"Đã chết rồi." Thật đúng là một tin tốt.

Trong phòng, dưới đèn thủy tinh trang trí xa hoa, Hoàng Nghê Thường ngồi trên ghế sa lon, mặc bộ quần áo khó khăn lắm mới che kín ba điểm, nằm trên ghế sa lon da lót lông xa hoa, ánh mắt của cô ta cũng vẽ to như mèo Ba Tư, một tay cầm treo ngược chân ly rượu, tay như bạch ngọc, sơn móng tay màu đỏ tươi như máu, ngón út hơi nhếch lên. Bên trong cái ly trong tay chứa đầy rượu màu đỏ sẫm, cô ta đung đưa ly rượu, trên mặt rượu đỏ trong ly gợn sóng, sau đó, cô ta nghiêng ly rượu xuông, uống một hớp rượu đỏ, bên bờ môi rơi xuống vài giọt, cô ta không khỏi lè lưỡi liếm, mắt to hơi chếch qua nhìn Phạm Kim Ngân ngồi bên cạnh, hai chân gác dọc theo ghế sa lon.

"Anh Ngân ~ cám ơn anh ~ em yêu anh nhất ~" Hoàng Nghê Thường ngồi dậy, đặt ly rượu lên bàn trà bên cạnh, sau đó nhìn Phạm Kim Ngân bên kia đã thở hổn hển sau khi nói xong cây đó nên liền dâng tặng đôi môi đầy rượu đỏ của cô ta.

Hắn trần truồng, da toàn thân từ trên tới dưới cực kỳ nhăn nheo giống hoa cúc héo rũ vào ngày mùa thu, vô cùng nhăn nhúm.

Sau khi Phạm Kim Ngân nghe giọng nói mị hoặc của Hoàng Nghê Thường thì cảm thấy bị gãi ngứa, đành chịu vì không có hơi sức, bây giờ người đẹp lại chủ động dâng đôi môi, cả khuôn mặt cũng bởi vì hưng phấn mà trở nên vô cùng méo mó.

Sau khi dâm đãng quá phóng túng, Phạm Kim Ngân nằm ngay đơ trên giường, không nhúc nhích.

Trong lòng Hoàng Nghê Thường hoàn toàn lạnh lẽo, sau đó đứng dậy, "Anh Ngân ~ con trai anh ta chết rồi, lúc nào thì là anh ta vậy?"

"Còn mấy ngày nữa, đợi chút đi nhé." Giọng của Phạm Kim Ngân mang theo sự già nua, nhưng trong lời nói cũng có chút hưng phấn, "Anh đã để Lão Lữ, chính là tên đàn em động tay động chân lên xe cảnh sát mà Tô Cẩm Niên sẽ ngồi. Ha ha ha, chỉ cần tốc độ vượt qua sáu mươi km thì nó cũng chỉ có sô chết mà thôi."

Hoàng Nghê Thường liền nhặt quần áo trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng cái từng cái, phía bên kia, ánh mắt Phạm Kim Ngân của trừng to, càng không ngừng nuốt nước bọt.

Đợi đến khi Hoàng Nghê Thường mặc quần áo xong thì lại nhẹ nhàng tiến lên, "Anh Ngân, em đi nấu cơm cho anh nhé."

Phạm Kim Ngân cười gật đầu một cái, sau đó một tay vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường, "Nghê Nghê, đi theo ông già đây khiến em chịu uất ức rồi, nhưng mà em yên tâm, mặc dù em không thể có vị trí là phu nhân anh, nhưng, tất cả cưng chiều của anh đều đưa cho em hết."

Trong nháy mắt hốc mắt Hoàng Nghê Thường hiện đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào, "Anh Ngân, em biết rõ anh vì em, phụ nữ bên cạnh anh, ngoại trừ vợ anh ra thì chỉ còn lại em, em rất vui, anh Ngân, hơn nữa, thật ra thì như vậy cũng rất tốt, em cũng không tính toán danh lợi, chỉ cầu được trả thù."

Phạm Kim Ngân gật đầu một cái, "Khổ cho em." Nói xong thì lấy ra một tấm thẻ vàng VIP, "Bên trong này có chút tiền, lát nữa mua ít đồ ăn ngon cho mình, em xem em đi kìa, cũng gầy nhiều như vậy. Mối thù của em, nhất định anh Ngân của em vì em mà trả."

Hoàng Nghê Thường lấy tấm thẻ, gật đầu một cái, "Anh Ngân, cám ơn anh, anh không chỉ thu xếp một việc cho bố em, cũng chăm sóc em lâu như vậy, em thật sự tốt yêu anh~"

"Bảo bối, anh Ngân cũng yêu em nhất." Nói xong, hôn miệng Hoàng Nghê Thường, phát ra một tiếng "chụt".

Trên má Hoàng Nghê Thường còn rưng rưng nước mắt, xoay người đi tới phòng bếp. Sau khi xoay người, vốn là gương mặt u sầu, sau khi xoay người đã nhếch miệng lên biến thành một nụ cười lạnh lùng.

Phạm Kim Ngân, ông ta nhất định không biết, ngoại trừ Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, ông ta là là người mà cô ta buồn nôn nhất sỉ nhục nhất đang tồn tại, không giết ông ta, đời cô ta cũng sẽ không quên sự sỉ nhục.

Sau khi Phạm Kim Ngân ăn xong "bữa ăn tình yêu" mà Hoàng Nghê Thường chuẩn bị thì hài lòng rời đi.

Cũng không lâu lắm, chuông cửa cô ta liền vang lên lần nữa, Hoàng Nghê Thường mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt một người đàn ông háo sắc thô lỗ ôm cô, bắt đầu hôn trái hôn phải.

Vốn là Hoàng Nghê Thường còn định giãy giụa, nhưng sau khi nhìn thấy người tới thì ỡm ờ, rất nhanh, quần áo cô ta mặc lên đã lần nữa bị cởi xuống. . . . . .

Từng món quần áo ngổn ngang từ cửa rơi đến phòng.

Trong phòng đầy tiếng ‘ưm ơ’ hoang lạc.

Hồi lâu.

"Lão Lữ, chuyện đã xong rồi hả ?" Bộ dạng Hoàng Nghê Thường như ăn uống no, nghiêng người sang, mắt nhìn người đàn ông đoán chừng bốn mươi tuổi.

Lão Lữ sờ soạng làm da non mềm trơn bóng của Hoàng Nghê Thường, "Chắc chắn, chuyện anh đã xuất ngựa mà em vẫn chưa yên tâm sao. Bây giờ anh lấy được lợi ích từ Hội Quang Minh cũng khá nhiều, chờ lão già này ‘thần không biết quỷ không hay’ biến mất."

Hoàng Nghê Thường "khanh khách ——" cười ra tiếng, "Vậy cũng được. Đợi đến khi Tô Cẩm Niên chết rồi, lão già kia có thể hoàn toàn biến mất rồi!"

"Đó là chắc chắn, hừ, mấy năm nay uất ức cho em đi theo lão già này."

"Ha ha, uất ức cái gì chứ, ông ta chỉ có chút bản lĩnh, ngay cả cơ thể em mà cũng không vào được, nhiều lắm là bị ông ta nhìn mấy lần, nhưng anh đừng có ghen." Hoàng Nghê Thường cười nắm được đồ chơi phía dưới của Lão Lữ, sau đó trêu chọc ba cái, hàng này lại hưng phấn rối rít muốn thử.

Rất nhanh lại có âm thanh đen tối nguyên thủy của một nam một nữ.

"Anh làm em thỏa mãn chứ." Lão Lữ hưng phấn kêu gào.

"Biết rõ còn hỏi." Bốn chữ này, Hoàng Nghê Thường phải nói đứt quãng, rất nhanh liền hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa thì Lão Lữ đã mặc quần áo hắn vào.

Hoàng Nghê Thường cảm thấy không vừa lòng, chỉ ngồi dậy tựa lưng vào giường, nhìn lão Lữ, "Lữ Lương, muốn ‘thần không biết quỷ không hay’ giết lão già này thì có chút khó khăn, anh còn chưa có nói cho em biết anh định làm gì đấy?"

"Người nước ngoài đó chứ sao." Lữ Lương nói nhẹ bẫng, "Phạm Kim Ngân đã lớn tuổi, thân thể cũng ngày càng kém, để người nước ngoài động một chút khi phẫu thuật cơ thể cho hắn, dĩ nhiên là có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ giết chết hắn." Vừa nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ mình thì Lữ Lương hận không thể cười "khặc khặc". Nếu như người nước ngoài kia không có chỗ nào để dùng thì anh Lữ Lương hắn đã sớm giết người nước ngoài kia rồi.

"Ha ha ha, suy cho cùng cũng là Lữ Lương." Hoàng Nghê Thường cười to lên, "Được, em chờ tin tốt của anh."

Lữ Lương vuốt ngực Hoàng Nghê Thường đang lộ ra bên ngoài tấm chăn, "Dĩ nhiên, hai ta biết nhau hơn mười năm rồi, ngoài trừ em tin anh thì còn có thể tin ai."

Hoàng Nghê Thường cười, "Đúng vậy, tôi cũng chỉ có anh."

*

Lại nói năm nay Lữ Lương đã bốn mươi mốt tuổi rồi, Hoàng Nghê Thường cũng ba mươi tuổi, năm đó lú cô học ở đại học Yale thì chỉ có hai mươi tuổi, Lữ Lương là một công nhân vệ sinh trong trường của Hoàng Nghê Thường.

Lúc đó, mặc dù trong lòng Hoàng Nghê Thường tự cho cô ta là một công chúa, nhưng mà đi con đường gần gũi với dân chúng, vì vậy năm đó có rất nhiều nam thanh niên cũng bị cô làm say mê đến ‘chết mê chết mệt’, còn phái nữ không cách nào ghen tị với cô ta.

Có lần Hoàng Nghê Thường đi trên đường, nhìn thấy Lữ Lương quét dọn vệ sinh, cô ta nhìn thấy hắn là một người đàn ông cao lớn mà lại làm công việc của mấy bà bác, còn là một người da vàng, trong nháy mắt cảm thấy thật rất mất mặt, sau đó tùy ý phát lòng tốt ra, thông qua quan hệ mà giúp hắn tìm công việc có thể diện hơn.

Lữ Lương, thật ra là sau khi tốt nghiệp đại học tốt nhất trong nước thì cử đến nước ngoài du học, cũng coi là người thông minh, nhưng đành chịu, hắn làm mích lòng một người quyền quý ở bên này, cho nên bị trường học đuổi, lúc tìm việc làm cũng vấp phải trắc trở khắp nơi, sau đó cùng đường, thông qua bạn học mới vào làm công nhân vệ sinh ở Yale.

Tình tiết cẩu huyết xảy ra. Bởi vì bỗng nhiên Hoàng Nghê Thường làm việc tốt, cộng thêm tướng mạo hơn người, tuổi trẻ bức người, trong nháy mắt Lữ Lương liền yêu đại tiểu thư này, nhưng lúc đó Hoàng Nghê Thường chính là thiên kim bảo bối của chủ tịch tỉnh G, hắn tự biết là một thanh niên nghèo túng, hơn nữa còn lớn hơn Hoàng Nghê Thường mười tuổi, không xứng với Hoàng Nghê Thường, vì vậy đơn giản chỉ là ‘hộ hoa sứ giả’ (sứ giả bảo vệ hoa) thôi. Nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, mưu tính để cho hắn sớm ngày trèo lên đỉnh quyền quý, có thể thuận lợi vui vẻ theo đuổi Hoàng Nghê Thường.

Vì vậy, hắn chọn đường tắt — nhúng vào hắc đạo.

Lúc trước Lữ Lương chỉ là một thằng nhõ nông thôn, cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, ba mươi mấy tuổi mà tình sử trống rỗng, Hoàng Nghê Thường là nữ thần trong lòng của hắn nên tất nhiên hắn nhìn thấy cô ta là hơi đỏ mặt rồi.

Mặc dù tuổi Hoàng Nghê Thường không lớn lắm nhưng đã sớm ‘thân kinh bách chiến’, tất nhiên rất nhanh đã nhìn thấu cách thức nên biết Lữ Lương thích cô ta, cô ta rảnh rỗi nhàm chán nên vui đùa cùng hắn một chút. (thân kinh bách chiến: đích thân trải nghiệm)

Lữ Lương tự cho là Đại tiểu thư này yêu hắn, trong lòng thề phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để cưới được Hoàng Nghê Thường.

Một năm sau, Hoàng Nghê Thường rời khỏi nước Mỹ, Lữ Lương trải qua mấy "cuộc chiến sống chết" thì cũng trở thành lão đại xã hội đen bên này.

Hai năm sau, Hoàng Nghê Thường trở lại, mặc dù hắn chìm nổi giữa ‘biển đen’ rất lâu, nhưng trong lòng hắn, những công danh quyền thế hoàn toàn thua kém Hoàng Nghê Thường, cho nên hắn không chút suy nghĩ, định vứt bỏ quyền thế đi theo Hoàng Nghê Thường trở về. (biển đen này là chỉ giới hắc đạo)

Nhưng mà một người chìm nổi ở ‘biển đen’ nhiều năm thì sao có thể muốn đi là có thể đi, tất nhiên hắn muốn thoát ra không dễ, vì vậy, lại một lần nữa trải qua "cuộc chiến sống chết", cuối cùng hắn thoát thân, từ nước Mỹ quỷ quái trở lại quê hương.

Nhưng đợi đến lúc hắn trở về, hắn đi tìm Hoàng Nghê Thường thì cô ta lại nói cho hắn biết là cô ta muốn đính hôn, đối phương là con trai của ‘quan lớn’ quyền quý, cô ta còn cho hắn xem hình của người đàn ông kia.

Hắn nhìn người đàn ông trong hình, rất dễ coi, không có biểu cảm, gương mặt có thể thấy là hoàn toàn lạnh lẽo, là người ngồi tít trên cao quanh năm mới có thể có hơi thở cùng vẻ mặt này, hắn từ nông thôn ra ngoài, là người đàn ông bò lên té xuống đánh đấm mấy năm trong xã hội nên vĩnh viễn không thể có. Quan trọng nhất là, dáng dấp người đàn ông kia không chỉ có đẹp mắt, mà tuổi còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cô ta.

Hắn ghen tị với những người đàn ông vừa sinh ra đã nằm trên cái thìa vàng. Hắn ghen tị những người nhỏ tuổi hơn hắn, ngững người đàn ông chưa từng trải qua bao nhiêu cực khổ!

Cô ta nói với hắn, nếu như hắn yêu cô ta thì cũng không nên tìm cô ta nữa.

Cô ta còn nói là cô ta yêu anh, nhưng mà thân phận của cô ta như vậy, thân phận của hắn như vậy, cha mẹ cô ta tuyệt đối không đồng ý. Xem chuyện tồn tại giữa bọn họ ở nước Mỹ mấy năm đó, hắn cứ quên cô ta đi.

Hoàng Nghê Thường chính là người hắn yêu nhiều năm, hơn nữa còn là nữ thần của hắn, cô ta muốn sao trên trời thì hắn cũng phải tìm hái xuống cho cô ta, huống chi cô ta nói là sự thật. Bây giờ hắn ‘một nghèo hai trắng’, sự nghiệp trước kia ở nước Mỹ dùng máu tươi liều mạng đổi lấy đã vì phải trở về nước theo đuổi cô ta mà cũng đã bị hắn vứt bỏ hết, bây giờ, hắn lấy cái gì cưới cô ta chứ?

Cho nên hắn gật đầu rồi rời khỏi cô ta, đến thành phố H, nơi đã từng là quê hương hắn, định bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng ở đây không phải nước Mỹ, không có cách nào ‘quang minh chính đại’ thu thập súng ống, hơn nữa thành phố H lại khác với những địa phương khác, quả thật yên ổn không ít, cho nên hắn muốn làm liều xây dựng lại là tương đối khó khăn. Dĩ nhiên, bởi vì không yêu phụ nữ nào nhất nên hắn cũng không từ chối người phụ nữ nào, nhất là những người giới giải trí, hễ là ngọc nữ trong sáng thì đều là mục tiêu hắn xem qua, bởi vì ban đầu, cô ta đi vào giới giải trí bằng con đường trong sáng.

Một năm sau, hắn nhận được tin bố cô ta bị quy tắc kép mà mất hết tất cả. Khi hắn thấy những tấm hình kia dâm dục của cô ta thì trong lòng hắn vô cùng tức giận, không phải là cô ta phản bội hắn mà là có người lại dám hủy hoại cô ta.

Vì vậy, hắn đến tìm cô ta. Chỉ là khi đó, cô ta ở hộp đêm làm ‘hoa hậu sô-pha’. Hắn muốn kéo cô ta lên bờ, cô ta lại khăng khắng không chịu, sau đó, hắn không để ý, cô ta liền đi theo ông trùm đối địch với hội Sở Xử hiện tại của hắn —— Phạm Kim Ngân. (hoa hậu sô-pha: gái bán dâm)

Vì vậy, hắn vì để giành lấy sự tin tưởng của Phạm Kim Ngân nên giết người ở vị trí đứng đầu, sau đó nhập vào Hội Quang Minh của Phạm Kim Ngân .

Từng bước từng bước cho đến nay!

Lữ Lương rời đi, Hoàng Nghê Thường mặc quần áo vào người, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo, móc hình Tô Cẩm Niên ra, phía trên đó đã có vô số lỗ nhỏ.

Hoàng Nghê Thường dán hình trên tường, lấy phi tiêu, ánh mắt sắc bén, tay hung ác, phi tiêu phóng ra, sau đó vững vàng dừng ở mi tâm của Tô Cẩm Niên trong hình. (mi tâm ở giữa hai mắt)

Rõ ràng là cô ta đã làm vô số lần động tác như thế.

Ánh mắt của cô ta nham hiểm, trong lòng lẩm nhẩm: cô ta không có được thì phá hủy, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được!

*

Tám giờ sáng Tiểu Bao Tử tỉnh lại, khi tỉnh lại, bé nhìn thấy đầu bé được Tô Khả nâng lên, miệng nhỏ hơi giật giật, giọng nói non nớt truyền đến ánh mắt dịu dàng đang nhìn bé rồi vào tai của Tô Khả.

"Cô gái à, lần sau con có thể cùng mẹ đi nhảy Bungee rồi."

Tô Khả hung hăng hôn hai má trên gương mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử nhếch miệng lên, sau đó mắt cũng híp lại, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.

"Cô gái, người phụ tình đâu?" Bé nghiêng đầu, phát hiện cả phòng cũng chỉ có bé và Tô Khả nên không khỏi hơi mất mát.

Tô Khả cười, lấy tay điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử một cái, "Bố con đi mua bữa ăn sáng rồi."

Mới vừa nói xong câu đó thì cửa phòng bệnh liền mở ra, một tay Tô Cẩm Niên cầm không ít món đi vào.

Khi anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã mở ra đôi mắt đen thì khóe miệng lộ ra nụ cười, "Nhị Tô, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, bụng nhỏ cũng là rất không nể tình "ục ục" kêu, trong nháy mắt gò má trắng mịn của Tiểu Bao Tử ửng đỏ, giống như ánh bình minh rực rõ.

Tô Cẩm Niên cầm lấy một hộp cháo trắng, sau đó lấy một hộp chà bông dinh dưỡng trẻ em ra, để vào cháo rồi đi tới bên cạnh Tô Khả, nghiêng đầu nói với Tô Khả: " Khả Khả, em cũng ăn đi, để anh cho Nhị Tô ăn cho."

Tô Khả gật đầu, đứng dậy, Tô Cẩm Niên ngồi xuống ghế của Tô Khả, sau đó lấy một cái muỗng, múc một muỗng cháo nhỏ, thổi thổi, Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn há miệng, mặc cho Tô Cẩm Niên đút bé ăn cháo.

Khi ăn xong một bát cháo, Tô Cẩm Niên lại lấy khăn tay ra rồi thay Tiểu Bao Tử lau miệng, "Như thế nào, bố có được hay không?"

Tiểu Bao Tử nhìn vẻ mặt chờ đợi thấy bé nói "tốt" của Tô Cẩm Niên thì hơi im lặng, "Bình thường thôi."

Tô Khả ăn sủi cảo tôm ở bên kia, nhìn Tiểu Bao Tử không cho Tô Cẩm Niên chút sĩ diện nào thì cười ra tiếng, "Tô Cẩm Niên, trước kia anh luôn tỏ thái độ với em, hắc hắc, bây giờ con em tỏ thái độ với anh đấy, đến sợi lông nhỏ của em cũng thấy có chút hả hê thì phải?"

Tô Cẩm Niên xoay người, móc một quyển truyện manga mới tinh ra rồi quơ quơ trước mặt Nhị Tô, "Nhị Tô, thật ra bố rất tốt mà."

Hai y tá đẩy bình nước biển đi vào, lúc các cô nghe Tô Cẩm Niên nói câu nói trẻ con, làm chuyện trẻ con như vậy thì trái tim thủy tinh tan nát trên đất.

Theo các cô, Tô Cẩm Niên chính là nam thần như núi băng tít trên cao, nhưng lại nói ra câu như thế, thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . .

Bị tan thành mây khói dắt lừa thuê mà.

Tô Cẩm Niên cũng buông quyển truyện mâng trong tay xuống, sau đó lui qua một bên nhìn y tá giúp Tiểu Bao Tử truyền nước biển.

Chân mày Tiểu Bao Tử cũng không nhíu lại một cái, y tá ghim kim khen ngợi một phen rồi rời đi.

Tiểu Bao Tử cũng nhìn Tô Cẩm Niên, miệng nhỏ khạc ra: "Người phụ tình ơi, ông thật mất mặt."

Tô Cẩm Niên tiến lên véo chặt hai má của Tiểu Tô Tô, giả vờ đau lòng nói, "Mở miệng là một tiếng người phụ tình, bố không có như vậy được chứ."

Tô Khả cười, "Thôi đi, em ‘vốc cứt vốc đái’ nuôi con trai lớn mà còn không phải mở miệng là một tiếng cô gái đây, " Nói xong, Tô Khả nhìn Tiểu Tô Tô, sờ sờ cằm, "Nhị Tô, khi nào con mới gọi mẹ một tiếng mẹ đây?" (vốc c*t vốc đ*i = cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn đứa nhỏ ko dễ dàng)

Dạo này, trở thành mẹ như cô vậy thì cũng đủ bi kịch.

Tiểu Bao Tử nhìn bụng Tô Khả, "Mẹ sinh cho con một em gái đi thôi."

Miệng Tô Khả biến thành tròn trịa, "Em gái? Em gái con!" (Em gái con là cái câu chị hay chửi đấy)

Tô Cẩm Niên cau mày.

Tô Khả tự biết lỡ lời, "Ở đâu ra em gái chứ. Bố con là Thượng tá, nói thế nào cũng là phần tử tiên tiến, mẹ con hết sức giác ngộ đấy, tuyệt đối không kéo chân sau của phần tử tiên tiến đâu."

Tô Cẩm Niên cười sằng sặc, "Khả Khả, nếu như có thể sinh một đứa nữa, anh rất mong đợi đấy." Bởi vì phải đích thân truyền thụ bằng hành động.

"Đi đi, kế hoạch hoá gia đình đấy."

"Sửa lại, chúng ta đều là con một, có thể có hai thai ." Mặc dù đến lúc đó sẽ phải chịu phía trên "giáo dục", nhưng mà có thể có thêm một thành viên trong gia đình, anh vẫn vô cùng thích.

Tô Khả "hừ" một tiếng, "Em không muốn sinh nữa." Lúc sinh một đứa, mẹ đã vì vậy mà không còn, hơn nữa Tiểu Bao Tử còn bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên, mang thai sinh con đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô.

Đột nhiên, thân thể Tô Khả chợt cứng đờ, trong miệng không khỏi lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi. . . . . ." Sẽ không tạo ra sinh mệnh đó chứ?

Muốn chết rồi!

Lúc này cô mới bất giác nhớ lại, ban đầu, lúc cô đi ra ngoài mua thuốc tránh thai khẩn cấp bảy mươi hai giờ thì gặp Lưu Hiểu Hiểu, sau đó cô biết được tin tức quan trọng nên liền hào hứng chạy trở về, sau đó nữa thì chuyện cô muốn mua thuốc tránh thai cũng ném ra sau đầu luôn.

Cách một ngày thì đã qua ba bốn ngày rồi, Tô Khả không nhịn được sấm sét không ngừng, không thể nào. . . . . .

Cũng sẽ không . . . . . .

Nhưng mà lúc trước Tiểu Bao Tử chính là một đêm đã mang thai, đủ chứng minh ‘hạt giống’ của anh mạnh mẽ và ‘đất đai’ của cô phì nhiêu. . . . . .

Aiya, chuyện kia cũng chỉ là có xác xuất nhỏ mà không cẩn thận bị cô cho đụng phải, lần thứ hai sao có thể đúng lúc như vậy, trừ phi trong tiểu thuyết.

Tô Khả hoảng sợ nói như vậy, không ngừng tự an ủi chính mình.

Sẽ không, sẽ không, sẽ không. . . . . .

Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả kỳ lạ vậy thì không khỏi nghi ngờ hỏi, "Cái gì sẽ không?"

Tô Khả "a" một tiếng rồi chợt lắc đầu một cái, "Ha ha, không có gì, không có gì."

Thật ra thì trong lòng Tô Khả hoảng muốn chết, nói xem, tại sao cô có thể gấp gáp mà quên chuyện quan trọng đến đảo Java như vậy? Ngộ nhỡ cô mang thai thật thì làm sao? Phá bỏ thì khẳng định là không thể nào, dù sao cô vô cùng thích vô cùng trẻ con, hơn nữa đây còn là ruột thịt dung hợp của cô và Tô Cẩm Niên.

Nhưng. . . . . .

Sinh thêm?

Cô lại không muốn!

Cho nên cô chỉ có thể chắp hai tay trước ngực, cầu nguyện với bầu trời xanh thẳm: Ngọc Hoàng đại đế, cả đời con đều là người rất tốt, buổi sáng sáu giờ đã rời giường, tám giờ tối đã đi ngủ, ăn uống theo quy luật, con người vừa thông minh vừa đáng yêu, lương thiện tướng mạo xinh đẹp. . . . . .

Cho nên Ngọc Hoàng đại đế, lần này người phù hộ con không có mang thai nhé.

*

"Tụt tụt ——" Điện thoại di động của Tô Cẩm Niên vang dội, không cần đoán thì Tô Khả cũng biết, nhất định cuộc điện thoại này là trong cục gọi tới Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên lấy điện thoại ra, nhìn dãy số phía trên, hai chữ "Thẩm Đường" không ngừng chớp tắt.

Tô Cẩm Niên nhận điện thoại, "Thẩm Đường, có chuyện gì?"

"Ngày hôm qua mình thông qua quan hệ để tìm Jayson tiên sinh suốt đêm mà cũng không phát hiện ông ấy." Nói ra thì Jayson Hough là anh mời tới, nếu như có chuyện gì xảy ra thì khẳng định không tốt đối với anh.

"Cậu đừng lo lắng, Jayson tiên sinh là tự rời đi, tôi nghĩ nếu ông ta muốn để chúng ta không tìm được thì tôi tin là chắc chắn chúng ta không thể tìm được."

"Mình cũng hiểu đạo lí này, chỉ là làm phiền cậu để ý cho."

"Ừ."

"Tiểu Tô Tô đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi."

"Ừ, buổi chiều mình sang đó thăm bé, nói vơi bé một tiếng nhé."

"Biết rồi."

Lúc cúp điện thoại, Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Thẩm Đường?" Hắc, thật ly kỳ, dường như gần đây Thẩm Đường chịu khó gọi điện thoại cùng Tô Cẩm Niên quá.

Nếu như ý nghĩ của cô bị Tô Cẩm Niên hoặc là Thẩm Đường, bất luận người nào biết thì đoán chừng đều sẽ bị sút bay! Chịu khó sợi lông đấy, rõ ràng cũng chỉ có hai lần điện thoại.

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Lại là chuyện của Jayson Hough." Chỉ là mặc dù Tô Cẩm Niên nói với Thẩm Đường là Jayson Hough sẽ không ra chuyện gì, nhưng lấy trực giác làm bộ đội đặc chủng của anh mà nói thì trái lại cơ hội gặp chuyện không may tính là rất lớn.

Cuối cùng Jayson Hough khiến Thẩm Đường báo cho anh biết là muốn anh phải cẩn thận thì đủ nói rõ Jayson Hough bị người ta uy hiếp rồi, đầu tiên là muốn hại Tiểu Tô Tô, sau đó bị Jayson Hough biết được nên bọn chúng muốn hại anh.

Nói đi nói lại thì nhất định người sau lưng là Hoàng Nghê Thường cùng Phạm Kim Ngân, dù sao Phạm Kim Ngân cũng chính trùm ma túy.

"Tụt tụt ——" rung động vang lên lần nữa.

Tô Cẩm Niên vừa nhìn thì thấy là Cục trưởng Cục Cảnh sát gọi tới.

Tô Cẩm Niên không khỏi nhíu mày, hình như hành động truy bắt ma túy là vào ngày kia, sao bây giờ Cục trưởng Cục Cảnh sát lại gọi điện thoại cho anh?

"A lô?"

"Cẩm Niên, ‘tai mắt’ truyền tin tức đến, đám hàng hóa kia đến vào mười hai giờ đêm nay." Hiển nhiên là Cục trưởng Cục Cảnh sát vô cùng tức giận, "Mẹ nó, tên trùm ma túy này lại nói đổi thì liền đổi thời gian!"

"Anh xác định tin này là thật chưa?"

"Ừ."

Tô Cẩm Niên cau mày, "Được, tôi lập tức chuẩn bị."

Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, lập tức báo mấy người cấp dưới của anh đang diễn luyện ở trường huấn luyện. Sau khi dặn dò xong tất cả thì Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, "Chờ anh."

Tô Khả gật đầu, "Đúng rồi, người sau lưng là Phạm Kim Ngân, các anh có cử người theo dõi hắn không?"

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Có cử người rồi, chỉ là rất bí mật, hơn nữa cũng không dám theo dõi quá gay gắt, dù sao trong Cục Cảnh sát, ngoại trừ Mông La Anh là nội gián thì còn hai người là nội gián nữa. Hơn nữa theo tin tức mới nhất thì hình như Phạm Kim Ngân rất an phận làm việc."

"Vậy còn trợ lý của hắn?"

"Hai trợ lý bị theo dõi, chỉ là dường như hai người này rất bình thường." Tô Cẩm Niên sờ sờ cằm, "Rõ ràng bề ngoài thì tập đoàn địa ốc của Phạm Kim Ngân vẫn tương đối sạch sẽ, cho nên mấy năm nay Cục thuế vụ cũng không tra được cái gì khác thường."

Tô Khả liếc Tô Cẩm Niên một cái, "Đồ ngốc, rốt cuộc vẫn là bộ đội đặc chủng, không biết gì đối với những chỗ ruột cong trong ‘quan trường’ này." (quan trường chỉ những người làm công chức nhà nước)

Tô Cẩm Niên hết nói nổi, "Em lại muốn phỏng đoán dựa trên chủ quan nữa sao."

"Nhưng suy đoán chủ quan của em đều chính xác, không phải sao?" Tô Khả kiêu ngạo nâng cằm lên.

Bị Tô Khả nói như vậy thì Tô Cẩm Niên suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, "Vậy em nói đi, chồng em rửa tai lắng nghe."

Mặc dù Tô Khả suy đoán dựa vào chủ quan nhưng là có vài câu vẫn có thể kích thích anh nghĩ đến đầu mối khác.

Tô Khả gật đầu, "Thật ra quan trường là nơi đen thui đấy, cái gì cũng đen, cho dù là một công chức trong sạch, chính trực và thanh liêm thì sợ là đến lúc đó cũng bị đám nước đục kia trộn vào tối."

Tô Khả tiếp tục nói, "Mặc dù quốc gia chúng ta thường nói chống tham ô phản chống **, nhưng anh nói một chút xem, làm được sao? Khẳng định là không làm được. Hơn nữa, Cục thuế vụ là nơi ‘đầu bóng’ nhiều nhất, công chức ở đó có người nào không khôn khéo. Nếu là thành tâm muốn bao che cho một công ty thì chuyện không phải là nhắm một con mắt hay sao." (đầu bóng là nói mấy người ăn hối lộ)

Dừng một chút, Tô Khả tiếp tục nói, "Trên thế giới này không có công ty nào là chân chính sạch sẽ, bằng không thì không tụ họp nhiều nhà Tư Bản Chủ Nghĩa rồi. Anh nghĩ đi, Phạm Kim Ngân chính là làm địa ốc, còn là trùm địa ốc của thành phố H, ngay cả Thẩm Đường là công tử quyền quý từ thủ đô đến đây làm địa ốc mà cũng không thể lớn hơn hắn, vậy nói rõ điều gì? Phía trên của hắn có người. Hắn vào hắc đạo để buôn lậu thuốc phiện, cho nên hắn xếp Mông La Anh vào Cục Cảnh sát nằm vùng lại làm cán bộ lớn như vậy, từ đó phản ánh rằng trong Cục thuế vụ cũng có người chức lớn bảo vệ hàng."

Tô Cẩm Niên gật đầu, anh cũng biết những chuyện này. Chỉ là, giở trò như thế nào ở Cục thuế vụ thì cũng không dám làm quá gay gắt phải không?

"Cẩm Niên, anh nói xem, chắc chắn nhúng vào hắc đạo thì phải có một số tiền có lai lịch bất chính rất lớn, mà địa ốc chính là cách rửa tiền rât tốt. Thử nói, đến nay mà sổ thuế địa ốc của hắn không bị người ta phát hiện có gì không ổn, làm sao có thể chứ." Sau đó Tô Khả cười, "Có lẽ hai trợ lý cao cấp của hắn cũng khá bình thường, nhưng mà chúng ta có thể cho người nhúng tay vào từ quản lý tài vụ. Em tin Bộ trưởng Bộ tài vụ, nhất định là thân tín của hắn, nếu là thân tín, như vậy. . . . . ."

Tô Cẩm Niên vỗ vỗ đầu Tô Khả, "Khả Khả, đầu của em còn rất thông minh."

"Dĩ nhiên, năm đó em chính là sinh viên tài cao của đại học X." Nói xong câu đó thì Tô Khả lại buồn bã một hồi, dù sao cô cũng không lấy được bằng tốt nghiệp đại học của đại học X, cô vẫn cực kỳ tiếc nuối.

Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt của Tô Khả đột nhiên trở nên mất mát thì giống như là nghĩ đến gì đó nên liền nói, "Khả Khả, cho dù không có tấm bằng thì em cũng là bác sĩ giỏi nhất."

Tô Khả cười, "Dĩ nhiên, em chính là người giỏi nhất khoa nam khoa của bệnh viện chúng em." Nghĩ như vậy, Tô Khả lại không khỏi nhớ đến những đại pháo thỉnh thoảng làm cô "kinh ngạc".

Trong nháy mắt tiếng cười "hắc hắc ——" của Tô Khả cũng phóng túng hơn.

Vẻ mặt Tô Cẩm Niên rất nhanh liền tối thui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play