Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.

Còn Tô Cẩm Niên lại cười nhìn Tô Khả.

Tô Khả bại trận, hơi ỉu xìu nói, "Cẩm Niên, hôm đó lời của em nói là thật lòng."

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Lời của anh nói cũng là thật lòng."

"Haizz, anh định biến thành kẹo mè xửng có phải hay không!"

Tô Cẩm Niên hơi sững sờ rồi lập tức nở nụ cười.

Nhìn bộ dạng của Tô Cẩm Niên thì Tô Khả ngơ ngác nhìn, có gì mà cười như vậy chứ.

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Ừ, anh biến thành kẹo mè xửng rồi."

Tô Khả: ". . . . . ."

Tiếp đo, Tô Cẩm Niên hôn nhẹ lên miệng Tô Khả, "Khả Khả, không cần miễn cưỡng mình, thật đấy."

Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, "Nhất định anh cứ muốn em khóc có đúng hay không!"

Tô Cẩm Niên lập tức đứng tại chỗ, vốn là gương mặt tuấn tú trắng nõn, lúc này hoàn toàn trắng bệch, ngày hôm qua, anh luôn khuyên nhủ bản thân, lời nói của Tô Khả cũng không phải thật lòng. Nhưng bây giờ. . . . . . (trắng nõn ~~~> trắng bệch: chắc chết mất)

Lúc tới thì anh cũng đã chuẩn bị bị Tô Khả cự tuyệt, nhưng thật sự bị cự tuyệt rồi thì tim của anh giống như là bị xé rách ra, đau.

Như thế anh mới biết, trước đây anh lần lượt từ chối cô, cô vẫn gượng cười với anh, đó là chuyện khổ sở dường nào.

Ngược lại anh ôm Tô Khả thật chặt, hận không thể nhập Tô Khả vào trong xương cốt của anh, nói với Tô Khả: " Khả Khả, thật xin lỗi."

Thân thể Tô Khả khẽ cứng ngắc, chóp mũi là mùi nhàn nhạt trên người anh, mùi thơm làm cô nhớ thương.

Giọng nói Tô Cẩm Niên vẫn có chút khàn khàn, "Khả Khả, anh thật sự, yêu em."

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Khả không biết làm sao trả lời.

"Khả Khả?" Đúng vào lúc này, âm thanh của một hàng xóm xuất hiện xung quanh Tô Khả và Tô Cẩm Niên.

Tô Khả và Tô Cẩm Niên lập tức tách ra, cô đơn trên mặt Tô Khả đã biến mất, mà Tô Cẩm Niên cũng quay đầu nhìn hàng xóm bên kia chậm rãi đi tới mà cười cười.

Hàng xóm kia rất nhanh thì đi tới gần hai người họ, khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên thì khẽ nhướng mày, nhưng bị Tô Khả bắt được, nhưng hàng xóm kia còn cười cười ha hả, "Lúc nãy còn tưởng rằng nhận lầm người, ha ha."

Tô Khả nhìn ánh mắt của bà dì này thì trong lòng rầu rĩ, dù sao hôm qua bà dì này gặp được Doãn Lạc Phong thì còn tưởng rằng Doãn Lạc Phong là của chồng cô. Mà hôm nay lại thấy cô và Tô Cẩm Niên ôm nhau. . . . . .

Bà dì nhìn lại Tô Khả mấy lần, lại nhìn Tô Cẩm Niên mấy lần, ha ha cười hai cái, ý vị sâu xa nói với Tô Khả, "Khả Khả à, dáng dấp chàng trai này quả thật không tệ. . . . . ."

Ý ở ngoài lời rất phong phú, xác định Tô Khả có thể hiểu, nhưng là Tô Khả nghe giọng của bà dì rõ ràng là có ý khuyên giải, ý tứ chính là dáng dấp chàng trai này quả thật đẹp đẽ, nhưng mà con không thể bởi vì dáng dấp chàng trai này đẹp mắt mà từ bỏ chồng của con đấy.

Tô Khả lập tức nói, "Dì đi ra ngoài là. . . . . ."

"A, mua vài món đồ." Nói xong thì vỗ trán, "Vậy dì đi mua đồ trước, Khả Khả gặp lại sau."

Tô Khả gật đầu.

Bà dì kia nghiêng đầu, trong miệng nói nhỏ, cảm giác người thanh niên này hơi quen mắt, đúng lúc đó chồng của bà cầm ví tiền đuổira tới, thở hồng hộc nói, "Emma, mua đồ mà không mang theo tiền cơ à, trí nhớ bà sao thế!"

Chú kia rất nhanh liền đuổi tới chỗ dì kia, giao ví tiền vào tay dì kia, còn dì kia lại liên tục quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Niên, thầm thì trong miệng một câu, "Thật sự nhìn quen mắt mà." Nhưng bà lại nghĩ không ra là rốt cuộc nhìn thấy qua chàng trai tuấn tú như vậy ở đâu.

"Nhìn gì nữa, còn không mau đi mua đồ đi." Dưới sự thúc giục của ông chú thì bà dì gật đầu rồi đi, nhưng bước một

bước còn quay đầu lại…

Có lẽ ông chú nhìn thấy số lần vợ ông quay đầu lại nên quá bình thường rồi, phất tay để cho bà nhanh đi mua đồ, ông thì quay đầu theo hướng vợ ông luôn nhìn lại, mắt liền thấy được Tô Khả và Tô Cẩm Niên đứng ở một bên.

Ông chú vừa nhìn thấy Tô Cẩm Niên thì ánh mắt sáng lên, dù sao gương mặt quá giống Tiểu Tô Tô mà. Phải biết rằng, Tô Tô ở tiểu khu này chính là bảo bối nổi danh xinh đẹp, vì vậy liền cười cười, “Chồng Khả Khả trở lại rồi à.”

Tô Cẩm Niên gật đầu, “Cảm ơn chú và thiếm đã chăm sóc Khả Khả.”

Ông chú khoát khoát tay, “Ha ha, chăm sóc thì chưa nói tới, Khả Khả chính là một cô gái giỏi giang.”

Tô Cẩm Niên cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tô Khả tràn đầy nhu tình.

Tô Khả nhìn bầu trời xanh thẳm, không dám nhìn đôi mắt từng làm cho cô chết đuối vô số lần.

Sau đó, mặt của ông chú lại cứng nhắc, “Mặc dù tôi chỉ là hàng xóm của Khả Khả, có mấy lời không phải là của tôi nên nói, nhưng mà tôi á, chính là tính tình thẳng thắn, cậu nhóc này không phúc hậu gì cả.”

Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt có vẻ cung kính.

Ông chú tiếp tục nói, “Thiệt tình, cậu nói đi, nào có người chồng nào cư xử vậy chứ, dù là đi công tác thì cũng không nên năm năm không trở về nhà chứ, chúng tôi là hàng xóm mà đều thấy ở trong mắt.”

Tô Cẩm Niên gật đầu, bộ dạng nhận sai chịu dạy dỗ.

Ông chú tiếp tục nói, “Cũng may, cậu trả lại cho Khả Khả một Tiểu Tô Tô, nếu không -”

“Tiểu Tô Tô?” Tô Cẩm Niên không khỏi nhìn về phía Tô Khả.

Tô Khả nói: “Nhìn em làm gì!”

Tô Khả cũng không thèm để ý ông chú này nói ra sự tồn tại của Tiểu Bao Tử, dù sao ở trong lòng của Tô Khả thì bây giờ Tô Cẩm Niên nên biết giữa cô và anh có tồn tại một đứa con, mặc dù lúc trước anh vẫn cho là anh không còn con, cô vì hơi trừng phạt anh nên cũng không nói sự thật với anh, nhưng bây giờ, Trịnh Diệu Đông và Doãn Lạc Phong đến gặp được Nhị Tô. Theo tính tình Trịnh Diệu Đông, lại như việc Doãn Lạc Phong đã lộ ra chỗ ở Tô Cẩm Niên, cho nên khẳng định tin tức con vẫn còn thì bọn họ đã nói cho anh biết, cho nên nói Tô Cẩm Niên cũng có thể biết sự tồn tại của Nhị Tô.

Tô Cẩm Niên cứ chớp mắt mấy cái.

Ông chú lập tức khoát khoát tay, “Ai da, tôi cũng không nói nhiều, nói thế nào thì tôi chỉ là người ngoài. Chỉ là cậu thật sự nên tự kiểm điểm thật tốt đi, sau này đối với hai mẹ con Khả Khả tốt hơn một chút.”

Nói xong, ông chú ném xuống một quả bom, vẫy vẫy ống tay áo, áo phấp phới, không mang theo chút mây rời đi.

Mà Tô Cẩm Niên, ngốc nghếch dính chặt –

Hai mẹ con – hai mẹ con – Tiểu Tô Tô – Tiểu Tô Tô –

Một ánh sáng trắng chợt hiện lên trong đầu Tô Cẩm Niên, được nửa ngày thì mắt chăm chú nhìn Tô Khả đang rụt lại, dùng giọng điệu vô cùng xác định nói với Tô Khả: “Lúc đó con của chúng ta không có mất!”

Tô Khả liếc mắt, “Là anh tự cho là mất đấy!”

Con, con, con của anh vẫn còn! Anh thật là vui mừng, thật sự rất vui mừng, cảm giác này tựa như người sắp chết đói mà đột nhiên trên trời nện cái bánh bao lớn, nghèo rớt mồng tơi mà đột nhiên có mấy trăm ngàn!

Nhưng vui mừng không bao lâu, rất nhanh thì Tô Cẩm Niên gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi gọi Tô Khả: “Tô Khả!” Ánh mắt của anh cũng sắp đỏ lên.

Tô Khả bị Tô Cẩm Niên nhìn đến hoảng sợ trong lòng, “Anh nói lớn như vậy làm gì, em cũng không phải người điếc.”

“Em!” Tô Cẩm Niên bị Tô Khả làm tức giận, khi đó, thân thể của cô yếu ớt như vậy, tại sao cô có thể mang theo con rời đi! Cô có biết như vậy rất nguy hiểm hay không!

“Em…” Tô Khả nhìn thấy ánh mắt đỏ lên của Tô Cẩm Niên thì lùi lại một bước.

Rất lâu, Tô Cẩm Niên vô cùng bi thương nói với Tô Khả: “Khả Khả, anh làm em chán ghét như vậy sao?” Ghét đến, biết rõ thân thể của mình không thể xuống giường đi lại một bước, biết rõ còn mang đứa bé, nhưng vẫn kiên định muốn rời khỏi anh?

Sâu trong lòng anh đau, trong khoảng thời gian ngắn cả người mông muội, nhìn gì cũng đều trống rỗng.

“Em…” Nhìn nét mặt anh như vậy, giọng điệu như vậy, Tô Khả lại không nói được nửa câu ra ngoài.

Tô Cẩm Niên hít thở sâu, luôn hít thở sâu để làm cho lòng anh từ từ trở lại bình thường, anh hỏi, “Con đâu?”

“Con là của em!” Tô Khả tuyên thệ quyền sở hữu Tiểu Bao Tử.

“Của chúng ta!”

“Của em!”

“Con đâu rồi?” Trở lại vấn đề lúc đầu, bởi vì anh thật sự không muốn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề đó cùng Tô Khả.

“Vườn trẻ.” Tô Khả chu miệng lên, “Tóm lại,con là của em, anh đừng giành với em!”

Nhất định phải nói kỹ càng chuyện này với anh, dù sao tiết mục tranh con này, mặc kệ là tiểu thuyết hay là thực tế thì cũng xảy ra nhiều lần lắm rồi.

Tô Cẩm Niên hít vào, có chút mùi vị cầu xin mà hỏi Tô Khả, “Anh muốn gặp mặt con, được không?”

“Anh chờ Tô Tô tan học đi.” Tô Khả buông lỏng.

“Tô Tô? Đây là tên con sao? Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…” Trong miệng Tô Cẩm Niên lặp đi lặp lại tên của Tiểu Bao Tử, mỗi một lần đọc thì tim của anh liền mềm đi một phần, lúc này anh hận không thể lập tức ôm Tiểu Bao Tử mãnh liệt hôn, mãnh liệt hôn.

Trong lòng của anh mềm nhũn, dù sao năm qua thì anh vẫn cho là đứa con này đã rời anh đi rồi, nhưng bây giờ biết, anh nên vui vẻ, thậm chí có thể lên vườn trẻ, lòng của anh thật thỏa mãn, thật thỏa mãn…

Tô Khả gật đầu, “Em lười lắm, ghép họ của hai chúng ta lại.”

Tô Cẩm Niên: “-_-”

Tô Khả nói: “Anh là vẻ mặt gì vậy! Tô Tô không dễ nghe sao?” Hai tay Tô Khả chống nạnh, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.

“Ờ, dễ nghe, bởi vì Khả Khả em yêu anh, cho nên con của chúng ta tên là Tô Tô.”

“Xí! Ít dát vàng lên mặt mình đi há! Em cho anh biết, Tô Tô là theo họ em đấy! Là đứa trẻ của nhà họ Tô em.”

“Ờ, đứa trẻ của nhà họ Tô anh nữa.” Tô Cẩm Niên gật đầu, “Nhưng mà Khả Khả à, chính là bởi vì em yêu anh cho nên con của chúng ta tên là Tô Tô.”

Tô Khả: “….”

Một câu qua hai câu lại, người lắm lời, tức giận trong lòng lúc nãy của Tô Cẩm Niên đã biến mất không thấy nữa, mà đau khổ trong lòng Tô Khả cũng chậm rãi lui đi, hai người như là tìm được một điểm cân bằng.

Rất lâu, lâu đến mức mặt trời phía xa càng lúc càng lộ ra ánh sáng càng lúc càng chói mắt, lâu đến mức cuối cùng Tô Khả cảm giác được mắt của cô đã trừng mỏi muốn chết luôn rồi thì mới nói với Tô Cẩm Niên: “Không lắm lời cùng anh nữa!”

Tô Cẩm Niên gật đầu, “Chúng ta đi vào nhà đi, đứng dậy nói chuyện thì không tốt đâu.”

Tô Khả lắc đầu như lắc trống. “Không được! Không thể để cho anh vào nhà em được!”

Tô Cẩm Niên chỉ nhìn Tô Khả, không nói lời nào, Tô Khả chìm vào đôi mắt đen như mực, nhìn thâm tình bên trong thì cô lại có xu hướng chết đuối, trong lòng cũng dâng lên đau lớn.

Tô Khả cảm thấy rằng điểm tốt của bản thân cô thật sự xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play