Thẩm Đường nói dạ tiệc từ thiện bắt đầu lúc gần sáu giờ tối, mà ban ngày Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi vườn trẻ tham gia buổi chia tay Tiểu Bao Tử.
Ở trong lớp, bạn học Tiểu Bao Tử cũng không có đặc biệt bướng bỉnh gây sự, cộng với Tiểu Bao Tử lại có một phong thái trầm ổn (tác giả: nhưng thật ra là thường nghiêm mặt giả bộ người lớn), cho nên mặc kệ là cậu bé hay cô bé đều thích chơi cùng Tiểu Bao Tử, dù cho bé không thể vận động mạnh.
Cho nên khi bọn trẻ biết Tiểu Bao Tử muốn đi khám bệnh thì, đặc biệt không nỡ, cô của bọn trẻ cũng nói rồi, chúng ta sẽ mở một buổi chia tay cho Tô Tô.
Khi những người bạn nhỏ ở vườn trẻ thấy Tô Cẩm Niên thì không nhịn được lên tiếng kinh hô, "Chú à, diện mạo chú giống hệt Tô Tô."
Mặc dù Tô Cẩm Niên đổ mồ hôi hột nhưng cũng không có nghiêm mặt với giọng nói nềm mại của bọn trẻ. Anh cười cười, "Ừ, diện mạo của chú và Tô Tô rất giống nhau."
Buổi đưa tiễn này chủ yếu do lớp Tiểu Bao Tử tổ chức. Đầu tiên là một người bạn nhỏ lên sân khấu, chính là để ca hát, nhảy mú rồi chia một ít đồ ăn vặt.
Sau cùng chính là Tiểu Bao Tử lên sân khấu nói chuyện.
Tiểu Bao Tử nói, "Mọi người yên tâm, mình sẽ khỏe mạnh trở lại chơi trò chơi cùng mọi người."
Lúc Tô Khả nghe được câu này thì hốc mắt đều đỏ cả lên.
Cô giáo lại nói để cho bố Tiểu Bao Tử hát cho mọi người nghe một bài, mặt Tô Cẩm Niên đỏ rần, nói mình không biết ca hát để từ chối.
Các bạn nhỏ nhất quyết không tha, lớn tiếng nói, chú ơi, chú hát một bài thôi. Chú ơi, hát đi, hát đi. . . . . .
Tô Khả bên cạnh len lén cười.
Cô giáo nói là hát nhạc thiếu nhi cũng được. Hát một bài thôi.
Tô Cẩm Niên nói, thật không biết mà cô giáo.
Cô giáo lại nói, tùy ý chọn một bài để các bạn nhỏ được vui, các con nói có được hay không?
Vì vậy, tất cả các bạn nhỏ đều nói được.
Còn vẻ mặt Tiểu Bao Tử đang pha trờ, làm như đang chờ bêu xấu Tô Cẩm Niên.
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, cuối cùng không thể không hát một bài quân ca, trong tiếng hát của anh mang theo một tình cảm đặc biệt dành cho quân nhân.
"Lúc mái tóc của anh phất qua đại bác của tôi, đừng trách tôi vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, thật ra thì tôi sẵn có xương cứng, cũng có mềm lòng, chỉ là thanh xuân hừng hực cần tạm thời ướp lạnh, ngày làm lính vừa ngắn ngủi lại khá dài; đừng nói tôi không hiểu tình cảm trong đời người, tuy thế giới này có chiến tranh nhưng cũng có hương hoa, ngày mai tôi cũng sẽ lãng mạn như anh. . . . . ."
Lúc Tô Cẩm Niên hát bài hát này thì ánh mắt thâm tình nhìn Tô Khả.
Mà còn Tô Khả bên này đang suy nghĩ vẩn vơ.
Em gái nó, ai nói chú Giải Phóng Quân đều thuần khiết, Tô Khả cô là người đầu tiên sút bay người đó! Nhìn câu hát đầu tiên đi, H cỡ nào, bạo lực cỡ nào, mạnh miệng cỡ nào!
Khi Tô Cẩm Niên hát xong bài hát thì nồng nàn nhìnTô Khả, còn Tô Khả cười đến nghẹn, không ngừng cười.
Còn hốc mắt cô giaos vườn trẻ lại đỏ lên, nhìn Tô Cẩm Niên tràn đầy kính nể, "Bố Tô Tô là Giải Phóng Quân sao?"
Tô Cẩm Niên "khụ khụ" một tiếng, "Cứ coi là vậy đi." Anh là bộ đội đặc chủng, nhưng mà không thể dễ dàng phơi bày thân phận này trước mặt người khác.
Cô giáo gật đầu, "Hèn chi hát dễ nghe như vậy."
Tô Cẩm Niên không nói gì, ánh mắt nhìn về Tiểu Bao Tử định xem anh đang xấu mặt. Còn Tiểu Bao Tử lại quay đầu đi chỗ khác, tương đối kiêu ngạo.
Tô Khả nói bên tai Tô Cẩm Niên, "Điểm này của con trai thật là giống anh đấy, tương đối kiêu ngạo."
Tô Cẩm Niên không biết nói gì nữa.
Tô Khả lại nói bên tai Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên à, nhạc cách mạng của các anh tương đối không hàm súc."
Tô Cẩm Niên không hiểu nhìn Tô Khả.
Tô Khả trực tiếp thì thầm bên tai Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Trong đầu của em đoán cái gì đấy!"
Tô Khả hả hê mà cười rộ lên, "A ha ha ~"
Cô giáo đảo mắt nhìn Tô Khả, "Mẹ Tô Tô cũng tới hát một bài đi."
Tô Khả cười hì hì nói, "Được."
Cô giáo Tiểu Bao Tử nói với các bạn nhỏ, "Chúng ta hoan nghênh mẹ Tô Tô hát cho chúng ta nghe, các bạn nhỏ cùng nhau vỗ tay nha." Nói xong thì dẫn đầu "bốp bốp", kết quả là vài tiếng vỗ vang lên.
Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử, hai mắt Tiểu Bao Tử lật lên trên.
Tô Khả lỗ mũi nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, trực tiếp hát lên, “Chân trời mịt mờ là của tôi…”
Triểu Bao Tử che hai tai lại, Tô Cẩm Niên trực tiếp đen mặt.
Từ trong vườn trẻ đi ra ngoài, cả khuôn mặt Tiểu Bao Tử đều cứng ngắt.
Tô Khả trêu chọc bé, “Nhị Tô, khả năng ca hát của mẹ lại tiến bộ không ít rồi.”
Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh hai người không nói được lời nào.
Tiểu Bao Tử trợn mắt nhìn Tô Khả, “Bài hát này, rốt cuộc mẹ đã hát mấy năm rồi?”
Tô Khả nâng ngón tay, ngẩng đầu lên, “Biết vậy nên để bố con hát trước đấy.”
Mặt Tô Cẩm Niên đen lại anh chết cũng sẽ không quên, bởi bài hát của Tô Khả cứ như không bay vào lỗ tay anh lúc đó.
“Ít nhất cũng tám năm rồi. Âm điệu của mẹ vẫn còn u như vậy, cô gái, mẹ có biết xấu hổ không?” Quốc ca mà cũng có thể hát với giọng điệu đó, còn hả hê, cô gái à, rất vinh quang sao?
“Ai nha, lần sau sẽ tốt hơn mà.”
Tiểu Bao Tử: “……”
Tô Cẩm Niên: “……”
Một nhà ba người tay trong tay trở về nhả của mình, Thẩm Đường đã sai người dừng xe ở trước cửa nhà Tô Khả rồi.
Tô Khả mặc quần áo tử tế, băng bó kỹ cánh tay cho Tô Cẩm Niên, một nhà ba người ăn mặc vô cùng chuẩn mực rồi ngồi lên xe đi.
Khi đi tới đại sảnh lầu hai của khách sạn K thì bên này đã y hương tấn ảnh(1) ăn uống linh đình.
(1)Y hương tấn ảnh là một thành ngữ miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của quần áo, trang sức trên người cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những bữa tiệc xa hoa.
Đại sảnh là một khu hình chữ nhật cực kỳ rộng lớn, cũng không có dùng tường ngăn cách. Ở giữa có mấy cột đá cẩm thạch dán đầy quảng cáo của hoạt động từ thiện lần này cùng với áp phích của mấy đại sứ hoạt động từ thiện.
Ở đầu khu đặt một cái bàn màu đó. Cái bàn cao khoảng một mét, dùng tấm trải bàn lông màu đỏ phủ lên, ở trên đó là những chậu hoa, đang giữa mùa thu nên đầy các loại hoa cúc.
Trên sân khấu đặt một bục phát biểu, trên bục phát biểu có một loại hoa tươi, vô cùng lộng lẫy. Micro đặt trên đó, làm như chờ đợi người chủ trì đến.
Phía dưới sân khấu sắp xếp hai mươi chổ ngồi, tất cả đều được lót đệm cotton mềm mại đỏ chót. Một vài người có địa vị tinh anh mặc tây nhưng đã ngồi vào vị trí, ba hoa khoác lác.
Mà phía sau chỗ ngồi còn có một tấm rèm dùng trân châu làm nên, khu hình chữ nhật phía sau rộng khoảng hai trăm mét, bốn phía bày những cái bàn hình chữ nhậ, tất cả phía trên đều là thức ăn và rượu, nhìn một cái cũng biết là hình thức tiệc đứng. Ở trung tâm còn có một cái bàn tròn và ghế ngồi, đã không ít người ngồi ở chỗ đó ăn chút gì đó và nói chuyện với nhau.
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi vào, trong nháy mắt trổ thành tiêu điểm của tầm mắt, dù sao dung mạo Tô Cẩm Niên và Tiểu Bao Tử thật sự là quá làm người khác chú ý.
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi ra phía sau, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Khả hỏi Tiểu Bao Tử, muốn ăn những gì thế Tiểu Bao Tử nói tùy ý. Tô Khả liền đứng dậy đi lấy ít đồ ăn.
Trong lúc Tô Khả lấy đồ ăn thì nhìn thấy Doãn Lạc Phong và Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Động cùng đi đến nơi này. Mà Doãn Lạc Phong vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Khả, khẽ mỉm cười Tô Khả.
Vì thế Doãn Lạc Phong và Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông liền đi về hướng của Tô Khả. Tô Khả cầm chắc đĩa đồ ăn trong tay rồi dẫn bọn họ đến chỗ ngồi của Tô Cẩm Niên cùng Tiểu Bao Tử.
Vừa ngồi vào thì Trịnh Diệu Đông nhìn chằm chằm Tiểu Bao Tử không rời mắt, anh nói, “Cẩm Niên, xem đi, mình đã nói mà, quả thật là phiên bản thu nhỏ của cậu đấy.”
Tô Cẩm Niên “Ừm” một tiếng.
Còn Doãn Lạc Hàm lại là cười híp mắt nói với Tiểu Bao Tử: “Tiểu Quay Quai, gọi dì một tiếng dì đi rồi sẽ kẹo ăn nha.”
Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, lại câu này?
Nhìn ánh mắt khinh bỉ Tiểu Bao Tử, Doãn Lạc Hàm lấy đồ chơi trẻ em từ trong túi mang theo người ra đưa cho Tiểu Bao Tử.
Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, không đành lòng cực tuyệt dì kỳ lạ này nên liền lấy qua.
Doãn Lạc Hàm cười híp mắt nói, “Tiểu Quai Quai, mau chơi một chút đi để dì chụp tấm hình đi.” Trong lòng lại nghĩ: a, thấy không, khi còn bé Tô Cẩm Niên cũng ngây thơ chơi mấy đồ như này!
Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Hàm cười đến không có ý tốt hơn nữa trong ánh mắt Trịnh Diệu Đông nhìn Tiểu Bao Tử cũng lóe lên một cái, Tiểu Bao Tử trực tiếp đưa món đồ chơi cho Trịnh Diệu Đông bên cạnh, “Dường như món đồ chơi thích hợp cho chú hơn.”
“Phốc______” Doãn Lạc Phong và Tô Khả bật cười ra tiếng, ngay cả Tô Cẩm Niên cũng cong khéo môi, cười yếu ớt.
Mặt của Trịnh Diệu Đông đen kịt.
Còn vẻ mặt của Doãn Lạc Hàm thì tiếc nuối, thầm thì trong miện: “Thật là ‘rồng sinh rồng’ mà.” Sau đó nhìn lại trịnh Diệu Đông, nhìn đứa nhỏ trong bụng mình thì lẫm nhẩm: “Hi vọng con của em giống em, nhất định phải giống em.”
Mặc dù lời này rất nhẹ nhàng nhưng người trên bàn vẫn là nghe rõ ràng.
Vẽ mặt Trịnh Diệu Đông đen thui, không nhịn được tuôn ra nói tục.
