– Oáp… – nó ngồi dậy mệt mỏi, đây là lần đầy tiên nó tự giác dậy mà
không nhờ đến sự “la hét” của em đồng hồ thân mến, suốt đêm nó cứ nửa
tỉnh nửa mơ, cứ nhắm mắt lại thì lại thoánh thấy bóng dáng một tên con
trai cao dong dỏng chạy về phía trước, dù nó có cố gắng đến mấy cũng
không thể đuổi kịp, cứ liên tục vấp té rồi đứng dậy cố sức chạy theo,
tên con trai vừa quay mặt lại thì nó lại té nhoài, nó gắng gượng ngước
dậy thì tên con trai ấy đã biến mất, nó ôm đầu, không biết giấc mơ đó có nghĩa là gì, nó nghe người ta bảo rằng khi có một giấc mơ cứ liên tục
lặp đi lặp lại thì sẽ thành sự thật, nhưng nó chợt phì cười, nó không
tin lắm và nó cũng không muốn tin… uể oải vươn mình bước vào làm VSCN.
– á!!!!!!!!!! – nó hét lên khi thấy đôi mắt thâm quầng của nó trong gương.
– không sao.. không sao… kem che khuyết điểm… – nó lầm bầm một mình lật đật chạy về phía bàn.
– xong! – nó hài lòng ngắm mình trong gương, tay mân mê gói quà màu đỏ rượu được gói cẩn thận cùng cái nơ bạc tinh tế.
Nó nhào đi lấy đồ, nó phân vân không biết chọn đồ gì, đảo mắt tủ quần áo một hồi nó chợt nhận ra cái váy trắng.
– đúng rồi! phải mặc bộ này!- nó búng tay đắc ý, đó là bộ váy trắng
Nam mua cho nó hôm đi Phan Thiết, bộ váy ngang ngực để lộ bờ vai trắng
ngần thuần khiết của nó, nhìn nó không khác gì công chúa tuyết, nó ngồi
xuống giường cẩn thận thắt từng lọn tóc thành một bím tóc lớn duyên dáng đặt một bên vai.
– xong! – nó hăm hở nhìn lên đồng hồ.
– 6h05??? – nó trợn mắt, nó quên hết cả giờ giấc, rõ ràng là 5h chiều mới đi cơ mà, nó làm gì thế này?? mọi việc nó làm gần như vô thức, nó
quên mất trời chỉ mới rạng sáng, nhưng không hiểu sao nó lại thấy nóng
lòng, nó muốn gặp Nam ngay, nó đứng lên rồi lại ngồi xuống – 6h10 – nó
ôm hai má, nó đang làm gì đây? tính đợi từ giờ đến chiều á? ôi má ơi, nó nằm phịch xuống giường.
” I am run run run to you….and I keep you safe forever…”- điện thoại nó reo lên, nó bật dậy cái vèo.
-“dậy chưa đồ mèo lười”-ở đầu dây bên kia hắn đểu giả.
– “sớ! tất nhiên là rồi!”- nó chu mỏ.
– “hôm nay đừng đi đâu!”-hắn bỗng trầm mặc.
-“…” – nó ngẩn ngơ, nó không hiểu ý hắn lắm- “tại sao?”- mất một hồi nó mới nhíu mày hỏi.
-“tóm lại là đừng đi đâu… Thưa cậu chủ!”- đầu dây bên kia vang lên tiếng hắn cùng tiếng một người đàn ông ngắt ngang.
– “anh gọi lại sau!”- hắn nói nhanh rồi cúp máy.
– ưm.. Tút tút tút- nó trả lời chậm nên hắn đã cúp máy, nó bặm môi
không hiểu lí do hắn không cho nó ra ngoài hôm nay, dù gì thì hôm nay nó cũng cảm thấy mọi thứ đều có phần lạ thường…
Nó thẫn thờ thay bộ váy ra mặc vào bộ pijama thoải mái rồi mân mê một lọn tóc.
” cộc cộc”- tiếng gõ cửa vang lên.
– anh hai..- nó mở cửa, hơi bất ngờ vì anh nó đang đứng đó.
– xuống ăn sáng..- anh nó nói với chất giọng lạnh như thể người dưng
qua đường, đôi mắt đen không một vệt cảm xúc vô hồn, đôi môi nhợt nhạt
đến đau lòng.
– a…- nó với nhẹ bàn tay về phía anh nó nhưng đáp lại là cái xoay lưng lạnh lùng.
Nó sững người, đôi mắt nhìn vô định về phía người con trai kia, chân
ríu lại không thể nhấc bước, thoáng chút đau lòng, bóng dáng anh nó
khuất dần sau dãy cầu thang, nó trông chờ gì chứ? trông chờ anh nó sẽ
quay mặt lại nhìn nó dù chỉ một lần sao? nó cúi mặt ngăn giọt nước đang
ngấn ậng lên đôi mắt nó, nếu như nó nhận ra tình cảm mà anh dành cho nó
sớm hơn một chút nữa thì có lẽ đã không thành ra như thế này, chỉ chốc
lát, chỉ thoáng qua thôi tim nó đã bị hắn làm cho rung động, người ta
bảo người đến trước không hẳn là người thắng cuộc, người thắng là người
có thể khiến con tim của nửa kia rung động trước… Nó đã nhầm lẫn tình
cảm nó dành cho anh với tình yêu, tình cảm nó dành cho anh chỉ là thứ tình cảm chiếm hữu và ỷ lại, nó
luôn muốn tìm đến sự bao bọc của anh và giữ cho riêng mình, hệt như một
người anh trai…
– anh hai.. – nó cố nặn ra nụ cười gượng gạo rồi gắp cho anh nó miếng trứng.
-… – đáp lại nó là cái nhếch môi nhanh, nó không biết là anh cười hay đang khó chịu.
Trống ngực nó đập dồn như sắp nổ tung, nó khó chịu chết mất, hôm nay
ba mẹ nó đi làm sớm nên chỉ có hai anh em nó ở nhà, suốt bữa cơm nó chỉ
một mực nhìn về anh nhưng dù một chút anh cũng không nhìn về phía nó, nó buồn rầu ngồi gặm cơm không như cho có.
– cả nhà ơiii!! – tiếng nói đột ngột vang lên khiến nó giật mình,
chẳng lẽ có trộm giờ này, nó bật dậy nhìn ra phía cổng đã mở toang.
– anh hai!- nó nhảy sang níu tay anh nó hoảng sợ, anh nó vẫn vô cùng bình tĩnh quan sát phía cổng đang dần đóng lại.
– chào!- Yến giơ tay thân thiện bước vào gian nhà bếp.
– chị… chị.. sao.. sao chị vào nhà được? ba mẹ em quên khoá cổng hả?- nó lắp bắp khi thấy Yến xuất hiện.
– à không! hai bác đưa chìa khoá cho chị nhờ chị mang về cái này! – Yến giơ một giỏ mây đầy trứng và trái cây lên mỉm cười.
– à.. đây là của người nhà bệnh nhân đem biếu hai bác nhưng bác gái
sợ để lâu sẽ không ngon nên nhờ chị đem về bỏ tủ lạnh.- thấy nó vẫn á
khẩu nên Yến tiếp lời.
– à à vâng.. để em mang đi cất. – nó tỉnh người bỏ tay anh nó ra chạy lại đỡ giỏ trái cây.
Nó thở hắt ra đem giỏ trái cây lại bồn nước và bắt đầu công việc rửa
ráy như một cái máy, miệng vẫn không quên lầm bầm, à… thì ra là ba mẹ đã coi Yến là con cái trong nhà luôn rồi nên mới giao luôn cả chìa khoá
như vậy! chắc ba mẹ cũng biết luôn cái vụ anh nó hẹn hò với Yến rồi! chỉ có nó là vẫn lơ ngơ chưa biết gì thôi, nó bặm môi dậm chân, nó như sực
nhớ ra điều gì đó, nó lén lút nấp sau cửa bếp dòm lên phòng khách xem
anh nó và Yến đang làm gì, nó thấy anh nó cứ nhếch miệng cười nói gì đó
với Yến làm nó lại sôi máu nóng.
– anh hai !!!!!!! có ăn trái cây không để em mang lên!!!!-nó hét ầm lên với mục đích phá đám.
– oẹ… – nó bụm miệng khinh khỉnh, mới hôm nọ chị ta còn nhìn nó với
ánh mắt hình viên đạn mà bây giờ đã đối đáp với cái giọng ngọt ngào đó
rồi, nó khinh!
Nó hậm hực lấy táo và cam bỏ vào dĩa đem lên phòng khách.
– trái cây đến!- nó cố tỏ ra bình thường.
– a.. không có dao sao gọt táo em. – Yến mở to mắt chớp nhẹ.
– à em quên! để em vào lấy!- nó cười cười.
Ban nãy còn cười vậy thôi chứ vừa quay lưng lại là máu nóng nó lại
trào lên nghẹn ứ cổ họng, nó tức điên lên mất, nó bây giờ chả khác nào ô sin cả, nó nhăn nhúm cả mặt nhưng cố gắng hít thật sâu để quên tức, nó
vào bếp quờ quạng lấy ngay con dao to tổ trảng, nó định sẽ băm vằm Yến
ra luôn nhưng mau chóng hạ hoả, nó cũng không phải con điên mà làm
chuyện đó.
– ui da! – nó giật mình rụt tay lại vì lỡ cứa vào lưỡi dao, nó nhanh
chóng bụm chặt ngón tay lại rồi với lên hộp sơ cứu để lấy băng keo cá
nhân băng nhanh lại.
– lâu la quá! – vừa nghe thấy tiếng anh nó thì nó lập tức giấu ngón
tay kia đi, anh nó không hề phát hiện ra mà lấy dao rồi bỏ lên phòng
khách.
– hưm… – nó thở dài thượt rồi lẽo đẽo theo anh nó lên phòng khách, nó cần gì phải giấu chứ, dù gì thì anh nó cũng chả quan tâm, anh nó ghét
nó rồi mà, nhìn theo anh, ánh mắt nó buồn buồn, nếu là trước đây thì nó
nhất định nhõng nhẽo để rồi anh nó phải dỗ dành mãi, nhưng bây giờ thì
khác rồi, khác hoàn toàn, có lẽ nó nên quen dần với việc không có anh
che chở, bảo vệ.
– a….. – Yến gọt táo rồi đưa lên miệng anh nó có ý đút táo, anh nó cắn lấy miếng táo rất tự nhiên làm Yến cứ cười thích thú mãi.
Nó mím môi cầm lấy miếng táo để lên miệng cắn cái phập cho đỡ tức,
anh nó còn không thèm lướt qua nó lấy một lần, chứng kiến cảnh tình tứ
trước mặt làm máu nóng nó sôi sùng sục, nó nghiến chặt hàm rồi hít thật
sâu.
– anh hai với chị Yến đang hẹn hò hả?- nó cố bình thản mặc dù lời tự miệng nó vừa phát ra là do tức nước vỡ bờ.
– … – cả hai đều im lặng nhìn về phía nó, ánh mắt hai người hệt như nhau, cứ như nó vừa nói ra điều gì kì lạ lắm vậy.
– a.. không có gì!! he he em đùa đó mà- nó lắc tay cười xoà.
– đúng!- anh nó chợt quàng vai Yến ép sát về phía mình.
-… – nó mở to mắt, nó có nghe nhầm không? hay cả mắt nó cũng có vấn
đề rồi? anh nó đang quàng vai Yến thân mật hệt như một cặp tình nhân,
chẳng lẽ mọi suy đoán của nó về việc anh nó không hề thích Yến là sai,
nó cảm thấy hụt hẫng nặng nề, nó không tin, à mà nó không muốn tin điều
đang diễn ra mồn một trước mắt.
– vậy.. vậy mà em không biết đấy.. – nó nở nụ cười tươi nhưng có phần gượng gạo.
” I am run run run to you… and I keep you safe forever..” – tiếng
chuông điện thoại nó reo lên làm nó thầm cảm ơn người gọi vì vừa cứu nó
khỏi vòng vây.
– a lô.. – nó mau chóng áp điện thoại lên tai rồi ra hiệu lên phòng trước.
-“qua nhà Nam tí được không?”- giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu
dây bên kia, nó mau chóng nhìn nhanh qua màn hình điện thoại để chắc
chắn không lầm người vì ban nãy nó bắt máy vội quá nên đã kịp coi xem ai gọi đâu.
– “mà nhà Nam ở chỗ nào cơ?” – nó nhướn mày, tất nhiên là nó phải
đồng ý ngay vì không được từ chối bất cứ ai trong ngày sinh nhật người
đó, như vậy sẽ không may mắn.
– “đồng ý rồi nhé! để Nam qua rước!” – Nam vui vẻ, miệng cong lên một nụ cười hoàn hảo.
– Linh ơi em có ăn trái cây nữa không để chị mang lên cho!- Yến gọi với lên phòng nó.
– dạ khônggg… – nó cúp máy rồi chạy xuống phụ Yến dọn dẹp, dù gì Yến cũng đáng tuổi chị nó.
– tay em làm sao vậy?- Yến hất mặt về phía ngón tay đang dán băng cá
nhân của nó, ngón tay nó bị cắt sâu đến nỗi máu rỉ ra làm ướt cả một
vùng miếng băng, vậy mà nó chẳng hề biết.
– ah em không sao!- nó mau chóng rụt tay lại nhìn qua anh nó, anh vẫn ngồi im quay mặt về phía tivi như không hề hay biết, nó thở nhẹ ra rồi
quay lưng đi, đâu đó có ánh mắt đau xót dõi theo nó.
” kính koong…”- tiếng chuông cửa reo lên, nó chạy nhanh lên phòng khách.
– là khách của em, để em ra mở cửa!- nó gọi với lên khi thấy anh nó
đứng dậy toan đi mở cổng, nghe thấy tiếng nó anh ngồi xuống chậm rãi rồi tiếp tục nhìn vô định về phía tivi.
Nó chạy vèo ra cổng, quả nhiên là Nam.
– đợi tui tí! lên thay đồ đã! đi sinh nhật thì phải ăn mặc cho đẹp chớ!- nó búng tay tinh nghịch.
-“Bóc”- lẹ đó!- Nam búng nhẹ lên chán nó mỉm cười.
– tuân lệnh!- nó giơ tay lên chán cười tít.
Nó nhào lên phòng thay vào bộ váy trắng, đứng nghía lại một lần trong gương rồi chạy xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng khách nó cố tình chạy
nhanh qua nhưng đâu có dễ.
– bé đi chơi với bạn hả?-Yến tròn mắt.
– dạ… – nó đứng khựng lại nắn bóp tay đầy lúng túng, nó lén nhìn qua
anh nó, anh đang nhìn nó chằm chặp làm nó chợt giật mình cúi xuống, nó
đã nghĩ kĩ rồi, thà rằng anh nó cứ ghét nó, như vậy sẽ hay hơn, nó sợ
anh vẫn cứ ở bên chăm sóc nó dù biết nó không bao giờ dành trái tim này
cho anh, thôi thì nó chấp nhận khó chịu một mình để giúp anh nó quên nó
vậy.
– bé mặc váy xinh vậy chắc đi chơi với Tuấn Anh đúng không?- Yến nháy mắt.
– a.. a em đi nha.. bạn em chờ lâu rồi! – nó cố tình đánh trống lảng.
– về sớm đó! – anh nó chợt lên tiếng dù đôi mắt vẫn vô hồn không một vệt cảm xúc.
– dạ.. – nó hơi bất ngờ nhưng mau chóng cúi đầu đi thẳng ra cổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT