Lý Ỷ La ngồi trong phòng một mình, suy nghĩ thật lâu. Chờ sau khi Tần Chung trở về, nàng liền lấy quyển sách lúc nãy ra: "Tướng công, đây là sách gì?"
Con ngươi Tần Chung co rụt lại, sau đó lập tức khôi phục vẻ tự nhiên ngay. Hắn cầm quyển sách trước rồi mới lo lắng xoa đầu Lý Ỷ La: "Dọa nàng sợ rồi à?"
Lý Ỷ La lắc đầu: Không đến mức bị dọa sợ, nhưng có hơi hốt hoảng một chút.
Tần Chung ừ: "Đừng sợ! Cũng không có gì đâu, chỉ là để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thôi! Vì thế ta mới tìm vài quyển sách cổ để xem thử." Tần Chung ôm Lý Ỷ La vào lòng: "Không có chuyện gì đâu! Là do ta suy nghĩ quá nhiều, nàng cứ xem như không nhìn thấy là được!"
Lý Ỷ La gác đầu lên vai Tần Chung, cất giọng rầu rĩ: "Thấy cũng đã thấy rồi, làm sao có thể xem như không thấy chứ?" Trong lòng Lý Ỷ La luôn có cảm giác bất an, bây giờ nhìn thấy quyển sách này, rốt cuộc nàng cũng hiểu mình bất an vì điều gì. Chỉ hy vọng là do nàng và Tần Chung suy nghĩ nhiều.
Tần Chung đau lòng, tay liên tục vuốt dọc theo sống lưng Lý Ỷ La: "Là do ta không đúng." Ta không nên đem quyển sách như vậy về nhà, dọa đến nàng.
"Chàng ghi chú hai từ khóa hồn và cộng sinh là có ý gì?" Lý Ỷ La ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Sống lưng Tần Chung hơi căng cứng: "Không có gì! Chẳng qua là lo lắng cho nàng, sợ nàng có chỗ nào không khỏe nên ta mới tìm vài quyển sách về vấn đề này để tham khảo. Ta chỉ muốn giúp nàng và thân thể này càng thêm hòa hợp mà thôi. Thế nhưng, cho đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì...." Miệng Tần Chung nói lời trấn an, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Tần Chung muốn đề phòng trường hợp linh hồn Lý Ỷ La không hòa hợp với thân thể này. Hắn càng muốn đề phòng, một ngày nào đó, linh hồn khác trong thân thể kia chạy ra ngoài.
Tần Chung mặc kệ thân thể này vốn là của ai, nếu trời cao đã để Lý Ỷ La đến nơi này, trở thành thê tử của hắn, vậy thì họ phải ở bên nhau. Ai cũng không thể chia cách bọn họ. Bao gồm cả chủ nhân chân chính của thân thể này. Vào cái ngày thành thân hôm ấy, Tần Chung thấy rất rõ ràng, Lý Ỷ La kia vốn dĩ đã không còn hơi thở. Nàng ta chán ghét cuộc sống của mình, chán ghét mối hôn sự này đến nỗi không cần cả sinh mạng mình. Một người không biết quý trùng sinh mạng, dễ dàng từ bỏ tất cả như vậy, thì mặc kệ nàng ta đã hoàn toàn ra đi hay là chỉ đang ngủ say, cũng đều không có tư cách quay về.
Tần Chung ôm thân thể suy yếu giành giật từng ngày để được sống, dù trọng bệnh vẫn ra sức cầu tiến, cho nên hắn cực kỳ ghét những kẻ dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của mình.
Mà Lý Ỷ La mới là người giống hắn. Tuy tính tình cả hai khác nhau, nhưng bản chất vốn có của hai người đều là người vô cùng trân trọng mạng sống, trân trọng những gì mình đang có, vĩnh viễn cũng không dễ dàng từ bỏ.
Nghe lời an ủi của Tần Chung, Lý Ỷ La thấy dễ chịu hơn khá nhiều. Có lẽ đúng là bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi.
Qua cuộc nói chuyện này, cả hai đều ăn ý không đề cập đến vấn đề này nữa, mà âm thầm để nó dưới đáy lòng. Quyển sách kia cũng bị Tần Chung cất đi. Lý Ỷ La không biết Tần Chung có tiếp tục đọc nó nữa không, nàng cũng chẳng hỏi tới.
Hôm nay, Lý Ỷ La vừa hoàn thành một bức tranh thêu. Lý Ỷ La đi thăm cửa hàng nhà mình trước rồi mới đi tìm Tiền phu nhân.
"Phu nhân, người tới rồi!" Tần Tiến đang ở sau quầy gõ bàn tính, vừa thấy Lý Ỷ La đến liền bước tới đón.
Lý Ỷ La mỉm cười gật đầu với Tần Tiến: "Mấy hôm nay cửa hàng buôn bán được không?"
Tần Tiến cung kính đáp: "Hồi phu nhân, hôm qua cửa hàng bán được ba mươi bộ y phục. Hôm nay, tính đến giờ đã bán được hai mươi lăm bộ. Đợi đến khi đóng cửa chắc sẽ được bốn mươi bộ."
Lý Ỷ La giật mình kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
Tần Tiến vội đáp: "Danh tiếng của cửa hàng chúng ta chẳng những đã truyền khắp huyện Vân Dương, mà còn lan đến những huyện lân cận. Cho nên buôn bán của mấy ngày nay đều rất tốt ạ!"
Lý Ỷ La gật gật đầu, rồi chợt nhíu mày: "Nếu như vậy, chỉ với bấy nhiêu đó nữ công e là không đủ dùng...."
"Phu nhân, người muốn tuyển thêm người à?" Tần Tiến hỏi. Nếu phu nhân thật muốn thuê thêm người, vậy hắn phải mau chóng làm cho xong việc này.
Lý Ỷ La lắc đầu: "Tạm thời cứ như vậy trước đã! Nếu không đủ bán thì cứ giới hạn số lượng." Mỗi một bộ y phục mà Vân Từ Phường bán ra, bất kể kiểu dáng hay hình thêu trên y phục, cũng đều vô cùng mới lạ và độc đáo. Dù cho có người bắt chước hình thức bên ngoài thì cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Bởi vì mọi người đều có quan niệm rằng, phiên bản đầu tiên mới là tốt nhất. Cho nên, từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện mở rộng quy mô.
Hiện tại, con đường mà Vân Từ Phường chọn lựa chính là con đường tinh phẩm. Số lượng y phục bán ra mỗi tháng sẽ không nhiều. Không làm cho các cửa hàng y phục khác để mắt đến họ. Cộng thêm thân phận tú tài của Tần Chung ở đó, ai cũng không muốn làm hỏng tiền đồ trong tương lai, nên sẽ không có người nào vì chút lợi ích trước mắt mà ra tay với cửa hàng của nàng.
Mà dù nàng có muốn mở rộng quy mô thì cũng không thể làm vào lúc này. Không có thế lực chống lưng, quá nổi trội sẽ tự chuốc lấy tai họa. Tần Chung mới chỉ là tú tài mà thôi. Nếu thật sự động đến bát cơm của bọn họ, ai dám chắc bọn họ vẫn sẽ ngồi yên?
Tần Tiến có hơi thất vọng, hắn rất nóng lòng muốn chứng minh năng lực của mình.
Lý Ỷ La thấy dáng vẻ Tần Tiến như vậy thì mỉm cười: "Không cần nôn nóng! Ngươi đã làm rất tốt rồi! Lát nữa lão gia về thì bảo chàng đợi ta, cứ nói ta đến Tiền phủ, xong việc sẽ tới tìm chàng."
Tần Tiến vội dạ.
Chờ sau khi đến Tiền phủ, thái độ của Tiền phu nhân đối với Lý Ỷ La lúc này càng thân thiết hơn so với trước kia. Bà bước tới nắm lấy tay Lý Ỷ La: "Sáng hôm nay, lúc ta thức dậy thì chợt nghe tiếng hỉ thước kêu, thì ra là có khách quý đến nhà."
(*hỉ thước hay còn gọi là chim khách. Theo TQ thì đây là loài chim báo hỉ, khi nghe thấy tiếng hót của nó tức là trong nhà sắp có chuyện vui.)
Lý Ỷ La cười: "Phu nhân nói đùa rồi, Ỷ La thì tính là khách quý gì chứ?"
"Đồ thêu của Ỷ La đã giúp ta tạo lập được không ít mối quan hệ. Chúng ta là người buôn bán, quan hệ rất quan trọng! Cô đó! Cô chính là quý nhân của ta và lão gia!" Lúc Tiền phu nhân và Lý Ỷ La ngồi xuống rồi mà Tiền phu nhân vẫn chưa buông tay Lý Ỷ La ra. Bà ấy còn rất thân thiết vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La cười cười. Tiền phu nhân nói vậy có phần hơi quá. Đúng là đồ thêu của nàng đã giúp bà ấy tạo lập được thêm không ít mối quan hệ, bởi vì đồ thêu của nàng có nét độc đáo đặc biệt, nhưng so với gia nghiệp của Tiền gia, thì đồ thêu của nàng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Sản nghiệp Tiền gia to lớn, phu thê Tiền lão gia đều là người khôn khéo, biết cách đầu tư, nếu họ muốn kết giao với ai, thì dù không có đồ thêu của nàng, họ vẫn sẽ có cách khác.
Hiện giờ thái độ Tiền phu nhân thân thiết như vậy, chẳng qua là vì Tần Chung đã đỗ tú tài, tiền đồ trong tương lai vô lượng mà thôi.
Có điều, không ai đánh người mặt cười! Dù Lý Ỷ La không am hiểu chuyện xã giao, nhưng nàng cũng không ngốc đến nỗi vạch mặt người ta. Lý Ỷ La mở tranh thêu ra: "Tiền phu nhân, bức tranh thêu này lại phải làm phiền người."
Tranh thêu của Lý Ỷ La luôn khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Sau khi Tiền phu nhân ngắm nhìn si mê một lúc lâu, mới sai đi mang đi cất cẩn thận.
"Vốn dĩ ta còn đang lo lắng, Tần tướng công thi đậu tú tài rồi thì Ỷ La sẽ không thêu nữa."
Lý Ỷ La nói: "Sao lại không thêu nữa chứ? Ỷ La làm chuyện mình thích, còn có thể kiếm tiền, tướng công Ỷ La cũng rất ủng hộ chuyện này."
"Tần tướng công đúng là rất thương cô." Tiền phu nhân cực kỳ hâm mộ.
Trò chuyện với Tiền phu nhân thêm đôi câu, xong Lý Ỷ La mới rời khỏi Tiền phủ đi đến thư viện.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có hơi ngắn.......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT