Màn đêm Đà Lạt tĩnh lặng đến yên ả. Không như Sài Gòn sôi động mà cũng chả giống Hà Nội phá cách. Đà Lạt thường chọn cho mình nhịp sống thong thả bình yên cũng không kém phần mộng mơ . Đà Lạt thường mang nét buồn với những màn mưa lạnh, những làn sương âm u. Nhưng sâu trong đó là sự vui vẻ từ những nhóm lửa hồng nhen nhóm tình yêu.
Đường không một bóng người, cũng vì vậy mà chiếc xe cứ lao vun vút mà không sợ vật ngăn cản. Chiếc xe lăn nhanh trên đường đã làm xáo trộn mọi thứ bên ngoài. Lá bay cuồn cuộn, gió rít ầm ầm. Nhưng bầu không khí trong xe lại vô cùng im ả vì chả ai nói với ai câu nào.
Rút điện thoại trong túi, Hoàng Dương nhắn một tin gì đó rồi vội xóa ngay. Dáng vẻ kiểu rất chi là mờ ám. Thấy vậy Thanh hà chỉ bật cười, vì cô biết nội dụng của nó. Còn Quốc, nhân vật chính trong cái kịch bản mới này tâm trạng rất là lo lắng. Cái con nhỏ ngu ngốc này (ảnh nói chị Thư nhà mềnh đó) sao lại để cho tụi côn đồ kia cho ăn hai cái tát. Nhìn khuôn mặt kìa vẫn còn đỏ ửng. Vén lại mấy ngọn tóc nghịch ngợm lơ phơ Quốc lại nghĩ tới những trò tinh ranh của cô. Tại sao những lúc cần thì cô lại không sử dụng mà tới những lúc không cần sử dụng cô lại cần. Mỹ Kim mệt mỏi sau ngày dài, ngồi ở ghế trước cô chỉ nhắm hờ đôi mắt chờ khi về nhà ăn nói sao với cha cô.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng hạ ở một chiếc biệt thự khi đồng hồ đã điểm hai giờ ba mươi sáng. Bước xuống xe là một căn biệt thự tráng lệ nguy nga khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên trừ Thanh Hà và Hoàng Dương. Có lạ gì khi chính căn nhà này Thanh Hà cô đã sống từ khi còn nhỏ? Còn Hoàng Dương một cảnh sát đã theo dõi tên hắc bang này từ lâu. Còn Thiên Quốc, tuy là một đại gia thứ thiệt nhưng anh cũng phải ngạc nhiên trước phong cách hiện đại xen lẫn những chi tiết cổ kính của thập kỉ hai mươi.
Nhưng tóm lại người ngoác cái mồm rộng nhất lại là Thư. Là nhà báo nên cô đã từng vào những căn biệt thự phỏng vẫn nhưng căn biệt thự như thế này thì chưa bao giờ.
Tất cả bước xuống xe sau màn ngoác miệng to mắt thì một toán vệ sĩ tiến đến chào hỏi Mỹ Kim rồi lịch sự mời tất cả vào nhà.
Từ xa Mỹ Kim đã thấy chiếc phòng khách sang trọng kia bật đèn sáng với những đèn Leo cao cấp. Cô đoán là người cha vô cùng "quý mến " của mình đang ngồi đó nhấp trà đợi cô về giáo huấn cho một trận. Và đúng như dự đoán, cả top bước vào nhà đập ngay vào mắt là hình ảnh người đàn ông tay cầm tờ báo miệng nhấm ngụm trà.
-Con chào ba... Mỹ Kim nhẹ nhàng trả lời kèm sau đó là tiếng chào của mọi người còn lại.
-Chúng cháu chào bác ạ.
Sau những tiếng chào lịch sự lễ phép, ông Hải đặt tờ báo xuống đôi mắt lượn từ Mỹ Kim rồi dừng lại ở Thanh Hà. Dường như ông nhận ra được một điều gì đó ở cô. Là đôi mắt ấy rất giống một người quan trọng với ông.
-Mỹ Kim và các cháu ,ngồi xuống đi. Chị Tâm đâu mang nước ra mời khách.
-Dạ thưa ông chủ-Tiếng chị người làm lễ phép thưa..
Đúng phong cách của một CEO, ông luôn phong độ trọng thần thái và cách sử xự. Khuôn mặt ông không chuyển một biểu hiện cảm xúc nào.
-Mỹ Kim ta nói với con bao nhiêu lần rồi, con ra ngoài một mình rất là nguy hiểm sao con ương bướng thế nhỉ? Ông Hải vẫn dáng vẻ uy nghiêm đó nhìn thẳng mặt vào cô con gái nhỏ của mình.
-Nếu hôm nay không có các bạn của con giúp thì con sẽ sao đây.
-Con..con..
Mỹ Kim ấp úng trước câu hỏi khó trả lời này. Đúng lúc đó thì chị Tâm mang nước đến nơi giải thoát cho bầu không khí căng thẳng.
-Các cháu uống trà đi. Ta cảm ơn các cháu đã giúp con gái ta.À mà... đang định nói thêm thì tiếng điện thoại di động của ông vang lên tiếng nhạc Nokia quen thuộc. Từ từ bắt máy, ông liếc qua số điện thoại.
-Alo, tôi Hải đây, có chuyện gì sao?[....]Được rồi, được rồi đặt ngay vé máy bay cho tôi, tôi sẽ tới nơi ngay.
Ông ta cúp máy, khuôn mặt không thay đổi ngoại trừ cái nhíu mày thoáng qua. Nhấm thêm ngụm trà ông ta dặn dò người làm và quay sang tụi cô.
-Thôi bây giờ đã khuya các cháu nghỉ ngơi đi. Cứ coi như đây là nhà của mình. Bây giờ bác phải đi có việc một chút.
Nói ông ông bước đi, nhưng đi đến đầu cầu thang bỗng nhiên Mỹ Kim bật dậy hỏi:-Ba đi bao giờ ba về.
-Chắc là một tuần sau, bây giờ ba phải sang Macao có việc, con ở nhà, cấm đi lung tung muốn đi đâu phải có vệ sinh không thì đừng ra khỏi nhà. Toan bước đi và vẫn tư thế đó, ông vang lên giọng nghiệm nghị cho cô con gái của mình. Mỹ Kim vẫn đứng đó rồi cũng lẳng lặng dẫn mọi người vào phòng khách nghỉ ngơi.
Vội nhắn tin cho người nào đó Hoàng Dương thì thầm vào tai Thanh Hà. Như hiểu ý, cô gật đầu rồi bước lên trên cùng mọi người.
Từng bước đi của Thanh Hà và Hoàng Dương như muốn thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Đi tới đâu cô nhớ kĩ mọi đến đó cho tới phòng khách ở tầng hai cạnh phòng lão Hải kia. Bước tới phòng cũng là lúc lão ta bước ra với chiếc va li trên tay.
-Dạ, ba đi cẩn thận ạ.
-Ừm con ở nhà phải ngoan đấy, các cháu nữa nghỉ ngơi đi nhé!
Coi bộ ông ta cũng là người cha tốt, nhưng có vẻ như Mỹ Kim không thích điều đó. Bởi vì cái dáng vẻ đó là giả tạo che đậy trước mặt người ngoài mà thôi. Không nói nhiều nữa Mỹ Kim mở cửa phòng cho mọi người.
-Phòng này là dành cho hai bạn nam còn phòng bên này là cho cô và Quỳnh Thư. Mọi người tắm rửa thay quần áo đi. Trong phòng có sắn đồ mới rồi đấy. Tắm rửa xong mọi người xuống ăn chút gì rồi đi ngủ nhé! Mỹ Kim cười tươi rồi đi ra ngòa để lại mọi người trong phòng. Thôi thì cứ tắm rửa đã rồi tính sau.
Thăm quan một lượt phòng mới Thanh Hà phát hiện ra có camera. Ngay lập tức cô liền nhắn tin cho Dương. Có vẻ như lão này ăn ở thất đức sợ có người hãm hại hay sao mà đặt lắm camera trong nhà thế. Cứ mỗi một tầng là có hai camera. Trước cửa phòng lão cũng có một chiếc nữa, coi bộ lần đột nhập này không đơn giản cho lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT