Tại nhà xe, An lấy chiếc xe hồng phấn của mình ra trong sự ngẩn tò te của Ken.

*bộp* *bộp* – An vỗ tay lên yên sau ra hiệu cho Ken ngồi lên còn mình thì đèo.

– ai lại để.. để.. con gái chở! – Ken đỏ mắt lắp bắp chiếm lấy đầu xe.

An lui ra phía sau bối rối.

– lên mình chở! – Ken ra hiệu.

An cũng ngồi lên theo.

*lập cập lập cập* chiếc xe đạo lạng qua lạng lại không chút thăng bằng làm An phải níu chặt lấy áo Ken.

– ưm.. – An giựt giựt áo Ken, An nhận ra hình như…………….. Ken-không-biết-chạy-xe-đạp!

– trả này! tôi đi bộ theo cũng đc, chạy xe con gái, lại còn màu hồng nữa ngứa cả mắt! – Ken giãy nảy xuống xe.

– hưm.. hưm.. – An bật cười nhìn vẻ mặt đỏ lựng lên của Ken rồi chỉ tay vào yên sau gật đầu.

– là bạn nói đấy nhé! đây không khách sáo! – Ken leo lên yên sau, hai tay khoanh trước ngực, mặt đỏ lựng phụng phịu, cũng phải, ba cậu như vậy thì lấy ai tập xe đạp cho.

– … – An vẫn không thể nhịn cười, leo lên xe đạp đều,Ken hơi mất thăng bằng la oái oái -nè nè đạp chậm thôi! tính giết ngừoi à??

– hưm.. hưm.. – An cười giòn, tiếng hai đứa trẻ trong trẻo.

An dẫn Ken đi ăn kem, ăn cá viên chiên rồi lại vào một quán trà sữa nhỏ ven đường.

– An mới tới hả con?-một bác trung niên mỉm cười phúc hậu.

– ưm.. – An đứng dậy cúi chào.

– ai đây An?- bác ấy bị cuốn hút bởi cậu bé mắt bạc bên cạnh An.

An diễn tả bằng tay các cử chỉ đặc biệt, bác ấy hiểu ra, gật đầu hiền hậu nhìn Ken làm cậu ngại ngùng đỏ mặt dù chả hiểu họ đang nói gì.

– bác chụp 2 đứa một kiểu ảnh nhé! – bác ấy đi vào nhà rồi trở ra cầm theo chiếc máy ảnh màu hồng.

– ưm! – An thích thú mỉm cười thật tươi, Ken cũng ngại ngùng đỏ mắt tía tai giơ hai ngón tay V-sign nhưng mặt ngó đi chỗ khác.

-xong! coi nào!- bác lấy 2 tấm ảnh nhỏ đang từ từ đc đẩy ra từ máy ảnh phẩy nhẹ vài cái, thật thần kì, lần đầu An đc xem tận mắt máy ảnh có thể lấy liền ảnh như vậy, vốn chỉ đc xem trên ti vi, An thích thú chạy ra xem ảnh, trong một tấm ảnh, Ken nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt khó chịu nhưng ửng hồng rất dễ thương, cứ như hoàng tử nhỏ mà An đc mẹ đọc cho mỗi tối trước khi đi ngủ, còn một tấm nữa rất đặc biệt, An vẫn giữ nguyên kểu tạo dáng đó trong khi Ken đã lia ánh mắt sang nhìn An rất ấm áp.. và hình như trên môi nở một nụ cười rất trẻ con.

– đưa tôi tấm đó! – Ken giật phắt tấm ảnh thứ hai đó, mặt nóng ran, không ngờ lại bị lia vào khung ảnh, cậu vốn nghĩ chỉ chụp một tấm, có ai ngờ..

– ưm! – An ngoan ngoãn gật đầu rất hiền làm Ken thêm lắp bắp.

-.. tôi.. tôi.. về trước.. gặp. gặp lại sau.. – Ken gãi đầu chuồn nhanh.

– ưm! – An vẫy tay mỉm cười, tay kia vẫn còn giữ cẩn thận tấm ảnh trên tay.

Bác trung niên nhận ra Ken là một cậu bé tốt, lần đầu bác thấy An đi với bạn, mọi khi chỉ ra cùng anh trai hay mẹ, bác bán trà sữa ở đây cũng đã trên 10 năm, có nhiều kinh nghiệm được tích luỹ khiến bác tường tận hơn về cuộc sống, gừng càng già càng cay, mở quán lâu như vậy, tiếp xúc với nhiều loại người như vậy khiến bác dễ dàng phỏng đoán tính cách một người, trong mắt bác, Ken chỉ là một chú cáo nhỏ cố gồng mình lên để khiến bề ngoài chông to lớn, mạnh mẽ hơn…

*******

(Những lời đc đặt trong dấu ngoặc vuông là lời của An, được An diễn tả bằng ngôn ngữ hình thể nhé)

[con tặng mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm] – An ôm chầm lấy mẹ, suýt chút là bật khóc khi nhớ lại chuyện ban nãy.

– mẹ cũng yêu con nhiều lắm, con gái cưng của mẹ. Mà con tự mua quà sao?-Mẹ An xoa đầu An âu yếm.

[dạ vâng, con mua được món quà này cũng nhờ một anh có đôi mắt màu bạc đẹp như màu mặt trăng vậy!]-An líu lo kể câu chuyện cho mẹ nghe.

– ừ! con dũng cảm lắm! à mà con bảo một cậu bé có đôi mắt màu bạc à? Hôm nay khu mình cũng mới có một gia đình dọn đến,hình như cũng có một cậu nhóc có đôi mắt màu bạc thì phải, nhưng mẹ cũng không chắc có phải một gia đình không nữa! nhìn cứ u ám thế nào!- mẹ An nhẹ nhàng vuốt hai lọn tóc mai của An.

[Thật vậy ạ?con muốn xem ngay xem có phải anh ý không! con còn muốn dẫn anh ý đi thêm nhiều chỗ nữa để cảm ơn!]-An lắc tay mẹ, hai chân nhảy tưng tưng vui sướng.

– ghớm! cô nương phải ở nhà cho tôi! bố sắp về rồi đấy, con lên gọi anh hai xuống chuẩn bị nhập tiệc nào! – mẹ An xoa mái tóc mượt mà của An.

[Tuân lệnh!] – An chun mũi đưa tay lên chán rồi chạy vào lên phòng anh hai.

*cộc cộc cộc* – An gỗ nhanh vào tấm cửa gỗ to lớn.

– oáp… làm gì đây con nhóc kia! người ta đang ngủ! lại đây nhờ tí nào!- một thanh niên tầm 16 tuổi gãi gãi mái đầu bù xù, nước mắt ngắn nước mắt dài, nước mắt dài, trông bộ dạng rõ xộc xệch nhưng vẫn không thể giấu đi khuôn mặt điển trai với sóng mũi cao ương ngạnh, hàng lông mày đậm ngang nam tính, đôi mắt nhỏ lạnh lùng. Vừa dứt câu, cậu ta bế xốc An dắt ngang hông để mặc cho cô bé thả sức quẫy đạp vào không trung.

[ưmm!! mẹ bảo xuống ăn cơm kìa!! Hôm nay sinh nhật mẹ có nhớ không đấy?] – An quờ quạng tay chân chu mỏ đe doạ.

– gớm! lắm lời quá đấy cô ba ạ! ngủ trưa đi!- anh quẳng nhẹ An lên giường,chùm mền phủ kín người An rồi tiếp tục nằm ình ra bên cạnh coi bộ không hề muốn dậy.

[bây giờ là 4 giờ chiều rồi đấy ông nội!!]- An đanh đá bật dậy chỉ tay vào đồng hồ, tay kia banh mắt ông anh láu cá kia ra.

– cứ ngủ đi nào! mày ồn ào quá đấy! – ông anh ngang tàng nhấn đầu An nằm xuống lần nữa mặc mọi cố gắng gỡ đôi tay vững chắc kia ra của An.

[đã vậy thì hết cách rồi!!!!]- An bật nhanh dậy lao ra một nút đỏ ngay cạnh cửa phòng mà nhấn lấy nhấn để.

*Ranggggggg…….. * – tiếng còi hụ chói chang hết cả căn phòng và vọng xuống lầu dưới.

– Lâm!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng mẹ An chói tai vọng lên từ dưới lầu làm An bụm miệng bật cười.

– aishhhhh…!! cái nhà này thật là.. – Lâm bật dậy đá tung chăn, chẳng là cái nút đó là hạ sách để đánh thức những đứa cứng đầu như Lâm dậy.

– con ranh con kia! mày chết với bố! – Lâm chỉ tay về phía An nhưng An đã kịp cao chạy xa bay xuống lầu xà vào vòng tay mẹ.

– lại đây lại đây!!-Lâm móc móc tay nhìn An với đôi mắt viên đạn.

-ưm!! -An bướng bỉnh lắc đầu nguầy nguậy bám lấy tay mẹ.

– cái con nhóc này càng ngày càng không coi anh nó ra cái mốc méo gì!! -Lâm liếm môi chống nạnh coi như đầu hàng vì đôi mắt mẹ yêu đã hiện rõ 5 chữ : Muốn-chết-hả-nhóc-con!

– mẹ Ra Đầu Hẻm Tí có việc! Liệu Hồn! – mẹ An khoanh tay đe doạ Lâm.

Và như đã định thì khi mẹ An khuất bóng thì..

– đứng lại đó cái con bé kia!!! riết rồi không xem cha chú ra cái thể thống cống rãnh gì nữa à!!! – Lâm hộc tốc đuổi theo cô em “bướng” lúc cần và “ngoan” lúc không cần, sự thể là khi bảo An cần phải nghe lời anh thì An không! nhưng khi anh không cần An báo cáo tội lỗi của mình cho mẹ thì An lại “ngoan” một cách lạ lùng và… khai báo tất cả trừ tiêu đề!

[có điên mới dừng lại!!!]

*pặc*- An chượt chân nhoài người ra phía trước, Lâm giật thót nhoài tay ra túm lấy bấy cứ thứ gì để giữ lại cô em “thân yêu” không bị ngã, còn An thì bây giờ đã dính mặt vào cái gì đó mềm mềm, êm êm và.. ấm ấm.

Cảnh tưởng bây giờ chính là An đang úp mặt vào ngực một cậu con trai lạ, phía sau là Lâm đang gần như ngồi bệt xuống sàn, tay kia còn túm nguyên.. chùm tóc của An.

– hai đứa làm cái gì vậy hả?? – tiếng mẹ An từ nãy đến giờ mới bật ra như hét làm 3 con người kia giật mình phá khỏi hàng ngũ.

-.. em.. em suýt ngã nên con tính “níu” em lại thôi mà à.. – Lâm lắc lắc hai tay với bộ mặt nham nhở.

*xẹt*- An vừa tính hươ tay mách lẻo thì ngay lập tức bị Lâm lườm một phát lạnh cả sống lưng.

-chào! – lúc này cậu con trai trước mặt mới thể hiện sự có mặt của mình bằng cách giơ tay lên, bộ mặt lãnh cảm.

Ư.. Ưm.. Ư.. – An Sốc Tới Độ Quên Mất Mình Không Thể nói, tay chỉ thẳng vào mặt “thằng nhóc” ban nãy An úp chọn bộ mặt ngà ngọc vào ngực, là… Ken.

– em gái! sao lại chỉ tay vào mặt khách như vậy! Bất lịch sự lắm, vào bếp phụ hai bưng đồ ăn ra nàao.. *mày chết vào tao!* – Lâm nhanh chóng hạ tay An xuống kéo giựt ngược vào bếp, còn không quên thì thầm mấy câu đe doạ “mỏng”

[ em biết cái cậu ấy!] – vào tới bếp An mới ngúng nguẩy nhăn nhó.

– mày hâm à? thằng đó mới chuyển đến khu mình có chưa đầy một ngày thì mày biết mặt nó bằng niềm tin à! tao còn chưa biết tên nó nữa là!- Lâm cóc đầu An rồi nhét gọn miếng mứt dâu nhai nhồm nhoàm.

[Đau!!!! nhưng mà thật!! cậu ấy tên %
– mày nói cái quái gì thế? tên gì cơ? từ mới à? này! viết vào! – Lâm vẫn nhồm nhoàm miếng mứt, tay kia lấy từ nóc tủ lạnh xuống tập giấy note và cây viết chìa cho An, chân nhịp nhịp dựa lưng vào thành bếp.

..Cậu ấy tên Ken!.. Cậu ấy là cái người đã giúp em hôm nay đấy! – An viết nhanh vào tờ giấy.

– Ù uầy.. trùng hợp nhờ…… Kệ mày! – Lâm chép miệng vuốt tay lên tóc An làm tóc mái lù xù che hết cả tầm nhìn của An rồi quay lưng đi cái rụp.

– hai đứa sao còn không mau lên đây! tính đóng đô trong bếp luôn hả? – tiếng mẹ vọng vào bếp, từ nãy giờ ngoài việc đứng chơi thì Lâm và An còn.. đứng nhìn chị giúp việc bưng hết đồ ăn lên nhà ăn.

– vâng vâng lên ngay đây!!!

Còn không mau nhấc cái cặp giò ngắn ngủn ấy lên à? – Lâm lè nhè đáp lại rồi quay lại hất mặt nhìn An.

Hứm! – An ngúng nguẩy trừng mắt rồi vượt lên trước, trong ý nghĩ của An bây giờ là : ” cái đồ lang băm ba trợn ma cà rồng thần kinh dẫm dây điện té cầu thang” – dành cho ai thì ai cũng biết.

Sau khi An cùng cái đồ lang băm ba trợn ma cà rồng thần kinh dẫm dây điện té cầu thang xuống tới bàn ăn cũng là lúc An sững người, Ken trước mặt sao khác Ken ngày hôm đó quá, đôi mắt bạc sao chở nên lạnh lùng và quá đỗi khó gần, cảm giác khiến người ta như có cố cũng không thể chạm tới, An chợt thất thần chùn bước.

*huỵch* – An đụng vào ngực anh mình.

– mày sao vậy? không khoẻ hả? sao tự nhiên đi giật ngược vậy?- Lâm sờ tay lên trán An – ơ.. bình thường mà, thôi.. ra chơi với bạn mới quen đê.. – Lâm kéo nhanh An ra phía bàn với bộ mặt đểu không cần giả.

[chào…] – An giơ tay mỉm cười với Ken.

Đáp lại nụ cười gượng đó của An là cái gật đầu khô khan của Ken.

– hai đứa quen nhau từ trước rồi đúng không, mẹ biết ngay mà, thôi chúng ta nhập tiệc trước vậy, bố hôm nay có vẻ về trễ.

Vừa dứt lời, một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt điển trai nhưng hiền hậu rón rén với hộp quà sau lưng tiến vào.

– Hù.. – người đàn ông ý đặt hai tay lên vai mẹ An la lớn làm mẹ An giật thót.

– Anh này!! trước mặt tụi nhỏ mà anh làm gì vậy không biết à! – mẹ An đỏ mặt nhưng vui mừng quàng vai chồng,phải, là bố An.

[bố về!! Bố có mệt không ạ] -An sun xoe hăm hở chạy ra đón lấy chiếc cặp trên tay bố.

– được gặp con gái yêu rồi thì mệt nhọc gì nữa nào!-bố nhướn mày xoa đầu An.

– đây! để tui cất cho cô ba!-Lâm đứng dậy lấy chiếc cặp khỏi tay An phóng nhanh lên lầu.

Sự việc diễn ra nhanh đến nỗi không ai chú ý đến ánh mắt của Ken, một ánh mắt thèm thuồng xen chút ghen tị, Ken thèm có một gia đình như vậy…

– a! chẳng phải cậu ấm nhà chủ tịch dương đây sao?rất vui được gặp cháu!-bố An chợt nhận ra sự hiên diện của Ken.

– sao.. sao chú biết cháu?-Ken hơi bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.

– cháu với chủ tịch Dương giống nhau y đúc thế kia, lại còn đôi mắt bạc không nhầm vào đâu được, cả cái đất việt này thì cháu là

1-0-2 đấy, còn thế giới thì.. chú không biết! – bố An cười rộ lên vui tính khiến Ken cũng phải bật cười theo nhưng mau chóng nhớ ra điều gì đó mà nín bặt.

– nhập tiệc nào!! – thấy chồng mình đùa hơi lố nên mẹ An đánh trống lảng phá tan bầu không khí kì lạ.

[ này] – An rụt rè gắp miếng nem rán vào bát Ken rồi cũng mỉm cười một cách rụt rè.

– tớ tự biết gắp.. – vẻ mặt Ken bỗng có chút không vui khiến An sững người, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? cậu con trai có nụ cười ấm áp kia đâu rồi? ken trước mặt chỉ khiến cho người ta cảm thấy không được phép lại gần.

– a! sao chủ tịch không qua chung vui hả em?- thấy tình thế khó xử cho An, ba An vờ hỏi lớn.

– a.. ưm.. chủ tịch không khoẻ anh ạ, hình như đang triển khai dự án mới nên chủ tịch rất bận rộn- mẹ An nhanh chóng bắt kịp đà.

– ừa tiếc thật! – bố An xoa cằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play