Cả nhà Bảo Bình sửng sốt. Vì sao trong trí nhớ của cô bây giờ lại có thể nhớ được Bạch Dương?
Bạch Dương nghe được Bảo Bình gọi tên mình thì giật nảy
” Chẳng phải… Em ấy… Mất trí nhớ sao?”
Bạch Dương lao vào trong phòng.
Bảo Bình thấy cậu liền lao vào lòng cậu, ôm chầm lấy, nước mắt đầm đìa.
– Bạch Dương!!! Bạch Dương!!! Em sợ!!!!
Bạch Dương nói, khẽ vuốt lưng cô.
– Ừ… Anh đây… Ngoan nào…
Bảo Bình ngay lập tức nín khóc.
Nhà Bảo Bình cũng không định ngăn cản vì bây giờ Bảo Bình đang mất trí nhớ.
Bảo Khánh nói.
– Bạch Dương… Cậu ra đây một lát…
Bạch Dương không nói gì, đi theo Bảo Khánh ra ngoài.
-…
Bảo Bình căn ngăn.
– Không!!!! Bạch Dương ở lại với em!!! Đừng đi mà!!!! Em không muốn ở với mấy người lạ mặt này!!!
Nói rồi cô chỉ vào bố mẹ mình. Bố mẹ Bảo Bình ngạc nhiên.
Bạch Dương đặt hai tay lên vai Bảo Bình.
– Bảo Bình! Đây là bố mẹ em! Em không được nói như thế! Anh ra ngoài
gặp anh trai em một lúc rồi anh sẽ quay lại với em, được chứ?
Bảo Bình bình tĩnh trở lại, run rẩy ôm chặt lấy Bạch Dương.
– Anh nhanh lên nhé! Em sợ lắm!
Bạch Dương xoa nhẹ đầu Bảo Bình.
– Ừ! Anh ra rồi vào ngay! Ở đây ngoan với bố mẹ em nhé!
Nói rồi Bạch Dương bước ra khỏi phòng, Bảo Khánh đã đứng đợi ở đó.
– Anh tìm tôi có việc gì?
Bảo Khánh nói.
– Cậu… Bảo Bình… Nó… Cậu có thể để nó ở nhà cậu một thời gian không…?
Bạch Dương hỏi.
– Tại sao? Chẳng phải các người rất ghét tôi sao?
Bảo Khánh khổ sở nói.
– Nó là em gái duy nhất của tôi… Tôi muốn làm cho nó những điều tốt
nhất… Bây giờ trong trí nhớ của nó chỉ có cậu… Tôi muốn để cho nó ở với
cậu một thời gian… Để nó khôi phục lại trí nhớ, đến lúc đấy tôi sẽ đưa
nó về…
Bạch Dương suy nghĩ một lát, trả lời.
– Được!
Nói rồi hai người đi vào phòng bệnh của Bảo Bình.
Bảo Bình có vẻ đã đỡ sợ hơn, ngồi nói chuyện với bố mẹ mình nhưng vẫn còn chưa tin tưởng lắm.
Bảo Khánh nói với bố mẹ mình.
– Bố! Mẹ! Con nghĩ nên để cho Bảo Bình ở với Bạch Dương một thời
gian! Con nghĩ đó là điều tốt nhất cho em con… Chúng ta không thể ép nó
nhớ ra chúng ta được… Bây giờ người nó nhớ nhất là Bạch Dương thì hãy để nó ở bên cậu ta. Chúng ta sẽ ghé thăm Bảo Bình thường xuyên.
Mẹ Bảo Bình lắc đầu.
– Không!!! Không được!! Mẹ không thể làm thế được!!!…
Bố Bảo Bình nói.
– Em! Cứ để nó ở nhà thằng Bạch Dương một thời gian đi… Nó nhớ lại thì chúng ta sẽ đưa nó về nhà…
Mẹ Bảo Bình gục mặt vào ngực chồng mình.
– Không đâu…
Bảo Khánh quay sang nói với Bạch Dương.
– Cậu nhớ chăm sóc nó kỹ vào đấy! Đến tuần sau nó xuất viện rồi đấy! Chúng tôi sẽ đến thăm nó!
Bạch Dương gật đầu.
– Được!
Bố và anh Bảo Bình đưa mẹ Bảo Bình về nhà.
Trong căn phòng chỉ còn Bảo Bình và Bạch Dương.
Bảo Bình ôm chầm lấy Bạch Dương.
– Anh!
Bạch Dương nói.
– Sao em?
Bảo Bình phụng phịu nói.
– Em mệt quá… Nhưng mà em vẫn muốn nói chuyện với anh…
Bạch Dương bế Bảo Bình lên giường, đắp chăn cho cô.
– Bảo Bình! Ngoan, ngủ đi…
Bảo Bình nói.
– Anh… Sẽ ở đây với em chứ..?
Bạch Dương cười, xoa nhẹ đầu Bảo Bình.
– Anh sẽ luôn ở bên em… Được chứ?
Bảo Bình cười.
– Anh nhớ đấy!
Bạch Dương hôn nhẹ lên trán Bảo Bình.
– Ngủ ngon, anh yêu em… Bảo Bình của anh…!
Bảo Bình mỉm cười.
– Em cũng yêu anh…!
Rồi đôi mắt cô từ từ khép lại.
Sáng hôm sau, Bảo Bình từ từ mở mắt ra, trước mắt cô bây giờ là người mà cô yêu nhất.