Nhà cũ của Tô gia

Giăng đèn kết hoa, khách khứa chật nhà.

Ông nội của Tô Cẩm Niên, Tô Đức Quang, mặc dù tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khỏe mạnh, thoạt nhìn thì giống ông cụ sáu mươi tuổi hơn. Lúc này, ông đang ngồi trong phòng sách, cùng mấy chiến hữu cũ đã lâu không gặp mặt trò chuyện.

Tô Cẩm Niên thì rất nhu thuận đứng bên người ông.

Mấy bạn chí cốt của ông cười ha hả nhìn Tô Cẩm Niên, "Lão Tô à, nhiều năm không gặp như vậy, cậu trai nhà ông đã lớn như vậy nha. Quả nhiên là ‘nhất biểu nhân tài’ mà." (nhất biểu nhân tài: người tài giỏi, tuấn tú đẹp trai)

"Ha ha." Dĩ nhiên ông cụ Tô vô cùng cao hứng.

"Cẩm Niên này, Cẩm Niên mấy tuổi vậy." Một ông cụ khác tiếp lời hỏi tận gốc, nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới.

"Qua năm nay đã hai mươi lăm rồi, aiya, cũng lớn như vậy rồi." Tô Đức Quang nhìn Tô Cẩm Niên, trong mắt là một mảng yêu thương.

"Năm tháng không buông tha con người mà, Cẩm Niên cũng hai mươi lăm à. . . . . . Đúng rồi, Cẩm Niên." Người nọ cảm thán xong, liền nhìn Tô Cẩm Niên, đáy mắt là một mảnh tán thưởng.

"Ông Vương."

"Cẩm Niên à, bây giờ có đối tượng không?"

"Nó còn nhỏ, làm sao hiểu được đối tượng chứ." Ông cụ Tô cười nhìn cháu đích tôn của mình.

"Đâu còn nhỏ, cũng hai mươi lăm rồi, lúc tôi ở tuổi này, con của tôi đều ở bên ngoài đá bóng rồi. Ông cho rằng mọi người đều như ông à, lúc ba mươi bốn tuổi mới cưới vợ, vậy là quá muộn." Ông họ Vương cười nói, nếp nhăn trên mặt cũng xô lại nhăn nhúm như bông cúc.

"Ơ, tôi là đàn ông lập sau ba mươi mà." Ông cụ Tô sờ sờ cằm, không phục nói, "Chỉ là tôi cũng vẫn hi vọng Cẩm Niên nhà tôi mau tìm cho tôi một cháu dâu, như vậy tôi có thể ôm cháu chắt trai rồi."

Ông cụ Vương cười híp mắt tiếp tục nói, "Tôi lại biết cái cô gái nhỏ nhà hàng xóm, có lẽ tuổi tác xấp xỉ Cẩm Niên, người xinh đẹp, miệng cũng ngọt, bây giờ đang học nghiên cứu sinh ở Stanford, cùng Cẩm Niên thì rất xứng đôi, lát nữa tôi cùng người nhà của họ nói đến một chút nhé? Aiya! Đáng tiếc nhà tôi không có cháu gái, nếu không sao có thể để họ tiện nghi chứ."

"Vương Phú Quý, tôi cho ông biết nhé, thằng nhóc Cẩm Niên này, nhà tôi cũng đã sớm có dự định, ông đừng càn rỡ nhúng tay vào đấy, thật sự cháu gái của tôi cùng cậu ấy là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ là vô tư." Lại một ông cụ cười ha hả nói ra.

"Trịnh Quốc à, cháu gái của ông có phải gọi là Tiểu Duyệt hay không?"

"Không sai, ha ha." Ông cụ Trịnh cười híp mắt.

"Được rồi, ông Trịnh à, nếu là Cẩm Niên thích cháu gái nhà ông thì không đến nỗi bây giờ cũng chưa có bạn gái, ông cũng không nên mù quáng trộn lẫn mà làm trễ nãi chuyện lớn cả đời của Cẩm Niên và cháu gái ông." Một ông

cụ khác không chút lưu tình nói.

“Cái người này, chỉ biết đối đầu tôi.”

“Hừ hừ, phải xem đã. Vẫn là cháu gái tôi tốt, Hàm Hàm nhà tôi phải nói là một người thông minh lanh lợi, khéo léo đáng yêu.”

“Nói cho cùng không phải cũng giống như cháu gái tôi.”

“Cháu gái ông cũng đi bộ đội rồi, còn muốn như thế nào nữa?”

“Được rồi, được rồi, hôn nhân là chuyện lớn, đám lão già chúng ta nói cũng không tính đâu, vẫn là tự Cẩm Niên nhìn đi. Cũng đã là một đám người bảy tám chục tuổi vẫn giống như mấy đứa con nít vậy.” Ông cụ Tô kịp thời ngăn lại, nếu lại để cho bọn họ thảo luận tiếp, chỗ này lại được biến thành chiến trường mất.

Tô Cẩm Nhiên nhìn mấy ông cụ này luôn ghép đôi mai mối, có phần im lặng, anh không nhịn được cúi đầu suy tư, nếu thật là đến tuổi thì một nửa tương lai kia của anh lớn lên có hình dáng như thế nào.

Anh chưa bao giờ suy nghĩ qua cái vấn đề này thật tốt, nhưng tuổi càng lớn thì vấn đề này cũng càng ngày càng đặt ở trước mặt của anh, anh tự hỏi, nhưng mà đầu lại hiện ra vô số hình ảnh của Tô Khả. Anh sợ tới mức lập tức lắc đầu một cái, tự nói với mình, không được phép nghĩ nữa. Một nửa tương lai kia, mặc dù còn chưa có một đường nét nào cả, nhưng người phụ nữ này, nhất định là ai cũng có thể, duy chỉ Tô Khả là không được.

*

Nhà lớn của Tô gia náo nhiệt không thôi, rốt cuộc xe của Doãn gia cũng chậm rãi tới. Bố mẹ Doãn Lạc Phong ngồi trong chiếc Audi phía trước, còn ba người Doãn Lạc Hàm, Doãn Lạc Phong, Tô Khả thì ở trong chiếc Porche bảnh bao kia của Doãn Lạc Phong.

Bên ngoài chỗ đậu xe của Tô gia, chỗ nào cũng là xe nổi tiếng, dù là chiếc xe khiêm tốn tầm thường thì liếc mắt nhìn nhãn xe cũng sẽ làm người ta kinh hãi.

Tô Khả kéo Doãn Lạc Hàm, hai người đi về hướng phòng khách.

Tô Khả rất hồi hộp, lúc này cô mặc cái váy liền màu xanh ngọc không có tay, eo được thiết kế bó lại, trên cổ áo lá sen được khảm mấy viên kim cương trong suốt xung quanh, dưới ánh mặt trời càng sáng long lanh, chiều dài váy vừa đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon dài trắng noãn.

Rõ ràng là phong cách vô cùng kín đáo, nhưng bởi vì dáng người Tô Khả rất ‘nóng’, bộ váy nhỏ này tôn lên sự ‘tiền đột hậu kiều’ của cô, mê người được ngay. Dù là mặt Tô Khả là loại dày thì cũng xấu hổ, hồi hộp mà mồ hôi trên đôi tay đều chảy ròng ròng. (tiền đột hậu kiều: trước sau lồi lõm)

Doãn Lạc Hàm nói với Tô Khả, “Cố lên, đừng khẩn trương, bố mẹ chồng tương lai của em đều ở đây đấy.”

Doãn Lạc Hàm nói chưa dứt lời, vừa đó Tô Khả cứ khẩn trương mãi, thỉnh thoảng vuốt hai bên tóc quăn của mình một chút.

Doãn Lạc Phong nhìn hai cô gái này, nhất là Tô Khả, rất đẹp, dáng người biết tròn biết méo, chỉ là cô diện tất cả cũng vì Tô Cẩm Niên, anh lại không nhịn được xì mũi coi thường.

Đột nhiên, giọng nói của Doãn Lạc Hàm lặng lẽ truyền vào tai của anh, “Em trai à, đừng nhìn nữa, em lại chảy máu mũi.”

Trong nháy mắt mặt của Doãn Lạc Phong ửng hồng, nhìn mặt Doãn Lạc Hàm hả hê, không nhịn được tuôn ra một tiếng nói tục, “Mẹ nó!”

Ba người bọn họ đi theo hai người lớn Doãn gia vào trong, bên kia bố mẹ Tô Cẩm Niên lập tức ra nghênh tiếp.

“Ai ui, rốt cuộc mọi người đã tới.” Bố Tô Cẩm Niên là Tô Sĩ Minh lập tức tiến lên đón, vỗ vỗ vai bố Doãn Lạc Phong, “Từ nam đến bắc chỉ cách nhau một ngàn mét, mọi người có thể tới trễ như thế!”

“Ha ha, chờ mấy đứa nhỏ.”

Bố Tô Cẩm Niên cười nói. “Hai đứa trẻ này còn có thể không biết nhà chúng tôi đi như thế nào sao.” Sau đó liếc nhìn Doãn Lạc Hàm và Doãn Lạc Phong một cái, lại nhìn Tô Khả, “Như vậy cô gái lạ này chẳng lẽ là bạn gái của Tiểu Phong sao?”

“Ha ha, chuyện tình cảm của bọn nhỏ thì chúng tôi không hỏi.”

“Mọi người đi vào ngồi đi đứng ở chỗ này làm gì.” Mẹ Tô Cẩm Niên là Tần Phi nói.

Tô Khả vốn là đang nhìn bố Tô Cẩm Niên, dáng dấp vô cùng ngay thẳng, nghiêm chỉnh, nhìn qua là một sĩ quan vô cùng nghiêm nghị, Tô Cẩm Niên không giống vậy, giọng nói của mẹ Tô Cẩm Niên truyền tới, Tô Khả mới đem ánh mắt nhìn mẹ Tô Cẩm Niên. Bà vấn tóc cầu kỳ, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, trên mặt không có nếp nhăn, thoạt nhìn có vẻ nhiều lắm cũng là ba mươi tuổi. Bà không chút phấn son, cười đứng ở đó, lại làm cho người ta cảm thấy ‘phong hoa tuyệt đại’. (tao nhã tài hoa)

Rốt cuộc cô biết tướng mạo Tô Cẩm Niên là được di truyền từ người nào, cảm tình đều là công lao của người phụ nữ đẹp là mẹ anh đây.

“Lần đầu tiên cô gái tới nhà chúng ta nha.” Mẹ Tô Cẩm Niên cười híp mắt liếc nhìn Tô Khả, sau đó lại nhìn Doãn Lạc Phong một chút, “Lại cùng Tiểu Phong rất xứng.”

“Dì à, dì sai rồi, đây là cô dâu của Cẩm Niên.” Doãn Lạc Phong cà lơ phất phơ nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play