Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga ở ngay cách vách. Mỗi buổi sáng, thời điểm Lý Ỷ La ra ngoài nấu cháo cho Tần Chung, liền có thể nghe thấy tiếng đọc sách truyền tới qua khe hở cửa sổ phòng của bọn họ.
"Nguyệt Nga, tạm gác đóng sách này qua một bên được không, chúng ta đọc thơ thư giãn đầu óc chút đi."
"Không được, tướng công, sắp thi viện đến nơi rồi, thơ ca gi đó có thể đợi sau này thiếp cùng đọc với chàng..."
Lúc Lý Ỷ La về phòng, lại nghe thấy tiếng trò chuyện mơ hồ của bọn họ.
Vào phòng, Lý Ỷ La vừa đặt cháo lên bàn thì cửa phòng lại bị gõ: "Mới giờ nảy mà ai đến vậy?" Lý Ỷ La vừa thắc mắc vừa đi ra mở cửa, liền thấy ngay vẻ mặt tươi cười của Vương Bác Quân: "Tiểu muội, muội phu đã dậy chưa?"
"Dậy rồi."
"Huynh vào tìm đệ ấy."
Vương Bác Quân phe phẩy cây quạt, bước vào phòng, nhìn thấy cháo nóng thơm phức trên bàn thì hai mắt sáng rực: "Hai người còn chưa ăn sáng?"
Lý Ỷ La chia đũa, ừ một tiếng, rồi cùng ngồi xuống bàn với Tần Chung: "Tỷ phu, huynh đã ăn chưa? Nếu chưa thì cùng ăn chung đi!"
"Được...."
Chữ được vừa ra khỏi miệng thì Lý Nguyệt Nga đã đứng trước cửa phòng: "Tướng công, thiếp đã sai nha hoàn mang đồ ăn sáng lên, chúng ta đừng quấy rầy muội muội và muội phu dùng bữa."
Vương Bác Quân cười nói: "Cũng đâu phải người ngoài! Hay là chúng ta mang đồ ăn sáng qua đây đi, mọi người cùng ăn chung với nhau."
Lý Nguyệt Nga lắc đầu: "Quá tốn thời gian, ăn sáng xong chàng còn phải đọc sách, mau về thôi!"
Ý cười trên mặt Vương Bác Quân chậm rãi rút đi, nhưng hắn vẫn đi đến cạnh Lý Nguyệt Nga.
Chuyện như vậy vẫn thường diễn ra vào những ngày tiếp theo, Vương Bác Quân luôn tìm cơ hội nghỉ xả hơi, mà Lý Nguyệt Nga thì sợ Vương Bác Quân làm chậm trễ thời gian, lúc nào cũng đốc thúc hắn đọc sách.
Lý Ỷ La nhìn hai người kia ở chung với nhau, không kiềm được mà thở dài, tốt quá hóa dỡ, Lý Nguyệt Nga là người thông minh, sao lại không hiểu đạo lý này kia chứ?
Không, có lẽ không phải do nàng ta không hiểu. Thành thân lâu vậy rồi, Lý Nguyệt Nga không thể không biết Vương Bác Quân là người thế nào. Nhưng Vương Bác Quân là phu quân mà nàng ta không tiếc mang tiếng xấu, dù thủ đoạn đê tiện gả thế thứ muội mình để cầu về, đối với người kiêu ngạo như nàng ta mà nói, nếu đã hao hết tâm tư mà đến cuối cùng lại biến khéo thành vụng, thì chỉ sợ còn khó chịu hơn là giết nàng ta. Cho nên sau khi nhìn thấy Tần Chung đổ cao, nàng ta càng sốt ruột hơn.
Vương Bác Quân chẳng những phải thi đậu, mà còn phải đỗ cao hơn Tần Chung, như vậy mới có thể chứng minh không uổng công nàng ta phí hết tâm tư, và cũng chỉ như thế nàng ta mới có thể tự nói với mình rằng, nàng ta không hối hận.
"Sao vậy?" Tần Chung nhìn dáng vẻ Lý Ỷ La nhíu mày suy tư, không chịu được nên vươn tay tới xoa ấn đường Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La đem vấn đề giữa Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân nói ra.
Tần Chung ừm: "Đây là lựa chọn của cô ta, không liên quan đến chúng ta!"
Lý Ỷ La cười: "Ta đương nhiên biết điểm này."
"Cho nên, nàng đừng suy nghĩ chuyện người khác nữa, chỉ nghĩ đến ta, đến chúng ta....." Tần Chung kề trán mình vào trán Lý Ỷ La, nhẹ giọng nói.
"Ừm, ta biết rồi!" Chuyện người khác thì có liên quan gì đến nàng.
Ngày tháng ôn thi buồn tẻ, nhưng Lý Ỷ La và Tần Chung cũng chỉ ở lại phòng mình không ra ngoài. Cho dù cả hai không nói chuyện, chỉ ngồi cạnh nhau nhìn đối phương, thì cũng thấy ấm áp vô cùng.
Thời tiết nóng dần lên, kỳ thi viện cuối cùng cũng bắt đầu.
Lần này, công tác chuẩn bị nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bởi vì trời nóng nên không cần chuẩn bị đồ chống lạnh.
Thi viện và thi phủ không cùng một trường thi. Chủ yếu là để phòng thì sinh gian lận, nên quan chủ khảo cũng không cùng một người. Quan chủ khảo thi phủ là do tri phủ địa phương đảm nhiệm. Còn quan chủ khảo thi viện là quan viên chuyên về học vấn đảm nhiệm.
Tham gia thi viện là thí sinh đã đỗ kỳ thi phủ, đều là người có chút bản lĩnh. Phải trổ hết tài năng trở thành tú tài từ trong mấy ngàn người đọc sách, có thể hiểu việc này khó khăn thế nào.
Khi vừa hừng đông thì mọi người đã đến trường thi, sau khi kiểm tra xong thì trời đã sáng hoàn toàn. Lý Ỷ La nghĩ đến chuyện Tần Chung phải trải qua loại kiểm tra biến thái kia lần nữa, liền vỗ vỗ vai hắn cổ vũ: "Tướng công, làm khó chàng rồi." Thật đáng thương, vì thi cử mà phải "bán mình".
Tần Chung cười bất đắc dĩ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền ghé tai Lý Ỷ La nói nhỏ. Hai mắt Lý Ỷ La lập tức trợn tròn: "Tần Tiểu Chung, từ khi nào mà chàng trở nên không đứng đắn như vậy?"
Tần Chung còn muốn nói, nhưng nha sai đã gọi tên hắn.
"Tướng công, cứ bình tĩnh, không thi đậu cũng không sao." Lý Ỷ La vội đưa túi đồ đã chuẩn bị tốt cho Tần Chung.
Tần Chung gật đầu mỉm cười: "Mau về khách điếm sớm chút!" Một mình Lý Ỷ La ở bên ngoài, hắn không yên tâm.
"Ta biết rồi, chàng mau đi đi, mau xếp hàng!" Lý Ỷ La vẫy vẫy tay với Tần Chung.
Bên kia, Lý Nguyệt Nga cũng đang dặn dò Vương Bác Quân: "Tướng công, ráng thi cho tốt."
Vương Bác Quân gật đầu, cũng cầm lấy bao đồ rồi đi xếp hàng.
Kiểm tra kỳ thi viện so với kỳ thi phủ chỉ có hơn chứ không kém. Cùng một dạng kiểm tra, lần trước sau khi ra khỏi phòng sắc mặt Tần Chung vẫn bình thản, lần này hắn lại cau mày.
Lý Ỷ La căng thẳng, chắc không phải là bị thương chứ?
Tần Chung thấy Lý Ỷ La đang nhìn mình, vội thả lỏng ấn đường, cho nàng một ánh mắt an tâm.
Cổng trường thi khóa lại, người đến tiễn đưa lần lượt ra về.
Dung mạo Lý Nguyệt Nga diễm lệ, dù đã mang khăn che mặt nhưng vẫn thu hút ánh mắt nhiều người.
Lý Nguyệt Nga bình thản đi về phía Lý Ỷ La: "Muội muội, muội đến Ích Dương phủ sớm hơn ta, hẳn là khá quen thuộc nơi này, ta muốn mua ít vải, chúng ta cùng đi được không?"
Lý Ỷ La lắc đầu: "Tự mình tỷ đi đi, tướng công ta không cho ta đi chung với tỷ."
Lý Nguyệt Nga kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ.
Lý Ỷ La cười phì một tiếng: "Ta nói đùa thôi. Nhưng mà đúng là ta không thích đi chung với tỷ, chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn."
Lý Nguyệt Nga gật đầu: "Là ta nghĩ không chu đáo." Dứt lời, Lý Nguyệt Nga liền dẫn theo nha hoàn và gia đinh rời đi.
Lý Ỷ La nhìn theo bóng lưng thẳng thớm của Lý Nguyệt Nga một cái, rồi nhún vai. Sau đó tự mình đi đến tiệm thêu mua một ít chỉ thêu, bắt đầu cân nhắc thêu kiện đồ tiếp theo.
Sáu ngày thi viện chớp mắt đã qua, các thí sinh lại bắt đầu một trận cuồng hoan sau khi thi xong. Vương Bác Quân đối với Hoài Thủy nghe danh đã lâu, lần này tất nhiên không bỏ qua cơ hội. Hắn còn lặng lẽ muốn kéo Tần Chung đi chung, nhưng đã bị ánh mắt Lý Ỷ La dọa bỏ chạy.
Vương Bác Quân vuốt vuốt trái tim nhỏ bé đang đập nhanh của mình rồi chạy đi nhanh như chớp. Lúc Lý Ỷ La ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Lý Nguyệt Nga đang bình tĩnh nhìn theo phương hướng Vương Bác Quân rời đi.
Lý Ỷ La sửng sốt: "Tỷ không cản huynh ấy?" Trơ mắt nhìn nam nhân của mình đi mua vui, một chút phản ứng cũng không có?
Lý Nguyệt Nga quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Tại sao phải cản chàng ấy? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi chỉ là đi uống rượu hoa."
Lý Ỷ La nghe xong chỉ biết câm nín: Đại tỷ, tỷ trâu bò!
Nhưng khi Lý Nguyệt Nga bước vào phòng, nàng ta lại lặng lẽ thở dài.
Nếu đã thở dài, thì tại sao trước đó không ngăn cản Vương Bác Quân? Kỳ thật, nhìn thái độ của Vương Bác Quân, hắn vẫn còn nhiều tình cảm với Lý Nguyệt Nga. Tuy hắn có chút phản cảm đối với việc Lý Nguyệt Nga ép buộc đốc thúc hắn học hành quá chặt, nhưng mà lần nào hắn cũng làm theo. Nghe Tần Chung nói, trước kia cha mẹ hắn khuyên hắn đọc sách, hắn đều bỏ ngoài tai.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện phu thê nhà người ta, Lý Ỷ La đương nhiên sẽ không lắm miệng.
Hiện tại là ngày mười tháng sáu, ngày yết bảng là hai mươi lăm tháng sáu. Trong khoảng thời gian này, các thí sinh cùng nhau kết bạn giao hảo, thời gian ngắn ngủi đã thành lập không ít học xã, tụ hội cùng làm thơ, đàm luận này nọ. Chuyện này có ích cho việc mở rộng quan hệ, tìm người cùng chung chí thú. Vương Bác Quân cũng cùng một vài người thích làm thơ đối văn thành lập một cái tiểu thi xã, mỗi ngày đều tụ hội luận bàn thơ mới.
"Tướng công, chàng có muốn kết giao với người khác cùng lập một cái xã gì đó không?" Lý Ỷ La hỏi Tần Chung. Để người khác nghĩ mình là kẻ quái gở thì không tốt.
Tần Chung cười cười: "Không sao! Trước mắt, triều đình cũng không cổ vũ kẻ sĩ lén kết bè kết phái." Rất đơn giản, kẻ sĩ, hay còn gọi là sĩ phu, tức người đọc sách rất thích bàn luận đại sự quốc gia, nhưng bọn họ chỉ biết những chuyện bên ngoài, còn nội tình bên trong thì chẳng hiểu được bao nhiêu. Một đám người trẻ tuổi tụ tập một chỗ, ai cũng cảm thấy mình là nhân tài trị quốc, bụng đầy thao lược, nhiệt huyết dâng trào.
Đại Việt hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều. Ở tiền triều còn từng xảy ra chuyện nhiều người đọc sách kết minh phát sinh bạo động. Tóm lại, ý của triều đình chính là, người đọc sách thì cứ lo học hành cho tốt là được, không có việc gì thì đừng tụ tập lung tung.
Lý Ỷ La hiểu rõ liền gật đầu: "Vậy là tốt rồi!"
Lúc này thời tiết nóng bức, buổi chiều mỗi ngày, Tần Chung đều cùng Lý Ỷ La đi dạo dọc bờ sông một chút. Cạnh sông Ích Dương phủ có một con đường, hai bên rủ đầy liễu xanh, gió mát. Buổi chiều mà đi dạo ở đây, gió thổi hiu hiu vô cùng mát mẻ.
"Thanh phong phủ thủy....."
"Hay! Thơ hay!"
Lý Ỷ La đang vừa đi vừa trò chuyện với Tần Chung, thì đằng trước bỗng truyền tới âm thanh trầm trồ khen ngợi. Giương mắt nhìn lên, liền thấy một đám người đang đứng cạnh bờ sông ngâm thơ. Vương Bác Quân cũng ở trong đám người đó.
Vẻ mặt Lý Ỷ La quái dị, tuy nàng không có nghiên cứu qua thơ từ ca phú, nhưng câu thơ vừa nãy thật đáng trầm trồ khen ngợi như vậy à? Nó còn chẳng được xem là vè.
Dựa vào tài học của Vương Bác Quân, hắn ta thật sự muốn luận bàn với đám người này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT