Hôm sau, lúc Phạm Viêm Bá tỉnh lại từ cơn say rượu, ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, mà bên cạnh đã không còn thân ảnh Liễu Mộc Vũ đâu nữa.

Không thể nhìn thấy mỹ nhân khi vừa tỉnh dậy, điều này khiến cho Phạm Viêm Bá thấy không vui trong lòng. Đầu óc lại có thêm suy nghĩ bá đạo, Liễu Mộc Vũ ngày nào cũng nên ở cạnh mình mới đúng. Cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ tràn đầy tinh thần vào sáng sớm, vậy mà bên cạnh không có huyệt nhi hầu hạ, Phạm Viêm Bá chỉ có thể áp chế lại, miễn cưỡng nhét vào trong quần rồi đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá vừa ngáp vừa duỗi thắt lưng dưới ánh mặt trời, còn chưa ngáp xong đã thấy mẫu thân Tăng thị của Liễu Mộc Vũ đi ra từ sân sau. Thấy Phạm Viêm Bá đứng trước cửa phòng Liễu Mộc Vũ, Liễu Tăng thị sửng sốt, muốn tránh mặt cũng không kịp, chỉ còn cách tiến đến hành lễ, cung kính mà cũng lãnh đạm nói một tiếng: “Quận vương!”

Nhìn Liễu Tăng thị, tâm tư lưu manh của Phạm Viêm Bá xoay chuyển nhanh chóng, nói lớn tiếng, sợ bà nghễnh ngãng không nghe thấy: “Đại nương, bổn vương có chuyện muốn thương lượng với đại nương, người có rảnh không?”

Liễu Tăng thị nhìn tên Quận vương lưu manh, dù thế nào cũng cảm thấy chuyện hắn nói với mình không tốt đẹp gì, lại không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Bổn vương rất thích Liễu thị ôn nhu hiền đức, dung mạo đoan trang, muốn cưới Liễu thị về phủ, đương nhiên sính lễ có rất nhiều. Đến khi Mộc Vũ vào phủ rồi, bổn vương cũng không bạc đãi người, sẽ cung phụng cao đường nhạc mẫu người, người có bằng lòng không?”

Mấy ngày này ở chung với nhau khiến Phạm Viêm Bá như bị trúng độc, nếu một ngày không gặp Liễu Mộc Vũ thì cả ngươi sẽ rất khó chịu, một ngày không uống thủy nhi dâm đãng giữa hai chân trong bụng liền bốc ra lửa. Vì để có thể ngày nào cũng được thao huyệt nhi kia, nhiều ngày rồi Phạm Viêm Bá không về phủ, nhưng cứ thế này mãi cũng không phải chuyện hay, phải nghĩ cách để đưa Liễu Mộc Vũ vào Quận vương phủ mới đúng!

Đã từng mấy lần nhắc đến chuyện vào phủ với Liễu Mộc Vũ, nhưng Liễu Mộc Vũ cứ cố lảng sang chuyện khác, còn nếu nóng nảy truy vấn thì lại liều chết cũng không nghe, còn mang luôn cả lời hứa không đưa vào phủ mà Phạm Viêm Bá từng đáp ứng ra để nói. Phạm Viêm Bá không hiểu, ở trên giường thì Liễu Mộc Vũ ngoan ngoãn như con thỏ con, luôn mặc cho mình đùa nghịch, có làm chuyện gì quá phận để true chọc cậu cũng không cự tuyệt, vì sao lại cố tình không muốn vào vương phủ để có danh phận?

Phạm Viêm Bá càng nghĩ càng không hiểu lý do Liễu Mộc Vũ từ chối mình yêu cầu của mình, chỉ có thể cho là Liễu mẫu cản trở. Lần này đúng lúc Liễu Mộc Vũ không có nhà, trước tiên phải làm cho lão thái thái này nói ra miệng, chấp nhận chuyện này, được thế thì bên Liễu Mộc Vũ cũng dễ làm hơn.

Liễu Tăng thị lạnh lùng nhìn Phạm Viêm Bá, thản nhiên nói: “Đa tạ Quận vương ưu ái, đáng tiếc lão thân chỉ có một con trai, họ Liễu tên Mộc Vũ. Liễu gia không có con gái, chỉ e không có phúc phận được kết thân với Quận vương, mong Quận vương lượng thứ!”

Phạm Viêm Bá tức giận, nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên là lão thái bà này ở giữa cản trở chuyện tốt của mình và Mộc Vũ! May mà Phạm Viêm Bá đã để Phạm Trạch đi điều tra rõ ràng về Liễu gia, hôm nay nhất định bổn đại gia sẽ cho bà đẹp mặt!

“Bổn vương muốn lấy con trai Liễu Mộc Vũ của bà, bổn vương nói thẳng luôn, con của bà đã sớm là người của ta… Thân thế Liễu gia, bổn vương cũng biết nhất thanh nhị sở. Nếu muốn sau này Mộc Vũ được sống an ổn, tốt nhất là về Quận vương phủ với ta. Có Phạm Viêm Bá ta che chở cho hắn, cho dù sau này án cũ có bị lật lại, hắn cũng không hề bị tổn thương một chút. Chuyện này nặng nhẹ thế nào, hẳn là đại nương biết rõ?”

Liễu Tăng thị cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Phạm Viêm Bá, đáp lại: “Nếu Quận vương biết thân thế Liễu gia thì càng phải hiểu được, toàn bộ Liễu gia trung liệt cao thượng, cho dù có thay đổi triều đại cũng không thể bôi nhọ thanh danh trung ngĩa của liệt tổ liệt tông Liễu gia. Hiện giờ ngài muốn lấy tiểu nhi làm thiếp, đừng nói là Liễu gia, cho dù có là con trai một gia đình bình thường cũng là điều vũ nhục lớn nhất của gia môn. Lão thân sao có thể cho phép chuyện thẹn với tổ tông như thế xảy ra trên người tiểu nhi? Ta khuyên Quận vương nên đi hỏi cưới người khác, đừng nghĩ đến con cái Liễu gia!”

“Bà! Bà!” Từ trước đến nay Phạm Viêm Bá là bá vương của một vùng, đã coi trọng mỹ nhân nhà ai rồi, nếu không nghe theo liền đưa thẳng về vương phủ không kể nam nữ, chưa bao giờ biết lo lắng đến vấn đề danh tiết gia phong của con cái người ta. Vì lần này là Liễu Mộc Vũ cho nên mới ăn nói nhỏ nhẹ mà hỏi cưới với Liễu Tăng thị, không ngờ rằng lại mất hết mặt mũi, nhất thời nổi giận bừng bừng.

“Tăng Yến Vân! Ta yêu thích Mộc Vũ nên mới ăn nói khép nép mà hỏi cưới với bà, coi như đã cho bà chút mặt mũi, giờ bà coi ta là làm bộ làm tịch sao? Nếu ta điều tra được thân thế Mộc Vũ, chẳng lẽ lại không điều tra ra thân thế của bà?”

Khuê danh hơn ba mươi năm chưa từng được nghe lại, đột nhiên được nói ra từ miệng một người xa lạ, sắc mặt Liễu mẫu biến đổi, kinh ngạc nhìn Phạm Viêm Bá.

Phạm Viêm Bá khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Ba mươi năm trước, bà dùng thân phận dân lưu lạc để lẻn vào Thiều quan, âm thầm tiếp cận Tướng quân Liễu Chấn Đình, mê hoặc ông ta để cưới bà làm thiếp, kỳ thực bà chính là gián điệp mà đương triều phái đến. Binh pháp của quân Liễu gia vô cùng linh hoạt nhưng kỷ luật nghiêm minh, nếu không có nội ứng thì sao có thể phá thành được? Năm đó triều đình có huấn luyện khá nhiều thiếu nam thiếu nữ dung mạo xinh đẹp để phái đến bên cạnh những trọng thần, tướng quân của tiền triều, chính là muốn dùng mỹ nhân kế để lấy được tin tình báo, còn bà – Tăng Yến Vân, bà cung cấp tin tức về lực lượng phòng thủ của quân Liễu gia ở những nơi trọng yếu của Thiều quan cho cha ta là Phạm Sùng Ân, cuối cùng làm cho quân Liễu gia thảm bại. Sau khi bại trận, bà không đi cùng với tất cả người của Liễu gia vốn đã tuẫn táng cùng quốc gia, bởi vì người mà bà trung thành không phải tiền triều Đại Diệu, mà là triều đình hiện nay!”

Liễu Tăng thị run rẩy, mắt trừng lớn: “Ngươi… Ngươi…”

“Tăng Yến Vân, bà có tư cách gì để nói đến Liễu gia trung liệt? Bà có tư cách gì để tự cho mình là góa phụ của Liễu gia? Nếu Mộc Vũ biết… là mẫu thân của mình đưa phụ thân và trăm ngàn thân nhân khác vào quỷ môn quan, bà nói xem, hắn sẽ quan tâm đến danh tiết trung liệt, hay là thương tâm vì mẫu thân phản bội?” Phạm Viêm Bá cười tà, chỉ vào kim bài bên hông. “Toàn bộ Liễu gia trung liệt cao thượng, nhưng vì sao bốn trăm nhân khẩu của phủ Tướng quân đều tuẫn táng cùng quốc gia, lại để một tiểu thiếp mới vào cửa không lâu sống đơn độc một mình?… Liễu Mộc Vũ là con trai ruột của Liễu Chấn Đình, hận nước thù nhà ở ngay trước mắt, vậy mà chẳng những không phẫn hận với triều đình hiện tại, thậm chí còn không có ác cảm với “kẻ thù giết cha” Phạm Sùng Ân, chuyện kỳ quái như thế, chỉ có thể là do được dạy dỗ từ nhỏ mà thành… Cho nên, bổn vương rất tò mò với thân thế của Liễu Tăng thị bà… Một nữ nhân thế nào, mà có thể dạy cho hậu duệ Liễu gia quên đi quốc thù gia hận, tình nguyện sống một cuộc đời bình thản? Khi điều tra ra… kết quả đúng là thú vị, có phải không, Tăng đại nương?”

Liễu Tăng thị run rẩy nhắm hai mắt, thân mình hơi động. Năm đó bà được phái đến Thiều quan, vốn là để thu thập tin tức mà dân phòng thu hoạch được ở Thiều quan, không ngờ, trong một lần báo cáo tin tức, suýt nữa bị quan binh giữ thành bắt được. Trong lúc trọng thương, bất ngờ gặp được Tướng quân Liễu Chấn Đình. Tướng quân năm đó với tư thế oai hùng, nghĩa hiệp lẫm liệt, thấy một tiểu nữ tử bị thương, không màng nguy hiểm mà dốc lòng cứu giúp. Còn Tăng Yến Vân, bất tri bất giác tâm hồn thiếu nữ lay động, qua nhiều trắc trở cuối cùng cũng được như mong muốn, trở thành vợ lẽ của Tướng quân Liễu Chấn Đình.

Ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, không lâu sau, đại quân của Phạm gia đã đến Thiều quan, mật thám đến liên hệ với bà, Tăng Yến Vân rơi vào tình thế khó xử giữa một bên là tình yêu, một bên là đất nước, cuối cùng, tận mắt bà thấy tiền triều nhu nhược, cho nên vẫn chọn lựa trung thành với chủ nhân. Liễu Chấn Đình yêu thương Tăng Yến Vân, chưa bao giờ che giấu chuyện gì, cho nên bà có thể thoải mái đi vào thư phòng của Liễu Chấn Đình, lấy đi thông tin phòng thủ ở Thiều quan, khiến Liễu Chấn Đình thất bại, cuối cùng phải tự sát. Bốn trăm hai mươi bảy nhân khẩu của Liễu gia đều tuẫn táng cùng đất nước.

Sau khi Liễu Tướng quân mất, Tăng Yến Vân vốn cũng muốn tự sát đi theo phu quân, không ngờ lúc đó phát hiện ra mình có thai. Vì muốn giữ lại hậu duệ cho Liễu gia, Tăng Yến Vân nén đau mà sống, sau đó đưa Liễu Mộc Vũ đến ẩn cư ở Phan Dương. Liễu Mộc Vũ mang thân thể khác người, không thể lưu lại hương hỏa cho Liễu gia, cho nên luôn tự nhận mình là tội nhân Liễu gia, kỳ thực trong lòng Tăng Yến Vân biết, đây chính là tội của mình – là trừng phạt bà phản bội người yêu, hại chết Liễu gia!

Thấy Liễu mẫu không còn gì để nói, Phạm Viêm Bá rất đắc ý: “Lão nhân gia, không nói đến chuyện trước kia nữa, người không nhắc đến Liễu gia trung liệt, ta không nói lại chuyện mây khói đã qua… Hôm nay, bổn vương chỉ mong người thành toàn chuyện tốt của ta và Mộc Vũ, cũng coi như người suy nghĩ cho đường đi sau này của hậu duệ Liễu gia! Ta cho Mộc Vũ một cuộc sống cơm áo không lo, tận hưởng vinh hoa, còn không phải là nguyện vọng của người sao? Chẳng lẽ, người thật sự nhẫn tâm để Mộc Vũ ngày sau cơ khổ, một mình sống nốt quãng đời còn lại?”

“Ngươi… Hôn sự của con gái… là đại sự… Hôm nay mong Quận vương quay về… chuyện này… ta còn muốn suy nghĩ thêm…” Liễu mẫu run rẩy nói xong, dường như phải dùng hết tất cả sức lực.

Tâm tư Phạm Viêm Bá tốt lên, không bức bách thêm, cười với Liễu Tăng thị, gật đầu nói: “Vậy bổn vương sẽ chờ tin tốt của người.”

Hôn sự của con gái vốn là nghe theo cha mẹ, huống chi Liễu Mộc Vũ rất hiếu thuận với người mẫu thân này, chỉ cần thu phục được Liễu mẫu, vậy thì ngày cưới được Liễu Mộc Vũ vào phủ cũng sắp đến rồi! Phạm Viêm Bá thần thanh khí sảng đi ra khỏi sân nhà Liễu gia. Phạm Trạch đã sớm chờ bên ngoài, tâm tình Phạm Viêm Bá rất tốt, liền phân phó Phạm Trạch đang đi sau hắn: “Bao giờ Liễu phu tử dạy học xong, bảo hắn đến Túy Tiên lâu, bổn vương chờ hắn ở nhã gian lầu hai.”

Nhìn Phạm Viêm Bá vui sướng, nghênh ngang cưỡi ngựa đi mất, Phạm Trạch than thở, xem ra Liễu phu tử này không thể thoát khỏi tay hỗn thế ma vương nhà mình rồi.



Diêu Hiểu Nga đứng ngồi không yên trong Quận vương phủ, cái thai giả mà ả tự dựng nên tính đến giờ đã được hơn ba tháng, đến tháng thứ tư, theo lý mà nói thì bụng sẽ phải lộ rõ. Nhưng tiếc rằng gần đây ả ăn gì cũng không béo, bụng vẫn rất bình thường. Mẹ chồng Phạm thị lại coi trưởng tôn tương lai của Phạm gia như bảo vật, ngày nào cũng mang thuốc bổ dưỡng thai cho Diêu Hiểu Nga thì không nói làm gì, lại còn một ngày đến thăm những ba lần, sợ cháu trai bảo bối xảy ra chuyện gì.

Cứ để thế này sợ là sẽ bại lộ. Diêu Hiểu Nga đã thông đồng được với đại phu để giả vờ giả vịt, nói rằng nữ nhân có thai không thể hoảng sợ, làm cho thai nhi bất ổn, nói linh tinh gì mà tốt nhất phải an tâm tĩnh dưỡng, vốn chỉ là muốn Phạm mẫu ít tới thăm, ai dè lại không như mong muốn, Phạm mẫu nghe thấy thai nhi bất ổn, bị dọa sợ hãi, chỉ lo đứa cháu vàng cháu bạc trông mong nhiều năm mới có này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho người đi tìm danh y đến xem cho Diêu Hiểu Nga, nhất định phải đảm bảo cháu trai không có chuyện gì mới yên tâm.

Việc này khiến Diêu Hiểu Nga không ngừng kêu khổ, sợ đại phu nhận ra mình giả có thai, đến lúc đó sẽ phá hỏng bùa hộ mệnh duy nhất, chưa nói đến chuyện Phạm Viêm Bá khẳng định sẽ vui mừng mà đá mình ra khỏi vương phủ, mà Phạm mẫu và Phạm lão Tướng quân nhất định cũng không tha cho mình.

Diêu Hiểu Nga lại giả dối nói rằng đã xem một quẻ bói cho thai nhi trong bụng, trên quẻ có nói đứa trẻ này không phải tục thể phàm dị, mà là tinh tú trên trời hạ phàm, không thể gặp nhiều người lạ, càng không thể tiếp xúc với nam tử xa lạ, phải dùng hết các thế võ mồm mới ngăn cản được Phạm mẫu tiếp tục đưa danh y tới, miễn cưỡng mà tránh được một kiếp.

Lời nói dối càng ngày càng khó che giấu khiến Diêu Hiểu Nga đứng ngồi không yên, muốn về nhà mẹ đẻ để trốn vài ngày, chờ đến mười tháng sau thì mang hài tử về Phạm phủ luôn, đó chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng đường đường là Phan Dương Quận vương Phạm gia, sao có thể để cho trắc Vương phi về nhà mẹ đẻ sinh con? Lời nói dối này không hề hoàn hảo, Diêu Hiểu Nga chỉ còn cách gửi mật thư cho Diêu Thái thú, để Diêu Thái thú mau chóng nghĩ cách.

Mấy ngày sau, Diêu Thái thú gửi thư đến, nói rằng bệnh tình Diêu mẫu nguy kịch, chỉ mong được gặp con gái lần cuối. Bách thiện hiếu vi tiên, tuy rằng Phạm Sùng Ân và Phạm mẫu lo lắng cho thân mình Diêu Hiểu Nga, nhưng cũng không thể ngăn cản Diêu Hiểu Nga về nhà để làm tròn đạo hiếu, vội vàng sai người gọi Phạm Viêm Bá đang vui chơi thoải mái bên ngoài về phủ, muốn hắn đích thân đưa Diêu Hiểu Nga về nhà mẹ đẻ ở quận Hồ Tây, như vậy cũng coi như thể hiện Phạm gia rất coi trọng Diêu Hiểu Nga.

Vừa nghe tin Diêu Hiểu Nga về nhà mẹ đẻ, Phạm Viêm Bá vui như mở cờ trong bụng, nữ nhân vô mạo vô đức lại có tâm cơ nham hiểm này luôn phá hỏng chuyện tốt của hắn! Lần này Phạm Viêm Bá quyết tâm cưới Liễu Mộc Vũ vào phủ, hắn cũng không muốn Diêu Hiểu Nga lại đứng giữa đâm ngang. Có thể để nữ nhân này rời khỏi Quận vương phủ, đừng nói đến việc hắn phải đích thân đưa ả về quận Hồ Tây, cho dù có phải tự mình đưa ả đến kinh thành ngàn dặm xa xôi hắn cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, mỗi người một tâm tư, rồi quyết định trưa mai sẽ đưa người về quận Hồ Tây. Tuy nói quận Hồ Tây không ở xa như kinh thành, nhưng cả đi cả về cũng phải mất hơn mười ngày. Nghĩ đến hơn mười ngày này không được nếm hương vị của Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá cố nén khó chịu, lại càng thêm quyết tâm sau khi trở về sẽ mang sính lễ đến cưới Liễu Mộc Vũ.

Mà điều trước mắt mà Phạm Viêm Bá nghĩ đến, chính là ước hẹn chiều nay ở Túy Tiên lâu, phải đùa giỡn Liễu Mộc Vũ thế nào mới có thể lưu giữ hương vị trong mười ngày chia lìa.



Nhận được mẩu giấy nhắn tin của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ một chốc thì vui sướng, lát sau lại ảo não, rồi kế đó là tức giận. Vui sướng vì có thể được gặp tên oan gia kia, nhưng lại sợ Phạm Viêm Bá tinh lực hơn người, tuy hôm qua chỉ làm một lần nhưng huyệt nhi vốn sưng đau nay càng khó chịu, e là hôm nay cho một ngón tay vào còn khó khăn, nếu con sắc ma kia lại thừa dịp mình ý loạn tình mê mà gian dâm, lúc đó người khổ là chính mình.

Sau đó nhớ tới tên lưu manh nói mà không giữ lời, Liễu Mộc Vũ bắt đầu tức giận, ném lại tờ giấy cho Phạm Trạch, lạnh giọng nói: “Hôm nay nhiều chuyện phức tạp, ngài nói với Quận vương giúp ta, rằng hôm nay thảo dân không thể đến nơi hẹn.”

Vẻ mặt Phạm Trạch khó xử. Hai vị Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ mà thần tiên đánh nhau, chỉ có dân chúng gặp nạn… Phạm Trạch hắn mà thực sự quay về nói lại như vậy, chắc chắn không thể tránh khỏi chuyện bị Phạm Viêm Bá mắng một trận. Lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Liễu phu tử, ngài cũng biết tính tình Quận vương, nếu thực sự ta nói như vậy, ta bị mắng là chuyện nhỏ, nhưng Quận vương chắc chắn sẽ làm khó dễ cho ngài…”

Quay lại nhìn đám học trò nhỏ đang túm tụm nhau lại chơi đùa trong giờ nghỉ giải lao, Phạm Trạch khuyên nhủ: “Phu tử và Quận vương có tình cảm tốt, nếu có ân oán gì thì cứ đóng cửa lại nói với nhau là được, nếu làm ra chuyện gì xấu hổ trước mặt nhiều người, sau này phu tử ra ngoài cũng thấy khó chịu lắm.”

Liễu Mộc Vũ nhìn đám học trò nhỏ, trong lòng hiểu Phạm Trạch nói rất đúng. Có chuyện gì mà tên lưu manh kia không làm được? Nếu thật sự không nghe theo, chọc vào tính tình vô lại của hắn, cuối cùng người gặp tai họa vẫn là mình, lập tức gật đầu: “Phạm tiên sinh nói rất đúng, là ta thiếu suy nghĩ… Phiền tiên sinh nói lại với Quận vương, sau khi dạy học xong thảo dân sẽ đến tìm hắn…”

Phạm Trạch nhẹ nhàng thở một hơi, vô cùng cao hứng mà về bẩm báo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play