-Hôm nay lớp cô được về sớm, nên cô định ghé ngang công ty anh, đang hát líu lo trên đường đi, thì cô lại gặp một người mà cô chẳng thích tí nào
-Hi, mình lại gặp nhau, có lẽ chúng ta có duyên thật rồi – tuấn cười tươi
-Xui xẻo thì có – cô nói
-Sao vậy? gặp anh em khó chịu thế à – tuấn cười
-Đúng, rất khó chịu – cô nói rồi đi luôn, mỗi lần gặp anh ta cô lại thấy không vui, tâm trạng đang tốt thế mà gặp hắn tâm trạng lại khó chịu, đúng là bị ám mà, còn tuấn thì nhếch môi “em thật thú vị, anh càng muốn có em” rồi lấy máy ra gọi:
-“Điều tra và theo dõi cho tôi về người tên Phạm Ngọc Trân”
-Cô đi vào công ty, do quen mặt nên họ không hề làm khó dễ cô, cô đẩy cửa bước vào, mặt mày đằng đằng sát khí, anh thấy vậy liền ngạc nhiên…
-Em sao về sớm vậy? – anh tiến lại ghế sofa ngồi xuống
-Được về sớm – cô cười, khi gặp anh cho dù tâm trạng không tốt tới đâu cũng thấy dễ chịu
-Sao nãy vào đằng đằng sát khí vậy/ - anh
-Thì gặp âm binh chứ gì, bị ám suốt vậy, bực bội – cô nói
-Ai? – anh
-Cái tên nào đó, em không hề quen, mọi lần đụng trúng anh ta trên đường, từ đó cứ bị anh ta ám suốt, mà mỗi lần gặp anh ta em lại thấy tồi tệ, nhìn anh ta em thấy giả tạo sao á, không ưa nỗi – cô nói
-Thôi hạ hỏa nào, đi ăn không – anh lắc đầu, cái cô nhóc này vậy cũng bực
-Đi chớ, đói bụng quá nè – cô xoa xoa bụng cười như con nít
-Đi thôi, mệt ghê – anh cừoi rồi nắm tay cô đi, cô thấy mình thật hạnh phúc!