Khi tay phủ lên làn da ngọc dưới lớp xiêm y, lòng bàn tay Tần Chung như có đóm lửa bóc cháy, dần dần lan khắp người khiến Tần Chung như sắp hóa thành tro.
"Tướng công, lên trên một chút...." Lý Ỷ La giật giật bả vai.
"À~~......" Giọng Tần Chung có hơi mơ màng.
"Tướng công, tay chàng nóng quá!"
"Ưm..... Ừm... Hơi nóng."
"Hôm nay cũng đâu nóng lắm đâu."
Một lát sau, giọng Lý Ỷ La bỗng nhiên tăng cao: "Tướng công, chàng gãi đi đâu vậy?"
"Gãi..... Gãi nhầm~."
Sáng sớm hôm sau, Tần Chung thức dậy trước Lý Ỷ La, vừa ra khỏi nhà chính, Tần Chung liền xòe tay ra, một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy sợi lông tơ nho nhỏ liền bay theo gió vào giữa không trung. Nhớ đến cảm giác tối hôm qua, Tần Chung bỗng đỏ mặt.
Lý Ỷ La thức dậy sau, nàng cẩn thận sờ soạng giường một hồi: "Kỳ quái, tối hôm qua rõ ràng cảm giác thấy có cái gì đó mà."
Cơm nước xong, Tần gia lại một phen bận rộn. Mã Đại Ni cũng không rảnh rỗi, thời điểm Trương Thúy Thúy và Tần Phấn nấu nướng thì nàng ta ở ngoài rửa sạch ruột già. Đợi Trương Thúy Thúy và Tần Phấn đẩy thức ăn đi, nàng ta liền mang theo khí thế ngất trời đi nấu nướng.
Lý Ỷ La quan sát một lúc, thấy Mã Đại Ni hiện giờ tay chân lanh lẹ, chẳng còn chút gì dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như lúc trước. Lý Ỷ La không khỏi suy đoán, hành vi trước kia của Mã Đại Ni phải chăng là cố tình tỏ ra như vậy để lười biếng?
Ngay cả Tần mẫu cũng phải rửa mắt mà nhìn Mã Đại Ni: "Nếu trước đây ngươi cũng thế này thì ta đâu cần tốn nhiều nước bọt như vậy."
Mã Đại Ni ngượng ngùng nói: "Mẹ, sau này con nhất định sẽ chú ý."
Cứ như vậy, phòng bếp của Tần gia mỗi ngày đều bị chiếm đóng, nhà lão đại và nhà lão nhị ngày ngày bận rộn, đồng thời cũng làm cho mùi hương thơm nồng đậm thường xuyên tràn từ trong sân Tần gia ra ngoài.
Một vài láng giềng gần nhà Tần gia mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thơm này, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bèn tới cửa hỏi: "Tần tẩu tử, nhà tẩu đang làm gì thế? Thơm như vậy, hết nửa thôn cũng ngửi được." Nếu lâu lâu nấu một bữa ngon, bọn họ cũng không lấy làm kỳ quái. Nhưng mỗi ngày đều như vậy thì đúng là khiến người khác tò mò. Quan trọng nhất là mùi hương kia thật sự quá thơm, tựa hồ đánh thức hết mấy con sâu thèm ăn trong bụng người ta. Bởi vì lúc ăn cơm đều ngửi thấy mùi này, nên mỗi người đều ăn thêm một chén cơm. Chuyện này.... Chuyện này không phải nhà nào cũng chịu được!
"Gì mà hơn nửa thôn cũng ngửi được chứ, chẳng qua là con dâu cả và con dâu thứ nhà tôi làm chút đồ ăn mà thôi. Mỗi ngày chúng mang đồ ăn lên huyện thành bán. Tay nghề vụn vặt của chúng sao so được với mọi người." Nhà lão đại, nhà lão nhị lên huyện thành bán đồ ăn, người trong thôn thường lên huyện thành thì sẽ biết thôi, cũng chẳng giấu được bao lâu. Tần mẫu không định gạt ai cả, nên hào phóng mà nói.
"Vậy nhất định là kiếm được rất nhiều tiền?" Người tới cố ý vờ như vô tình nhìn về phía phòng bếp Tần gia.
Lúc này đang là buổi chiều, thời tiết mát mẻ, Lý Ỷ La ngồi dưới bóng cây thêu thùa. Tần mẫu lấy vài cái ghế mời mấy người láng giềng đến cửa kia ngồi trong sân trò chuyện.
"Làm gì kiếm được nhiều tiền! Vừa mới buôn bán, không lỗ thì đã mừng rồi. Mặc kệ là buôn bán lớn hay nhỏ, đều phải từ từ." Ý cười trên mặt Tần mẫu nhạt đi vài phần, không nóng không lạnh nói.
Vị đại thẩm kia cũng biết tính tình Tần mẫu, lập tức không dám hỏi thêm, chỉ hơi ngượng ngùng nói: "Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy mọi người bận từ sáng đến tối, nên mới quan tâm một chút."
Trong đó có một người trẻ tuổi hơn mấy người khác thấy Lý Ỷ La an tĩnh ở một bên thêu thùa, bèn đi đến bên cạnh xem thử, vừa thấy liền kinh hô: "Trời ạ! Tay nghề thê tử Chung ca nhi thật quá tinh xảo! Đứa bé này thêu sống động như thật vậy. Tẩu tử, các người mau tới đây xem!" Tự nàng ta xem không nói, còn vẫy tay gọi mọi người tới.
Mọi người ùa tới như ong vỡ tổ, tuy Mừng Thọ Đồ chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng đã đủ làm người ta kinh ngạc kêu lên liên tục.
"Được rồi, được rồi! Ỷ La nhà tôi đang cần thêu gấp, mọi người mau tới đây ngồi đi!" Tần mẫu thấy mọi người đều vây quanh Lý Ỷ La, hình như còn muốn duỗi tay sờ thử nên vội kêu lên.
"Trời ạ! Tay nghề giỏi quá! Thê tử Chung ca nhi, bức thêu này của cháu chắc hẳn rất đáng giá nhỉ?" Vị đại thẩm vừa vẫy gọi mọi người đến xem nhìn chằm chằm Lý Ỷ La, hỏi.
Vị đại thẩm này là láng giềng cách vách của Tần gia, ba mươi mấy tuổi, trượng phu tên Trương Phú Quý nên hàng xóm đều gọi bà ta là Phú Quý tẩu, thuộc loại người miệng rộng. Trước đây, Tần mẫu từng có lần đánh đến cửa vì chuyện bà ta bàn tán thị phi.
(*thị phi: đúng sai. Lời thị phi, bàn tán thị phi: lời đồn nhảm, vô căn cứ.)
Lý Ỷ La mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn về phía mọi người: "Cháu cần phải đẩy nhanh tiến độ, không thể bồi các vị thẩm thẩm." Dứt lời liền mang theo kim chỉ về phòng.
(*bồi: cùng làm theo, làm chung với người khác việc gì đó. Phụng bồi có cùng một nghĩa như trên nhưng là từ dùng trong trường hợp lễ nghĩa trang trọng hơn, hoặc giữa những người có thân phận địa vị cao để tỏ lễ phép và gia giáo cao.)
"A, thê tử Chung ca, cháu còn chưa trả lời ta mà."
Phú Quý tẩu còn muốn đuổi theo Lý Ỷ La để hỏi, bị Tần mẫu gọi lại: "Có gì đâu mà hỏi? Đồ thêu của nông gia chúng ta thì có thể đáng mấy đồng kia chứ? Chẳng qua do Ỷ La thấy gia cảnh trong nhà khó khăn, muốn kiếm chút tiền mua đố bồi bổ cho Chung nhi, mới không quản ngày đêm thêu thùa."
Phú Quý tẩu thầm bĩu môi, giấu cái gì chứ, Tần tẩu tử này thật keo kiệt, bủn xỉn. Dù biết con dâu nhà bà ta thêu kiếm được bao nhiêu tiền thì đã sao đâu, chẳng lẽ mình có thể đoạt tiền của con dâu bà ta chắc? Còn có thê tử Chung ca nữa, đúng là quá không coi ai ra gì mà, tốt xấu gì mình cũng là trưởng bối, vậy mà hỏi nó không thèm trả lời thì đã bỏ đi.....
Nhưng trước sự lợi hại của Tần mẫu, Phú Quý tẩu không dám nói lời này ra miệng. Bà ta ngồi thêm một lát, thấy thật sự không thể hỏi thêm gì được nữa mới cùng những người khác rời đi.
Tần mẫu hướng về phía bóng lưng Phú Quý tẩu mà phỉ nhổ một cái: "Cả hai mắt đều phát sáng, còn tưởng lão nương ta không thấy sao?"
Chuyện lão đại và lão nhị Tần gia mang đồ ăn lên huyện thành bán, quả nhiên không bao lâu sau đã truyền khắp thôn.
Tính từ lúc Trương Thúy Thúy và Tần Phấn bắt đầu lên huyện thành bán đồ ăn cho đến nay cũng đã qua hơn một tháng, hai người tính toán, trừ tiền vốn, chi phí linh tinh này nọ xong xuôi, không ngờ lại lời đến tận sáu lượng bạc. Đây quả thật còn nhiều hơn so với dự kiến ban đầu.
Mấy ngày đầu, Mã Đại Ni cũng ra mười phần sức làm việc, nhưng chỉ đại khái khoảng mười ngày thì nàng ta bắt đầu lười biếng. Lên huyện bán được hai ngày thì lại nghỉ một ngày, đã vậy, đồ ăn chuẩn bị cũng không nhiều bằng Trương Thúy Thúy. Tới cuối tháng tính toán, lợi nhuận chỉ trên dưới hai lượng.
Ít hơn phu thê Tần Phấn nhiều như vậy nhưng hai người họ lại chẳng hề để bụng, ngược lại còn vui vẻ khoa tay múa chân.
Hai người cầm bạc trong tay, kích động đến hai mắt ửng hồng, Mã Đại Ni nói: "Tướng công, chúng ta rốt cuộc cũng có tiền mua đồ ăn ngon rồi."
"Ừm!" Tần Diệu cũng gật đầu thật mạnh.
"Ai da!"
Vừa dứt lời liền bị Tần mẫu đánh cho mỗi người một cái vào lưng thật mạnh: "Ta cho các ngươi ăn này, chỉ biết có ăn...."
"Mẹ, đừng đánh, đừng đánh! Con đau không sao, nhưng làm tay mẹ đau thì không tốt." Tần Diệu vội cười tươi dỗ Tần mẫu.
Tần mẫu hừ một tiếng: "Ngươi nhìn đại ca, đại tẩu của ngươi, rồi nhìn thử hai người các ngươi mà xem, cả hai có khác gì con nít không? Suốt ngày chỉ biết có ăn ăn uống uống, không biết tính toán dành dụm cho tương lai."
"Mẹ, người sống trên đời chỉ đơn giản có hai chữ ăn uống, chúng ta làm việc cực khổ, tất nhiên là muốn được ăn ngon hơn. Chí hướng mỗi người đều khác nhau. Nếu muốn con giống như đại ca, đại tẩu, chỉ biết làm việc để dành tiền dưỡng lão, vậy con thà chết cho rồi."
Tần Diệu và Mã Đại Ni đúng là cùng một dạng, đều là người ăn bữa nay không lo ngày mai.
Lời này đúng là chọc Tần mẫu tức chết: "Thê tử ngươi làm bậy, ngươi cũng hùa theo nó? Hiện giờ phu thê các ngươi ăn chung uống chung với cả nhà, nên không cần lo lắng. Nhưng sau khi phân gia thì thế nào đây? Đến lúc đó các ngươi phải tự lo mà sống, không thể cứ kiếm một đồng lại tiêu một đồng. Ngươi muốn Tử Như, còn có mấy đứa con sau này của các ngươi cùng uống gió Tây Bắc à?"
"Đến lúc đó con tất nhiên sẽ không giống bây giờ, nhưng không phải vẫn còn chưa tới đó hay sao? Ai da mẹ à, có câu nói gọi là con cháu tự có phúc của con cháu. Sau này phân gia rồi, là tốt là xấu cũng là chuyện của chúng con, dù sao chúng con luôn hiếu kính mẹ là được rồi."
Tần mẫu tức giận lại đánh vào lưng Tần Diệu vài cái nữa, nhưng bà biết tính nết hai người họ là như vậy, nếu bà quản quá nghiêm, không cho hai đứa nó tiêu tiền, nói không chừng chúng sẽ không thèm làm nữa, mỗi ngày đều ở nhà hết ăn lại nằm. Tần mẫu thở dài: "Xem ra ta không quản nổi các ngươi."
"Chỗ nào không quản được chứ, lời mẹ nói con nhất định nghe mà." Tần Diệu vội cười hì hì tiếp lời Tần mẫu, có điều nghe rồi làm theo hay không lại là chuyện khác.
Hai phu thê quả nhiên cầm bạc lên huyện mua sắm lớn một phen quên trời quên đất. Mới một hồi đã tiêu hết một lượng bạc. Tuy nhiên, hai người cũng xem như có lương tâm, mua cho Tần mẫu ít bánh mềm, mua cho Tần phụ ít thuốc lá, lại mua cho Tử Như một bộ y phục mới, còn lại thì đều mua đồ ăn hết.
Lúc hai người mua sắm trở về, lại bị Tần phụ mắng thêm một trận, ông muốn nói tiêu xài phung phí như vậy còn không bằng giao tiền cho ông và Tần mẫu bảo quản, nhưng chợt nhớ lại chuyện trước đó, lòng đột nhiên trống rỗng, lời đã đến miệng mà không cách nào thốt ra.
Đúng lúc này, đại phòng và nhị phòng Tần gia bỗng nhiên dắt tay nhau đến.
Tần gia vừa dùng cơm chiều xong, Tần Diệu đang phát đồ ăn vặt cho ba đứa bé. Mấy người kia vừa đến, không khí vui vẻ trong nhà lập tức tắt ngấm.
Lần này cả hai phòng kia dường như đã thương lượng trước, chỉ có phu thê Tần đại bá và phu thê Tần nhị bá đến.
Bọn họ vừa đến liền ghé mắt nhìn đồ đạc để trên bàn mà Tần Diệu và Mã Đại Ni mua về.
Tôn thị vỗ đùi nói: "Ai da, trong thôn đều nói đại chất nhi và nhị chất nhi ở trên huyện buôn bán đã phát tài, bây giờ xem ra quả thật là như vật."
(*chất nhi: cháu trai, chất nữ: cháu gái. Nếu là chất nhi, chất nữ không thì Sa sẽ edit luôn là cháu trai, cháu gái, nhưng do có phân biệt thứ tự, đại chất nhi là cháu trai lớn, cháu trai cả đọc vẫn ổn, nhưng nhị chất nhi là cháu trai hai thì nghe hơi kỳ với văn cổ đại. Vì thế đành dùng hán việt rồi chú thích.)
"Phát tài gì hả?" Tần mẫu hừ lạnh: "Đại bá, nhị bá, các người cùng nhau tới, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tần nhị bá không nói lời nào, Tần đại bá lại xoa xoa tay: "Đệ muội, chúng ta cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hai cháu ở huyện buôn bán đã phát tài, chúng ta thân là bá bá, thẩm thẩm, lý nên vì hai cháu mà vui mừng, nên mới đến xem, đến xem mà thôi."
"A? Các người nghe nói lão đại và lão nhị phát tài? Bọn chúng chỉ bán chút ít đồ ăn vặt, có thể phát được bao nhiêu tài chứ? Hôm nay trời cũng đã muộn, cả nhà chúng ta cũng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Đại bá, nhị bá, các ngươi cũng nên về đi." Tần mẫu đứng dậy, đột ngột cầm ly nước hất thẳng ra ngoài cửa.
Một cái hất nước này làm mí mắt bốn người kia giật ngược.
Tần nhị bá dường như bị chọc giận: "Đệ muội, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, vậy mà vừa tới thì muội đã đuổi chúng ta đi như vậy sao?"
"Sao lại thành ta đuổi các người rồi? Rõ ràng là cả nhà chúng ta sắp phải đi ngủ mà." Tần mẫu xụ mặt. Đừng tưởng bà không biết người hai nhà này tới là vì chuyện gì. Ở thôn này, một cơn gió thổi trăm nhà, các người vừa nghe tin liền vội vã chạy tới, có mục đích gì nghĩ sơ là biết.
"Muội....., tam đệ, đệ cứ trơ mắt nhìn tam đệ muội đối xử với chúng ta như vậy sao?" Tần nhị bá không nói lại Tần mẫu, liền quay sang Tần phụ.
Một câu nói này đã hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người về phía Tần phụ.
Tần phụ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của cả nhà đang nhìn mình, nội tâm ông run lên, im lặng lấy tẩu thuốc ra, rồi mới chậm rì rì mà nói: "Chúng ta quả thật là sắp ngủ. Đại ca, nhị ca, mọi người tới rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tần đại bá và Tần nhị bá đều ngẩn ngơ, nếu là trước kia, thì không phải lúc này Tần phụ sẽ răn dạy Tần mẫu sao? Nhưng mấy người họ chỉ kinh ngạc trong thoáng qua, chứ không suy nghĩ sâu xa nguyên nhân trong đó.
Tần đại bá mang theo chút ý cười trên mặt: "Thật ra cũng không có gì! Chúng ta nghe nói hai cháu kiếm được tiền, nên mừng cho tam đệ, hậu bối có tiền đồ. Người trong thôn nói đồ ăn mà hai cháu dâu nấu bán ở bến tàu rất ngon, người ăn qua liền khen không ngớt, có người còn nghiện món ăn kia. Chuyện là, chúng ta đều là người một nhà, ba phòng chúng ta đều tốt thì Tần gia mới có thể đi lên. Cho nên, tam đệ à, đệ xem, có thể dạy chúng ta nấu món ăn kia không? Đệ yên tâm, chúng ta sẽ bày sạp cách sạp hai cháu thật xa, sẽ không giành khách của chúng đâu."
Tần đại bá vừa nói xong, cả nhà chính liền chìm trong im lặng. Trương Thúy Thúy siết nắm tay thật chặt. Đồ gì nhiều thì sẽ không còn quý, nếu đại bá, nhị bá cũng học được món ăn kia, thì việc làm ăn này của nàng dù không lỗ vốn đi nữa, chắc chắn cũng rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết.
Tần mẫu, Tần Chung, Tần Diệu..... Tất cả mọi người đều bình tĩnh nhìn Tần phụ, muốn xem ông trả lời thế nào.
Tần phụ hút mạnh một hơi thuốc, dưới ánh đèn mờ nhạt, khói thuốc bay lượn lờ, khuôn mặt ông dưới làn khói thuốc như ẩn như hiện. Tần phụ cau mày một hồi lâu mới chậm rãi nói: "A, chuyện này à? Chuyện này đệ không biết, đệ không quan tâm tới. Các người trực tiếp nói với lão đại, lão nhị đi." Nói xong Tần phụ lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng mà trở về phòng.
Tần đại bá, Tần nhị bá đều không dám tin mà nhìn theo bóng lưng Tần phụ.
"Tam đệ, sao đệ lại bỏ đi? Chuyện này đệ không làm chủ thì ai làm chủ?" Tôn thị thấy Tần phụ sắp đi mất, liền vội kêu lên.
"RẦM!" Tần mẫu đập mạnh lên bàn một cái, dọa bốn người kia giật mình.
"Lão già kia sẽ không làm chủ chuyện này, các người muốn dòm ngó công thức món ăn? Không có cửa đâu!" Tần mẫu đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn cả bốn người: "Nói thật dễ nghe! Tưởng là không ai nhìn ra được mục đích thật sự của các người? Trước kia thì ỷ vào tai lão già mềm, một lần lại một lần chiếm lợi của nhà ta. Sao, vẫn chưa thỏa mãn? Còn muốn dựa vào ba chữ người một nhà mà tới tống tiền? Cút! Cút cho ta! LẬP TỨC CÚT!"
"Đại bá, nhị bá, chúng ta không giống cha, không nghe lọt mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của các người. Trước kia các người luôn làm chuyện quá đáng, nhưng hiện tại các người cũng đã thấy, cha ta, ông ấy đã tỉnh táo, sẽ không mặc tình các người muốn làm gì thì làm nữa đâu. Đi đi! Chúng ta phải đóng cửa!" Tần Diệu trực tiếp đuổi người.
"Ngươi.... Các ngươi......" Tần đại bá run run ngón tay lần lượt chỉ từng người trong nhà.
Tần Phấn cũng bước tới: "Đại bá, nhị bá, cháu tiễn mọi người ra ngoài." Dứt lời liền duỗi tay, cùng Tần Diệu mỗi bên đẩy một người ra ngoài.
"Ai da, các người làm gì vậy hả, sao có thể đuổi người như vậy?" Tôn thị và Trương thị đi theo phía sau lớn tiếng ồn ào.
Đẩy Tần đại bá, Tần nhị bá, còn có hai bá mẫu ra khỏi cửa, Tần Diệu liền đóng cửa lớn lại cái rầm, rồi quay sang nhìn Tần Phấn, sảng khoái cười ha hả.
Hai mắt Tần mẫu hơi ươn ướt, bà nói đầy cảm khái: "Lão già kia rốt cuộc cũng chịu tỉnh táo lại một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT