"Người tới là khách! Lão gia, để bọn họ ngồi xuống rồi nói sau đi! Người đâu! Dâng trà!" Lý phu nhân bỏ sổ sách xuống, nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La một cái, rồi quay sang nói với Lý chủ bộ.
Lý chủ bộ vuốt vuốt râu: "Ừm! Vậy hai người ngồi đi!"
Đây đâu phải là thái độ của cha đối với con gái ruột! Bảo hai người bọn họ ngồi xuống thôi mà làm như là ban ân bố đức to lớn lắm vậy.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn hết tám phần sẽ tức đến hộc máu. Tuy nhiên, người đang đứng ở chỗ này lại là Lý Ỷ La. Nàng vốn chẳng trông mong gì ở Lý chủ bộ, nghe xong thì trực tiếp kéo Tần Chung đi đến hàng ghế bên trái, sau khi ngồi xuống rồi còn bình thản nâng lấy tách trà nóng vừa được bưng lên, cầm nắp tách trà gạt gạt mặt nước trà phía trên mấy cái, lại thổi thổi hai ba hơi rồi nhấp một ngụm.
Ưm..., Lý Ỷ La híp mắt, trà này có vị ngọt thanh, nàng còn tưởng Lý phu nhân sẽ động tay động chân một chút trong trà chứ. Xem ra nàng bị tiểu thuyết và mấy bộ phim truyền hình đầu độc nhiều quá rồi.
Cử chỉ Lý Ỷ La tự nhiên mà hào phóng, làm Lý chủ bộ và Lý phu nhân nhìn mà sửng sốt, Lý phu nhân nheo nheo hai mắt: "Ỷ La, con gả tới Tần gia, mọi việc đều tốt chứ?"
Lý Ỷ La khẽ cười một tiếng, ý nghĩa của nụ cười này sâu xa khó lường, mặt Lý phu nhân còn chưa kịp biến sắc thì Lý Ỷ La đã nói: "Tất nhiên là rất tốt! Mẹ chồng hiền lành nhân từ, tẩu tẩu và tiểu cô* (*em chồng) mọi người đều hòa thuận, tướng công biết cầu tiến*, lại rất thương ta, ngày tháng quả thật là tốt đến không thể tốt hơn. Việc này còn phải đa tạ phu nhân, nếu không nhờ phu nhân, ta làm sao mà tìm được một nhà chồng tốt như vậy!"
Lời Lý Ỷ La nói là lời thật lòng, thật may là Lý phu nhân gả nguyên chủ đến Tần gia, bằng không, lúc nàng xuyên qua, chắc chắn không thể nào là thê tử của Tần Chung được.
Tuy nhiên, lời này vào tai Lý phu nhân, liền biến thành lời nói mỉa mai châm chọc. Bà ta thầm giật mình khi nhìn thấy đứa thứ nữ vốn luôn run bần bật khi đứng trước mặt bà ta, bây giờ lại dám trả lời bà ta bằng giọng điệu mỉa mai như vậy. Quả thật là gả đi rồi thì lá gan liền lớn hơn!
Lý phu nhân dùng khăn che che khóe miệng: "Con sống tốt là được! Nói gì thì ta cũng nuôi con từ nhỏ đến lớn, con và tỷ tỷ con, ta đều yêu thương như nhau. Ta chỉ hy vọng con đừng oán ta là được! Nhưng mà nhìn con thế này... Quả thật là vẫn nảy sinh oán trách với ta rồi!" Lý phu nhân dùng khăn che khóe miệng, hai mắt hơi đỏ lên, ủy khuất nhìn Lý chủ bộ.
Lý chủ bộ nghe xong, lạnh lùng nhìn Lý Ỷ La: "Sao con lại nói chuyện với mẫu thân mình như vậy hả? Còn không mau xin lỗi mẫu thân con ngay cho ta!"
Gì thế? Nàng đã nói cái gì đụng chạm tới ai đâu? Vốn dĩ Lý Ỷ La nàng còn muốn giữ thể diện cho hai bên, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được. Ai ngờ chuyện lại không như nàng dự đoán, Lý phu nhân nhân kia tận dụng mọi cơ hội để mách lẻo với Lý chủ bộ. Còn Lý chủ bộ, ông ta chẳng phân trắng đen thì đã lớn tiếng quát mắng trách tội nàng. Có một phụ thân như vậy, nguyên chủ đúng thật là bạc phước mà!
Lý Ỷ La nàng tái sinh một lần nữa đâu phải là để chịu đựng tủi nhục, nếu người ta đã không cho nàng thể diện, nàng cũng chẳng cần nể mặt làm gì. Lý Ỷ La đột ngột đập lên mặt bàn cái rầm, xoắn tay áo, chuẩn bị đứng dậy "đánh" một trận ra trò.
Cái đập bàn này của Lý Ỷ La dọa cho Lý chủ bộ và Lý phu nhân đồng loạt nhảy dựng lên, sau đó thì nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt không dám tin, đây thật sự là thứ nữ ngay cả ngẩng đầu lên nhìn người khác cũng không dám của nhà họ sao?
Tuy nhiên, Lý Ỷ La chỉ vừa đừng lên, thì Tần Chung đã giữ tay nàng lại. Tần Chung khẽ lắc lắc đầu với nàng rồi mới nhìn về phía Lý chủ bộ: "Nhạc phụ, không biết nội tử* rốt cuộc đã đắc tội với nhạc mẫu chỗ nào, mà khiến nhạc phụ phải lên tiếng khiển trách? Nếu Ỷ La quả thật có chỗ không đúng, vậy thì người làm trượng phu như con cũng khó thoát trách nhiệm, xin nhạc phụ chỉ rõ, nếu Ỷ La thật sự không đúng, con xin thay nàng tạ lỗi cùng nhạc mẫu!"
(*nội tử: một cách gọi nương tử của mình khi nói chuyện với người khác. Còn khi giới thiệu nương tử của mình với người khác thì thường gọi là tiện nội.)
Lý chủ bộ há miệng, tuy nhiên trong nhất thời, ông lại không biết nên nói cái gì, vừa rồi xác thật là Lý Ỷ La chưa nói điều gì vượt quá bổn phận. Nhưng nhiều năm, Lý Ỷ La không được lòng Lý chủ bộ, Lý phu nhân chỉ cần hơi châm ngòi một tý là Lý chủ bộ lại quát mắng Lý Ỷ La theo thói quen. Chỉ là Lý chủ bộ đã quên mất một điều, Lý Ỷ La bây giờ đã gả cho người khác rồi.
Nữ nhi xuất giá, thì đã là người của nhà người ta! Dù Lý Ỷ La là con gái Lý chủ bộ, nhưng đồng thời, nàng cũng là thê tử của Tần Chung! Tướng công nàng còn đang ở đây, mà người nhà mẹ đẻ lại không phân trắng đen gì thì đã mở miệng răng dạy Lý Ỷ La, hành động này không chỉ không xem Tần Chung ra gì, mà nó cũng làm hỏng cả quy cũ của Lý gia.
Ngoài mặt Tần Chung tỏ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Lý chủ bộ lại vô cùng bình tĩnh, giống như là nhất định phải có câu trả lời cho bằng được.
Lý chủ bộ bị kẹp ở thế khó xử, sắc mặt có chút hơi khó coi.
Mà Lý Ỷ La thì sao? Mới vừa rồi nàng còn bày ra dáng vẻ khí thế hào hùng chuẩn bị xông pha trận mạc, bây giờ thấy Tần Chung ra mặt cho mình, nội tâm bắt đầu nhảy nhót, nhanh chóng thu liễm khí thế, cúi đầu len lén cười đắc ý như mèo vừa trộm được cá. Sau đó Lý Ỷ La ngoan ngoãn trốn ở sau lưng Tần Chung, dùng âm thanh không lớn không nhỏ mà nói: "Tướng công, trước kia cha cũng thường đối xử với thiếp* như vậy, thiếp còn chưa biết mình đã làm sai chuyện gì thì đã bị cha mắng rồi!" Nói xong câu cuối, Lý Ỷ La còn nhỏ giọng hừ một tiếng. Người ta đều là cáo mượn oai hùm, nàng thì lại làm ngược lại, bản thân là một mảnh hổ, thế mà lại giấu đi móng vuốt sắc bén, ríu ra ríu rít cáo trạng trước mặt một con tiểu hồ ly.
(*thiếp: chỗ này để Lý Ỷ La tự xưng là thiếp, 1 là vì nhà Lý chủ bộ cũng được xem như là gia đình quan lại, xem trọng quy củ, cũng không yêu thương Lý Ỷ La như Tần gia, 2 là vì Lý Ỷ La đang giả vờ đáng thương, tự xưng là thiếp nghe sẽ càng tội nghiệp hơn.)
Tần tiểu hồ ly vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn, bàn tay đang nắm tay Lý Ỷ La bất giác tăng thêm chút sức, hắn nhìn Lý chủ bộ, lập lại lời nói: "Nhạc phụ, xin người chỉ rõ!"
Lý chủ bộ bị Tần Chung ép buộc quá mức làm trong lòng dâng lên chút lửa giận, dù ông chỉ là một quan tép riu không đáng kể, nhưng những chuyện ông có thể quản lại không ít. Ở Vân Dương huyện này, ngoài trừ một số ít người ra, thì có còn mấy ai dám nói chuyện với ông bằng thái độ như thế? Lý chủ bộ lộ sắc mặt khó coi, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Người trẻ tuổi nên biết điều một chút thì mới tốt!"
Lý Ỷ La nghe câu này xong liền phát hỏa, đây chính là đang mắng tướng công nàng không biết điều! Quả thật là chồng nhịn được nhưng vợ thì không nhịn được mà! Lý Ỷ La lập tức bước tới trước một bước, kéo Tần Chung ra sau, tiếp theo liền mở miệng nói bằng giọng châm chọc: "Tướng công nhà ta* đương nhiên là không biết điều được như cha và phu nhân đây rồi! Nếu không thì sao các người có thể làm ra chuyện tham phú phụ bần cho được! Gả thứ nữ thay cho đích nữ!"
(*chỗ này Sa để Lý Ỷ La tự xưng ta, bởi vì Lý Ỷ La không phải con ruột Lý chủ bộ, mặc dù trên danh nghĩa Lý chủ bộ là cha, nhưng tình cảm nhạt nhẽo, Lý Ỷ La không coi trọng người cha này lắm, gọi một tiếng cha đã là giữ lễ nghĩa. Thứ 2 là Lý Ỷ La đang giận Lý chủ bộ vì ông ta dám mắng Tần Chung. Vì đây là tình tiết lần đầu Lý Ỷ La đối diện với người Lý gia, nên khi cách xưng hô thay đổi thì Sa giải thích một chút. Về sau mọi người đã hiểu quan hệ và thái độ giữa các nhân vật rồi thì khi cách tự xưng và xưng hô thay đổi theo diễn biến Sa sẽ không giải thích nữa, tránh cho mọi người đang đọc hay thì bị chú thích làm mất hứng.)
"Con nói cái gì đó?" Lý chủ bộ bị lời này của Lý Ỷ La làm cho tức đến phát run, ông ta đột nhiên ném tách trà trong tay về phía Lý Ỷ La, đôi đồng tử của Lý Ỷ La lập tức co lại, nhanh chóng kéo Tần Chung ra sau lưng mình, rồi giơ tay lên, trực tiếp chụp lấy tách trà bị ném tới. Cũng may là trà trong tách đã bị Lý chủ bộ uống gần cạn, bằng không, dù nước trà văng ra không làm bỏng Tần Chung thì cũng làm bỏng tay nàng.
Tần Chung còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lý Ỷ La kéo ra sau lưng, đợi khi hồi thần lại, thì đã thấy Lý Ỷ La đưa tay chụp lấy tách trà.
Sắc mặt Tần Chung lập tức lạnh đi, hắn kéo tay Lý Ỷ La xem xét kỹ càng, sau khi xác định nàng không bị bỏng mới nhẹ nhàng xoa xoa: "Sao nàng lại hành động lỗ mãng như thế chứ? Lỡ bị bỏng thì sao?" Giọng điệu đặc biệt nghiêm khắc, trước giờ chưa từng có.
Lý Ỷ La bỗng có chút chột dạ, vội nói: "Không có bỏng! Không có bỏng! Ta vẫn khỏe!"
Chút nước trà đó hiển nhiên là không đủ để làm nàng bị thương, nhưng Tần Chung thì không giống nàng! Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Ỷ La càng sắc bén lạnh lùng hơn, nàng đột ngột ném mạnh tách trà trong tay xuống đất.
Tách trà bị ném xuống đất vỡ tan tành, phát ra âm thanh như là tiếng sấm. Không chỉ dọa cho bà tử đang đứng một bên sợ đến run rẩy, mà còn dọa luôn Lý chủ bộ và Lý phu nhân phát ngốc. Đây.... Đây thực sự là Lý Ỷ La nhút nhát như chim cút đó sao?
"Ngươi.... Ngươi dám đập đồ trước mặt cha ngươi? Nghịch nữ! Đúng là nghịch nữ!" Lý chủ bộ tức chết, ông ta đứng phắt dậy, tiến đến trước mặt Lý Ỷ La, giơ tay lên cao.
"Làm sao? Ông muốn đánh ta?" Lý Ỷ La cũng tiến tới trước vài bước, không nghiêng không lệch, mặt đối mặt với Lý chủ bộ, vừa vặn ngay tầm tay tát xuống của Lý chủ bộ.
Thế nhưng, Lý chủ bộ lại không tài nào tát được cái tát tay này, ông ta đột ngột có cảm giác bản thân như một con thuyền nhỏ lạc giữa đại dương mênh mông. Lý chủ bộ bị khí thế trên người Lý Ỷ La chèn ép đến suýt không thở được.
"Ngươi..... Ngươi......" Lý chủ bộ không khống chế được cảm xúc, tay bắt đầu run run. Cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lý Ỷ La, Lý chủ bộ chậm rãi hạ tay xuống.
Lý Ỷ La thấy vậy, cũng thu lại khí thế của mình, nàng cười khẩy một tiếng, rồi kéo tay Tần Chung quay lại ghế ngồi xuống.
Vừa rồi, người cảm thấy Lý Ỷ La đáng sợ không chỉ có một mình Lý chủ bộ mà thôi. Thấy Lý Ỷ La ngồi xuống ghế rồi, Lý phu nhân mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực mình. Sao chỉ mới có một thời gian ngắn không gặp, mà đứa thứ nữ mặc tình bà vo tròn bóp méo lại hóa thành một nữ la sát thế kia? Giống như là bị trúng tà vậy! Trúng tà....., trong lòng Lý phu nhân chợt lóe lên một ý, bà ta liếc nhìn Lý Ỷ La đang bình thản ngồi đó, khóe môi hơi hơi cong lên.
"Lão gia, người xem Ỷ La có phải có chút gì đó không đúng hay không? Chắc không phải là trúng tà chứ?" Lý phu nhân nói bắng giọng điệu giống như là rất lo lắng.
Lý chủ bộ nghe xong liền nhíu mày, quả thật, biểu hiện của đứa con gái thứ này quá khác thường. Người từ từ sẽ thay đổi, nhưng cũng không thể nào có thay đổi lớn đến như vậy được!
Tần Chung nghe lời này, ánh mắt hơi ngưng trọng: "Nhạc mẫu, những lời như vậy đừng nên tùy tiện nói thì tốt hơn!"
Lý Ỷ La cười nhạo một tiếng: "Tướng công, chàng còn chưa nhìn ra được sao? Đợi lát nữa, vị mẹ cả này của thiếp sẽ mới một đại sư hay là linh bà gì gì đó đến để trừ tà giúp thiếp. Bà ta sớm đã nhìn thiếp không thuận mắt rồi! Nói không chừng bà ta sẽ nhân cơ hội lần này, thần không biết quỷ không hay mà trộn vào nước bùa một ít thuốc gì cho thiếp uống, uống xong thì thiếp lập tức đi đời nhà ma ngay, bà ta cũng trừ đi được cái gai trong lòng." Thời niên thiếu, Lý chủ bộ cũng là một người tuấn tú, tuy không đỗ khoa cử, nhưng cũng được chiêu vào nha môn làm việc, rồi từ từ leo lên vị trí chủ bộ của một huyện. Gia cảnh Lý phu nhân vốn dĩ cũng có chút thế lực, nhưng về sau lại dần sa sút, nên mới phải hạ mình gả cho Lý chủ bộ.
Diện mạo Lý phu nhân xinh đẹp, nhà mẹ đẻ lại có chút thế lực, nên bà ta dễ dàng nắm chặt Lý chủ bộ trong lòng bàn tay. Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều như ý, không ngờ Lý chủ bộ vẫn tơ tưởng đến nữ nhân khác, còn cương quyết nạp nữ nhân kia vào cửa làm thiếp. Nữ nhân kia là thị thiếp duy nhất mà Lý chủ bộ cưới, cũng chính là mẹ ruột của nguyên chủ.
Lý phu nhân ngày phòng đêm phòng, đến cuối cùng cũng vẫn không phòng được. Từ đó, bà ta xem mẹ con nguyên chủ như cái gai trong mắt. Khi nguyên chủ lên ba, mẹ ruột nguyên chủ lại vô cớ lâm trọng bệnh, không lâu sau đó thì qua đời.
Lúc ấy, nguyên chủ tự giam cầm tâm tư chính mình trong sự đau lòng, nên không nhận ra trong chuyện này có gì bất thường hay không? Nhưng hiện tại, Lý Ỷ La ngẫm nghĩ lại, nàng cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng lắm.
Lý Ỷ La vừa nói xong, mấy ngón tay đang nắm chặt chiếc khăn tay của Lý phu nhân bỗng hơi run run một chút, nhưng rất nhanh thì nó đã bình thường trở lại, không có một ai phát hiện ra điều này.
"Ỷ La, cho dù con không hiểu lễ nghĩa, nhưng nói gì thì ta cũng là mẹ cả của con! Con nói chuyện với ta như thế, lỡ như truyền ra ngoài, con không sợ người ta nói con ngỗ nghịch bất hiếu sao?" Lý phu nhân thay đổi dáng vẻ nhu nhược yếu đuối mách lẻo ở trước mặt Lý chủ bộ thành dáng vẻ lạnh lùng trước mặt Lý Ỷ La. Bà ta cười lạnh nói.
Lý Ỷ La không thèm để ý, phất phất tay, nói: "Ta sợ cái gì chứ? Các người làm ra chuyện gả thế mà còn không sợ, thì chút chuyện cỏn con này của ta có đáng là gì!" Lý Ỷ La bỗng nhiễm mỉm cười niềm nở với Lý phu nhân: "Phu nhân, bà nói xem, nếu lỡ như người ngoài biết được người có hôn ước với tướng công ta vốn là tỷ tỷ, thì bọn họ sẽ bàn tán về tỷ ấy thế nào hả? E là.... Cái tính toán muốn gả tỷ tỷ vào nhà cao cửa rộng của bà phải đổ sông đổ biển rồi!"
"Ngươi....." Lý phu nhân phẫn hận, kéo mạnh khăn tay như muốn xé rách ra, cái đứa thứ nữ này sao bỗng dưng lại nhanh mồm dẻo miệng như thế chứ? Đáng hận là bà ta không có cách nào phản bác lại lời nó nói.
Tuy nhiên, chuyện gả thế đúng là không thể bị truyền ra ngoài được! Bằng không, không riêng gì thanh danh của Lý gia bị bêu xấu, mà chuyện hôn sự của Nguyệt Nga cũng sẽ gặp khó khăn.
Lý phu nhân đành phải kiềm nén cơn giận trong lòng, mỉm cười từ ái với Lý Ỷ La: "Ỷ La, con xem, mẫu thân chẳng qua chỉ đùa với con một chút mà thôi, con là do một tay mẫu thân nuôi lớn, mẫu thân đành lòng nào làm vậy! Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì đóng cửa lại, từ từ nói với nhau là được. Con ngẫm lại mà xem, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, thanh danh của tỷ tỷ con bị ảnh hưởng, nhưng còn con, chuyện này lộ ra thì con sẽ như thế nào chứ?"
Lý Ỷ La nghe xong lại cười một tiếng nữa: "Phu nhân đây là còn chưa hiểu đúng không? Những lời vừa nãy ta đã nói đều là lời thật lòng, ta thật sự vô cùng cảm tạ các người đã gả ta đến Tần gia! Bằng không, ta đi đâu để tìm được một tướng công tốt như vậy?" Lý Ỷ La nói xong liền quay sang nhìn Tần Chung, Tần Chung cũng đang nhìn nàng, tay còn khe khẽ bóp nhẹ bàn tay Lý Ỷ La.
Tim Lý Ỷ La hơi run lên, nàng ngượng ngùng ho một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Lý chủ bộ và Lý phu nhân: "Chuyện này như thế nào thì tất cả chúng ta đều hiểu rõ trong lòng, ta sống ở Tần gia rất tốt, cả đời đều muốn ở lại đó. Còn các người, các người cũng sợ chuyện này bị lộ ra ngoài, cho nên, mấy người chúng ta cứ ngậm cho chặt cái miệng của mình lại là được! Trước mặt người ngoài, Lý Ỷ La ta vẫn là con gái của cha và phu nhân đây. Các người cũng đừng gây sự với ta làm gì! Chỉ cần các người không chủ động kiếm chuyện với ta, thì ta đảm bảo sẽ không nhiều lời! Tuy nhiên, nếu các người cứ muốn gây phiền phức cho ta, tỷ như chuyện ngày hôm nay, tùy tùy tiện tiện quát mắng ta như quát mắng chó mèo, thì ta e là khó mà giữ kín miệng mình được lắm à!" Dứt lời, Lý Ỷ La gõ gõ ngón trỏ của mình lên mặt bàn: "Dù sao ta cũng không sợ phiền phức!"
Lý Ỷ La dám chắc chắn Lý gia sẽ không dám để chuyện gả thế truyền ra ngoài, cho nên nàng mới cố tình náo loạn lên như thế. Nếu đã khoác lên mình cái thân phận thứ nữ Lý gia, thì mỗi năm đều phải trở về Lý gia ít nhất một lần. Mỗi lần về đều phải nghe Lý chủ bộ và Lý phu nhân quát mắng mình cái kiểu này, bảo nàng làm sao nhịn nổi hả? So với nhẫn nhịn chịu đựng, còn không bằng để Lý chủ bộ và Lý phu nhân biết rõ rằng nàng đã thay đổi. Cũng để bọn họ biết, nếu muốn giữ thể diện, thì tốt nhất là nên xem lại thái độ của chính họ.
Lý chủ bộ và Lý phu nhân nghe xong, cả hai đồng thời im lặng, một lúc lâu sau, Lý phu nhân lên tiếng trước: "Chiếu lý thì nên như vậy!" Đây xem như là đồng ý với Lý Ỷ La.
Tuy nhiên, sau khi trầm mặc một hồi lâu, Lý chủ bộ lại đột nhiên hỏi: "Tại sao lại là trước mặt người ngoài? Chẳng lẽ khi đóng cửa lại thì con không phải là con gái của ta à?" Trong lời nói của ông còn chứa một chút cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.
Lý Ỷ La lại cười: "Con gái trước kia của ngài đã không còn nữa rồi!" Sớm đã chết rồi! "Dù sao ngài cũng đâu có để bụng chuyện này, không phải sao?"
Lý chủ bộ chưa bao giờ quan tâm đến đứa con gái thứ hai này, nhưng hôm nay, Lý Ỷ La lại biểu hiện ra vẻ cường thế trước giờ chưa từng có, nên đã tăng mạnh cảm giác tồn tại ở trước mặt Lý chủ bộ. Nhìn đôi mắt trong trẻo như nước kia, nội tâm Lý chủ bộ vô thức nhớ tới nữ nhân mà ông từng một thời mê luyến. Lúc này, Lý chủ bộ mới chợt nhớ, thì ra ông vẫn còn một đứa con gái nữa.
Câu nói đứa con gái trước kia của ông đã không còn nữa rồi của Lý Ỷ La, khi rơi vào tai Lý chủ bộ, bị ông lý giải thành vì sơ suất trước kia của ông mà khiến Lý Ỷ La sinh tâm oán trách. Thế là, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý chủ bộ lại nói với Lý Ỷ La: "Sau này về nhà nhiều một chút đi!"
Lý Ỷ La đứng dậy: "Cái này thì không cần! Hiện tại, nhà của ta là Tần gia ở Tiểu Thanh Thôn! Đây là lễ vật năm mới tặng cho các người, là mẹ chồng ta đã dụng tâm chuẩn bị!" Nói xong, Lý Ỷ La cầm lấy cái rỗ đặt trên mặt đất cạnh ghế mình đưa cho bà tử bên cạnh Lý phu nhân.
Bà tử kia thấp thỏm nhìn Lý phu nhân một cái. Lý phu nhân hơi khựng người một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Lúc này, bà tử kia mới dám nhận cái rỗ Lý Ỷ La đưa tới.
"Cha, phu nhân, hôm nay là năm mới, chúc hai người năm mới vui vẻ! Tướng công, chúng ta về thôi!" Lý Ỷ La quay sang nhìn Tần Chung.
Tần Chung ừm một tiếng, rồi nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, làm phiền rồi!" Dứt lời, Tần Chung liền nắm lấy bàn tay mà lúc nãy Lý Ỷ La đã chụp lấy tách trà, hắn đau lòng xoa xoa thêm mấy cái, rồi mới cùng Lý Ỷ La sánh vai đi ra ngoài.
"Hay là... Ở lại ăn bữa cơm rồi hay về!" Lý chủ bộ ho nhẹ một cái, đột ngột nói.
Lý Ỷ La chẳng thèm ngoảnh mặt lại, chỉ phất phất tay, nói: "Không cần! Tránh việc ăn không tiêu!"
Lý chủ bộ chưa từng nghe qua cụm từ ăn không tiêu này, nhưng nhìn mặt đoán ý, đại khái ông cũng hiểu được Lý Ỷ La muốn ám chỉ cái gì. Nhìn bóng lưng Tần Chung và Lý Ỷ La dần dần khuất xa, Lý chủ bộ có chút thẩn thờ ngã ngồi lại trên ghế.
Lý phu nhân nhìn thấy một màn này, càng xé mạnh khăn tay hơn: "Sao thế? Lão gia đột nhiên lại nảy sinh tấm lòng từ phụ đối với nha đầu kia à?"
Lý chủ bộ không trả lời lại Lý phu nhân, ông tự mình đứng dậy, chấp tay sau lưng rồi rời khỏi đại sảnh.
Lý phu nhân siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt: "Tiện nhân!" Chết rồi mà cũng không để cho người khác sống yên! Cái dáng vẻ hốt hoảng của Lý chủ bộ khi ông nhìn Lý Ỷ La mới vừa rồi, bà ta nhìn thấy rất rõ ràng. Lý chủ bộ nhìn thấy người nào từ dáng vẻ bên ngoài của Lý Ỷ La, bà ta lại càng rõ ràng hơn!
"Phu nhân, người đừng tức giận mà hại thân! Nói gì thì cũng chỉ là một thứ nữ đã xuất giá, phu nhân cứ xem như cát bụi quét hết ra ngoài là được, không nhìn thấy, đỡ phải bẩn mắt người." Bà tử bên cạnh Lý phu nhân vội vàng khuyên nhủ.
Lý phu nhân phất phất tay để bà tử lui xuống, tự mình ngồi lại trong đại sảnh suy tư: Lý Ỷ La đã không còn rụt rè nhút nhát như xưa, lời nói và hành động của nó hôm này đã hoàn toàn vượt khỏi sự kiểm soát trong lòng bàn tay bà. Hiện tại, hôn sự của Nguyệt Nga còn chưa dàn xếp xong, cho nên tuyệt đối không thể để lộ chuyện gả thế này được. Thôi, tạm thời cứ để nó mặc sức càn rỡ đi! Cũng như lời Lý mẫu nói, chỉ cần không tới làm bẩn mắt bà là được.
Lý Ỷ La và Tần Chung sánh vai đi trong sân. Vừa nãy trong đại sảnh, lúc Lý Ỷ La ném tách trà xuống đất, động tác vung tay quá mạnh nên đã làm bung một cúc áo của chiếc áo bông khoác bên ngoài.
"Đừng cử động!" Tần Chung đứng yên đối diện với Lý Ỷ La, giúp nàng cài lại cúc áo bị bung ra, sau đó chỉnh trang lại cổ áo và vai áo của Lý Ỷ La một chút, rồi mới nói với giọng hơi bất đắc dĩ: "Sau này đừng có chuyện gì cũng xông lên trước như vậy nữa! May mà tách trà vừa rồi không còn nóng, bằng không thì bây giờ tay nàng đã phồng rộp lên hết rồi..." Tần Chung một bên nói, một bên sờ nắn tay Lý Ỷ La, dường như đang muốn xem xét kỹ lại lần nữa, coi có phải là thật sự không có chuyện gì hay không.
Lý Ỷ La lắc lắc cánh tay Tần Chung, hỏi: "Tướng công, vừa rồi ta như vậy, chàng có cảm thấy ta quá hung dữ không?" Ở thời cổ đại này, nữ nhân ai ai cũng đều mang dáng vẻ tam tòng tứ đức, hành vi lúc nãy của nàng thật sự là quá mức điên rồ.
Tần Chung thấy Lý Ỷ La hơi lo lắng, để mặc cho nàng lay tay mình vài cái rồi mới hơi hơi cong cong khóe miệng, trong mắt còn có một chút đắc ý nho nhỏ: "Không có! Ta chỉ cảm thấy nương tử nhà ta thật là lợi hại!" Đúng là rất lợi hại! Vừa có chuyện là lập tức kéo hắn ra sau lưng bảo vệ ngay, có thê tử nhà ai làm được như vậy không nào?
Lý Ỷ La nghe thế liền cười hì hì: "Xem như chàng tinh mắt!"
Lý Ỷ La và Tần Chung cùng nhau đi ra khỏi đại môn Lý phủ. Lý Ỷ La vừa đi vừa nói gì đó không ngừng, thỉnh thoảng còn dùng tay múa may diễn tả, dáng vẻ vô cùng hưng phấn. Tần Chung thì đi gần sát bên cạnh Lý Ỷ La. Khoảng cách gần như vậy, dù Lý Ỷ La có thì thầm thì hắn cũng có thể nghe được. Tuy nhiên, Tần Chung lại làm như là không nghe rõ, đầu hắn càng ngày càng kề sát Lý Ỷ La hơn.
Trên lầu các Lý phủ, Lý Nguyệt Nga đang đứng cạnh cửa sổ nhìn một màn bên dưới.
Trên mặt nàng ta không hề có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng đứng đó mà nhìn hai người Lý Ỷ La đi khỏi.
"Nguyệt Nga!" Lý phu nhân không biết đã đến sau lưng Lý Nguyệt Nga từ bao giờ.
Lý Nguyệt Nga quay đầu lại, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì?"
Lý Nguyệt Nga thấy hốc mắt Lý phu nhân hơi hơi ửng đỏ, liền đi nhanh tới dìu tay bà ta.
Lý phu nhân nhìn quanh bốn phía một vòng, Lý Nguyệt Nga hiểu ý, lập tức cho nha hoàn lui xuống hết.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại đau lòng như thế?" Lý Nguyệt Nga lấy khăn tay lau một chút ở khóe mắt Lý phu nhân, hơi hơi nhíu mày.
Đến bây giờ mà còn ghen tuông với một tiểu thiếp đã chết, dù là mẹ thì Lý phu nhân cũng không có mặt mũi mà nói thật cho Lý Nguyệt Nga biết. Vì thế, Lý phu nhân chỉ vuốt vuốt tay Lý Nguyệt Nga rồi nói: "Nguyệt Nga, mẹ sẽ không để bất kỳ kẻ nào cản trở tiền đồ của con!"
"Sao mẹ đột nhiên lại nói thế?" Hôm nay, người mà mẹ từng gặp chỉ có mỗi mình thứ muội kia và.... Tần Chung. Chẳng lẽ là hai người họ đã làm gì khiến mẹ tức giận?
Không thể nào! Xưa nay, Tần Chung vốn là người đoan chính ôn hòa. Thứ muội kia của mình thì càng khỏi phải nói, ngay cả việc ngẩng mặt nhìn người còn không dám nữa là.
"Con không biết đó thôi, tính tình nha đầu Ỷ La kia đột nhiên thay đổi rất lớn, nó dám đập bể tách trà trước mặt cha con. Mẹ thấy, chắc là nó trúng tà rồi!" Lý phu nhân đúng là muốn mượn cái cớ này để trừng trị Lý Ỷ La một phen, trút giận cho mình, nhưng có ngờ đâu mới vừa nói một câu thì đã bị nha đầu kia phá hỏng hết toàn bộ kế hoạch.
Thứ muội kia dám đập bể tách trà trước mặt cha? Lý Nguyệt Nga càng nhíu mày chặt hơn, nàng có chút không tin chuyện này.
"Nhưng chuyện đáng giận hơn chính là Tần Chung lại hết lòng bảo vệ con nha đầu Ỷ La kia. Mẹ thấy tám phần là Tần Chung đã bị nha đầu đó mê hoặc tâm trí rồi!"
Nội tâm bình tĩnh của Lý Nguyệt Nga rốt cuộc cũng gợn lên một chút sóng, nàng ta lẩm bẩm: "Thật sao? Vậy thì tốt!" Nếu thật như vậy, thì nàng cũng không cần cảm thấy áy náy nữa.
"Nhưng có đối xử tốt hơn nữa với nó thì có ích gì chứ? Tần gia hiện tại đã sa sút thành bộ dáng như vậy rồi! Sau này, cả đời của Lý Ỷ La cũng chỉ có thể lẩn quẩn ở Tiểu Thanh Thôn mà thôi!" Lý phu nhân muốn để cho kẻ đang nằm dưới lòng đất kia mở to mắt mà nhìn, không chỉ riêng ả không đấu lại bà, mà con gái của ả cũng phải sống trong cảnh nghèo khổ cả đời, ngay cả tư cách xách giày cho con gái bà cũng không xứng.
Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì buông tay Lý phu nhân ra: "Mẹ, sao mẹ lại nói ra những lời như vậy chứ? Dù gì đó cũng là muội muội con! Muội ấy được sống tốt thì trong lòng con cũng cảm thấy dễ chịu hơn vài phần."
Lý phu nhân thở dài: "Con chính là quá lương thiện! Nhưng trên đời này, không phải người nào cũng có thể đối xử tốt được! Nếu như con không biết tranh, không biết giành, thì sớm muộn gì cũng bị người ta đạp dưới chân." Ngày mai bà còn phải đi tìm huyện lệnh phu nhân một chuyến.....
Người bị Lý phu nhân quả quyết rằng cả đời này đều phải sống trong cảnh nghèo khó, lúc này lại đang cười đến hai mắt cong vòng, ôm cánh tay Tần Chung, vừa đi vừa nói chuyện.
Ngày tết, tất cả các cửa hàng trên huyện đều đóng cửa, cho nên đường phố khá vắng vẻ im ắng, mỗi khi Lý Ỷ La nói chuyện, giọng nàng đều vang rất xa.
"Tần huynh, tẩu tử....."
Vừa ra khỏi con phố ở thành Nam, Lý Ỷ La và Tần Chung lại gặp được Vương Bác Quân một cách kỳ diệu. Lúc Vương Bác Quân gọi tiếng tẩu tử, giọng điệu có hơi ngượng ngùng một chút.
"Ừm!" Vừa nhìn thấy Vương Bác Quân, Tần Chung bỗng nhiên thu lại ý cười, thái độ cũng lộ ra một chút xa cách, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng mà thôi. Tiếp theo thì ra vẻ thản nhiên ở trước mặt Lý Ỷ La mà hỏi Vương Bác Quân: "Bác Quân, không biết khoảng thời gian này vị cô nương nào may mắn được Bác Quân huynh làm thơ tặng cho vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT