Edit: Sahara

*** từ IQ, EQ, chỉ số thông minh, chỉ số tình cảm đều là những từ hiện đại nên sẽ không xuất hiện trong lời thoại nhân vật và cả lời dẫn truyện. Khi gặp những từ này Sa đều đổi thành từ khác cùng nghĩa. Tuy nhiên, nếu là lời tự sự của Lý Ỷ La thì Sa sẽ giữ nguyên tùy trường hợp vì Lý Ỷ La là người hiện đại. Trong chương này có trường hợp đó, vì tránh có bạn nói từ này không hợp với truyện cổ đại rồi lại tranh cãi nên Sa chú thích trước.

________________________

Vào đầu tháng chạp, khắp nơi đều là màu tuyết trắng xóa.

Thời tiết càng lạnh thì cửa tiệm Tần Phấn, Tần Diệu buôn bán càng tốt. Toàn thành chỉ có hai tiệm lẩu nhà họ. Không phải người khác không muốn mở tiệm lẩu giống họ, mà là do danh tiếng hai cửa tiệm Tần gia quá lớn. Thứ hai, lẩu là món ăn đời sau ở thế giới của Lý Ỷ La, lại được Lý Ỷ La cải tiến rồi mới đưa cho huynh đệ Tần Phấn và Tần Diệu, nên người khác có muốn bắt chước cũng đành lực bất tòng tâm. Khách nhân ăn ở những tiệm khác đều cảm thấy mùi vị không bằng được với cửa tiệm Tần gia.

Buôn bán càng tốt, tiền kiếm được càng nhiều thì đương nhiên càng bận rộn. Đã liên tiếp năm ngày Tần Phấn và Trương Thúy Thúy chưa về nhà. Tần Diệu thì không có liều mạng như hai người họ, hắn thuê người làm, chỉ cần đảm bảo gia vị nêm nếm không bị lộ ra ngoài, những mặt khác chỉ việc sai bảo người dưới đi làm là được. Nhớ Mã Đại Ni nên bất kể tuyết rơi lớn nhỏ thế nào, mỗi ngày Tần Diệu đều về nhà.

Sáng sớm hôm nay, Tần mẫu mặc y phục cho Tử Viễn, Tử Hạo xong thì bảo bọn chúng tự mình đi chơi, rồi bà ngồi nói chuyện với Lý Ỷ La: "Bây giờ trong mắt đại ca, đại tẩu con chỉ có tiền, nhiều ngày như vậy mà chúng nó không về thăm bọn nhỏ một lần."

Lý Ỷ La bước tới giang hai tay ôm choàng lấy Tần mẫu: "Đại ca, đại tẩu cố gắng ở ngoài kiếm tiền như vậy là vì biết bọn trẻ ở nhà được mẹ chăm sóc rất tốt."

Tần mẫu thở dài: "Đâu phải mẹ không cho chúng nó kiếm tiền, nhưng tiền đâu kiếm hết được trong một lúc. Hôm qua Tử Hạo còn hỏi mẹ sao cha mẹ nó không về nhà, có phải cha mẹ không cần bọn nó nửa không?"

"Đợi đại ca, đại tẩu về, mẹ nói với hai người họ một chút, bất kể thế nào cũng không thể xem nhẹ con cái được." Như lời Tần mẫu nói, tiền nào kiếm được hết. Có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc tốt người nhà mới là đạo lý.

Tần mẫu phủi phủi tạp dề trên người: "Lần này đại ca con về, mẹ nhất định sẽ mắng nó một trận." Không ra gì như lão nhị mà còn biết mỗi ngày phải về nhà thăm con trai, con gái và nương tử. Còn phu thê lão đại thì sao, ngày ngày ở lại tiệm, không biết về nhà là gì.

Sâu bên trong con người Trương Thúy Thúy có một chút tính khí không chịu thua. Trước đây, khi ở nhà, Trương Thúy Thúy không có đất dụng võ. Hiện tại đã có sự nghiệp riêng, Trương Thúy Thúy liền dồn hết tinh lực vào đó. Hơn nữa, Trương Thúy Thúy một lòng muốn kiếm tiền, lại không nỡ bỏ tiền thuê người, nên tất cả mọi việc đều tự mình làm. Thật ra thì việc cũng không có gì khó khăn, chỉ là Trương Thúy Thúy không có tự tin nắm chắc mọi việc, nên luôn có cảm giác bất kỳ lúc nào cửa tiệm cũng không thể không có nàng và Tần Phấn. Tuy nhiên, Trương Thúy Thúy luôn đặt hai đứa con lên đầu quả tim, chỉ là hiện giờ nhất thời chưa suy nghĩ chu đáo.

Lại qua thêm ba ngày, hôm nay, rốt cuộc Tần Phấn và Trương Thúy Thúy cũng về nhà. Hai người vừa bước vào thì Tần mẫu lập tức hừ lạnh: "Hai người bận rộn nhất của nhà chúng ta cuối cùng cũng rảnh rỗi mà về rồi đó à?"

Tần Phấn thật thà cười hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?"

"Sao ta lại nói vậy? Ta biết hai đứa bận, nên trước giờ chưa nói hai đứa điều gì cả. Nhưng các ngươi thì sao? Thời gian về nhà càng ngày càng ít. Hai người các ngươi không quan tâm hai lão già bọn ta cũng không sao, chẳng lẽ cả con của mình, các ngươi cũng không quan tâm?"

Trương Thúy Thúy vội nói: "Mẹ, là do chúng con quá bận, bọn nhỏ ở nhà, chúng con cũng an tâm...."

"Chỉ có các ngươi bận à? Lão nhị cũng mở cửa tiệm như các ngươi, sao mỗi ngày nó đều có thể về nhà hả? Một đứa không tim không phổi như nó mà còn biết nhớ vợ thương con. Còn hai người các ngươi thì sao? Các ngươi có biết mấy ngày trước Tử Hạo đã hỏi ta cái gì không? Nó hỏi ta sao cha mẹ không về nhà? Có phải không cần nó và ca ca nữa không? Hai người các ngươi không thương con mình, nhưng ta thương cháu ta!"

Tần Diệu đang bế Tử Kiệt ngồi một bên, hiếm khi nghe thấy Tần mẫu khen mình, còn chưa kịp khoái chí thì đã nghe mẹ mình mắng mình là đứa không tim không phổi, Tần Diệu lập tức bĩu môi với Tử Kiệt: "Bà của con chưa từng khen cha được thêm câu thứ hai."

Trương Thúy Thúy nghe như vậy thì ngạc nhiên hỏi lại: "Tử Hạo thật sự hỏi như vậy ạ?"

"Ta lừa ngươi thì được cái gì?"

"Chuyện này...." Trương Thúy Thúy và Tần Phấn liếc nhìn nhau một cái, lúc này mới nhớ tới suốt thời gian qua bọn họ đúng là rất ít về nhà. Thời gian đầu, khi hai người họ về nhà, Tử Viễn và Tử Hạo sẽ chạy tới ôm chầm lấy họ, quấn quýt không muốn rời. Lúc họ đi, hai đứa nhỏ còn chạy theo phía sau. Nhưng càng về sau, thời điểm hai người họ trở về, Tử Viễn và Tử Hạo dường như không còn mừng rỡ nhiều như trước nữa, tuy hai đứa vẫn rất ngoan ngoãn rúc vào lòng bọn họ, nhưng chúng chưa từng đòi đi theo hai người như trước đây lần nào nữa.

Nghĩ đến điều này, tự nhiên trong lòng Trương Thúy Thúy nhói lên. Nàng kiếm tiền là vì con, sao bây giờ lại thành vì kiếm tiền mà xao lãng con cái?

Tối đến, khi về phòng, Trương Thúy Thúy đứng trước giường hai đứa con mình rất lâu. Cũng trong tối đó, Trương Thúy Thúy đã bàn bạc với Tần Phấn đến khuya. Sáng hôm sau, hai người vừa đến tiệm liền hỏa tốc thuê hai người làm và một đầu bếp. Giống như Tần Diệu, phu thê hai người chỉ cần đảm bảo không bị lộ gia vị ra ngoài, những việc khác đều giao cho người làm trong tiệm đi làm.

Sau ngày hôm đó, hai người phát hiện tuy rằng mỗi tháng phải chi thêm ít bạc phát lương cho người làm, nhưng bù lại lượng khách đến tiệm còn nhiều hơn bình thường, mà hai người không còn phải bận trước bận sau như trước kia. Trời tối, đóng cửa tiệm xong, hai người cũng có thời gian về nhà.

Thấy Trương Thúy Thúy và Tần Phấn nghĩ thông suốt, lúc này Tần mẫu mới hài lòng gật đầu.

Sau khi Lý Ỷ La mang thai, Tần Chung liền vơ vét hết tất cả sách viết về phương diện này. Còn thường xuyên đến y quán thọ giáo với đại phu. Lý Ỷ La thấy chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà Tần Chung đã viết ra được một quyển sách rất dày, toàn bộ đều là những điều cần chú ý trong việc chăm sóc thai phụ và nuôi con.

Viết xong, Tần Chung còn tự mình đọc đi đọc lại đến khi thuộc nằm lòng. Ngoài việc này ra, mỗi ngày Tần Chung còn giám sát cẩn thận xem Lý Ỷ La có phản ứng gì sau khi mang thai không? Nào ngờ Lý Ỷ La lại chẳng có phản ứng gì cả. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, hoàn toàn không có gì ảnh hưởng đến khẩu vị, tinh thần tốt đến không thể tốt hơn.

Trước đó Tần Chung còn lo lắng Lý Ỷ La sẽ bị khó chịu vì thai nghén, nhưng bây giờ thấy Lý Ỷ La không có phản ứng gì hết, Tần Chung chẳng những không yên tâm, mà ngược lại còn cảm thấy bất an hơn. Tối đến, chờ Lý Ỷ La ngủ rồi, Tần Chung ghé đầu đến gần bụng Lý Ỷ La nhỏ nhẹ thương lượng với "ông trời con" bên trong: "Con ngoan, các con ở trong đó không có sao chứ? Ừm, không có sao đúng không? Không có thì tốt! Nhớ phải ngoan, đừng làm mẹ các con vất vả."

Lý Ỷ La nhắm mắt, cố gắng hết sức không để mình bật cười ra tiếng. Nhà người ta, phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm, đến nhà nàng thì hoàn toàn ngược lại, chỉ số thông minh của tiểu hồ ly nhà nàng càng ngày càng rớt xuống trầm trọng.

Chuyện chưa dừng ở đó. Hôm sau, vừa rời khỏi thư viện, Tần Chung liền lo lắng chạy vù đến y quán hỏi đại phu: "Đại phu, tại sao nương tử tôi mang thai đã ba tháng mà không có chút phản ứng thai nghén nào hết vậy? Sẽ không có gì không ổn chứ?"

Đại phu trừng Tần Chung một cái: "Có cái gì không ổn? Có người thai nghén sớm, có người thai nghén chậm, có người chẳng có chút thai nghén nào, cũng có người thai nghén đặc biệt nghiêm trọng, mỗi ngày cậu đến đến hỏi lão phu vấn đề này, cậu không thấy phiền nhưng lão phu thấy phiền."

Tần Chung chợt khựng người, liền khôi phục khí chất ôn hòa lễ độ thường ngày: "Làm phiền đại phu!" Hỏi phí khám xong thì Tần Chung nhẹ nhàng đứng dậy với dáng vẻ như gió mát trăng thanh, giống như kẻ nôn nóng bất an chạy vào y quán vừa rồi không phải hắn vậy.

Lão đại phu nhìn theo bóng lưng Tần Chung, vuốt râu mỉm cười nói với tiểu đệ tử nhà mình: "Tiểu tử này làm người không tệ, rất biết thương nương tử hắn."

Lý Ỷ La mang thai, ngoại trừ lượng cơm ăn nhiều hơn bình thường thì hoàn toàn không có gì không khỏe, Tần mẫu cảm thấy rất may mắn, nói: "Như vậy thật tốt! Đỡ phải chịu khổ!" Lý Ỷ La gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy thật may mắn, phụ nữ mang thai thường bị nghén rất vất vả, nàng đúng là rất may mắn.

Có điều, Lý Ỷ La vừa mới cảm thấy may mắn không được bao lâu thì đã bị tát vào mặt.

Hôm nay, cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm chiều, Tần Chung thấy Lý Ỷ La đã ăn hết chén cơm, liền tự giác cầm chén bới thêm cơm cho nàng, sau đó gắp mấy món Lý Ỷ La thích ăn bỏ vào chén, làm xong hết mới tự gắp thức ăn cho mình.

"Ọe....." Tần Chung mới gắp miếng thịt bỏ vào miệng thì bất chợt nhíu mày rồi che miệng nôn khan.

"Làm sao thế này?" Cả nhà đều nhìn Tần Chung.

"Tướng công, có phải chàng ăn trúng thứ gì không sạch sẽ không?" Lý Ỷ La vội vàng vuốt lưng cho Tần Chung.

Tần Chung phất phất tay với Lý Ỷ La, rồi vội chạy ra ngoài nôn. Lý Ỷ La đứng dậy chạy theo Tần Chung ngay, nàng nhìn Tần Chung cứ nôn không ngừng, vẻ mặt Tần Chung trong rất khó chịu.

"Tướng công, chàng làm sao vậy?" Lý Ỷ La nôn nóng. Mới hôm qua còn khỏe mà! Hay là ăn nhằm thứ gì? Cũng không đúng! Cả nhà đều ăn giống nhau mà.

Những người còn lại trong nhà cũng theo ra ngoài.

"Lão tam, con làm sao vậy? Lão đại, lão nhị, hai đứa mau đi mời đại phu đi." Tần phụ thấy Tần Chung như vậy thì sốt ruột vô cùng, vội sai Tần Phấn và Tần Diệu đi mời đại phu.

Tần Phấn, Tần Diệu đồng thanh dạ một tiếng rồi chạy đi.

Một hồi lâu sau Tần Chung mới nôn xong, hắn đứng thẳng dậy nhận lấy khăn tay Lý Ỷ La đưa tới, lau miệng rồi nói: "Con không sao! Lúc nãy đúng là cảm thấy rất khó chịu, bây giờ thì khá hơn nhiều!"

Nghe Tần Chung nói khá hơn nhiều, mọi người mới yên tâm được chút.

"Vậy mau vào ăn thêm miếng cơm đi, đợi chút đại ca, nhị ca con mời đại phu đền thì để đại phu khám cho con." Tần mẫu nói.

Tần Chung gật đầu, lúc đi vào còn không quên dìu Lý Ỷ La.

Thế nhưng, Tần Chung vừa ngồi vào bàn, ngửi được mùi thịt liền cảm thấy vô cùng khó chịu, ọe ọe vài tiếng, lại muốn nôn nữa.

"Tướng công....." Tần Chung vội đứng dậy cách xa bàn ăn, Lý Ỷ La cũng đứng dậy theo sát Tần Chung: "Rốt cuộc chàng cảm thấy chỗ nào không khỏe?"

Cách xa bàn ăn, Tần Chung cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hắn lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ thì bụng ta liền cồn cào khó chịu." Trên bàn còn có đĩa dưa chua, hôm nay Tần gia nấu thịt heo, thịt heo ăn cùng dưa chua đúng là ngon tuyệt.

Trước kia Tần Chung không thích món này, nhưng hôm nay, nhìn đĩa dưa chua, không hiểu sao lại nuốt nước miếng, có điều Tần Chung không dám đến gần bàn ăn, chỉ đánh nói với Lý Ỷ La: "Nương tử, ta muốn ăn cái kia!"

"Cái nào?"

"Cái kia!"

"Dưa chua?"

"Ừ!"

Lý Ỷ La bưng đĩa dưa chua đến cho Tần Chung, Tần Chung gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng, đôi mày đang nhíu chặt lập tức dãn ra.

(*Người TQ gọi các loại rau củ ngâm chua bằng tên chung là dưa chua, còn người VN thì mỗi loại rau củ ngâm chua đều có tên riêng, và tùy theo vùng miền nữa. Chú thích dành cho các bạn chưa biết cảm thấy khó hiểu sao đĩa dưa chua lại thành gắp củ cải. Ai biết rồi thì xin lỗi vì đã ngắt mạch truyện.)

"Ôi mẹ ơi! Tam đệ không ngửi được mùi thịt, lại thích ăn chua, nhìn sao giống lúc đại tẩu mang thai Tử Hạo vậy?" Mã Đại Ni vỗ đùi, nói.

Cả phòng lập tức im phăng phắc, Tần Chung ngẩn người há to miệng, miếng củ cải vừa bỏ vào miệng chưa kịp nuốt trực tiếp rơi luôn xuống đất.

"Ha ha ha ha...." Lý Ỷ La bật cười lớn: "Sao lại thế được? Muội mang thai không nghén thì thôi, sao tướng công muội lại nghén chứ?" Thật ra nàng có biết một vài trường hợp, sau khi nương tử mang thai, phu quân nhìn thấy nương tử mình thai nghén vất vả cũng sẽ có phản ứng thái nghén giống nương tử. Nhưng bây giờ nàng đâu có bị nghén, Tần Chung..... Chắc không phải bị nghén đâu nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play