Doãn Lạc Hàm đã chịu khó nói những lời này rồi.
Tô Khả cúi đầu nhìn thời gian một chút, cũng không xê xích gì nhiều. Đoàn người cũng từ phía sau lục đục ngồi vị trị vào đầu.
Quả nhiên, không quá ba phút, trên sân khấu xuất hiện một người chủ trì, người chủ trì là người dẫn chương trình bản địa có tiếng, tên là Hướng Thiếu, cũng ciu như là có chút danh tiếng trong nước.
Tô Khả nhịn không được đầu đầu đầy vạch đen, sao Thẩm Đường mời người này?
Từ trước đến giờ Tô Khả không thích ông bởi vì ông ta mang mắt kính gọng đen, nhìn lịch sự nhưng thật ra thì vô cùng giả tạo. Chuyện là từ năm ngoái, lúc Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử đi dạo đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng ở thành phố K.
Khi đó chính là gần tối, mặc dù hôm đó người đi trên phố đi bộ không nhiều lắm nhưng cũng là chen vai sát nhau.
Hướng Thiếu đeo cặp kính mát cân xứng trong tay dắt con chó Coliie(2), sải bước đi trên phố đi bộ, cằm hất cao, bộ dạng rất sợ người khác nhận ra anh ta chính là người dẫn chương trình thành công của đài J, chỉ tiếc, không ai để ý anh ta. Tô Khả chỉ là một trong số những người đó.
(2)Chó Collie là một giống chó cảnh.
Tô Khả nhìn anh ta đi qua bên cạnh cô, mà con chó Collie đột nhiên bắt đầu nổi điên, dọa người đi đường sợ đến sắc mặt tái nhợt, nghĩ lại Tiểu Bao Tử vẫn còn sợ hãi.
Cũng may khoảng cảnh hơi xa, nếu mà Tiểu Bao Tử phát bệnh thì cô chém chết anh ta trước tiên.
Cho nên khi Tô Khả nhìn thấy Hướng Thiếu đi ra: Tô Khả nhịn không được nên oán niệm Thẩm Đường không mắt.
Hướng Thiếu líu ríu nói một tràng, gì mà cám ơn người đứng ra tổ chức, cám ơn thương nhân quảng cáo, cám ơn khách, cám ơn xx…, Tô Khả đang ở phía dưới đã không nhịn được.
Tiểu Bao Tử chu cái miệng nhỏ nhắn, “Sao chú Thẩm Lộ mời một ông già lải nhải như vậy.”
Tô Khả gật đầu.
Tô Cẩm Niên nói: “Nhị Tô không thể nói người khác như vậy.” Mặc dù anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng len lén cảm nhận là được rồi, nói ra, quá không có lễ phép.
Tiểu Bao Tử bĩu môi không để ý tới Tô Cẩm Niên.
Trịnh Diệu Đông bên cạnh cười trộm.
Sau đó Hướng Thiểu lại giới thiệu khách quan trọng của buổi tiệc từ thiện, có một vài ông lớn trong giới chính trị, ví dụ chủ tịch thành phố H, chủ tịch tỉnh Z, cục trưởng Cục Công an thành phố H, còn có một vài nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, ví dụ như một chủ tịch thương hội, một chủ tịch ngân hàng nào đó, còn có một vài minh tinh lớn trong giới nghệ sĩ, ví dụ như XX, WW, còn có một vài người là ‘đại sứ hình tượng’ của tập đoàn Thẩm Thị.
Sau khi nói nhảm xong thì mới đến phiên người tổ chức là Thẩm Đường lên sân khấu phát biểu đôi lời, nội dung không phải là chủ đề lần này quyên một ít đồ, sau đó người trả giá cao thì được mà là quyên toàn bộ tiền đạt được từ bữa tiệc từ thiện lần này cho Cô Nhi Viện.
Sau khi nói một tràng thì anh tuyên bố hoạt động lần này bắt đầu, anh xuống sân khấu, Hướng Thiếu tiếp tục chủ trì.
Tô Khả không có hứng thú với những thứ này, ánh mắt chỉ nhìn trong đám người nước ngoài, nghĩ xem rốt cuộc là ai là Jayson Hough.
Thẩm Đường nhìn xuống đoàn người liền nhìn thấy Tô Khả, anh đi tới, xung quanh đều là người quen biết với anh nên rối rít chào hỏi anh.
Thẩm Đường đáp lời từng cái, sau đó đi tới bên đám người Tô Khả.
Anh ôm lấy Tiểu Bao Tử ngồi bên cạnh, trực tiếp ngồi chỗ của Tiểu Bao Tử, quả nhiên là mặt Tô Cẩm Niên đen tuyệt đối.
Doãn Lạc Phong cũng giống vậy, trừng mắt với Thẩm Đường.
Thẩm Đường nói, "Aida, Jayson Hough đã tới, người kia kìa." Nói xong, ánh mắt nhìn một người nước ngoài ngồi dãy ghế trước.
Trịnh Diệu Đông còn kích động hơn Tô Khả, "Ở đâu, ở đâu?" Sau khi thấy Jayson Hough, Trịnh Diệu Đông kích động kêu gào nên bị Doãn Lạc Hàm trợn mắt nhìn mấy lần.
Thẩm Đườnglại nói, "Ngốc qua đó gặp đi, anh cùng em qua đó tìm ông ấy."
Đúng vào lúc này, phía trên bày ra một chuỗi vòng tay ngọc trai màu lam, mỗi một viên ngọc trai rất to bằng ngón cái vậy , mỗi một viên đều tròn trịa trơn bóng, dưới ánh đèn toa ra ánh sáng bảy màu.
Trong nháy mắt, vô số cô gái xinh đẹp sang trọng bên dưới kích động. Bộ dáng từng người kêu giá hoàn toàn coi tiền là cặn bã.
"Một trăm ngàn!" Một phụ nữ nào đó kêu giá, mọi người kinh ngạc một chút, rối rít nhìn cô ta.
Chẳng qua là Tô Khả cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc nên liếc nhìn, không nhịn được châm chọc: En gái nói, thật sự là cô ta!
Người này chính là người ngày hôm qua gặp một lần - Hoàng Nghê Thường.
Tô Khả nhịn không được châm chọc: thật là không phải oan gia không đụng đầu, đến chỗ nào cũng gặp cô ta, âm hồn bất tán!
Tô Cẩm Niên cũng khẽ cau mày.
Thẩm Đường biết ân oán giữa Tô Khả và Hoàng Nghê Thường nên vội nói, "Người đó không phải anh mời tới."
"Hả?"
"Người đó đi theo người kia đấy, thấy không?" Thẩm Đường chuyển ánh mắt mọi người về người bên cạnh Hoàng Nghê Thường, chỉ thấy một lão già mặc áo khoác ngồi bên cạnh nghiêng đầu thì thầm với Hoàng Nghê Thường.
Còn Hoàng Nghê Thường lại nhếch miệng, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái.
Tô Khả nhịn không được phun ra, "A, khẩu vị nặng thế!"
Không ngờ trước kia là người phụ nữ thanh cao không ai bì nổi mà lúc này này ngay cả ông lão già yếu cũng có thể ăn, quả thật chính là ‘bụng đói ăn quàng’ mà, chẳng lẽ cô ta không sợ bị người này độc chết sao.
Tô Khả nhịn không được lắc đầu một cái, vừa nghĩ tới Hoàng Nghê Thường bị lão già này đè ở phía dưới thì Tô Khả đã nghĩ là không có năng lực rồi.
Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ cười cười.
Thẩm Đường nhỏ giọng nói, "Đừng xem thường ông già kia."
Doãn Lạc Phong cũng gật đầu, "Tên người này là Phạm Kim Ngân, người ta gọi là anh Ngân. Là lão tổng địa ốc Phạm Thị, đầu rồng địa ốc của cả thành phố H."
Thẩm Đường gật đầu, "Mặc dù anh cũng làm địa ổn, nhưng dù sao thành phố B khác nhiều, đây là thành phố H, vẫn là thế giới của ông già này."
Tô Khả gật đầu, lại nói, "Quả nhiên là đàn ông có tiền không gì tốt, nhìn tuổi ông già kia cũng rất lớn, già mà không đáng kính trọng, làm cho người rất buồn nôn."
Doãn Lạc Hàm nói: " Khả Khả, ngộ nhỡ người ta là yêu thật thì sao?"
Tô Khả đưa ra bốn đầu ngón tay.
Mọi người không hiểu nhìn Tô Khả.
Tô Khả trực tiếp châm chọc: "Thật sự yêu thương em gái chị á!"
Thẩm Đường cười, "Nói nhỏ một chút, bị nghe thì không hay đâu."
Tô Khả gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Hoàng Nghê Thường và ông già kia.
Đột nhiên ông già tên Phạm Kim Ngân quay đầu lại, thấy Tô Khả đang nhìn hắn thì nhếch miệng cười với Tô Khả một tiếng, lộ ra hai cái răng màu vàng rồi lại gật đầu với Thẩm Đường bên cạnh một cái, sau đó lại quay đầu lại nói chuyện với Hoàng Nghê Thường.
Tô Khả hóa đá tại chỗ, "Xong rồi, tối nay em ăn không ngon thì làm thế nào?"
Tô Cẩm Niên nói một câu, "Tào lao."
Tô Khả le lưỡi cười một tiếng, "Hết cách rồi, thật sự là em ghét mấy lão già mục nát như vậy, nhất là lão già đó ở cùng với Hoàng ti tiện đó."
Mọi người: ". . . . . ."
Tô Khả, em không cần thẳng thắn như vậy, con trai của em vẫn còn bên cạnh mà.
Nghĩ như vậy nên mọi người yên lặng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử nói: "Đừng nhìn con, con là bảo bảo tốt."
Trong lúc mọi người nói chuyện trời đất thì vòng tay ngọc trai màu lam đã biến thành giá cao nhất là một trăm năm mươi ngàn. Sau đó, Hoàng Nghê Thường lại hô một tiếng, "Hai trăm ngàn."
Mọi người giật mình liếc mắt nhìn họ, còn khóe miệng Hoàng Nghê Thường nhất định phải có một nụ cười.
Tô Khả nói: "Thật là người so với người, tức chết người mà. Không ngờ, ngay cả mua đôi giày cao gót số ba mươi tám cũng phải mặc cả nửa ngày, bọn họ nâng giá, mấy chục ngàn mấy chục ngàn, mắt cũng không chớp một cái, tiền của chúng ta sao giống như cặn bã thế?"
Mọi người im lặng.
Tiểu Bao Tử chu cái miệng nhỏ nhắn, "Đó là bởi vì người đàn ông của mẹ vô dụng, nếu không nhất định mẹ cũng có một trăm ngàn rồi một trăm ngàn để kêu giá."
Mọi người vô cùng quẫn bách nhìn Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên nhất thời đỏ mặt.
Tô Khả vỗ đầu Tiểu Bao Tử, "Anh ấy có vô dụng thì cũng là bố con mà."
Tô Cẩm Niên đáng thương nhìn Tô Khả, "Khả Khả, anh thật sự rất vô dụng sao?" Anh đã cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ rồi.
Doãn Lạc Hàm che miệng cười trộm, "Khả Khả, Cẩm Niên không có tiền, nhưng mà Phong Phong nhà ta có tiền. Tiền của nó để mấy xe tải cũng không đủ, em có muốn cân nhắc việc tái giá không. . . . . ."
Lời Doãn Lạc Hàm càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt bên cạnh muốn giết người, thật sự là làm cho người ta rất sợ.
"Ha ha, nói đùa, nói đùa. . . . . ." Doãn Lạc Hàm nói xong câu đó thì mắng mình: Doãn Lạc Hàm à Doãn Lạc Hàm, nói sao thì cô cũng là một nữ vương, tại sao mỗi lần ở trước mặt Tô Cẩm Niên đều không có khí phách như vậy. Tiếc rằng một giọng khác lại nói: khí phách quan trọng hay sinh mệnh quan trọng? Cân nhắc một hai rồi cô quả quyết lựa chọn số hai.
Còn Doãn Lạc Phong lại nhìn Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô có muốn chú làm bố con không?"
Ai cũng biết Doãn Lạc Phong thích Tô Khả, thế nhưng khi ở trước mặt một nhà ba người Tô Cẩm Niên, Tô Khả, Tiểu Bao Tử còn trắng trợn nói ra thì cũng chỉ có Doãn Lạc Phong.
Tiểu Bao Tử đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nà ra, "Nhìn bộ dạng cô gái của con thì coi như chú đạt tới một trăm phần trăm cũng có chút khó khăn."
Mọi người không biết nói gì nhìn tiểu quỷ Tiểu Bao Tử.
Phía bên kia, người chủ trì đã gọi hai trăm ngàn lần một, hai trăm ngàn lần hai. Cuối cùng, vòng tay thuộc về Hoàng Nghê Thường, Hoàng Nghê Thường đứng lên, bộ dạng công chúa kiêu ngạo cúi mình chào mọi người.
Mấy người phụ nữ ngồi phía sau Tô Khả mẫy dãy "bàn luận xôn xao", "Đây không phải là nhân vật chính của sự kiện hình khiêu dâm - Hoàng Nghê Thường đó dao? Không ngờ gặp cô ta ở chỗ này."
"Đúng vậy, nhìn cô ta chanh hỏi chảnh , còn tưởng rằng cô ta là Hoàng tiểu thư chỉ tay năm ngón sao?"
"Ha ha, bây giờ cô ta là Hoàng tiểu thư đấy." Người khác ngụ ý nói.
"Ha ha, chị nói đúng. Chính là tiểu thư nên vẫn kiêu ngạo như thế, hiếm thấy."
Toàn bộ đám người Tô Khả không biết nói gì. Bởi vì các cô "bàn luận xôn xao", thật ra thì không kém cái loa phóng thanh là bao.
Sống lưng Hoàng Nghê Thường cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng thẳng tắp, giống như là không nghe thấy mấy lời của các cô.
Tô Khả sẽ không đồng tình với Hoàng Nghê Thường.
Cuối cùng buổi đấu giá kéo dài rất lâu cũng kết thúc. Jayson Hough cũng mua một bộ tranh chữ, là thư pháp của chuyên gia nổi tiếng - Hoàng Lễ Tường.
Khi Thẩm Đường và đám người Tô Khả tìm được ông ấy thì ông ấy đang say mê trong bộ tranh chữ.
Khi Thẩm Đường dùng tiếng Anh lưu loát giới thiệu mục đích mọi người tới trước thì ông ấy gật đầu cười một cái, nói là ‘No problem’. Tiểu Bao Tử nói "Thank you" với ông ấy. (No problem: không có vấn đề)
Bản thân người nước ngoài là vô cùng thích trẻ con, nhất là đứa bé xinh đẹp. Cho nên ông ấy ngồi xổm người xuống nói chuyện với Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử học song ngữ ở vườn trẻ, khả năng nói tiếng Anh ở trong lớp cũng không tệ lắm, cũng thường đến các con đường để nói chuyện với người nước ngoài sống trong nước. Nhưng trước mắt tốc độ của Jayson Hough thật sự là hơi nhanh, có mấy câu Tiểu Bao Tử không thế nào nghe hiểu được, kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng.
Mọi người cười nhìn Tiểu Bao Tử.
Còn Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả lại tràn đầy kiêu ngạo.
Người nước ngoài sờ mũi củ tỏi của ông ấy rồi chậm rãi nói lại, một chữ lại một chữ, Tiểu Bao Tử nghe hiểu được chút, nhưng có vài từ Tiểu Bao Tử chưa học qua nên Tiểu Bao Tử liền dùng ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn Tô Khả.
Hai tay Tô Khả mở ra, bày tỏ là tiếng Anh đã trả hết cho thầy, vì vậy Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh liền phiên dịch cho Tiểu Bao Tử.
Tô Khả lẩm bẩm: "A, quân nhân cũng có thể nói tiếng Anh, chà."
Mọi người hết nói nổi.
Jayson Hough và Tiểu Bao Tử nói chuyện rất lâu, mà Trịnh Diệu Đông ở bên cạnh nôn nóng muốn trao đổi với thần tượng, cả khuôn mặt cũng kìm nén đến đỏ bừng, anh thật sự muốn tiến lên nói chuyện cùng Jayson Hough, nhưng Tiểu Bao Tử có bệnh tim, nên cùng bác sĩ chủ trị trao đổi nhiều hơn cũng là một chuyện vô cùng quan trọng, cho nên anh luôn luôn ở bên cạnh nhẫn nại và nhẫn nại.
Cuối cùng hai người cũng nói xong, Trịnh Diệu Đông lập tức thân thiết nói chuyện cùng Jayson Hough. Sau khi nói chuyện xong, trong lòng Trịnh Diệu Đông kêu lên rất thỏa mãn.
Lúc đi ra, Tô Khả tránh cũng không thể tránh gặp Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường nhìn Tô Khả, khóe miệng khẽ nâng lên, "Đã lâu không gặp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT