****lượt bình chọn 1 chương chỉ bằng 1/4 lượt view, huhuhunh!!!!!
__________
Lý phu nhân giành nói trước trước khi Lý Ỷ La kịp mở miệng: "Ỷ La, lá gan của ngươi cũng lớn thật, lại dám đập bàn trước mặt ta và cha ngươi? Ngươi không sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh phu quân ngươi sao?"
Lý Ỷ La bình tĩnh liếc nhìn Lý phu nhân, rồi nàng đột nhiên bật cười: "Có đôi khi ta nhìn bà liền cảm thấy thật kỳ diệu. Rốt cuộc là ai cho bà lá gan để bà nghĩ ra chủ ý này HẢ? Bà không sợ bôi nhọ thanh danh....."
"Tiểu muội!" Lý Nguyệt Nga siết chặt khăn tay, cắt ngang lời Lý Ỷ La, nàng ta khẽ lắc đầu với Lý Ỷ La: "Chuyện này là do mẹ không đúng, ta thay mẹ xin lỗi muội. Mẹ, tiểu muội và muội phu ân ái như vậy, có con hay không tất nhiên cũng có dự tính của riêng mình, mẹ hà tất gây thêm chuyện làm gì?"
Lý phu nhân cũng căng thẳng, nhưng bà ta chỉ nhìn chằm chằm Lý Ỷ La chứ không nói lời nào.
"Mẹ....." Lý Nguyệt Nga nhìn Lý phu nhân với vẻ mặt khẩn cầu.
Vương Bác Quân cũng cảm thấy không khí có phần quỷ dị, hắn nhìn Lý phu nhân nói: "Nhạc mẫu, nạp thiếp hay không là do tiểu muội và muội phu tự mình quyết định, người cần gì lo lắng chuyện này." Vương Bác Quân cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra Lý phu nhân đối xử với Lý Ỷ La hoàn toàn không phải tốt như đối với con ruột giống lời bà ta từng nói. Nói đúng hơn, có người mẹ thật lòng thương con nào lại nôn nóng nhét tiểu tiếp cho con rể mình như vậy chứ? Hắn cũng có mấy di nương, khi hắn còn nhỏ, nhìn thấy mẫu thân vừa nghe phụ thân đến phòng của di nương, mẫu thân liền âm thầm rơi lệ. Từ lúc đó hắn đã quyết định, sau này lớn lên thành gia lập thất, hắn chỉ cưới thê, tuyệt không nạp thiếp...
Lý phu nhân nhìn Lý Ỷ La mà giật giật khóe miệng. Hôm nay là bà ta lỗ mãng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia của Lý Ỷ La thì bà ta lại không nhịn được, bây giờ lại còn tự đẩy bản thân vào hoàn cảnh lên không được mà xuống cũng không xong này.
"Mẹ...." Lý Nguyệt Nga lại gọi thêm một tiếng.
Lý Ỷ La nhếch mép cười khẩy: "Được rồi, đừng ép Lý phu nhân cao cao tại thượng đây nữa, nếu đã có người quên mất chuyện mình làm, vậy thì ta sẽ tốt bụng nhắc nhở họ một chút vậy."
"Ngươi dám!" Lý phu nhân cuống lên.
"Câm miệng!" Lý chủ bộ kinh hãi.
"Ỷ La....." Lý Nguyệt Nga lộ vẻ thỉnh cầu.
Cả ba người họ cơ hồ là nói cùng một lúc.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Vương Bác Quân thấy Lý Nguyệt Nga trước giờ luôn điềm đạm bình thản lại đột nhiên trở nên hoảng loạn. Hắn vội đến trước mặt Lý Nguyệt Nga, ôn nhu vuốt lưng nàng: "Nương tử, nàng làm sao vậy? Chuyện tiểu muội nói rất quan trọng à?"
Lý Nguyệt Nga biết mình luống cuống, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, sau đó khẽ mỉm cười với Vương Bác Quân: "Không có việc gì!" Nói vậy, nhưng bàn tay đang nắm chặt đã bán đứng nội tâm hoảng loạn của nàng ta: "Tiểu muội, chuyện đã qua thì cứ để nó qua luôn đi, được không? Chúng ta cần gì phải gây thêm chuyện? Lần này là mẫu thân không đúng, mẹ, mẹ mau xin lỗi tiểu muội đi!"
"Ta phải xin lỗi nó?" Lý phu nhân không dám tin hỏi ngược lại.
Lý Nguyệt Nga lộ vẻ khẩn thiết nhìn Lý phu nhân.
Lý phu nhân vặn vẹo khăn tay không ra hình dạng gì nữa.
Lý chủ bộ ho khụ một tiếng: "Phu nhân, nàng có lòng tốt, nhưng trong chuyện này quả thật là nàng quá nóng vội. Ỷ La, dù mẫu thân con có hơi nóng vội, nhưng dù sao bà ấy cũng là đại nương của con. Bà ấy cũng là vì muốn tốt cho con và nhị hiền tế mà thôi. Chuyện này cứ bỏ qua đi. Dù sao con cũng là con gái Lý gia ta, chẳng lẽ con thật sự không muốn nhận cha mẹ nữa sao?" Đây là đang ép bức Lý Ỷ La.
Ngoại trừ lúc nãy Lý phu nhân đòi nhét nha hoàn của bà ta cho Tần Chung khiến Lý Ỷ La cảm thấy ghê tởm ra, thì từ đầu đến cuối nàng đều rất bình tĩnh. Nhưng không hiểu vì sao, vừa nghe thấy Lý chủ bộ mở miệng, trong lòng nàng lại bừng sôi lửa giận: "Ta có cha mẹ à?" Nàng nhìn Lý chủ bộ đầy mỉa mai: "Ông nói ông là cha ta? Nhưng từ nhỏ đến lớn ông có nhìn đến ta một lần nào không? Từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng đều là của tỷ tỷ, ta chưa bao giờ được ông để vào mắt. Ông vừa gặp ta thì lập tức tránh đi như tránh thứ gì rất dơ bẩn vậy. Ta không phải con gái ruột của đại nương, bà ta đối xử với ta thế nào, ta cũng không có gì để nói. Nhưng ông thì sao? Ông dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy? Cùng là cốt nhục của ông, ông có thể hết lòng yêu thương đại ca, đại tỷ, nhưng tại sao lại chỉ bỏ mặc một mình ta? TẠI SAO?"
"Ỷ La!" Tâm trạng Lý Ỷ La vô cùng kích động, câu cuối cùng nàng gần như là rống lên, Tần Chung càng nghe thì con ngươi càng rụt lại, hắn vội vàng nắm tay Lý Ỷ La. Ỷ La không phải con gái Lý chủ bộ, nàng không thể nào có oán hận lớn như vậy.
"Tướng công....." Lý Ỷ La quay đầu lại nhìn Tần Chung, vừa rồi có một ngọn lửa giận không lý do đột ngột dâng lên trong lòng nàng, những lời nàng vừa nói căn bản không hề thông qua đại não của nàng. Nàng cứ nói, cứ nói, đến cuối cùng thì thành gào rống lên.
Tay Tần Chung hơi run rẩy: "Không sao! Không sao đâu!" Người không biết nội tình nghe như vậy chỉ tưởng rằng Tần Chung đang an ủi Lý Ỷ La mà thôi.
Lý chủ bộ bị Lý Ỷ La mắng té tát, ông ta tức đến ngã ngửa: "Giỏi lắm! Quả nhiên lông cánh cứng cáp rồi, bây giờ dám chống đối cả lão tử của ngươi phải không?"
"Nhạc phụ!" Tần Chung tận lực ổn định cảm giác bất an trong lòng: "Ỷ La là nương tử của con, nếu nàng thật sự có chỗ nào không đúng, vậy cũng nên để người làm phu quân như con tới quản giáo. Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin hai người nhớ kỹ, hiện tại, Ỷ La là người của Tần gia! Chuyện Tần gia không phiền hai vị nhọc lòng! Nếu các người cảm thấy con và Ỷ La bất hiếu, vậy con và Ỷ La cũng không còn lời gì để nói. Chữ hiếu tuy lớn, nhưng mọi chuyện trong thiên hạ lại không qua được chữ lý. Những gút mắc, thi phi đúng sai trước kia, nếu làm lớn ra thì ai cũng xấu mặt, nhị vị xin hãy tĩnh tâm suy nghĩ!"
Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La, chuẩn bị ra về. Lý Ỷ La lại nói: "Đợi đã! Lý phu nhân, bà còn nợ ta một lời xin lỗi!"
"Ngươi...." Lý phu nhân biến sắc.
"Không muốn nói? Được thôi...." Lý Ỷ La nhướng mày.
"Được! Ta! Xin! Lỗi!" Lý phu nhân cắn răng, nói gằn từng chữ một: "Chuyện hôm nay là ta suy nghĩ không thấu đáo, xin lỗi ngươi! Sau này ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi nữa."
Lý Ỷ La lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý phu nhân: "Hy vọng bà nói được làm được!"
Lý Ỷ La xoay người, cùng Tần Chung bỏ đi. Bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Công tử~~!" Tiểu Đào Hồng đứng một bên từ nãy giờ chợt nóng nảy, mắt thấy Tần Chung và Lý Ỷ La sắp đi mất, nàng ta liền không nhịn được yếu ớt kêu lên.
Lý Ỷ La quay đầu lại: "Ngươi thật sự muốn đi theo chúng ta?"
Thân mình Tiểu Đào Hồng co rúm lại, không dám nhìn thẳng vào Lý Ỷ La, chỉ nhìn Tần Chung đầy mong đợi.
Lúc này, tâm tư Tần Chung hoàn toàn không ở nơi đây, hắn chẳng thèm liếc Tiểu Đào Hồng một cái nào: "Nương tử, chúng ta đi!"
"Ừm!"
Chờ sau khi Tần Chung và Lý Ỷ La đi rồi, Tiểu Đào Hồng mới nhìn sang Lý phu nhân: "Phu nhân...." Năm ngoái, khi Tần Chung và Lý Ỷ La trở về chúc tết, nàng ta đã thương thầm Tần Chung. Vốn tưởng không còn hy vọng, ai ngờ Lý phu nhân lại nói sẽ gả nàng ta cho Tần Chung làm thiếp. Thế nhưng, hy vọng vừa mới nhen nhóm không được bao lâu thì đã bị dập tắt.....
Lý phu nhân bị Lý Ỷ La ép buộc phải nói xin lỗi, tất cả tôn nghiêm quả thật đã bị chà đạp dưới đất. Tâm trạng bà ta vốn đã chìm vào đáy cốc, vậy mà Tiểu Đào Hồng còn cố tình không biết nhìn hoàn cảnh.
"Cút!" Lý phu nhân nghiến răng quát lớn.
Lý Ỷ La và Tần Chung đi rồi, đại sảnh Lý gia lập tức trở nên yên tĩnh, vài nha hoàn cẩn thận dọn dẹp cái bàn bị đánh vỡ vụn.
Mặt mày Vương Bác Quân cũng mất hết ý cười: "Nương tử, chúng ta ăn cơm xong thì lập tức trở về!" Hắn không biết chuyện gì đã khiến nương tử luôn luôn trầm tĩnh của hắn đột ngột thay đổi, nhưng nhìn phản ứng của tất cả mọi người vừa rồi, chuyện này e là không nhỏ.
Lý Nguyệt Nga miễn cưỡng mỉm cười: "Dạ, tướng công, thiếp đi nói chuyện với mẹ một lát!"
Vương Bác Quân gật đầu: "Đi đi!"
Lý phu nhân vừa quát Tiểu Đào Hồng xong cũng tự mình đi về phòng. Lúc Lý Nguyệt Nga đi vào, bà ta đang lặng lẽ khóc.
"Mẹ...." Lý Nguyệt Nga bước tới, cầm tay Lý phu nhân.
Lý phu nhân trừng mắt nhìn Lý Nguyệt Nga: "Hôm nay, vì con mà mẹ phải xin lỗi con tiểu tiện nhân kia, con hồ ly tinh ở dưới không biết đang cười nhạo mẹ thế nào nữa."
Lý Nguyệt Nga có chút bất đắc dĩ, bình thường, mẹ nàng ta là một người đàn bà khôn khéo, nhưng một khi đụng đến chuyện mẹ ruột của Lý Ỷ La, bà ấy liền mất đi sự minh mẫn, nói năng chẳng chút lý trí.
"Mẹ, di nương cũng đã mất rồi, bà ấy sớm đã đi đầu thai chuyển kiếp, mẹ cần gì cứ nhớ mãi những chuyện cũ?"
Lý phu nhân nghiến răng nói: "Chuyện này không thể bỏ qua được! Mẹ vĩnh viễn cũng không thể quên con hồ ly tinh kia quyến rũ cha con thế nào. Mẹ chẳng những muốn ả chết, mẹ còn muốn con gái ả không được sống tử tế!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi. Dù mẹ muốn làm gì thì cũng nên bàn bạc kỹ trước với con chứ, bằng không sẽ giống như hôm nay vậy, không làm tổn thương được Ỷ La, ngược lại còn hại bản thân."
"Đó còn không phải là vì con sao?" Lý phu nhân cầm khăn tay lau khóe mắt.
"Phải, là vì con! Là con không đúng, để mẹ chịu uất ức! Nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, bằng không cha mẹ chồng con sẽ đối xử với con thế nào đây? Tướng công chắc chắn cũng sẽ chán ghét con. Còn có thanh danh của Lý gia cũng sẽ bị phá hỏng."
Lý phu nhân tức muốn phát điên: "Không ngờ chuyện lúc trước lại trở thành bùa hộ mạng của tiểu tiện nhân kia."
"Mẹ, Ỷ La cũng là con của cha, mẹ cần gì nói khó nghe như vậy." Lý Nguyệt Nga không đồng ý với cách gọi của Lý phu nhân.
"Cái gì mà con của cha con chứ? Cùng lắm chỉ là thứ hạ tiện do ả hồ ly tinh kia quyến rũ cha con nên mới sinh ra được thôi!" Nhớ tới những lời hôm nay Lý Ỷ La mắng Lý chủ bộ, trong lòng Lý phu nhân chợt thấy vui vẻ hơn một chút: "Lá gan nó cũng lớn thật! Cũng tốt! Để cha con thấy rõ bộ mặt thật của nó là như thế nào."
Sau khi Tần Chung và Lý Ỷ La rời khỏi Lý phủ, hai người đi đến một góc đường, Tần Chung quan sát Lý Ỷ La từ trên xuống dưới kỹ càng một lần: "Ỷ La, nàng không sao chứ?"
Lý Ỷ La cẩn thận càm nhận thấy không có gì lạ mới lắc lắc đầu.
Thế nhưng, tâm trạng Tần Chung lại không dám thả lỏng, đáy mắt ẩn hiện chút âm u. Hắn ôm chặt Lý Ỷ La, không ngừng vuốt lưng nàng. Cũng không biết là đang trấn an Lý Ỷ La, hay là trấn an chính mình: "Không sao, không sao hết...."
Lý Ỷ La gác đầu lên vai Tần Chung, thở một hơi dài, nếu ý thức của nguyên chủ thật sự còn trong thân thể này, vậy nàng đúng là tu hú chiếm tổ. Nhưng, nàng và Tần Chung đi đến ngày hôm nay, chứng kiến Tần gia càng ngày càng phát triển, nếu bắt nàng từ bỏ hết mọi thứ trước mắt, rời khỏi Tần Chung.... Nàng... Nàng không nỡ! Không làm được! Cũng không biết làm như thế nào!
Tương lai sẽ đi về đâu đây? Tâm trạng Lý Ỷ La hoang mang.
Sau khi Tần Chung lo lắng một hồi, hắn ép bản thân phải mau chóng bình tĩnh. Hắn mặc kệ thân thể này vốn thuộc về ai, nhưng bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi Ỷ La của hắn! Ai cũng đừng hòng!
Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều tốt, nhưng Lý phu nhân và Lý chủ bộ lại cố tình gây chuyện, Tần Chung mấp máy môi, nếu vì quá rảnh rỗi nên có thời gian lo chuyện bao đồng, vậy thì hắn sẽ tìm chút chuyện tốt cho bọn họ làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT