh cổ trùng thân thảo bày lên trên chiếc bàn gỗ vuông đặt trước mặt, miệng không ngớt chào mời, quảng bá công dụng thần kỳ mà chúng đem lại.
Khách khứa ngày nào cũng đến đông nườm nượp, vây quanh hắn, hết lớp này đến lớp khác. Có người béo tròn béo trục, bước chân chậm chạp nặng nề, đưa mãi cái bụng căng phồng ra phía trước, hàng nút áo lúc nào cũng chực chờ đứt phựt phô bày ra toàn bộ lớp mỡ chảy xệ bên trong.
Nhưng cũng có không ít người, thân thể gầy khẳng khiu, phần xương quai xanh nhô lên, như muốn đâm thủng cả lớp da mỏng manh lòi ra ngoài, vẫn luôn miệng bảo rằng mình béo. Nhìn những ánh mắt hao háo trông vào cái vali như muốn lao ngay vào, giành giựt, ăn tươi nuốt sống cái tên mồm mép liến thoắng kia để cướp ngay lấy những con cổ trùng bỏ ngay vào miệng mà nhai mà nuốt, không phải đợi chờ chen lấn, khiến Lục Bảo thoáng rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến những tham lam vô độ của loài người.
Ngay lúc này, ở tại một góc khuất khác, cách đó không xa, còn có một bóng đen nữa, đang ẩn mình trong một con hẻm cụt. Hắn ta cũng như Lục Bảo, đang ẩn mình quan sát một ai đó, chỉ khác nhau ở chỗ, điểm tập trung của họ.. không giống nhau.
Khi thấy ánh mắt của mục tiêu đang kiên trì, bền bỉ tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào tên bán cổ trùng, không rời ra một giây một phút nào, hắn ta mới yên tâm, lẳng lặng rời khỏi chỗ ẩn nấp, rẽ nhanh vào một con hẻm khác, lướt đi như một bóng ma. Đến một giao lộ ở ngã 4, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ đạo mạo như một ẩn sĩ đạo pháp cao thâm với y phục màu nâu nhạt, tay phe phẩy cây quạt nan hình lá bồ đề, điệu bộ trông như mấy ông quân sư trong phim Tàu. Vẻ mặt nhàn nhã, mắt hơi díp lại, như đang chờ đợi ai, hoặc điều gì đó không rõ.
Bất chợt, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, cất giọng lanh lảnh: "này cô, tôi trông khí sắc cô không được tốt lắm, chà chà, cả cái thân thể này nữa, trông cũng không ổn chút nào..".
Người phụ nữ nhìn quanh, ánh mắt hơi khó chịu tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng nói, tia nhìn quét nhanh khắp lượt gã đang ngồi trên lề đường, bực dọc hỏi: "ông hỏi ai, đang nói với tôi đấy à..?"
"Không nói với cô thì với ai, ở đây làm gì có ai khác nữa.."
"Câu vừa rồi của ông, có ý gì..?"
"Tôi chỉ muốn giúp cô thôi..", hắn ta chậm rãi nói.
"Giúp..? Giúp cái gì..? Bằng cách nào..?", ánh mắt cô ta vẫn chưa hết dò xét.
"Tôi bán một loại cổ trùng sống, có khả năng tiêu hủy toàn bộ mỡ thừa trên người cô đây, cô có hứng thú không..?"
Cô ta lại nhìn khắp người hắn thêm một lượt nữa. Tỏ vẻ không quan tâm, trong đầu lúc này hiện lên suy nghĩ: "lại một tên lừa đảo đây mà, cổ trùng thảo dược gì chứ, cô đã uống hàng chục hàng trăm loại, từ Tây đến Ta, ngay cả những bài thuốc cổ truyền nghe đồn từ tận đẩu tận đâu nơi rừng sâu núi thẳm, cô cũng đã lặn lội kiếm tìm cho bằng được, nhưng rồi cũng chẳng có ích gì, toàn một lũ lừa đảo..", nghĩ xong cô xoay người định bước đi, thì nghe tiếng hắn ta vang lên sau lưng: "ơ kìa, ít nhất cô cũng nên nghe tôi nói về chúng rồi mới quyết định chứ..?"
Lưỡng lự một chút, cô ta tiến đến, ngồi xuống bên cạnh hắn: "được thôi, để xem ông giở trò gì.."
Hắn ta không nhìn cô, lẳng lặng lấy từ túi vải mang theo bên mình ra một hũ thủy tinh nhỏ, bên trong đó chứa một loại côn trùng rất lạ, cất giọng đều đều: "đây là thứ mà tôi đã nói đến lúc nãy, cô nhìn vẻ ngoài của nó xem, vô hại và tuyệt mỹ chứ hả..", nói rồi hắn ta cười phá lên, ánh mắt không giấu nổi tự mãn.
Cô gái đón lấy cái hũ thủy tinh từ tay hắn ta, đưa mắt lại thật gần ngắm nghía con vật bên trong. Thoạt nhìn nó có vẻ giống con ruồi, nhưng nhìn kĩ hơn, chỉ có cặp mắt và đôi cánh là giống. Phần lưng lại có sọc trông như con ong. Phần bụng hơi dài, thon nhỏ, đầu có kim giống con muỗi. Có 3 cặp chân dài, chia thành 4 khớp gấp, lông và gai nhỏ mọc rải rác, kích thước chân nhỏ dần từ trên xuống, giống như chân lũ bọ chét khi được phóng to dưới kính hiển vi.
Toàn thân nó màu đen pha sọc vàng.
Dường như, nó cũng biết mình đang bị quan sát, nên ngoan ngoãn nằm im, bám chắc trên nắp hũ thủy tinh. Khi ánh mắt cô gái đã hoàn toàn tập trung nhìn chằm chằm vào đó như bị thôi miên, thì sinh vật kỳ dị kia đột ngột đập cánh bay lên rời khỏi vị trí ban đầu, hung hãn lao nhanh về phía con ngươi đen láy, lúc này đang bị phóng to lên quá cỡ ở phần đáy hũ thủy tinh, khiến cô gái theo phản xạ, giật mình buông tay, thả cái hũ rơi xuống.
Như đã đoán được từ trước, hắn ta đưa nhanh tay ra đỡ lấy cái hũ khi nó chỉ còn cách mặt đất vài tấc, không đợi cô ta hoàn hồn, hắn đã tiếp luôn: "khi cô đem về, chỉ cần mỗi ngày đều đặn đưa ngón Thực còn lại của cô vào hũ cho nó truyền dịch tiết vào làm tiêu mỡ, liên tục trong 3 ngày, cô sẽ có được cân nặng như ý.."
Mặt cô gái thoáng biến sắc: "sao.. sao ông biết tôi chỉ còn lại 1 ngón Thực.."
Hắn ta lại cười phá lên: "cô không cần biết điều đó, chỉ cần nói với ta, cô có dám thử hay không..?"
-----------------------------
Để biết được lí do cô ta chỉ còn một ngón Thực, không thể không nói qua đôi điều về cô gái này. Cô ta tên Phúc, mới 22, đã một nách 2 con nhỏ. Ba mẹ đặt cho cô cái tên Phúc cũng chỉ cầu cuộc sống cô sau này được hưởng phúc dày, không gặp phải những hung hiểm, tai họa khôn lường trong kiếp nhân sinh nhiều biến động. Thế nhưng, ông Trời thường khéo bày chuyện trái ngang dở khóc dở cười, không phải ai tên Tài cũng có Tài năng hơn người, tên Thiện thì sẽ một lòng hướng Thiện, tên Đức thì cả đời Đức cao vọng trọng, cũng như thế, cô ta tên Phúc nhưng phận lại Bạc vô cùng.
Mới 16 tuổi đã nông nổi dại khờ, mang cái bầu nặng trịch, cùng một thanh niên nhà sát vách. Nhà anh ta thuộc hàng khá giả trong vùng, không cưới hỏi, không một lần được mặc áo cô dâu, cô cứ thế bước chân vào ngôi nhà đó. 17 tuổi làm mẹ, 19 tuổi lại thêm một sinh linh nữa ra đời, chồng cô thì ngày càng trái tính trái nết. Con khóc ngằn ngặt giữa đêm, anh ta cũng không buồn dỗ, lại còn hở ra là dọa bóp chết cả mẹ lẫn con.
Ngày trước anh ta không như thế, yêu chiều cô hết lòng hết dạ, cô nói một.. anh ta không dám nói 2. Nhưng sự đời là vậy, làm cha ở cái tuổi 18, cũng chỉ là đứa trẻ lớn xác, huống chi anh ta lại là con một, được cha mẹ cưng như trứng mỏng, thuộc diện con cầu con khẩn. Những lúc say, anh ta còn ác mồm ác miệng bảo con không phải của anh ta, rằng cô là loại dễ dãi, với anh ta cũng chẳng phải lần đầu. Lâu dần, mẹ chồng cũng tin đó là thật, cộng với tính chiều con đã sẵn trong máu, bà ta cũng dần trở nên ghẻ lạnh với cô con dâu hờ.
Lẽ ra, cô phải hận anh ta đến tận xương tủy mới phải, vậy mà dẫu nhiều lần muốn chết cùng con, cô vẫn quyết định sống tiếp, chỉ vì.. cô không làm sao học cách ghét con người đó được, nói gì đến thù hằn. Lần sinh đứa con thứ nhất, cô tăng đến gần 20kg, anh ta càng nhìn vào thân hình sắp lăn đi được của vợ càng nảy sinh chán ngán, thành ra nhìn cái gì cũng theo đó mà thấy không vừa mắt, đi đêm về hôm, người nồng nặc mùi rượu, và.. cái mùi đáng tởm, của gái và tiền.
Nhưng rồi sau nhiều nỗ lực, cô lại trở nên thon thả như xưa, thậm chí đẹp ra, ông bà xưa nói không sai, rằng: "gái một con, trông mòn con mắt..", anh ta lại lao vào cô không rời nửa bước, đó cũng là lí do đứa con tiếp theo ra đời. Sinh năm một liền tù tì 2 đứa, khiến cô không thể kiểm soat nổi thân hình xồ xề và những vết rạn nứt thâm đen vằn vện xấu xí chạy dọc khắp bụng, đùi mình nữa.
Nhiều đêm, cô lẳng lặng xuống bếp, cầm lên con dao gọt trái cây bén ngót, rà qua rà lại lưỡi dao sắc lạnh trên những mảng thịt da xấu xí, lực chà sát càng ngày càng mạnh tay hơn, khiến bề mặt da đêm nào cũng rướm máu lỗ chỗ. Cô muốn lột sạch nó đi, với suy nghĩ rồi những vùng da đó sẽ kéo da non, lành thịt, trả lại cho cô làn da đẹp đẽ nguyên vẹn ban đầu.
Lần nào, cô cũng nhờ tiếng khóc của 2 đứa trẻ mà giật mình, vứt đi con dao trong tay vào góc phòng, ẵm con lên dỗ dành, mà mẹ con chẳng hiểu vì sao, càng dỗ càng cùng nhau khóc lớn hơn. Khi cô ra ngoài, nhìn thấy những đứa trẻ con, làn da chúng.. thật mềm mịn, hồng hào. Chúng khiến cô ta không ngăn được mình đưa những ngón tay lên, lướt nhẹ trên đó và khao khát có nó. Có đôi lần, vô tình hay hữu ý, một móng tay sắc nhọn nào đó của cô ta đã để lại những vết xước nhỏ, dài ngoằng trên mặt những đứa trẻ đó, khi chúng khóc ré lên, cô ta ngay lập tức rời đi.
Về đến nhà, nhìn vết máu nhỏ đã khô cứng lại nơi đầu móng tay, cô ta bất giác đưa lên mũi, rồi đưa hẳn vào miệng thử nếm xem, mùi vị của nó như thế nào.. bất giác, môi nở ra một nụ cười, như thể chỉ cần chút máu này thôi, cũng có tác dụng giúp cô ta cứu vãn phần da thịt nào đó trên cơ thể vậy.
Suốt mấy năm trời, cứ nghe ở đâu có thầy hay, thuốc tốt, cô đều không quản xa xôi cách trở tìm đến. Nghe ai bày biểu cách gì để giảm cân hay giữ chồng, dù có phi lý đến cỡ nào, cô ta cũng làm theo. Từ những việc ngớ ngẩn mấy bà thầy vườn chỉ cho như lấy quần trong của chồng bỏ trên chảo gang đặt trên bếp lửa rang qua lại để anh ta nóng ruột nóng gan hay nóng gì đó huyền bí, sâu xa hơn mà trở về.. cho đến lấy máu dơ từ những ngày hành kinh pha vào nước uống thức ăn cho chồng.. mà anh ta thản nhiên không hề hay biết, cứ thế tọng vào miệng năm này qua tháng nọ.
Rồi thì thu nhặt tóc, lông ở những vùng nhạy cảm, móng tay móng chân của chồng đem đến cho những ông thầy bùa thầy ngãi đem ếm vào trong những hình nhân vải, đâm đầy lên đó những cây kim châm chỉ để khiến cho anh ta quay trở về.
Tất cả mọi thứ điên rồ nhất, cô đều đã thử qua.
Và việc rồ dại nhất cô ta từng làm chính là nghe theo một ông thầy, tự xưng là truyền nhân của phái Mao sơn ở tận bên Tàu sang. Đầu tiên chỉ là ăn móng tay từ ngón trỏ của chính mình, còn gọi là ngón Thực, vì theo ông ta: "ngón Thực của mỗi người đều đại biểu cho sự tham lam của con người, bởi vì dục vọng ăn uống là dục vọng cơ bản nhất và nguyên thủy nhất của nhân loại.. gọi là ngón Thực bởi vì người xưa nói một khi nhìn thấy thứ gì đó ngon ngón trỏ sẽ tự nhiên nảy lên..".
Việc này hẳn nhiên đối với cô ta.. chẳng có gì là khó, đã đến nước này thì bắt ăn gì cô ta cũng sẽ không ngần ngại dẹp bỏ hết, từ những luân thường đạo lý cho đến những thứ suy nghĩ thường tình, để sẵn sàng ngấu nghiến tất cả, chứ nói gì đến những thứ cỏn con thế này.
Cô ta bắt đầu cắn nát hết phần đầu của ngón trỏ, sâu vào tận bên trong phần thịt móng, khiến chúng cụt lủn, tứa máu không dứt, chưa lành thịt trở lại, vùng da quanh đó vẫn còn nhăn nhúm như cái bánh tráng bị nhúng nước thì cô ta đã lại gặm nát chúng.
Ban đầu thì đau, sau đâm nghiện, không chỉ riêng gì ngón trỏ.. mà ngón tay nào cũng chẳng còn cơ hội được nhú lên. Cô ta cắn sạch hết toàn bộ 10 đầu ngón tay, chỉ vì nghiện cái cảm giác đau đớn nhức buốt, nghiện cái vị máu hòa với vị mưng mủ của những móng tay nhú lên, do cắn quá sát da mà bị mọc ngược, quặp lại, đâm sâu ngược vào bên trong da thịt, và vì cái suy nghĩ điên loạn là không tốt cái này thì cũng lợi cái khác.
Thế mà, chẳng biết phước chủ hay may thầy, sau một thời gian liên tục ăn sạch móng tay mình, cô ta xuống được vài ký. Ngay lập tức, cô quay lại tìm ông thầy Mao sơn nọ, lần này theo ông ta, có một bí thuật cấm được truyền lại trong môn phái, đó là chặt đứt 1 đốt ngón Thực, và.. ăn nó, thì cô mới được toại nguyện.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến.. cô ta đã chặt đi không những một mà từng đốt một ngón Thực của mình.. và ngấu nghiến chúng. Chỉ vì suy nghĩ, một đốt có lẽ không đủ, nếu ăn thêm đốt thứ 2, thứ 3, thuật này sẽ linh nghiệm. Chẳng phải cách ăn móng tay của ông ta đã hiệu quả sao..
Mọi người nghĩ cô ta có dấu hiệu tâm lý bất ổn, thậm chí đã hóa điên, nên muốn đưa vào viện tâm thần, ngặt nỗi con còn quá nhỏ, khiến mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức phải gặp bác sỹ hàng tuần, uống thuốc và sử dụng những liệu pháp tâm lý hỗ trợ.
Cho đến hôm nay, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, định đón taxi về, thì gặp hắn..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT