Ngày hôm sau, vì để tránh mặt Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ vội vàng thu dọn hành lý đến vùng đất để xây dựng lầu quan sát ở Bình Diêu quan, giao hết mọi chuyện cho Cừ Chính Thanh làm. Bên phía Phạm Viêm Bá cũng không than phiền hay làm khó dễ điều gì, kiểm tra ngân lượng, việc chuẩn bị nhân công và vật liệu đều tiến hành thuận lợi.
Rừng núi của quận Tây Nam rất hiểm trở, nếu muốn san bằng nền đất để xây dựng lầu quan sát, cần phải tìm một con dốc thoai thoải thích hợp, chặt bỏ mấy chục cây đại thụ che trời đi, đào hết đá vụn, san bằng mảnh đất, lượng công việc không hề nhỏ. Ngoại trừ ngày thường cần có binh sĩ làm nhiệm vụ canh phòng, còn phải sắp xếp cho hơn trăm binh sĩ đi san bằng hai mảnh đất để xây lầu quan sát, lại để cho Cừ Chính Thanh tuyển mộ hơn trăm tráng đinh trong trấn và huyện đến trợ giúp, không ngờ Cừ Chính Thanh không chỉ đưa hơn trăm tráng đinh đến, mà còn đưa cả Phạm Viêm Bá tới…
Trong rừng nhiều người lẫn lộn, Liễu Mộc Vũ trộm kéo Cừ Chính Thanh đến một chỗ không vướng víu, nhỏ giọng nén giận: “Cừ đại ca, sao ngươi còn đưa cả Đại đô thống đến? Ở đây hoàn cảnh gian khổ, kỳ hạn công trình lại cấp bách, còn có ai có thời gian để đi hầu hạ kẻ rảnh rỗi đó? Thật là càng thêm phiền phức!”
Cừ Chính Thanh cũng rất bất đắc dĩ, Đại đô thống người ta cứ nhất định muốn đích thân đến giám sát, một Huyện úy nho nhỏ như hắn sao dám ngăn cản? Lờ mờ cảm thấy giữa Địch Tiểu Lục và Phạm đô thống như có chuyện gì đó, chứ không Địch Tiểu Lục vốn là người tính cách mềm nhẹ như vậy, tại sao luôn khó khăn khi ở chung cùng Đại đô thống? Chỉ có thể trấn an Địch Tiểu Lục vài câu, vỗ ngực bảo đảm Đại đô thống sẽ không ở đây lâu, không đến một ngày sẽ rời khỏi Bình Diêu quan vì sợ cực khổ.
Nhưng hai người thật không ngờ, chẳng những Phạm Viêm Bá không vì hoàn cảnh tồi tệ mà rời Bình Diêu quan, ngược lại còn trộn lẫn cùng các binh sĩ dân chúng, ở chung hòa hợp. Thấy mọi người cầm rìu chặt cây, cầm xẻng xúc đá, Phạm Viêm Bá thấy ngứa tay cũng lấy rìu, cùng chặt cây với mọi người.
Chuyện đáng kinh ngạc này dọa cả đám quan lớn quan nhỏ, vốn dĩ Đại đô thống muốn đích thân đi giám sát công trình ở Bình Diêu quan đã là vượt quá phép tắc rồi, hiện giờ còn làm mấy việc khổ cực như vung rìu chặt cây hay xúc đá cùng binh lính dân chúng, nếu triều đình biết thì phải làm sao? Mọi người ngăn cản cầu xin, không cho Phạm Viêm Bá động tay, ngờ đâu lại chọc đúng vào tính tình ngang ngược của hắn, càng ngăn cản càng muốn làm, quát nạt đuổi hết mọi người ra xa, học các binh sĩ xung quanh, cởi áo mình trần ra trận, khí thế ngất trời!
Tào Huyện lệnh và đám quan viên nôn nóng đến độ đầu đầy mồ hôi, chợt nhớ ra Địch Tiểu Lục, vội vàng sai người đi gọi. Liễu Mộc Vũ tới nơi, chỉ thấy quan viên lớn nhỏ phía xa xa đang đồng loạt quỳ xuống, chắp tay cầu xin một nam tử ở trần chặt cây. Liễu Mộc Vũ vừa đến, Tào Huyện lệnh như gặp được cứu tinh, vội vàng đẩy Liễu Mộc Vũ đến trước mặt Phạm Viêm Bá: “Địch Lại tư, Đại đô thống bất chấp mọi người khuyên can, cứ nhất định muốn làm mấy việc thấp kém này. Ngươi mau chóng khuyên vị tổ tông này đi, nếu để bề trên biết được, không phải tất cả chúng ta đều phạm thượng sao?”
Thấy Phạm Viêm Bá ở trần, buộc chặt lưng quần, vung rìu chặt cây từng nhát một, cơ thể mạnh mẽ căng cứng, Liễu Mộc Vũ bỗng thấy cổ họng khô khốc, liều mạng nuốt nước miếng, ép buộc hai mắt mình đừng có nhìn chăm chú vào cơ thể nam tính như đang tỏa sáng kia, nhưng bụng lại bắt đầu ngứa ngáy đau đớn! Nếu có thể lựa chọn, cậu hận không thể quay đầu bỏ chạy, không hề muốn tới gần thân thể tỏa ra hơi thở nồng đậm của giống đực đó. Thế nhưng Tào Huyện lệnh đã sớm ngăn cản đường lùi ra sau của cậu, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể bước đi nặng nề, không cam lòng đi về phía trước.
“Quận vương… Nghỉ tạm một chút đi!”
Trong thời gian gần mười ngày, đây là lần đầu tiên Liễu Mộc Vũ chủ động đến gần mình, tim Phạm Viêm Bá đập thình thịch vì cao hứng, còn mang theo chút hồi hộp.
“Không… Ta, ta không mệt!” Cho Liễu Mộc Vũ một nụ cười mà hắn luyện tập đã lâu, vì không để Liễu Mộc Vũ nhìn mình như một kẻ giá áo túi cơm, đã nhiều ngày nay Phạm Viêm Bá cố gắng bù đắp những kiến thức về phòng ngự biên quan, vắt hết óc để suy nghĩ nên làm gì mới khiến đối phương nhìn mình bằng ánh mắt khác… Ngày nào cũng luyện tập trước gương phải nói chuyện thế nào, mỉm cười ra sao, chỉ mong ngóng khi gặp lại sẽ phô bày ra mặt tốt nhất của mình với Liễu Mộc Vũ.
Nụ cười tươi lộ để lộ răng của Phạm Viêm Bá chói mắt như ánh sáng mặt trời, Liễu Mộc Vũ không nhịn được phải nheo mắt lại, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt tuấn lãng, chuyển đến vòm ngực rộng lớn của Phạm Viêm Bá, bên dưới làn da trần trụi là cơ thịt với những đường cong lưu loát như đang ùn ra vì dùng sức, mồ hôi sáng loáng đọng trên làn da, thỉnh thoảng có một hai giọt rơi xuống vì cơ thể vận động. Đầu lưỡi Liễu Mộc Vũ như nếm được cả vị mặn của mồ hôi, da thịt toàn thân gần như khao khát nhớ lại những cái va chạm của thân thể hoàn mỹ này, giữa hai chân có chút ươn ướt.
Động dục chẳng phân biệt nơi chốn và thời gian như vậy, làm Liễu Mộc Vũ khó chịu tưởng như muốn giết người, bất giác nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ muốn mau chóng rời đi: “Thân mình Quận vương cao quý, sao có thể làm mấy việc tầm thường này? Xung quanh đều có đá rơi cây đổ, nếu bị thương, chúng hạ quan không thể đảm đương nổi!”
“Liễu Nhi… Ngươi, ngươi không vui?”
Cố gắng biểu hiện, muốn dùng cách thức mà Liễu Mộc Vũ thích để lấy lòng cậu. Nếu Liễu Mộc Vũ ghét hắn không tạo phúc cho dân chúng, vậy hắn sẽ tự mình giám sát việc xây dựng lầu quan sát, cố gắng hòa hợp cùng dân chúng, lắng nghe tiếng lòng của họ; vì không muốn để lại ấn tượng chỉ biết sống phóng túng, không biết làm gì cho Liễu Mộc Vũ, còn chặt cây xúc đá cùng các binh sĩ; đôi tay luôn được sống trong nhung lụa nổi những mụn nước, Phạm Viêm Bá cắn răng chịu đựng, chỉ trông mong có thể xin được một nụ cười, một lời khen… Nhưng đối phương vẫn nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như mình chỉ mang đến cho cậu một phiền toái lớn… Đả kích liên tiếp khiến Phạm Viêm Bá không biết phải làm sao, không rõ mình đã làm sai chuyện gì?
“Một Quận vương lại tự mình chặt cây lấp đất, ngươi bảo các quan lại khác làm sao dám về xử lý công việc? Quan lại lớn nhỏ của toàn huyện đều quỳ ở một bên để trông chừng, đến cả đứng cũng sợ vượt quá phép tắc, các binh sĩ dân chúng cũng không làm được việc, đều lén nhìn sang đây xem náo nhiệt, làm việc suốt nửa ngày cũng không có tiến triển. Quận vương gia, xin ngài thương xót, mau trở về làm Vương gia tiêu dao của ngươi đi, đừng ở đây thêm phiền phức!”
Thân thể gần sát nhau, mùi mồ hôi trên người Phạm Viêm Bá như xuân dược thượng đẳng, khơi gợi tình dục trong Liễu Mộc Vũ, cố nhịn hạ thể đang ngứa ngáy ẩm ướt, áp chế thân thể run rẩy, Liễu Mộc Vũ cố gắng làm mình nghiêm túc lạnh lùng để đối mặt với Phạm Viêm Bá, chỉ muốn mau chóng tiễn vị ôn thần tôn quý này đi…
Phạm Viêm Bá chán nản rũ mắt xuống, bỗng khóe mắt nhìn thấy một bóng đen lướt qua.
“Cẩn thận!”
Bất thình lình, Liễu Mộc Vũ bị kéo vào một vòng ôm cường tráng mà quen thuộc, bên tai vang lên tiếng đá rơi cây đổ.
“Cây đổ rồi!”
“Sạt lở rồi! Mau tránh ra!”
“Cẩn thận đá rơi!”
Khi san bằng dốc núi, đất đá ở phần gốc cây bị lún xuống, cây gỗ lớn không có căn cơ vững chắc làm cho bùn đất và đá vụn từ trên sườn núi rơi xuống, tuy rằng phạm vi không lớn, nhưng những khối đá vụn, to thì như đầu người, bé thì bằng nắm tay, nếu rơi trúng vào đầu hay thân thể người nào, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, nơi mà Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ đang đứng đã bị vùi trong khói đất dữ dội, binh sĩ hay quan viên lớn nhỏ đều kêu la “Bảo vệ Đại đô thống!”, ba chân bốn cẳng dọn đống cành cây, đá vụn lộn xộn, chỉ thấy ở bên dưới, Phạm Viêm Bá dùng thân thể che chắn cho Liễu Mộc Vũ, ngã xuống bên cạnh cây gỗ lớn, đúng lúc một cành cây to lớn cắm xuống đất, coi như đã giữ lại mạng cho hai người.
Chuyện bất ngờ ngoài ý muốn này, làm cho không ít người xung quanh bị thương nhẹ, trong lúc nhất thời, trong ngoài doanh trướng dựng tạm đầy những người bị thương kêu ư ư a a. Phạm Viêm Bá được tùy tùng hộ tống đến quan hạ phủ nghỉ ngơi trị liệu.
Xây dựng lầu quan sát, còn làm phủ quân Đại đô thống do triều đình phái tới bị thương? Đây chính là tội lớn! Bao nhiêu quan viên đều bị tùy tùng của Phạm Viêm Bá bắt giữ, áp tải đến bên ngoài quan hạ phủ, chờ Phạm Viêm Bá xử lý.
“Sss… Phạm Trạch, ngươi nhẹ thôi!” Bên trong quan hạ phủ, Phạm Viêm Bá nghiến răng trừng mắt với Phạm Trạch đang băng bó vết thương cho hắn. “Chỉ là bị cành cây làm sây sát, không cần quấn dày như vậy chứ?”
Trên cánh tay là hai vết thương hơi thâm tím một chút, cũng không phải bị gãy xương, vậy mà Phạm Trạch lại quấn băng cho hắn y như con nhộng…
“Quận vương, chuyện này ngài không hiểu rồi… Lần này nghe ta, không sai đâu!” Băng bó cho cánh tay bị thương xong, Phạm Trạch lùi lại hai bước nhìn Phạm Viêm Bá một lượt, lại lấy vải quấn băng lên đầu hắn hai vòng, còn cố tình quấn cả chỗ không bị thương, để lộ ra phần má thâm tím vì bị đá đập vào, nhìn qua trông vô cùng nghiêm trọng.
“Tội thần Tào Dã và mọi người xin đến nhận tội…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ của Tào Huyện lệnh.
Tất cả quan viên lớn nhỏ của quận Tây Nam lo lắng quỳ trên mặt đất, chờ bị xử lý.
“Địch Lại tư vẫn khỏe chứ?” Tuy rằng khi cây đổ hắn đã che chắn cho Liễu Mộc Vũ trong ngực mình, nhưng Phạm Viêm Bá vẫn có chút lo lắng, tiểu nhân nhi da mềm thịt non như thê, nếu bị thương hay sây sát chỗ nào, hắn sẽ đau lòng muốn chết.
“Địch Tiểu Lục đa tạ ơn cứu mạng của Quận vương, hạ quan không có gì đáng ngại!” Liễu Mộc Vũ ở bên ngoài cung kính trả lời.
“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…” Phạm Viêm Bá yên tâm. Lúc này Phạm Trạch véo nhẹ một cái vào chỗ thâm tím trên vai Phạm Viêm Bá, làm cho Phạm Viêm Bá phải kêu “Ai ui! Ai ui!” ra tiếng, mọi người ở ngoài sợ đến mức xanh mặt.
“Quận vương, lần này san bằng đất, không ngờ làm cho cây trên sườn núi bị đổ, đây là do hạ quan không chu toàn, xin Quận vương trách phạt nặng!” Nghe thấy tiếng kêu đau trong phòng, ngữ điệu của Liễu Mộc Vũ có chút vội vàng. Lần này cây đổ làm phủ quân Đại đô thống bị thương, đây là tội lớn mà phạt nhẹ thì bị cách chức, nặng thì bị sung quân lưu đày. Liễu Mộc Vũ không đành lòng để mọi người phải chịu liên lụy, vội lên tiếng gánh trách nhiệm.
Làm sao Phạm Viêm Bá đành lòng trách phạt bảo bối cục cưng nhà mình được, ngay cả một chút ủy khuất cũng không được, tất nhiên sẽ rất khoan dung rộng lượng, sau lại suy ngẫm lại, cũng là do hắn lỗ mãng không nghe lời khuyên bảo nên mới rơi vào cảnh nguy hiểm, cho nên cũng tha tội cho những người có liên quan.
“Bổn vương không sao, nếu không có chuyện gì khác, mọi người giải tán đi…” Bản thân bị Phạm Trạch quấn băng trông bi ai khó coi như thế, khiến cho Phạm Viêm Bá tiu nghỉu buồn bực. Không muốn làm mất uy nghi trước mặt mọi người, vội vàng lúng túng bảo mọi người rời đi.
Trải qua việc này, Tào Huyện lệnh lại càng yên tâm, chỉ cần là chuyện về Đại đô thống, cứ để Địch Lại tư nhận lời là không sai! Một tội lớn được tha thứ dễ dàng như thế, Tào Huyện lệnh thở phào một hơi, đồng thời cũng không quên xu nịnh lấy lòng, quay người nói với Địch Tiểu Lục: “Đại đô thống bị trọng thương vì cứu ngươi, Địch Lại tư phải chăm sóc chu đáo hơn, ngươi cứ ở lại quan hạ phủ để hầu hạ, ta đi trước…”
Nói xong, đẩy Liễu Mộc Vũ vào phòng, còn bản thân thì cáo lui cùng đám quan viên.
Được Tào Huyện lệnh sắp xếp như thế, tất nhiên Phạm Viêm Bá vui mừng không kìm nén được, vừa mới định đứng dậy ra đón Liễu Mộc Vũ, lại bị Phạm Trạch ấn vai xuống.
“Quận vương, ta đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Liễu… à, Địch Lại tư!” Trước khi đi còn ra hiệu bằng mắt về cái vết thương được quấn băng trông có vẻ rất nặng kia, sau lại hất hàm về phía Liễu Mộc Vũ. Phạm Viêm Bá lập tức hiểu ra, uể oải dựa vào mép giường giả bộ yếu ớt.
Liễu Mộc Vũ cúi đầu, có chút không tự nhiên đứng im tại chỗ, trong lòng vừa phức tạp vừa bối rối. Ngày thường luôn điềm tĩnh bình thản, nhưng chỉ cần đến gần Phạm lưu manh liền vứt hết lên chín tầng mây. Cố gắng oán hận, tỏ ra xem thường chán ghét, như con sói con hay cáu giận lại thích mang thù, bắt được người kia sẽ cắn phá đến mức tê răng, tên thiên chi kiêu tử luôn được chúng tinh phủng nguyệt kia hẳn là phải hoặc phiền chán, hoặc không còn hứng thú mà rời đi, tìm những mỹ nhân khác mới đúng, đằng này chẳng những hắn không rời đi, lại còn trở thành ân nhân cứu mạng của mình vào thời khắc nguy hiểm nhất…
Chẳng lẽ thực sự phải hầu hạ ăn uống cho hắn? Liễu Mộc Vũ do dự, cho dù không nhìn thấy đối phương, nhưng hơi thở xâm chiếm nồng đậm như thú dữ săn mồi đã bao vây Liễu Mộc Vũ, khiến cậu run sợ sắp không thở được. Trong lòng thì luôn gắng sức lắc đầu, nếu còn tiếp tục dây dưa cùng người đó, mình sẽ càng thêm hoảng loạn không biết phải làm sao, nếu để người đó nhìn ra sơ hở, chắc chắn sẽ không chút do dự mà chiếm đoạt mình, ngay cả một cơ hội để giãy giụa cũng không có! Thế nhưng… Nếu hiện giờ quay lưng rời đi, chẳng những là cãi lại mệnh trên, còn là bất nhân bất nghĩa, dù sao người đó cũng đã cứu mình, sao mình có thể bỏ đi không để ý tới hắn?
Liễu Mộc Vũ vẫn cúi đầu đứng đó, căn bản không thèm liếc đến mình một cái, thêm cả mấy vết thương trên đầu, trên người bị quấn một lớp vải dày, trong thời tiết nóng nực ẩm ướt ở Tây Nam thế này càng làm Phạm Viêm Bá nóng không chịu được, liếc đến chén trà ở đầu giường bên kia, Phạm Viêm Bá xoay chuyển ý định.
‘Cạch!’ Một tiếng vang của đồ vật bị vỡ.
Liễu Mộc Vũ hoảng loạn ngẩng đầu, chỉ thấy Phạm Viêm Bá nhếch nhác nghiêng người ở đầu giường, chén trà vỡ trên mặt đất. Trên người, trên cánh tay, trên đầu đều có vết thương, ngọ nguậy muốn đứng lên, Liễu Mộc Vũ lập tức đến đỡ hắn.
“Khát nước… Ta thật là vô dụng…” Phạm Viêm Bá cười xấu hổ.
“Ngươi đừng động đậy, để ta làm là được…”
Đỡ Phạm Viêm Bá tựa vào đầu giường, vội đến bên bàn rót một chén nước trà, nhìn thấy cánh tay bị quấn như con nhộng, Liễu Mộc Vũ mím môi, ngồi nghiêng ở đầu giường, đưa chén trà đến bên miệng Phạm Viêm Bá, đút cho hắn.
Đã lâu chưa được gần gũi như thế, hai mắt Phạm Viêm Bá trừng lớn như lục lạc, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân trước mặt, đối phương đưa cái gì đến bên miệng liền nhận lấy cái đó, ngửi thấy mùi hương thanh nhã tự nhiên trên người mỹ nhân, nuốt nước trà xuống.
Liễu Mộc Vũ bị nhìn đến nỗi đỏ mặt chùn tay, thấy chén trà đã thấy đáy, vội vàng đứng dậy rời đi. Cho dù sau lưng có thể cảm nhận được rõ ánh nhìn chăm chú nóng rực kia, Liễu Mộc Vũ tìm được chổi và gầu xúc quét dọn những mảnh chén bị vỡ, cố gắng làm mình chuyên tâm vào việc đang làm, không để ánh mắt cầu hoan trắng trợn kia của Phạm Viêm Bá làm cho phân tâm.
Lần cuối cùng mà Liễu Mộc Vũ vây quanh mình bận trước vội sau như vậy là khi nào? Phạm Viêm Bá si dại mà nhìn, dường như đã cách cả một đời, cũng có chút hương vị xót xa, trước khi chỉ coi tất cả như chuyện theo lý mà làm, chỉ đến khi mất đi mới biết quý trọng, cũng không biết còn có thể may mắn vãn hồi hay không…
Đổ nước sạch vào trong chậu đồng, vắt khăn mặt, Liễu Mộc Vũ khẽ cắn môi, cố kìm nén, lau những vết trầy vẫn chưa kịp xử lý trên người Phạm Viêm Bá.
“Sss…” Phạm Viêm Bá hít một hơi, khăn mặt mát lạnh chạm vào vết thương, có chút thoải mái, cũng có chút đau đớn.
Trên da thịt trần trụi đều là những vết sưng lên tím bầm, nếu có người nào đó không cẩn thận bị đập trúng đầu hay ngực… Đột nhiên trong lòng Liễu Mộc Vũ nảy mạnh một cái, lực đạo trên tay bất giác cũng nhẹ nhàng hơn.
Vai, cổ, ngực… Da thịt hai người kề sát nhau cách một lớp khăn vải, dưới lòng bàn tay là những đường cong của cơ thể, cảm nhận được nhiệt độ qua lớp khăn hơi lạnh, còn có cả sức sống tràn trề. Hơi thở của Liễu Mộc Vũ càng ngày càng nặng nề, chỉ cảm thấy luồng nhiệt kia như đang thiêu đốt mình qua bàn tay.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Liễu Mộc Vũ đang nhẹ nhàng lau chùi trên người mình, trong lúc hưởng thụ thoải mái làm Phạm Viêm Bá ngứa ngáy khó nhịn, vật lớn dưới chăn đã sưng đau vươn ra đằng trước, hưởng thụ lúc ban đầu biến thành tra tấn, những nơi chiếc khăn lướt qua đều đau xót, cố nín nhịn dục hỏa mạnh mẽ. Phạm Viêm Bá nín nhịn khổ sở, hai bắp đùi căng cứng run rẩy không thể che giấu, chỉ có thể mượn danh nghĩa vết thương đau đớn mà rên lên để che đậy nỗi kích động của bản thân.
Dù sao Liễu Mộc Vũ cũng là người biết đến tình dục dưới sự chiếm đoạt của Phạm Viêm Bá, thấy dưới lớp chăn xuất hiện một độ cong đáng nghi, Liễu Mộc Vũ bị dọa sợ nhảy dựng lên.
“Liễu Nhi! Liễu Nhi!” Thấy bảo bối của mình muốn rời đi, Phạm Viêm Bá không có cách nào nhẫn nại nữa, vươn tay giữ lấy cổ tay người kia, kéo mạnh vào trong ngực ôm chặt: “Đừng đi! Đừng rời đi nữa!”
“Ngươi! Ngươi buông tay!” Vòng eo mềm nhũn bị giam cầm trong cánh tay cứng như sắt, sắc mặt Liễu Mộc Vũ trắng bệch, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại không thể xuống tay quá mạnh với cánh tay bị băng bó như con nhộng kia.
“Liễu Nhi, coi như ngươi thương hại ta đi! Xin ngươi, thưởng cho ta đi!” Trong lúc chần chừ, Phạm Viêm Bá không quan tâm Liễu Mộc Vũ phản kháng, vội vã hôn lên đôi môi như đóa hoa. Cảm thấy đối phương mang theo chút mâu thuẫn, Phạm Viêm Bá càng cố gắng lấy lòng, hai tay nôn nóng châm lửa trên người Liễu Mộc Vũ, môi hết ngậm lại miết hai mảnh thịt non, đầu lưỡi thăm dò vào trong vòm lợi của Liễu Mộc Vũ, mê hoặc làm cậu mở miệng.
Liễu Mộc Vũ bị hôn khiến cho đầu óc choáng váng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau để chống cự cũng không duy trì được bao lâu, cuối cùng cũng bị đầu lưỡi Phạm Viêm Bá đẩy ra, đi vào trong miệng, vô cùng chuẩn xác bắt được cái lưỡi mềm mại đang định chạy trốn. Bị giam cầm trong vòm ngực cường tráng nóng rực, nỗi khát khao của thân thể được an ủi, ngực và eo được vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, nơi mẫn cảm trong cổ họng được liếm láp yêu thương, Liễu Mộc Vũ từ từ nhắm mắt lại, phát ra hơi thở thơm ngọt, tâm tư vẫn luôn rối rắm sau cùng chẳng thể thắng được dục vọng bản năng, nghe theo yêu cầu của thân thể, mềm nhũn trong lòng Phạm Viêm Bá.
Hai tay hơi dùng sức một chút, đặt Liễu Mộc Vũ lên giường, đè xuống dưới thân, Phạm Viêm Bá vừa tiếp tục hôn môi nhiệt tình, cũng vừa lặng lẽ kéo quần áo Liễu Mộc Vũ xuống, ngón tay linh hoạt nới lỏng dây lưng, tìm đến nơi nóng ướt mà hắn mong nhớ ngày đêm.
“Liễu Nhi… Liễu Nhi! Trái tim của ta!”
Trong lúc mơ màng, giữa hai chân cảm thấy tê dại, đột nhiên Liễu Mộc Vũ tỉnh táo lại từ trong lốc xoáy của tình dục.
“Không! Không được!” Ngăn cản bàn tay đang định xâm chiếm của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ kinh hãi giãy giụa như con cá rời khỏi nước, được hôn môi vuốt ve là một chuyện, nhưng nếu thực sự để hắn đi vào thân thể mình…
Liễu Mộc Vũ khép chặt hai chân, một tay giữ quần, một tay che cái miệng không ngừng xâm chiếm của Phạm Viêm Bá, nghiêng đầu đi không để hắn hôn.
“Liễu Nhi! Gia thích ngươi! Thích ngươi nhất… Đừng cự tuyệt ta, cho gia sờ là được rồi…” Cuối cùng cũng ôm được tiểu nhân nhi mong ngóng đã lâu vào lòng để hôn môi vuốt ve, Phạm Viêm Bá như lữ khách tuyệt vọng trong sa mạc cuối cùng đã tìm được dòng suối ngọt để nếm, sao hắn có thể dễ dàng để cậu trốn mất? Dùng sức lực toàn thân ngăn cản Liễu Mộc Vũ xoay người giãy giụa, Phạm Viêm Bá cảm thấy đầu óc mình như bị đặt trong nồi chảo, bên tai chỉ có tiếng ‘Xèo xèo!’ của hưng phấn.
Ngón tay cẩn thận mơn trớn xuân nha đã ngẩng đầu, không có nam nhân nào có thể chống cự được khiêu khích như vậy, phần lưng Liễu Mộc Vũ đang cong lên dần hạ xuống, dựa đầu vào bả vai Phạm Viêm Bá thở hổn hển khó khăn, ra sức lắc đầu, còn có cả âm thanh từ chối như xuân dược cổ vũ cho tình dục, khiến cho những cướp đoạt của Phạm Viêm Bá càng thêm điên cuồng.
“Bảo bối ngoan, mở chân ra… Gia cho ngươi sung sướng!” Chơi đùa liên tục với xuân nha mềm mại của Liễu Mộc Vũ, ngón tay gian xảo lén đi xuống dưới, dễ dàng tìm thấy huyệt khẩu của âm huyệt trong khe hở của Liễu Mộc Vũ, huyệt khẩu ướt sũng run rẩy như đang sợ hãi mà cũng như đang hưng phấn, làm cho tim Phạm Viêm Bá căng đầy ra, muốn đẩy mạnh hai chân Liễu Mộc Vũ ra cưỡng gian thô bạo, làm cho huyệt nhi mất hồn kia run rẩy nhiều hơn!
“Khốn nạn! Buông tay ra! Phạm Viêm Bá, nếu ngươi dám… ta giết ngươi!” Liễu Mộc Vũ dùng hết sức để giãy giụa như phát điên, cậu nghiên răng liều mạng tìm lại chút ít tỉnh táo để thoát khỏi sự xâm phạm của Phạm Viêm Bá, bởi vì cậu biết, nếu lần này không trốn thoát, cậu cũng chẳng thể thoát khỏi tình dục từ Phạm Viêm Bá!
“Giết ta đi! Tiểu Liễu Nhi, bảo bối của ta! Ta muốn chết trên người ngươi từ lâu rồi!” Dù sao Liễu Mộc Vũ cũng là nam nhân, khi thực sự muốn chống cự, Phạm Viêm Bá muốn khống chế cũng phải cố hết sức, cổ tay và cánh tay bị quấn băng chặt không tiện dùng sức, chỉ có thể dùng sức nặng toàn thân để ngăn cản Liễu Mộc Vũ quay cuồng giãy giụa, thắt lưng kiên quyết đặt giữa hai chân Liễu Mộc Vũ không hề nhượng bộ. “Dù sao hôm nay coi như ta đã chết một lần, nếu ngươi thực sự hận không thể làm ta chết, ta lại chết thêm một lần trong tay ngươi thì có sao?”
Liễu Mộc Vũ có chút hoảng hốt vì lời Phạm Viêm Bá nói, nhớ lại thời khắc như chỉ mành treo chuông lúc trước, Phạm Viêm Bá dũng cảm quên mình bổ nhào vào người mình để bảo vệ mình khỏi, cây đổ đá rơi, trên người hắn còn đầy những vết thương lớn nhỏ, có lẽ chỉ thiếu một chút nữa thôi, hai người sẽ là thiên nhân vĩnh cách…
Nhân lúc Liễu Mộc Vũ chần chừ, Phạm Viêm Bá đưa hai ngón tay vào trong, đi vào cửa âm huyệt không chút do dự.
“A____” Liễu Mộc Vũ hét toáng lên, như thỏ non vừa bị chim ưng bắt được, vòng eo căng cứng lập tức mềm nhũn ra, một dòng xuân triều mang theo chút ngưa ngứa phun trào từ trong âm huyệt, làm ướt nửa bàn tay Phạm Viêm Bá.
Phạm Viêm Bá mừng rỡ trong lòng, xem ra Liễu Mộc Vũ bướng bỉnh cố chấp vẫn có tình với mình, ít nhất thì thân thể vẫn tiếp nhận mình, nếu không sẽ không ướt đẫm nhanh như vậy.
“Cục cưng của gia! Gia rất nhớ ngươi… Gia cho ngươi thoải mái, ngươi cho phép ta thân thiết với ngươi…” Ngón tay vội vàng cởi khố, lấy ra nam vật đã cứng rắn phấn chấn từ lâu, sau đó cởi quần Liễu Mộc Vũ.
“Quận vương! Thái thú quận Tây Nam Tiêu Vạn Thanh tới thăm!” Ngoài cửa sân phía xa xa là tiếng thông báo của Phạm Trạch.
“Tội thần nghe nói Quận vương gặp nguy hiểm, cứu nguy đến chậm, xin Phạm Đại đô thống thứ tội!”
Tiếng nhận tội của Tiêu Thái thú cũng truyền đến. Đột nhiên Liễu Mộc Vũ mở to mắt, sự tỉnh táo vừa mới bị dục niệm che lấp lại khôi phục lại, bỗng nhiên hiểu ra mình lại mở chân để Phạm Viêm Bá làm vậy, tức khắc một dòng tanh ngọt tuôn ra cổ họng, hận mình lại dễ dàng để Phạm Viêm Bá mê hoặc. Liễu Mộc Vũ đỏ bừng mặt mũi, giơ chân đạp một phát làm Phạm Viêm Bá lăn xuống giường.
“Liễu Nhi, đừng đi!” Phạm Viêm Bá thấy mỹ nhân vừa đến bên miệng giờ lại định chạy, bất chấp tất cả, vội vàng đứng ngay dậy.
Trong lúc gấp gáp, đống vải quấn trên đầu bị rơi xuống, lộ ra cái trán trơn bóng nguyên vẹn. Liễu Mộc Vũ sửng sốt, hóa ra hắn chẳng bị trọng thương gì hết, lại càng không hề hành động bất tiện cần người khác chăm sóc… Tất cả những thứ ngụy trang, chỉ là đạo cụ để đưa mình lên giường?
Mặc quần áo lại, Liễu Mộc Vũ giận quá lại cười, gạt tay Phạm Viêm Bá ra: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa!”
Ngoài tiểu viện, Phạm Trạch mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thái thú chảy mồ hôi đầy đầu. Sau khi biết được cây đổ làm Quận vương bị thương, Tiêu Thái thú sợ mất hồn mất vía, vội vàng cưỡi ngựa đến Bình Diêu quan nhận tội, nhưng hắn không biết, hắn đến vào đúng lúc này, e là tội còn nặng hơn so với không đến…
Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Liễu Mộc Vũ tức giận đỏ mặt xông ra ngoài, nhìn thấy Phạm Trạch và Tiêu Thái thú đứng bên ngoài tiểu viện, cũng không thèm hành lễ, chỉ hung dữ trừng mắt với Phạm Trạch một cái, rồi nhanh chóng đi mất.
Ngay sau đó, trong phòng có tiếng ‘Choang!’ do chén đĩa bị vỡ, Phạm Viêm Bá căm tức quát ầm lên: “Cút hết cho ta!”
Nhìn Tiêu Thái thú sợ xanh mặt, Phạm Trạch chỉ có thể thở dài đồng tình.
Trong vòng một canh giờ sau, Tiêu Thái thú vẫn nơm nớp lo sợ quỳ bên ngoài sân, mặt mũi xanh xao chuyển thành tái nhợt, sau lại sưng đỏ như gan heo! Phòng chính của quan hạ phủ nghiễm nhiên trở thành “cấm địa”. Phạm Viêm Bá như dã thú bảo vệ lãnh địa, nếu ai đến gần một bước, sẽ bị hắn gầm thét mắng chửi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT