Trong lòng Tô Khả ấm áp, tự cô ở đầu điện thoại bên này gật đầu như gà con mổ thóc, dùng giọng nói vô cùng thùy mị như nước nói với Tô Cẩm Niên: "Được ạ."
Lời này mới nói xong, Tô Cẩm Niên ở đầu kia liền cúp điện thoại.
Đầu Tô Khả đầy vạch đen. Cũng may thái độ hiện tại của Tô Cẩm Niên so với ngày trước là tốt hơn quá nhiều cộng thêm Tô Khả lại quen với dáng vẻ lạnh lùng đó của anh, cũng không có cảm giác nhiều lắm.
Ngược lại vẻ mặt mấy bạn cùng phòng của Tô Khả vô cùng nghi hoặc: "Anh ấy cứ như vậy mà cúp?"
Tô Khả gật đầu, "Ừ."
"Mẹ nó! Hôm nay chính là đêm tân hôn các cậu mà!"
"Đúng vậy nha, mình trong sáng lắm nha, lại không cùng cậu, cơ thể của chú rể này. . ."
Tô Khả ngượng ngùng, hai má ửng đỏ khắp nơi, vô cùng thẹn thùng nói với mấy bạn cùng phòng: " Đừng nói trắng trợn như vậy chứ, người ta sẽ mắc cỡ ."
Trong nháy mắt mọi người im lặng, không khỏi ngửa mặt lên bầu trời rộng: chúng ta không nói gì nha!
*
Một đêm đó Tô Khả cũng đắm chìm trong niềm vui vừa kết hôn, sau khi tỉnh lại, nhớ hôm nay chính là ngày mở phiên toà. Cô thở dài, chịu đựng mà rời giường. Nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng tươi đẹp, liếc mắt một cái thì biết rõ là một ngày nóng hầm hập.
Trong lòng của Tô Khả có chút khẩn trương, dù sao không có chứng cớ có thể chứng minh sự trong sạch của cô, cô so với người bị tình nghi kia, cũng chính là kẻ mang tội giết người thật sự, xác suất bị người ta nghi ngờ lớn hơn.
Aiya, rõ ràng cô vẫn là đóa hoa nhỏ của trường, lại bị quấn vào trong kiện tụng giết người, đây là vì chuyện phát bực gì, từ trước đến giờ nhân phẩm của cô rất tốt nha, nếu không thì Tô Cẩm Niên như Hoa Sen Trắng vậy cũng không bị cô theo đuổi nắm lấy tay trở thành người đàn ông của cô.
Tô Khả tùy ý cắn một chút bánh bích quy, liền vội vã đi về cổng chính của trường, bởi vì Tô Cẩm Niên đã nói qua với cô, anh sẽ ở đó chờ đợi cô.
*
Bởi vì hôm qua Hoàng Nghê Thường bị lời nói của Tô Cẩm Niên chế nhạo tới cực điểm, cả đêm khó ngủ. Lần đầu tiên có người nói cô ta như vậy, thậm chí quà cô ta tặng vứt đi như giày cũ, cô ta vô cùng không cam lòng.
Nghĩ lại Hoàng Nghê Thường cô từ nhỏ đều là được người khác nâng ở lòng bàn tay, cũng chỉ có Tô Cẩm Niên dám đối xử cô ta như thế.
Không được, không thuần phục được anh, miệng cô nuốt không trôi giọng điệu này. Vì vậy, trời chưa sáng, cô rời giường sớm một chút, định đến đơn vị của Tô Cẩm Niên.
Cô ta lái xe với tốc độ thật nhanh, Rambo màu hồng một đường tuyệt đẹp trên đường cao tốc. Đại khái là vì phát tiết tâm tình, chẳng những cô ta không chậm lại, ngược lại liên tục tăng tốc.
Những chủ xe bị cô vượt qua cũng không nhịn được thầm mắng trong xe: mẹ nó, lái Rambo thì cô giỏi lắm sao!
Rất nhanh, cô ta liền tới đơn vị Tô Cẩm Niên. Cô ta dừng xe ở bên ngoài, hỏi nhân viên phòng trực mới biết, hiện giờ cũng không phải thời gian thăm của người thân, cô ta nghĩ thăm viếng bộ đội của quân đoàn thì phải xin phép lãnh đạo.
Cô ta nhíu mày, nghĩ đến việc cô ta lỗ mãng, vì vậy trở lại xe, lúc định nghĩ lại biện pháp, liền nhìn thấy Tô Cẩm Niên lái một chiếc Jeep đi ra ngoài.
Cô kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ: Thật là trời không phụ cô.
Khi xe Tô Cẩm Niên chạy nhanh trên đường chính, cô ta cũng khởi động xe thể thao của cô ta, giữ vững khoảng cách ba trăm mét, từ từ đi theo. Cũng may xe trên đường cũng tương đối nhiều, phần lớn đều đang chạy, vì vậy cũng không sao.
Có lẽ qua hai mươi phút, xe lái vào con đường chính trong khu vực nội thành của thành phố B. Xe vẫn tiếp tực chạy về phía nam, cho đến khi xung quanh tầm mắt cô ta xuất hiện vô số bảng hiệu đánh dấu: đại học XX rẽ trái, đại học XXX rẽ phải. . .
Cô ta mới biết mục đích của Tô Cẩm Niên thì ra là Đại Học Thành. Rất nhanh, cô ta liền nhớ tới, Tô Cẩm Niên là tốt nghiệp ở trường quân đội có tiếng ở Đại Học Thành, liền đoán Tô Cẩm Niên trở về xem trường học cũ một chút.
Ừ, nếu định bắt đầu theo đuổi anh thì nên hiểu biết anh, như vậy, nên bắt đầu từ trường học cũ của anh.
Bởi vì người đến người đi Đại Học Thành, xe cộ đông đúc, đường chính lại hạn chế tốc độ xe không vượt qua hai mươi mã lực, cho nên khắp nơi phía trước anh là xe, từ từ bò, cô ta cũng không khá hơn chút nào, tốc độ tương đối chậm chạp, so với rùa cũng nhanh hơn bao nhiêu. Công thêm cô lại lái Rambo màu hồng vô cùng lóa mắt, cho nên hấp dẫn không ít tầm mắt của sinh viên trẻ tuổi tới lui ngang qua.
Trong xe cô ta nhíu mày, trong lòng có chút bực dọc, sau đó hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn những thanh niên tới lui, kết cặp mà đi, không nhịn được thay một vài bóng dáng tình nhân là cô ta và Tô Cẩm Niên.
Xe bò tới, mặc dù khoảng cách chậm hơn nữa, đoạn đường chính của Đại Học Thành cũng được cô ta bò xong rồi. Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một ngã tư đường, xe cộ đông đúc, một mảnh phồn hoa. Lúc này cô ta mới phát hiện ra, khi cô ta lái xe khỏi đó đã đánh mất dấu vết của Tô Cẩm Niên.
Phía sau là âm thành ‘bim bim’ một hồi, đại khái đều thúc giục cô ta lái xe. Cô ta không chút cử động, trực tiếp rẽ xe sang hướng khác ở đầu rẽ, định trực tiếp đến trường quân đội.
Cô ta cũng không biết rốt cuộc trường quân đội củaTô Cẩm Niên ở chỗ nào, cho nên khi xe của cô lại một lần nữa trở lại đường chính của Đại Học Thành, cô hơi dừng lại, mở cửa sổ xe hỏi một sinh viên đi ngang qua.
Một lúc sau, cả người và xe của cô ta xuất hiện ở cổng trường quân đội.
Bởi vì là thứ hai, cổng trường quân đội vắng vẻ, chỉ có phòng bảo vệ có một bác bảo vệ đang đeo kính lão xem báo, thỉnh thoảng nhìn coi có người hay không mà thôi.
Cô ta đi vào phòng bảo vệ.
"Chào bác." Đặc điểm lớn nhất của người Hoàng Nghê Thường này chính là, mặc dù trong lòng cô ta vô cùng xem thường khinh bỉ người nọ, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ ra, ngược lại, cô ta biết cười vui vẻ nhẹ nhàng, có vẻ vô cùng dễ thân với người bên cạnh.
Bác bảo vệ hơi ngẩng đầu lên, mắt kính lão dâng lên một tầng ánh sáng, "Vụt ——" ánh mắt cứ từ phía dưới nhìn lên như vậy, miệng khẽ cong lên, "Ừ?"
Hoàng Nghê Thường nhìn nét mặt bác bảo vệ, trong lòng khẽ khó chịu, nhưng trên mặt cô ta tràn đầy nụ cười như cũ, cô ta nói, "Bác này, mới vừa có một chiếc Jeep quân dụng lái vào sao?"
"Mới vừa?" Bác bảo vệ nghi ngờ không hiểu.
Hoàng Nghê Thường gật đầu, "Có lẽ chính là hơn mười mấy phút trước, bác có thấy một chiếc xe Jeep quân dụng lái vào không?"
"Không có." Bác bảo vệ tiếp tục cúi đầu, nhìn tờ báo trong tay.
Hoàng Nghê Thường nghiến răng trong lòng, sau đó tiếp tục nói, "Làm sao không có chứ? Bác suy nghĩ kỹ lại một chút đi? Chính là khoảng mười phút trước ấy?"
"Cái cô gái nhỏ này là ở trách tôi lớn tuổi nhớ không rõ sao?" Bác ấy khó chịu.
Hoàng Nghê Thường cười, "Đại gia, không phải tôi có ý này. Là như vầy, trường quân đội này là trước kia mẹ của chồng sắp cưới cho biết, mười phút trước anh ấy lái xe vào nơi này, tôi theo anh ấy tới đây, không cẩn thận mất dấu, đúng lúc này điện thoại di động lại hết pin, cho nên. . . . . ."
"Cô gái nhỏ à, bác không có lừa cô, ở đây thật không có xe jeep cô nói đi vào nha. Mặc dù tuổi của tôi có chút lớn, nhưng trí nhớ không thể kém hơn so với những người trẻ tuổi các cô đâu."
Đầu mày Hoàng Nghê Thường giật giật.
"Tôi nói với cô, tôi thật sự không lừa cô. Tôi đây, đối với mọi người, mọi chuyện trong trường quân đội này rõ như lòng bàn tay. Hiệu trưởng trường quân đội chúng tôi là sĩ quan bộ đội cao cấp nhất bị mộng du, một năm trước đi tới đi lui lại đụng phải cột điện, trong số tốt nghiệp năm nay có một anh chàng rất đẹp trai, gọi là Mạc Mặc, mấy ngày trước bị mấy cô gái nhỏ bên ngoài trường đuổi theo muốn rớt quần lót, . . ., còn có. . ., còn có hàng năm trường quân đội chúng tôi có sáu trăm sinh viên tốt nghiệp cực kỳ ưu tú nha, tên của bọn họ là Vương X, Lý X . . . . . . XXX. . . . . ."
Hoàng Nghê Thường nghe ông già này nói tới nước miếng văng tung tóe, thật muốn một cái tát đánh tới.
Cô ta căn bản không cùng ông nói cái này được chưa?
"Bác à, vậy tự tôi đi vào tìm." Hoàng Nghê Thường thật sự nhịn không được ông cụ dong dài này, không nhịn được nói.
Mà bác bảo vệ đang nói cao hứng, nghe câu này của Hoàng Nghê Thường, ông chỉ lo nói tiếp, vẻ mẳ hồng hào, "Cô gái nhỏ, tôi không chỉ biết những thứ này, tôi còn biết rất nhiều người bạn gái họ là ai đấy. Cô xem, tôi mới vừa nói Mạc Mặc với cô, bạn gái cậu ấy chính là hoa khôi của trường chúng tôi - Lê Lê á, người đó người nào. . . Còn có nhe, ngay cả Tô Cẩm Niên tốt nghiệp vào hai năm rưỡi trước đây, bạn gái của cậu ấy gọi là Tô Khả, tôi đều còn nhớ rõ nha!"
*
Tô Cẩm Niên lái xe đi thẳng tới trường Tô Khả, cô đã chờ bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn hết nhìn đông tới nhìn tây, rõ ràng cho thấy đang chờ anh đến. Màu vàng kim sáng rỡ rơi trên vai của cô, giống như một bộ quần áo lụa mỏng manh.
"Tô Khả." Anh dừng xe, quay cửa xe xuống, gọi cô.
Tô Khả nghe giọng Tô Cẩm Niên, nghiêng đầu, mặt mày cũng sáng lên, khóe miệng cũng cong cong cười, vội vàng chạy tới chỗ anh, vô cùng chủ động mở cửa xe ngồi lên.
"Ông xã."
Đầu mày Tô Cẩm Niên giật giật, "Đã ăn sáng chưa?"
"Hì hì, còn chưa ăn, chờ ông xã cùng ăn." Tô Khả vô cùng tự giác đem sự xưng hô ‘Cẩm Niên’ này trực tiếp thay bằng hai chữ ‘ông xã’. Ôi chao, mỗi một lần kêu, trong lòng cô liền ấm áp, giống như ăn vô số thần dược, thuốc tiên vậy.
Tô Cẩm Niên vỗ trán, "Tô Khả, em. . ."
"Hả?"
"Vẫn là gọi tên của tôi đi."
Tô Khả bĩu môi, "Vì sao, hai ta cũng nhận giấy kết hôn rồi, anh chính là người đàn ông của em, em gọi anh là ông xã quan trọng lắm đấy."
"Tô Khả."
"Cắt ~" không kêu thì không kêu, dù sao sự thật cũng là vậy. Nghĩ xong Tô Khả lấy một túi điểm tâm ra, "này, những thứ này là điểm tâm, anh cũng mau ăn chút đi."
"Tôi đã dùng rồi, em ăn đi." Nói xong, Tô Cẩm Niên lái xe đi tới tòa án.
Tô Khả tính ăn một chút, một hồi lâu, "Aiya, em là công dân tốt như vậy lại chạy tới tòa án, điều này làm cho đám phần tử phạm tội trái pháp luật kia làm sao mà chịu nổi chứ."
Tô Cẩm Niên cười cười, "Không có sao đâu."
Trên thực tế, quả thật là không có sao, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Khi hai người đi tới tòa án, vợ chồng nhà họ Vương đã đến, lúc thấy Tô Khả đến, con ngươi cũng to ra. Nhất là mẹ Vương Phú Quý, căm hận nhìn chằm chằm Tô Khả, "Cô trả con trai lại cho tôi!"
Tô Khả lười phải so đo cùng bà ấy, nói thế nào đây cũng là một người mẹ mất đi con trai cưng. Chẳng qua nếu như không phải bà không giáo dục con của bà thật tốt, làm sao đứa con của bà có thể chết sớm như vậy.
"Tôi không có giết con trai của bà." Tô Khả vẫn câu nói kia.
"Cô gái, đừng tưởng rằng có nhà họ Tô làm chỗ dựa cho cô thì cô có thể trốn chế tài của luật pháp." Bố Vương Phú Quý cũng giận dữ không thôi.
Tô Khả hất cằm lên, "Tôi vân là câu nói kia, giết con trai ông là người khác." Ánh mắt Tô Khả thong dong lướt qua người của cái tên nghi phạm còn lại đến trễ.
Người kia nhìn thấy Tô Khả, hai quả đấm nắm chặt, "Cái người phụ nữ độc ác này giết chết lão đại!"
Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vai Tô khả, "Chúng ta vào đi."
Người kia bị ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn đến phải hoang mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT