Mẹ Tô Khả bị giật mình, hoàn toàn. Cho tới khi Tô Khả cúp điện thoại xong, mẹ Tô Khả còn ngây ngốc cầm điện thoại, không chớp mắt một cái nào.
Trong đầu bà đầy câu nói kia của Tô Khả, "Con muốn kết hôn" "Con muốn kết hôn" . . . Sau đó năm chữ này tăng lên vô cùng nhiều, biến thành bản Q tiểu nhân, sau đó nữa, các ký tự chữ Hán Q này kết lại vây vòng xung quanh bà, ánh sáng vàng lấp lánh. (bạn edit không hiểu chữ Q đó là gì, ai hiểu giúp mình nhé)
Bố Tô Khả nghi ngờ đi lên trước, ôm vợ, "Hắc, đây là xuất hiện tình trạng lớn gì?"
Mẹ Tô Khả lắc đầu một cái, lấy lại tinh thần, nhìn chồng của mình, có chút cứng ngắt nói với chồng mình, "Đánh em một cái, xem xem có phải em đang nằm mơ hay không."
Bố Tô Khả cười rất mập mờ, "Là muốn đại chiến 300 hiệp."
Mặt mo của mẹ Tô Khả đỏ lên, "Anh già rồi mà không nghỉ! Em nói chuyện đứng đắn đấy."
"Em nói cái gì à." Bố Tô Khả lơ đễnh, sau đó bắt đầu hôn nhẹ lên mặt mẹ Tô Khả, "Ai ui, chánh sự quan trọng hơn."
Mẹ Tô Khả đẩy ra bố Tô Khả, "Con gái anh muốn kết hôn!"
"Kết thì kết chứ sao." Bố Tô Khả cố gắng ôm mẹ Tô Khả, định tiếp tục hôn mấy cái, chỉ là mới vuốt eo thon của mẹ Tô Khả, thân thể ông liền dừng lại, "Em mới vừa nói ai muốn kết hôn?"
"Em nói con gái anh!" Mẹ Tô Khả liếc bố Tô Khả một cái.
Trong nháy mắt bố Tô Khả giậm chân, "Mẹ kiếp! Đứa nào đem con gái anh làm lớn bụng rồi! Anh lấy con dao phay làm thịt hắn!"
"Anh dám! Anh dám động một cọng tóc gáy của con rể em đi, anh liền ôm gối của anh ngủ trên sàn nhà đi!" Trong nháy mắt mẹ Tô Khả xù lông. Ôi con rể tương lai, thật sự bà đợi đã nhiều năm như vậy, thật vất vả trông mong, nếu lão già của bà dám quấy nhiễu, bà sẽ để cho ông chịu không nổi!
Bố Tô Khả ỉu xìu, sau đó nhìn vợ mình, "Gáo à, em mới vừa nói là chuyện cười sao, làm anh sợ đấy? Cola nhà chúng ta vẫn còn học đại học mà, đúng vậy, con gái học y học lâm sàng, hình như chuyên ngành phải học năm năm, hiện tại con học đại học mới ba năm mà, nói thế nào cũng còn phải hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp mà, làm sao có thể kết hôn." (Cola chắc là nhũ danh của chị Khả)
"Sao không thể nào! Không phải em ở tuổi nó đã sinh Khả Khả cho anh sao." Mẹ Tô Khả trừng bố Tô Khả một cái.
"Khụ khụ, hai ta không giống, năm ấy hai ta là thế hệ nhẹ dạ . . . . . . em hiểu mà." Bố Tô Khả khẽ giải thích.
Mẹ Tô Khả trợn mắt nhìn rồi tiếp tục nói, "Thời đại này đã thay đổi rồi, anh có hiểu hay không? Không nhìn thấy những người tuổi nhỏ hơn so với Khả Khả cũng bắt đầu chuyển nhà rồi hả?"
". . . . . ."
Vẻ mặt mẹ Tô Khả xúc động, xúc động cho cảm xúc mà không lời nào có thể miêu tả được, "Ba năm, ba năm rồi! Người làm mẹ này đã mong ba năm! Lúc này mới nhận được tin Khả Khả chúng ta muốn kết hôn, ô ô, thật sự là không dễ dàng gì" Vẻ mặt kích động cùng với giọng nói này dọa bố Tô Khả sợ đến run run từng hồi một, rất nhanh, mẹ Tô Khả liền thay đổi vẻ mặt, "Anh đừng phá đám cho em, biết phạt gì rồi đấy? Dọa con rể tương lai đi, hừ hừ. . . . . ."
Đôi mắt nhỏ này uy hiếp, bố Tô Khả sợ đến run một cái.
"Anh biết rồi." Nước mắt bố Tô Khả bò đầy mặt, không khỏi cảm khái thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng như thoi đưa, trong chớp mắt, chíp bông đầu đều muốn sinh Tiểu Mao Mao đầu. ~(>_ ><. v hai k b tr d h nh t kh bi th nhi ph ti l mang thai cho n suy ngh mua sung sao ch c m> "Aiya, nhanh đi chuẩn bị hộ khẩu cho Khả Khả, cũng không biết hình dáng con rể tương lai này thế nào. A ha ha, nhìn dáng vẻ khôn khéo của Khả Khả nhà ta từ trước đến giờ đều giống em, chắc chắn sẽ không tệ đâu, a ha ha." Mẹ Tô Khả chỉ còn thiếu chống nạnh cười lớn thôi.
Bố Tô Khả đứng hình tại chỗ, chỉ là nghe vợ thừa nhận ông được, nội tâm hẹp hòi liền nhanh chóng phồng lên. Gật đầu với mẹ Tô Khả, vô cùng đắc chí nói, "Khẳng định là vậy rồi, con gái giống em, hiển nhiên ánh mắt không kém rồi."
A ha ha, cảm giác thay đổi biện pháp tự khen ngợi bản thân càng ngày càng uyển chuyển mà.
"Hừ hừ, anh ít dát vàng lên mặt mình đi chứ." Chung sống nhiều năm như vậy, bố Tô Khả có đức hạnh gì sao mẹ Tô Khả lại không biết, cho nên lập tức giội một chậu nước lạnh đả kích bố Tô Khả, "Anh thì giống kẻ ngốc thôi, cũng chỉ có em để ý. Mau đi, vào trong lấy hộ khẩu ra cho em đi, em muốn giao thật tốt cho con rể nhà ta."
Dưới ánh mắt uy hiếp của mẹ Tô Khả thì lập tức bố Tô Khả đi vào phòng lấy hộ khẩu gia đình ra.
*
Khoảng tám giờ rưỡi tối, cuối cùng Tô Khả cũng từ trên máy bay xuống, hít thở không khí trong lành của quê nhà, chứng tỏ tâm tình của Tô Khả vô cùng tốt.
Sau đó nghĩ đến nghiệm vụ quan trọng mà cô mang trong người, lập tức trực tiếp bắt taxi từ sân bay về nhà.
Nhà Tô Khả ở vùng ngoại ô thành phố, cách sân bay cũng không coi là xa, ước chừng tốn hơn nửa giờ thì đến nhà cô. Giờ phút này, đèn đuốc nhà cô đang sáng choang.
Tô Khả đi mấy bước, mẹ của cô liền ra ngoài đón Tô Khả.
Chỉ thấy mẹ Tô Khả mặc cái váy hoa liền và dài màu xanh dương nhạt, lập tức ôm lấy Tô Khả,”A, Khả Khả của mẹ, con trở về rồi, mẹ muốn chết rồi.”
Bố Tô Khả cũng không yếu thế chút nào mà đi lên ôm lấy Tô Khả,”Cola của bố, nửa năm không thấy, lại gầy đi rồi.”
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, đẩy hai người đang ôm thật chặt ra,”Ai nha, đừng ôm con mà nói mấy lời buồn nôn như vậy, con không phải là hai người, nói mà không biết ngượng ngùng.”
“Khả Khả, tâm của mẹ quá tổn thương rồi đây.” Mẹ Khả Khả rên rỉ nói, sau đó nhìn trái phải,”Aiya, con rể đâu? Nó không tới cùng con hả?”
“Vâng ạ, anh ấy còn đang bận.”
Mẹ Tô Khả không hài lòng,”CŨng phải đăng ký rồi, sao còn không đến nhà chúng ta để mẹ nhìn một chút, thật quá đáng mà! Người như vậy, mẹ không thích.”
“Ai nha, mẹ!” Tô Khả nói:”Anh ấy là quân nhân, vẫn còn ở đơn vị bộ đội, căn bản là không có thời gian rảnh á.”
Mẹ Tô Khả nhíu nhíu mày,”Con thật sự tìm anh bộ đội đấy à?”
“Ai nha, không phải là mẹ cũng thích người bộ đội làm con rể sao.” Cô cũng không quên, ban đầu khi cô huấn luyện quân sự, người mẹ đại nhân này ba ngày hai cuộc điện thoại nói với cô rằng mau đụng ngã anh bộ đội đi.
“Ai nói mẹ muốn con gả cho quan nhân chứ.” Mẹ Tô Khả bất mãn nói.
“Không phải trước kia mẹ thường xuyên bảo con đụng ngã anh bộ đội đó sao.”
Mẹ Tô Khả đỏ mặt, giải thích,”Đó là mẹ để cho con với bọn họ nói chuyện yêu đương á, chỉ nói chuyện yêu đương trên giường ấy, đâu phải là để cho con kết hôn với họ! Phải biết rằng , quân tẩu không phải dễ làm như vậy, trên căn bản giống như làm quả phụ rồi, làm sao trí tuệ con không phát triển như vậy!” Nói xong, mẹ Tô Khả dùng đầu ngón tay chỉ lên đầu Tô Khả.
Bố Tô Khả nghe lời nói không hề cấm kỵ của vợ ông, mặt dày liền lúng túng,”Trước tiên anh vào phòng hâm nóng đồ ăn cho Cola nhé, mẹ con các con đừng đứng nói chuyện lâu bên ngoài, trời lạnh đấy.”
“Mau đi đi.” Mẹ Tô Khả không nhịn được phất tay với bố Tô Khả một cái.
Tô Khả nói:”Bố, con muốn ăn móng heo kho tàu.”
“Hầm cách thủy cho con đấy.”
Mẹ Tô Khả khéo tay Tô Khả, tiếp tục nói,”Khả Khả, trả lời thật lòng, chắc chắn mẹ sẽ không lừa con. Tóm lại gả cho người nào cũng được, quân nhân thì không được, nói chuyện yêu đương cùng bọn họ một chút thì mẹ đồng ý, kết hôn thì thật không được.”
Tô Khả nhíu mày,”Mẹ, con không muốn! Dù sao con đã nhận định là anh ấy, mẹ không thể ngăn cản.”
“Haizz, con!” Mẹ Tô Khả thở dài, nhìn ánh mắt đầy cố chấp của con gái bảo bối, nhớ lại câu nói trong cuộc nói chuyện của bà với chồng vừa nãy liền hỏi Tô Khả,”Có phải con mang thai rồi hay không nên không thể không kết hôn cùng cậu ấy? Thật ra thì cũng không quan trọng, con sinh đứa trẻ ra là được rồi, nhưng không nhất định phải gả cho cậu ấy rồi làm quân tẩu.”
Mẹ nó, logic của mẹ cô là cái ngựa thần gì ấy!
“Mẹ, con không có mang thai! Cho đến bây giờ con gái mẹ là “băng thanh ngọc khiết’ đấy!” *băng thanh ngọc khiết : trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc*
“Cũng đã năm tư đại học mà? Còn ‘băng thanh ngọc khiết’? Á, con xác định con thật sự là con gái của mẹ?”
Tô Khả lảo đảo một cái,”Mẹ, làm sao mà tư tưởng bảo vệ của mẹ cởi mở nhiều như vậy! Ngay cả con gái nhỏ hơn mẹ hai mươi năm cũng không đuổi kịp?”
Mẹ Tô Khả sặc đến nghẹn,”Được rồi, nói nghiêm chỉnh. Con đã không mang thai thì cũng không cần thiết kết hôn cùng quân nhân mà phải không. Mẹ con chính là xem qua không ít chuyện nói rằng quân tẩu khổ sở, một năm bốn mùa người đàn ông của mình cũng không gặp được mấy lần, hơn nữa lúc nào cũng phải lo lắng bọ họ có an toàn hay không, nhất định con phải trải qua cuộc sống này.”
Tô Khả nhìn nét mặt đầy lo lắng của mẹ, gât đầu một cái,”Mẹ, con đã xác định. Con đuổi theo anh ấy ba năm, rốt cuộc anh ấy cũng nhả r among muốn cưới con, con tuyệt đối không thể buông tha cơ hội lần này!”
Mẹ Tô Khả nói:”Ôi! Túm được tính cách lớn ha! Như vậy còn muốn người trai này à? Đến lúc khổ chính là con nha! Nhưng mà nói thật, con cũng quá vô dụng, lại đuổi theo ba năm mới đem cậu ấy đuổi tới tay! Nửa điểm cũng không giống con của mẹ.”
Tô Khả chịu thua rồi.
“Aiya, cũng khôngbiết là tuýp đàn ông như thế nào, để cho con theo đuổi ba năm.”
Bóng đêm đến như nước chảy, gió lạnh thổi tới. Tô Khả run một cái, mẹ Tô Khả lập tức kéo Tô Khả vào nhà,”Mẹ con mình vào nhà tâm sự cho tốt nào.”
Rất nhanh, hai người lại ngồi trên ghế salon.
Mẹ Tô Khả nhìn Tô Khả, “Khả Khả, vậy con nói một chút với mẹ, hình dáng con rể tương lai của mẹ thế nào?”
Tô Khả lấy điện thoại ra, mở màn hình ra,”Vâng, nhìn trong này.”
Mẹ Tô Khả nhìn một chút, chỉ thấy màn hình chính một gò má của nam vô cùng duy mỹ cùng với mấy cái biểu tượng ứng dụng, nửa ngày không hiểu,”Nhìn ở đâu?”
Tô Khả đau khổ,”Có một tấm hình đấy, chỉ là người trên màn hình chính là anh ấy.”
Trong chốc lát mắt mẹ Tô Khả sáng lên, chỉ vào cái mặt bên ấy,”Cậu ấy?”
Trong hình Tô Cẩm Niên tựa vào cây khô, cúi đầu xuống, cao ráo đẹp đẽ đứng thẳng người. Một cái áo sơ mi trắng, một cái quần bò màu xanh dương, rất sạch sẽ. Tóc ngắn đen như mực khẽ tung lên trong gió, khí chất thanh nhã thoát trần, không thể nói rõ.
“Ờ.”
“Mẹ có nhầm không! Wow thần tiên nha!” Mắt mẹ Tô Khả trợn lên, sau đó cười ha hả ra tiếng,”Khả Khả, theo đuổi tốt đấy! Anh chàng quá đẹp trai như vậy, nếu như theo đuổi ba mươi năm cũng là không lỗ đấy!”
Đầu Tô Khả đầy vạch đen.
Mẹ Tô Khả lại lẩm bẩm,”Tô Khả, nói thật với mẹ đi, cậu ấy thật chỉ làm lính sao?”
“Hả?” Tô Khả chớp mắt.
“Cậu ấy phong độ đứng ở chỗ này như vậy thì cũng không phải là đứa trẻ mà gia đình bình thường có thể bồi dưỡng được.” Ánh mắt của mẹ Tô Khả vẫn cực kì độc (độc ở đây là sắc bén, không phải độc ác)
Tô Khả âu sầu:”Ông nội anh ấy và bố mẹ đều là sĩ quan cao cấp.”
Mẹ Tô Khả sững người trên ghế salon.
Tô Khả rầu rĩ nhìn mẹ mình, thử lên tiếng thăm dò,”mẹ?”
“Khả Khả, gia đình cậu ấy như vậy có thể tiếp nhận chúng ta thế này sao?”
Tô Khả không nói gì, chính là cô còn nhớ rõ thái độ bố mẹ anh đối xử với cô. Mặc dù ông nội của anh cũng không nói với cô cái gì, nhưng nhất định là hi vọng gia thế của cô tốt.
“Nhà chúng ta, ở vùng này cũng không coi là kém, nếu như con kết hôn cùng gia đình giàu có nhất nhì ở đây, mẹ cũng không sợ chúng ta không xứng với bọn họ. Nói thế nào nhà ta lấy chừng trăm vạn tiền vẫn có. Nhưng mà nhà họ không giống vậy, ở cái thành phố B đó, một nhà đến ba sĩ quan cao cấp, thật là nhà giàu có quyền thế, toàn bộ tiền bạc tài sản của chúng ta trong mắt bọn họ chỉ sợ nhìn cũng không trúng đâu. Cho nên Khả Khả, con xác định con phải gả cho cậu ấy sao?”
“mẹ, con xác định con nhất định phải gả cho anh ấy!” Mặt Tô Khả kiên nghị.
Vẻ mặt mẹ Tô Khả lo lắng,”Người nhà của cậu ấy sẽ không chấp nhận con. Con gả đi cũng chỉ chịu khổ, cần gì chứ. Trong mấy cái chuyện vui vẻ gả vào nhà giàu có, đến cuối cùng còn không phải là khóc lóc bị người ta đuổi ra sao. ‘Tề đại phi ngẫu’, đạo lý này sao con quên mất đây?” (Tề đại phi ngẫu giống như là đừng nên trèo cao quá)
“Mẹ, con muốn thử một lần.” Tô Khả cười,”Nói thế nào thì người anh ấy chọn làm vợ là con!”
Nhìn con gái bà bỗng nhiên nâng mặt lên, mẹ Tô Khả quyết định không đả kích tình cảm vui vẻ của Tô Khả nữa, chỉ vỗ vỗ vai của cô,”Nhớ kỹ, cửa chính chúng ta luôn luôn mở.”
Tô Khả chớp mắt rồi như hạt châu vàng rơi xuống, cô ôm mẹ,”Oa oa, con biết mẹ tốt nhất.”
“Con hiểu được là tốt rồi. Người lớn như vậy rồi nói khóc là sẽ khóc, mặt mày xấu hổ quá.”
“Hức hức, trước mặt mẹ khóc, có cái gì xấu hổ chứ.” Tô Khả mở điện thoại di động, để cho mẹ cô nhìn hình của Tô Cẩm Niên,”Mẹ, con rể mẹ đẹp trai chứ.”
Mẹ Tô Khả vẫn nhìn hình của Tô Cẩm Niên,”Thật là đẹp mắt. Những nam chính dưa chua trên phim truyền hình cũng không giống như cậu ấy. Úi ui, kiểu người trong bức họa lại trở thành con rể mẹ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
Tô Khả thỏa mãn ưỡn ngực cô lên,”Hừ hừ, Hoa Sen Trắng này, con chính là tốn trăm cay nghìn đắng mới hái được.”
“Cola, ăn cơm thôi.” Tô Khả còn đang khoe khoang, bố Tô Khả liền trực tiếp kêu Tô Khả ăn cơm tối.
*
Tô Khả được bố mẹ Tô Khả đưa đi, lần nữa ngồi máy bay bay trở về thành phố B.
Sân bay thành phố B vẫn người đến người đi như cũ, cực kỳ náo nhiêt.
Lúc Tô Khả đi ra lối đi của sân bay, theo sau là bóng một người mặc áo thun màu vàng nhạt đơn giản, sau đó cô bị người ta đẩy một cái, trong nháy mắt cách xa lối đi chính.
“Hoàng Nghê Thường.”
Hoàng Nghê Thường đi ra lối sau, dĩ nhiên là được nhân viên đi theo che chở để rời sân bay, mà ngoài sân bay vô số người hâm mộ giơ bảng đón.
Tô Khả le lưỡi, vận khí không tệ, nhìn thấy thần tượng, đờ ra lại còn phải đi đăng ký cùng Tô Cẩm Niên.
Nghĩ tới, cô vui vẻ ra khỏi sân bay, trực tiếp bắt taxi đi đến đơn vị của Tô Cẩm Niên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT