Edit: Sahara

Con dâu cả Trương gia giật mình ngây người hồi lâu, sau đó khẽ cắn môi nói: "Chúng ta liều một phen đi!" Cuộc sống mỗi ngày đều bị lão tú bà kia tra tấn như thế này, nàng rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa.

Chuyện mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia hung hăng đánh tới cửa Trương gia, thu thập Phú Quý tẩu đã trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu ở Tiểu Thanh Thôn trong một thời gian dài. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, đều không khỏi bàn tán về chuyện giữa Tần gia và Trương gia. Cũng không biết tại sao, nói đi nói lại một hồi, mọi người chợt phát hiện rất nhiều lời đồn khó nghe đều xuất phát từ miệng lão bà tử Trương gia kia, nào là quả phụ trong thôn không giữ phụ đạo*, dan díu với ai, với người nào, rồi nào là nam nhân nhà ai bất lực, không làm được chuyện phòng the, còn có nữ nhân nào vô dụng, chỉ biết sinh thứ lỗ vốn,......

(*phụ đạo: đạo làm vợ, gồm tam tòng tức đức.

_tam tòng: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: ở nhà theo cha, gả đi thì theo chồng, chồng chết thì theo con.

_tức đức: công, ngôn, dung, hạnh: 

.Công: nữ công gia chánh, tề gia nội trợ, may vá thêu thùa.

.Dung: diện mạo, dung nhan. Chuẩn mực vẻ đẹp thời xưa là thùy mị, kín đáo, duyên dáng. 

.Ngôn: lời nói nhã nhặn, kín đáo, nhỏ nhẹ, dễ nghe,...

.Hạnh: hạnh kiểm, đạo đức, lòng nhân hậu, thủy chung son sắt, giàu yêu thương, giữ tròn nề nếp gia phong. Hạnh cũng là đức tính quan trọng nhất trong tứ đức.)

Thời điểm mấy tin đồn này truyền tới tai đương sự đã khiến những người đó tức điên lên, chỉ là truyền đi truyền lại, không ai biết ai là người truyền ra đầu tiên. Hiện tại thừa dịp này, mọi người cùng ngươi một câu, ta một lời, thế là đã đào ra được không ít chuyện xưa, ngay cả mấy vị phụ nhân thường lui tới nhiều chuyện cùng Phú Quý tẩu cũng bị liên lụy vào.

Có thể tới lui cùng Phú Quý tẩu thì tất nhiên không phải là đèn cạn dầu, bọn họ cùng nhau noi gương Tần mẫu, đánh đến cửa Trương gia.

Về sau, lời đồn được bới ra càng ngày càng nhiều, hầu như ngày nào cũng có người đến Trương gia hỏi tội.

"Mụ tú bà kia, bà mau lếch ra đây cho ta! Lão tử nuôi tiểu tình nhân bên ngoài bao giờ hả?" Mấy ngày qua, Trương gia phải nói là cực kỳ náo nhiệt, nháo đến gà bay chó sủa không ngừng.

Không ngờ, người đến hạch tội Trương gia hôm nay lại là Trương Đại Thụ, hình như ông ta vừa săn thú trên núi về, vết máu trên người còn chưa kịp khô. Trương Đại Thụ dẫn theo hai người con trai lớn đến trước cửa Trương gia, mùi máu tanh trên người ông dọa Trương Phú Quý cùng hai người con Trương gia sợ đến run rẩy.

"Đại Trụ, có gì từ từ nói...."

"Từ từ cái rắm! Lão tử đây không làm gì cả, lại bị bà nương nhà ông hất phân lên người." Vào năm ngoái, không biết từ đâu truyền ra lời đồn Trương Đại Trụ ông nuôi dưỡng nữ nhân khác trên huyện, làm bà nương nhà ông thiếu chút nữa đã xách dao phay chém ông, cuối cùng ông phải giải thích hết nước hết cái mới khiến nương tử tin mình. Lúc ấy, Trương Đại Trụ đã thề, nếu bắt được kẻ đặt điều kia, ông nhất định sẽ cho kẻ đó một trận.

Uy danh Trương Đại Trụ đã sớm lan xa, người không chọc ông, ông đối xử vô cùng hào sảng, cũng rất nhiệt tình, nhưng nếu chọc vào ông, thì ông lập tức thành người lục thân không nhận*.

(*lục thân: 6 bậc thân thích gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ, con. 

_có khi 6 bậc thân thích lại là: cha, con, anh, em, chồng, vợ.)

"Đó là bà nương nhà ông, lão tử không đánh nữ nhân, ông không quản được thê tử nhà mình, vậy thì lão tử đây sẽ đánh ông!" Mắt Trương Đại Trụ lóe lên vẻ dữ tợn, vung nắm đấm đánh thẳng vào đầu Trương Phú Quý.

"Cha!" Hai người con Trương Phú Quý định tiến lên can ra, ai ngờ Trương Đại Trụ lại cười khát máu: "Các ngươi là đồ nhãi ranh chết tiệt! Mẹ làm sai, con gánh thay cũng là lẽ thường. Tiểu Bảo, Tiểu Bối, thu thập bọn chúng cho cha!"

Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Bối như hai đại La Hán, cùng đồng thanh dạ, rồi mỗi người đè một người con trai Trương gia xuống đất mà đánh.

Nữ quyến Trương gia bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, Phú Quý tẩu lại càng trốn phía sau không dám chường mặt ra.

Mà chuyện còn chưa dừng lại ở đây, mỗi ngày ở trước cửa Trương gia đều có người đến hỏi tội, nói phải thu thập Phú Quý tẩu. Một số người thì giống Trương Đại Trụ, chỉ đánh nam nhân, nhưng có một số lại không quan tâm đ*o quân tử, nam nữ đều đánh.

Mã Đại Ni thích xem náo nhiệt, mấy ngày nay cứ đến chiều thì lại ra trước cửa lớn đứng, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch.

"Đáng kiếp! Nên đánh chết mụ tú bà ôn dịch này một đúng!" Mã Đại Ni phỉ nhổ.

Lại qua thêm mấy ngày, hiện tại, đến Mã Đại Ni cũng bắt đầu có chút tội nghiệp Phú Quý tẩu: "Aiz, mẹ ơi, cứ đánh tiếp thế kia, liệu Phú Quý thẩm có sống nổi nữa không?"

Trương Thúy Thúy liếc nhìn nhà họ Trương sát vách, lắc đầu: "Đều do bà ấy tự chuốc lấy!" Người đến đánh đều có chừng mực, sao có thể thật sự đánh chết Phú Quý tẩu? Nhưng lần này gần như hầu hết người trong thôn đều thay phiên nhau kéo đến, dù Phú Quý tẩu không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Tần Chung ngồi đọc sách trong sân, tai lắng nghe động tĩnh cách vách, khóe miệng khẽ cong lên, lời đồn đại trong thôn nhiều vô số kể, sao có thể tất cả đều là do một mình Phú Quý tẩu bịa đặt được?

Thế nhưng lúc này đây, dù không phải bà ta thì cũng chính là bà ta. Những kẻ thích bịa đặt thị phi khác thấy kết cục của Phú Quý tẩu như thế, không cần đợi hai người con dâu Trương gia thúc đẩy thì tự họ cũng sẽ đổ trút hết lên đầu Phú Quý tẩu.

Sau khi những người này gây phiền phức cho Phú Quý tẩu xong thì sẽ bỏ qua sao? Tần Chung khẽ nheo hai mắt, không thể nào! Phú Quý tẩu khóc lóc la lối gây sự, Trương Phú Quý và hai người con trai vì muốn trong nhà được thanh tĩnh nên mới nhường nhịn Phú Quý tẩu, trơ mắt nhìn thê tử mình bị ngược đãi. Nhưng bây giờ thì sao? Nội tâm Tần Chung thầm cười khẩy, khi nắm đấm đã đánh lên người mình rồi, e là bọn họ sẽ không còn khoan dung như trước nữa đâu.

Nếu Trương Phú Quý và hai người con trai không dung túng cho Phú Quý tẩu, thì hai người con dâu đâu bị Phú Quý tẩu hành hạ đến mức muốn chết đi cho xong, cũng đâu hận bà ta đến nông nỗi này?

Ngày tháng náo nhiệt của Trương gia vẫn còn ở phía sau.

"Chàng lại có chủ ý xấu xa gì nữa đấy?" Tần Chung không kịp đề phòng bị Lý Ỷ La nắm lấy cằm, nàng híp mắt, ghé mặt mình đến gần sát mặt Tần Chung nhìn thật kỹ. Tiểu hồ ly hư hỏng này, mỗi lần âm mưu chuyện gì đó, vẻ mặt sẽ không có gì khác thường, nhưng ngón tay sẽ liên tục gõ gõ lên đầu gối.

Lý Ỷ La phải quan sát rất lâu mới bắt được nhược điểm này của Tần Chung.

Vẻ mặt Tần Chung vô tội nhìn Lý Ỷ La: "Cái gì?"

Lý Ỷ La ghé vào tai Tần Chung, giọng nói chứa đầy ý cười: "Nói! Đừng tưởng có thể giấu được ta."

Tần Chung khẽ mỉm cười, nắm tay Lý Ỷ La đan xen mười ngón tay vào nhau, hắn học theo dáng vẻ Lý Ỷ La, nghiêng đầu cười khẽ mà nói: "Nàng biết tại sao đêm đó nàng lại thấy ngứa lưng không?"

Lý Ỷ La hơi hơi há mồm: "Chẳng lẽ là chàng giở trò quỷ?"

Không biết Tần Chung nghĩ đến cái gì mà trên mặt hiện lên hai rạng mây đỏ, nhỏ giọng ừ, còn ngượng ngùng cúi đầu.

Lý Ỷ La cắn răng: "Làm cũng làm rồi, bây giờ chàng giả vờ cho ai xem hả? Hay thật! Tần Tiểu Chung, không ngờ chàng lại hạ lưu như vậy." Đang ở trong sân, vì không muốn người khác nghe thấy nên Lý Ỷ La nói rất nhỏ.

Cái tay đang rảnh của Tần Chung cào cào lên đầu gối mình, cúi đầu nói lí nhí: "Với nương tử của mình, hạ lưu một chút thì có sao đâu!" Tai Tần Chung đỏ ửng, dáng vẻ như con thỏ con, vậy mà lại thốt ra toàn lời lẽ không đứng đắn.

Lý Ỷ La bị dáng vẻ đối lập nhau này của Tần Chung làm cho tâm can run lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại liếm liếm môi: "Nếu chàng có thể lớn nhanh một chút...." Dứt lời còn thổi nhẹ một hơi vào lỗ tai đỏ ửng của Tần Chung.

Thân mình Tần Chung run lên, đột ngột ngẩng phắt đầu nhìn Lý Ỷ La, Lý Ỷ La không biết dùng từ nào để hình dung ánh mắt kia, rõ ràng là trong veo như nước, nhưng lại lóe lên tia sáng sắc bén, thật hung dữ!

"Chàng.... Chàng đừng nhìn ta như vậy, ta nói đùa thôi! Ý của ta là chờ tuổi chúng ta lớn hơn một chút, chàng đừng nghĩ bậy....." Bị ánh mắt này nhìn thật là đáng sợ, Lý Ỷ La vội nói thêm một câu.

Tần Chung chậm rãi hít sâu, ừ một tiếng: "Ta biết nương tử đang nói đến tuổi tác, bằng không thì có thể là gì đây...." Tần Chung bình tĩnh nhìn Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, ngoại trừ tuổi tác ra thì còn gì nữa chứ? Ha! Ha ha!"

"Ỷ La tỷ tỷ...." Ngay lúc Lý Ỷ La không biết làm sao, thì bên ngoài cửa lớn bỗng vang lên giọng nói trong trẻo giòn tan của tiểu cô nương.

Lý Ỷ La và Tần Chung đồng thời nhìn về phía cửa.

"Trương Tiểu Đào!" Lý Ỷ La vội buông tay Tần Chung, đi đến bên cửa lớn: "Cô muốn tìm ai?"

Trương Tiểu Đào liếc nhanh Lý Ỷ La một cái, cổ đỏ ửng, sau đó thì cúi đầu không dám nhìn thẳng Lý Ỷ La, hai chân bất an đá đá trên mặt đất.

Lý Ỷ La thầm nghĩ, tiểu cô nương này chắc không phải lại tới tìm Tần Chung đó chứ? Thời điểm Lý Ỷ La định mở miệng, thì Trương Tiểu Đào bỗng nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Muội..... Muội đến thăm tỷ, tỷ không sao chứ?" Ngày đó thấy Lý Ỷ La khóc, Trương Tiểu Đào cũng uất ức theo, sau khi về nhà lại lo lắng Lý Ỷ La nghĩ quẫn, trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tới tìm Lý Ỷ La.

Thời điểm Trương Tiểu Đào vừa xuất hiện ở cửa lớn, Tần Chung vừa thấy nàng ta thì hai mắt liền tối lại. Bây giờ thấy Trương Tiểu Đào còn dám quyến rũ nương tử nhà hắn ngay trước mặt hắn, tức khắc đứng ngồi không yên, đứng dậy đi đến phía sau Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La nghe Trương Tiểu Đào nói xong, mỉm cười: "Thì ra là cô lo lắng cho tôi, tôi còn tưởng tiểu cô nương nhà cô chưa nghĩ thông nữa chứ!"

Không nghĩ thông chuyện gì, Trương Tiểu Đào vừa nghe đã hiểu ngay.

"Sao có thể!" Trương Tiểu Đào buột miệng thốt ra, thấy Tần Chung đứng sau Lý Ỷ La đang nhìn mình bằng ánh mắt chứa đầy cảm xúc kỳ lạ, nội tâm Trương Tiểu Đào liền cho Tần Chung một cái khinh bỉ thật lớn. Tên tiểu bạch kiểm này, một đại nam nhân mà chỉ biết khóc lóc sướt mướt, lúc ấy nàng bị mù mắt mới có thể cảm thấy gia hỏa này đẹp mắt. Sau này nàng tìm phu quân, nhất định phải tìm một người cường tráng uy vũ.

"Không phải à? Không phải thì tốt! Có muốn vào trong ngồi một chút không?" Bỏ qua cái này, tiểu cô nương này trông cũng rất đáng yêu, nhất là thời điểm đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong y như trái đào chín mộng đầy nước, vừa nhìn liền muốn cắn một cái.

"Có thể......" vào à?

Trương Tiểu Đào vừa nói được hai chữ, Tần Chung bỗng nhiên giành nói trước: "Lúc này đại ca, nhị ca đã về nhà, Tiểu Đào là cô nương chưa xuất giá, một mình muội ấy vào nhà không được tốt cho lắm."

"Chuyện này đâu có gì quan trọng, nhà chúng ta nhiều người như vậy...." Lý Ỷ La nhíu mày nói.

Tần Chung mỉm cười, dịu dàng nói: "Tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn! Ai biết được có xuất hiện thêm một người nào thích khua môi múa mép như Phú Quý tẩu hay không?"

Lý Ỷ La nghĩ cũng phải, nàng đối với chuyện này đúng là căm thù tận xương tủy, dù là nữ nhân đã thành thân cũng chưa chắc chịu được lời đồn như vậy, huống chi là một cô nương hoàng hoa khuê nữ như Tiểu Đào.

"Tiểu Đào, nếu muội muốn đến nhà ta chơi thì chọn buổi sáng mà đến, muội có thể tìm Tiểu Phương trò chuyện." Tiểu Đào là người thích cười, hoạt bát sôi nổi, để nàng ta ở cùng Tần Phương nhiều một chút cũng tốt.

Trương Tiểu Đào hưng phấn nắm hai nắm tay lại: "Muội biết rồi, Ỷ La tỷ tỷ, sáng mai muội sẽ tới." Nói xong liền chạy đi nhanh như thỏ.

Tần Chung: Thất sách! Sớm biết như vậy còn không bằng vừa rồi cứ để Tiểu Đào vào nhà, ít ra còn ở dưới mí mắt hắn.

(*Thất sách: ý nói sai lầm trong mưu tính, trong cách giải quyết vấn đề, công việc dẫn đến hỏng việc.)

"Tiểu cô nương này cũng thú vị thật!" Lý Ỷ La nhìn bộ dáng nhảy nhót của Trương Tiểu Đào, khẽ cười.

Tần Chung nhỏ giọng hừ.

Lỗ tai Lý Ỷ La thính đến cỡ nào kia chứ, dù giọng Tần Chung nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe được: "Chàng hừ cái gì?"

Tần Chung mím môi, không nói lời nào.

Lý Ỷ La cho là Tần Chung còn đang tức giận chuyện vừa rồi, hai tay liền đưa tới nhéo hai bên má Tần Chung: "Được rồi, ta nói đùa thôi, chàng sẽ không nhỏ mọn vậy chứ? Hửm~~"

Khóe miệng Tần Chung rốt cuộc cũng không mím chặt nữa, hơi hơi cong lên.

"Cười rồi! Vậy thì sau này không được mang chuyện này ra để ăn vạ với ta nữa đâu đó!" Lý Ỷ La thấy Tần Chung cười, cũng chợt phì cười theo.

Tần Chung thở dài, duỗi tay xoa đầu Lý Ỷ La: "Ta không có giận!" Đối tượng hắn giận là người khác.

Đúng lúc Mã Đại Ni vừa xem náo nhiệt ở nhà Trương gia về tới, liền thấy hai người bọn họ ở trước cửa dính lấy nhau, lập tức quay đầu bĩu môi, gọi với về phòng mình bằng giọng nũng nịu: "Tướng công~~!"

Lý Ỷ La và Tần Chung đồng thời bị cái giọng điệu nhão nhoẹt này làm nổi hết da gà.

Tần Diệu ở trong phòng lớn tiếng đáp lại: "Nương tử, sao vậy?" Vừa nghe thấy tiếng, người cũng xuất hiện ngay sau đó.

"Tướng công, mau đỡ thiếp, hôm nay xem náo nhiệt phơi nắng quá lâu, đầu có hơi choáng~~~."

"Nương tử, không sao chứ? Ta đỡ nàng. Mau vào phòng uống nước rồi nghỉ ngơi một chút. Nàng tự nói nàng xem, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, sao lại tự hành hạ bản thân mình thành thế này?" Vẻ mặt Tần Diệu đau lòng, dìu Mã Đại Ni.

Lý Ỷ La: "......." Cam bái hạ phong!

"Ôi~, chóng mặt quá, chóng mặt quá~....." Mã Đại Ni ôm ngực, dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi. Tần Diệu vừa dìu nàng ta đi vừa quạt mát cho nàng ta.

Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Lúc ở nhà bếp, Tần mẫu đã nhìn hết một màn này từ đầu đến cuối, bà quơ lấy chổi xông tới đánh lên lưng hai người Mã Đại Ni và Tần Diệu.

"Á, ui da, mẹ, mẹ làm gì vậy?" Hai phu thê, một người thì đầu đang choáng váng sắp hôn mê, một người thì đang quạt mát cho người kia, bị Tần mẫu đánh, cả hai đồng thời nhảy dựng lên, chạy trốn cây chổi trong tay Tần mẫu.

"Ngươi nói ngươi vừa làm cái gì hả? Mã Đại Ni! Mấy ngày nay lão nương đối xử với ngươi tốt quá rồi đúng không? Đã ba ngày ngươi không nấu đồ ăn đi bán, công việc nhà cũng không làm, mỗi ngày chỉ đi ngồi xổm dòm ngó chuyện nhà người ta. Nói! Ngươi muốn cái gì hả?"

"Mẹ, Đại Ni biết sai rồi! Nàng ấy sẽ sửa, ngày mai chúng con sẽ đi bán đồ ăn lại."

Mã Đại Ni thò đầu ra từ sau lưng Tần Diệu: "Phải, phải, mẹ, con sửa, con sửa...."

"Hai đứa phá của các ngươi...." Tần mẫu mạnh tay đánh Tần Diệu thêm một cái, xong mới quăng cây chổi đi.

Tần Diệu nháy mắt với Mã Đại Ni, Mã Đại Ni liền chạy ngay về phòng.

Lúc ăn cơm tối, Tần Chung im lặng xới cơm, một câu cũng không nói. Hiện tại trời đã vào hạ, thời tiết oi bức, nếu đi ngủ sớm, hơi nóng trong phòng còn chưa tan sẽ thấy rất khó chịu.

Người Tần gia cùng nhau mang ghế dựa ra sân, lại lấy dưa hấu đã làm lạnh dưới giếng lên cắt ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Dưa này là Tần gia tự mình trồng ở mảnh đất trống phía sau nhà, trái không lớn nhưng rất ngọt, Tần Tử Viễn đặc biệt thích, nhưng sợ nhóc ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, nên mỗi lần ăn dưa, Trương Thúy Thúy chỉ cho nhóc ăn một miếng mà thôi.

Tần Tử Viễn ôm miếng dưa của mình, ăn cực kỳ quý trọng.

"Tử Viễn, đến chỗ tiểu thúc thúc này." Tần Chung đột ngột vẫy vãy tay gọi Tần Tử Viễn.

Tần Tử Viễn thấy Tần Chung gọi nhóc, hai mắt liền sáng lên. Mỗi lần tiểu thúc thúc gọi nhóc thì đều có đồ ăn ngon.

Nhóc cẩn thận đặt miếng dưa hấu của mình lên chiếc ghế nhỏ, sau khi chắc chắn miếng dưa không rớt, lúc này mới chạy lạch bạch đến trước mặt Tần Chung.

"Tiểu thúc thúc, có chuyện gì?" Đôi mắt ngây thơ tròn xoe như ánh trăng tỏa sáng trong đêm tối ngước lên nhìn Tần Chung.

Tần Chung nắm tay Tần Tử Viễn, kéo nhóc đến một góc sân.

Lý Ỷ La đang trò chuyện với Tần mẫu, nên không để ý đến hai thúc cháu. Chỉ thấy Tần Chung nói nhỏ mấy câu bên tai Tần Tử Viễn, xong rồi hỏi: "Hiểu chưa?"

Tần Tử Viễn vội vàng gật đầu, sau đó tha thiết nhìn Tần Chung.

Tần Chung hơi khựng người: "Nếu con làm tốt, ngày mai thúc sẽ cho con kẹo!"

Tần Tử Viễn lập tức ưỡn ngực, bàn tay nhỏ vỗ mạnh lên ngực đảm bảo: "Yên tâm! Cháu rất thông minh!"

Khóe miệng đang mỉm cười của Tần Chung bỗng cứng đơ, sau đó xoa xoa đầu Tần Tử Viễn: "Ừm, con rất thông minh!"

Sáng hôm sau, Trương Tiểu Đào quả nhiên đã đến, Lý Ỷ La thấy không dễ dàng gì mới có bạn cùng lứa đến nhà chơi, liền gọi Tần Phương ra cùng nhau trò chuyện.

Thường thì thời điểm này Tần Tử Viễn đã chạy ra ngoài chơi không thấy bóng dáng đâu, ấy vậy mà hôm nay, giờ này vẫn còn ở nhà, còn làm bộ như không có việc gì làm, tới ngồi bên cạnh ba người. Mỗi khi Trương Tiểu Đào nói gì đó, nhóc liền dựng thẳng lỗ tai, nghiêm túc chuyên chú lắng nghe.

"Tử Viễn, sao hôm nay không ra ngoài chơi?" Lý Ỷ La xoa xoa đầu nhóc.

Tần Tử Viễn nhìn Trương Tiểu Đào, cổ họng nói như bị nghẹn: "Bên ngoài quá nóng!"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Chung như có điều gì đó suy tư mà nhìn Mã Đại Ni và Tần Diệu, sau đó cũng nghiêng đầu dựa vào Lý Ỷ La: "Nương tử, ta ở trong sân đọc sách, cũng phơi nắng quá lâu, đầu cũng choáng~~..."

Lý Ỷ La: "Choáng đầu?"

Tần Chung ngượng ngùng gật đầu: "Ừm~!"

Lý Ỷ La: "Không sao! Ta có biết một chút về châm cứu, để ta châm cho chàng mấy kim là hết ngay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play