Editor: Búnn

Ông chú trung niên kia rất nhanh đã khóc được rồi, sau đó vẫn tiếp tục gào khóc bi thương."Ôi trời ơi, cửa của tôi! Hai người chính là đồ ranh con đáng chém nghìn lần, có cần phải chiến đấu kịch liệt như vậy không? Nếu không có tiền thuê phòng thì tại sao không lên núi dạo một vòng, tại sao lại chọn nơi tôi quản lý cơ chứ! Trời ơi, cửa của tôi ơi, trong thời gian tôi chỉ nháy mắt một cái, đã bị các người phá hoại! May mà tôi quay lại xem một chút, nếu mà không quay lại thì đến ngay cả hung thủ là ai tôi cũng không biết! Ôi, cửa của tôi ơi!"

Tô Khả và Tô Cẩm Niên khó được cùng nhau đen mặt một lần.

Ông chú trung niên kia ngẩng đầu lên."Hai người các cô các cậu, học tập không tốt còn chưa tính, còn đòi học người lớn cái gì mà đánh dã chiến, đánh dã chiến còn chưa tính, lại còn...thật sự quá là không thể tưởng tượng nổi rồi! Hai người các cô các cậu...cả hai người...mau theo tôi đến phòng bảo vệ! Tôi muốn báo cáo, để cho lãnh đạo Hiệu hung hăng phê bình hai người! Ôi trời ơi, trường quân đội mà có thể đào tạo học sinh như vậy, thật sự quá là..."

Ông chú trung niên kia bị một ánh mắt của Tô Cẩm Niên doạ cho sợ rồi, ngay lập lức không nói gì nữa.

Nhưng mà Tô Cẩm Niên chỉ nhìn liếc ông chú trung niên kia một cái thôi, sau đó gọi một cú điện thoại cho Triệu Lâm, để anh ta đến thư viện phía sau phòng học một chuyến rồi lập tức kéo Tô Khả đi.

Tất nhiên là ông chú trung niên kia không chịu buông tha, giữ chặt Tô Cẩm Niên lại, giống như không đồng ý cho anh đi, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên lướt qua, ông ta chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại, ông ta đợi đến lúc Tô Cẩm Niên kéo Tô Khả đi qua chỗ rẽ mới ân hận vỗ ngực liên tục, nhưng mà hình như ông ta có nghe thấy cậu ta có gọi bạn tới chỗ này xử lý, vậy thì tạm thời tin tưởng cậu ta đi.

Cổ tay Tô Khả bị Tô Cẩm Niên kéo đến đau, điện thoại đặt bên trong áo lót tiếp xúc với thịt khiến cô cảm thấy hơi đau. Tô Khả đi lảo đảo, cuối cùng cũng đến một rừng cây nhỏ có vẻ hẻo lánh, lúc này Tô Cẩm Niên mới dừng lại.

Tô Khả dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Cẩm Niên, âm thanh nũng nịu."Cẩm Niên ~~"

Tô Cẩm Niên trực tiếp túm lấy vạt áo của cô."Tô Khả, tôi nói lại lần nữa, giao di động ra đây cho tôi."

"Anh hết hy vọng đi!" Tô Khả nhìn thẳng Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên không nói lời nào, bước lên, trong lúc đó hai tay bám chặt hai bên eo của Tô Khả, sai đó lộn đầu cô xuống, Tô Khả bị Tô Cẩm Niên treo ngược trên không trung rồi.

"A..." Tô Khả bị Tô Cẩm Niên doạ sợ, lúc này mới phát hiện ra hoàn cảnh của mình, bởi vì bị treo ngược cho nên máu hướng xuống não cho nên đầu Tô Khả có chút mờ mịt. "Anh làm gì thế, Cẩm Niên, anh mau thả tôi xuống!"

May mà Tô Cẩm Niên nhấc cô lên trên, sau đó đưa lên đưa xuống.

"Cạch..."

Điện thoại di động từ trong áo lót của Tô Khả rơi xuống thảm cỏ.

Lúc này Tô Khả mới biết, mục đích của Tô Cẩm Niên là gì, nhìn chiếc điện thoại màu trắng thân yêu của mình, trong lòng đau thương một lúc.

Tô Cẩm Niên nheo mắt lại, ném Tô Khả qua một bên.

Vốn là Tô Khả bị ném đến choáng váng đầu óc, khoảnh khắc lấy lại tinh thần kia, điện thoại đã ở trong tay Tô Cẩm Niên rồi, anh vô cùng thông thạo mở màn hình.

Tô Khả đứng lên, bổ nhào về phía anh, kiễng chân vươn tay ra bắt điện thoại. "Trả điện thoại lại cho tôi!"

Bỗng nhiên Tô Cẩm Niên hét to một tiếng với Tô Khả. "Đứng nghiêm cho tôi!"

Tô Khả bị doạ sợ đến không dám động đậy, trơ mắt nhìn Tô Cẩm Niên giày vò điện thoại của mình.

Tô Cẩm Niên mở màn hình ra, màn hình bảo về chính là hình ảnh anh nghiêng người tựa vào cây ngô đồng, cũng không biết có phải đã bị Tô Khả xử lý qua hay không mà màu sắc tổng thể của bức ảnh lại vô cùng ấm áp.

Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả.

Tô Khả đỏ mặt, cô nhớ hình bảo vệ của điện thoại là do lần trước lúc anh chờ cô được cô tiện tay chụp lại, cô sợ lúc anh xoá những ảnh kia thì cũng xoá luôn cả những tấm ảnh này.

Cho nên cô chỉ có thể đau khổ nói với Tô Cẩm Niên."Anh chỉ có thể xoá những bức anh không mặc gì thôi, những cái khác tôi không cho phép!"

Tô Cẩm Niên không để ý đến Tô Khả, trực tiếp tìm đến những tấm ảnh cô vừa mới chụp.

Nhìn thấy ảnh cả người không mặc gì của mình, sự tức giận trong lòng anh trong nháy mắt bùng nổ, mở từng tấm ra, không chút lưu tình nào xoá đi. Sau đó nhìn mấy tấm ảnh khác bị cô chụp lại, cũng không chút lưu tình nào xoá đi từng cái, sau khi xác định trong máy cô không còn cái ảnh nào của mình nữa, Tô Cẩm Niên mới ném điện thoại vào trong tay Tô Khả."Về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tô Khả nhận được điện thoại, việc đầu tiên là lập tức xem ảnh chụp, mở màn hình ra thấy hình nền màu xanh, cô cũng biết, tất cả ảnh cô chụp về anh đều bị anh xoá sách sẽ rồi.

Trong lúc này Tô Khả hơi sửng sốt.

Cô chạy lên từ phía sau ôm lấy lưng anh, bị anh không chút lưu tình nào tách hai tay ra, anh xoay người đẩy cô ra, anh nói. "Tô Khả, không nên ép tôi."

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên.

"Sức nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn." Nói xong không chút do dự nào ra khỏi rừng câu nhỏ này.

Tô Khả bước nửa bước rồi dừng lại, chỉ có thể nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Gió buổi chiều hơi lớn, nói cho cùng cũng là mua thu rồi, hai tay Tô Khả ôm lấy cánh tay của mình, nhìn bầu trời đen kịt, bước những bước nặng nề rời khỏi trường học của Tô Cẩm Niên.

Còn chưa bước ra khỏi trường học mới nhớ ra, bài tập của mình còn ở phòng học nhỏ ở phía sau thư viện trường học của Tô Cẩm Niên, mặt cô lại trắng bệch rồi.

***

Tô Cẩm Niên trở lại ký túc xá của mình, cả khuôn mặt vẫn xanh mét.

Mấy bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Dương Dương nhìn Tiền Vũ."Cậu nói xem lão đại bị làm sao thế? Vừa mới gọi Triệu Lâm xuống, sao bây giờ lại trở về một mình?"

Tiền Vũ lén lút nói thầm vào tai Tôn Dương Dương. "Không biết, vẻ mặt giống hệt như vừa bị người khác cưỡng gian vậy, có phải anh ấy bị Tô Khả xúc phạm không?"

"Làm sao có thể, với năng lực của lão đạo, người nhỏ bé như Tô Khả kia dù có đói khát nữa thì cũng bị lão đại làm cho hài lòng." Tôn Dương Dương làm dáng vẻ của người từng trải nói với Tiền Vũ.

Lúc này, Lý Quân lén lút đứng sau lưng hai người họ, nhỏ giọng nói một câu. "Lão đại muốn phá sách rồi."

"Rầm..."

"Rầm."

Hai quyển sách, một quyển rơi trúng một cái đầu.

"Ô ô ô..."

"Ô ô ô..."

"Lão đại..." Hai người ôm đầu ngẩng đầu lên, nhìn hàn khí tản ra trong mắt Tô Cẩm Niên lại không dám nói gì. Nhưng lại yên lặng rơi lệ trong lòng: Lão đại làm sao thế? Gần đây lại khó hầu hạ như vậy?

"Ít tám chuyện thôi, luyện tập nhiều vào, chỗ sưng sẽ biến mất." Lý Quân đứng trước mặt hai người, nói những lời vô cùng sâu sắc, sau đó lén lút trở về vị trí của mình.

Tiền Vũ và Tôn Dương Dương thầm mắng Lý Quân vui sướng khi người gặp hoạ, sau đó mỗi người trở về chỗ ngồi của mình, yên lặng châm chọc.

"Lão đại, lão đại..." Giọng nói của Triệu Lâm xuyên qua cánh cửa truyền vào ký túc xá.

Mở cửa ra, chỉ thấy Triệu Lâm cầm vài thứ trong tay.

"Có chuyện gì." Tâm trạng của Tô Cẩm Niên thật sự là không tốt đến cực điểm rồi.

"Haha, không có chuyện lớn gì, haha..." Triệu Lâm cười đến vô cùng bỉ ôi."Chỉ là cảm thấy hôm nay anh đặc biệt mạnh mẽ thôi." Sau đó, Triệu Lâm dùng vẻ mặt ái muội nhìn Tô Cẩm Niên."Ông chú ở thư viện kia đã nói hết tình hình chiến đấu của hai người với tôi..."

"Rầm..." Một quyển sách rơi trúng đầu Triệu Lâm.

Triệu Lâm hơi choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần, lại làm vẻ mặt."Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nói ra ngoài." Sau đó đưa một đồ vật giống như dâng một thứ gì đó vô cùng quý hiếm cho Tô Cẩm Niên."Đây là bài tập của vợ anh."

Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Triệu Lâm.

Triệu Lâm chẳng biết chuyện gì xảy ra nhìn vẻ mặt đang xem kịch vui của mấy thằng bạn cùng phòng, vẻ mặt của mấy người bọn khi nhìn Triệu Lâm chính là. "Bọn tôi cũng không rõ lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play