Đêm khuya, khu phố chìm trong bóng tốt rợn người. Ánh sáng của mấy bóng đèn đường cũng tắt ngúm từ bao giờ chỉ để lại không gian tối om như hũ nút. Cơn gió đêm hè thổi lướt qua khiến những chiếc lá trên cành va chạm vào nhau tạo ra từng đợt rì rào. Một không gian quen thuộc đến nỗi tôi có thể đếm được từng chiếc lá trên cây.

Tôi đứng trước cánh cổng sắt to lớn oai nghiêm bảo vệ căn nhà sơn trắng xinh đẹp. Nơi đây, tôi và Minh, đã trải qua bao cuộc đối đầu không lí do, những lần đánh nhau bất phân thắng bại. Nhưng trên hết, đó là sự vô tư, thanh thản mà bây giờ tôi có quay lại cũng không thể níu giữ được.

Nhưng mong sao, trong tâm trí của Minh, sẽ còn những kí ức tốt đẹp đó và cả tôi, Lâm Vũ Quỳnh này nữa.

Tôi đứng một mình, trơ trọi giữa không gian u tối, tĩnh mịch.

Tôi chờ Minh về, để gặp anh ấy lần cuối và nói lời từ biệt a? Không phải đâu, chỉ là tôi có một số chuyện cần giải quyết trước khi tôi đi xa thôi.

Và đính chính, tôi và Minh chắc chắn sẽ gặp lại, dù sớm hay muộn, chắc chắn phải gặp lại, cho dù có là tôi đi tìm cậu ta chăng nữa.

Nhưng đến lúc tôi sắp gục xuống vì đôi chân không còn khả năng đứng vững nổi thì Minh mới về. Đợi hắn hàng mấy tiếng trời, cảm nhận giống như một con ngốc vậy, một con ngốc tội nghiệp.

Ừ, ngốc thì sao chứ?

Từ chiếc xe Taxi, Minh bước xuống, cậu ta vẫn rất luôn phong cách, rất đẹp trai, rất thu hút nữa.

Nhìn thấy tôi, anh ta đứng khựng lại, đôi mắt màu nâu hút hồn nhìn tôi xoáy sâu. Không gian im lặng, hai chúng tôi cũng vậy, im lặng nhìn nhau, như có rất nhiều điều muốn nói với nhau nhưng không tài nào nói ra được.

- Cô đến đây làm gì.- Minh lên tiếng trước, phá tan bầu không khi nặng nề.

Tôi kéo chiếc vali nặng trịch kéo tới gần hắn. Dù thế nào thì thái độ của Minh liệu có thờ ơ quá không.

- Vài tiếng nữa tôi bay qua Mỹ rồi.- Tôi nở nụ cười rất tươi.

Nhưng anh ta đâu biết, đằng sau nụ cười rạng rỡ này của tôi, tôi đang nghĩ gì chứ? Anh ta có thể đoán được không? Không thể nào, đến tôi tôi còn không hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì nữa là...

- Cô đi Mỹ, liên quan gì đến tôi.

Giọng nói lạnh lùng vô cảm như xuyên thủng trái tim tôi.

May mà tôi vẫn giữ nguyên được nụ cười rạng rỡ.

- Không liên quan đến anh, nhưng tôi cần giải quyết một số vấn đề đấy.

- Haha, vấn đề...tôi nợ nần gì cô sao?- Tiếng anh cười lớn, đồng nghĩa với đó là môi anh ta nhếch lên thành đường cong mỉa mai.

- Anh còn nợ tôi rất nhiều đấy.- Tôi lập tức nói ngay, xen ngang nụ cười đầy mỉa mai kia của hắn.

- Anh...- Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đẹp đẽ kia, cương quyết.- Anh dám ăn cắp trái tim của tôi.

Ngay lập tức, nụ cười trên môi anh ta cứng đờ vì câu tuyên bố rất hùng hồn. Anhta chính là người ăn cắp trái tim tôi, thế nên anh ta phải trả giá cho chính hành động của mình.

- Thế nên tôi cần đòi nợ...

Ngay lập tức, không để hắn kịp phản ứng gì, tôi buông chiếc Vali ra, nhanh chóng túm chặt lấy cổ áo của hắn kéo cái đầu hắn cúi thấp xuống, cùng lúc đó đôi chân tôi kiễng cao lên.

Tôi áp mạnh môi mình lên đôi môi lạnh lùng đầy cao ngạo kia, tận hưởng sự mềm mại ở đó.

Tôi nhắm mắt, chủ động.

Môi anh, có mùi rượu chát, có mùi vị lạnh lùng vô cảm và có cả vị ngọt ngào thơm ngát.

Lần thứ bốn, đây là lần thứ bốn tôi và hắn hôn nhau, nhưng lần này là tôi chủ động. Chẳng ai có quyền cấm tôi hết.

Luật đời tàn nhẫn, vay một trả mười, nhưng đối với Lâm Vũ Quỳnh đại náo thiên hạ này thì còn hơn thế, vay một thì phải trả một trăm. Anh ta dám cướp đi trái tim của tôi, nhưng tôi chỉ bắt anh ta trả giá bằng một nụ hôn, thật quá lời lãi cho anh ta rồi.

May quá, cậu ta không đẩy tôi ra, chỉ đứng bất động để tôi hoành hành bá đạo đôi môi anh ấy. Anh ta có quyền gì mà đẩy tôi ra trong khi cậu ta là con nợ của tôi và tôi là chủ nợ.

Tôi tàn nhẫn vậy đấy, nhưng tôi biết làm gì hơn khi tôi rất yêu Minh chứ.

Món nợ này ngọt ngào đến mức làm tôi phát điên.

Xin lỗi nhé Vũ Nhật Minh, anh không dành đôi môi này cho tôi, nhưng xin anh, hãy để tôi tận hưởng nó một lần thôi, lần cuối cùng để tôi thoả mãn tính tham lam của mình.

- H..m...h...m...

Tôi buông Minh ra khi cảm thấy mình sắp bị ngạt thở mà chết. Buông lỏng cổ áo của Minh ra, tôi chậm rãi đưa tay lau miệng của mình, lấy lại hơi thở lặng nề.

Không gian lại trở nên im lặng giống với thời điểm của nó. Tôi im lặng và Minh cũng thế.

Tôi không nhìn Minh, hay đại loại là tôi rất sợ ánh mắt sâu hút ma mị kia, tôi sợ phải đối mặt với nó.

Bây giờ Minh đang nghĩ gì...?

- Chúng ta còn gặp lại.

Tôi quay lưng, không nhìn Minh, xách chiếc vali, chậm rãi bước đi. Tâm trạng nghẹn lại, đắng ngắt. Bởi vì nếu nhìn Minh, tôi sẽ...khóc mất.

...tách...

Và tôi...khóc thật rồi.

Hai dòng nước mắt cứ thế lăn trên má, ấm nóng, rơi xuống vạt áo tạo thành những tiếng va chạm nghe thật tội nghiệp.

Tôi khóc rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy mình yếu đuối tới mức phát khóc thế này. Ba mẹ đánh, tôi không khóc. Thầy cô mắng, tôi cũng không khóc. Nhưng tôi lại khóc vì một chuyện cỏn con như thế này.

Nước mắt, có vị mặn chát, hoà vào dư vị ngọt ngào của đôi môi Minh để lại, tại sao chưa bao giờ tôi cảm thấy đau khổ như lúc này?

Cũng may, Minh không nhìn thấy tôi khóc, vì tôi không cần cậu ta phải thương haị tôi đâu.

Và cũng may, trời không mưa, vì tôi cũng chẳng cần ai đó đồng cảm với mình.

Mạnh mẽ lên, tôi ơi.

Đó là buổi chào cờ đầu tiên của năm học mới.

-Lâm Vũ Quỳnh, lớp 10a7, đi muộn năm buổi, thường xuyên trốn học không lí do, trêu trọc cô A, hỗn láo với thầy B,...Đó mà tiếng thầy giám thị iang oang trên loa nêu tên những học sinh vi phạm trong tuần.

Đang nở nụ cười mê hồn và cố tỏ ra phong độ với mấy em xinh xinh đang nhìn mình chằm chằm. Tôi suýt sặc vì nghe thấy cái tên Lâm Vũ Quỳnh.

Cái gì mà kinh khủng vậy chứ? Cái con nhỏ tên Lâm Vũ Quỳnh đấy thật đang để xem tướng mạo ra làm sao mà quậy kinh khủng như thế.

Tôi liên tưởng ngay đến một con nhỏ tóc tai chôm chỉa đủ loại màu sắc, quần áo rácc tả tơi, khuôn mặt chi chít sẹo lồi lõm và dữ tợn, đi tới đâu là mấy đứa côn đồ vác dao đi tới đó.

Thứ con gái như thế đến cả tưởnc tượng thôi cũng thấy khinh thường rồi.

Trường tôi mà cũng chấp nhận những học sinh như thế vào học hay sao? Thật là phí phạm cho một cái tên đẹp...Lâm Vũ Quỳnh.

Tôi nghĩ liên miên, chợt nhận ra mình đã thái quá rồi. Có bao giờ tôi để tâm đến mấy chuyện này cơ chứ. Lo mà tỏ ra phong độ thu hút sự chú ý của mấy đứa con gái này đi. Lũ con gái này thật tầm thường, chỉ cần liếc một cái đã nhìn tôi say đắm rồi. Cũng phải, tôi đẹp trai quá mà. Chưa bao giờ tôi thất bại khi cua gái.( Au: ta muốn đá đít ngươi).

Xong tiết chào cờ dài lê thê như muốn ru ngủ của giáo viên, chúng tôi về lớp. Ngồi yên vị để bắt đầu học tiết thứ hai. Lơ đãng hướng mắt nhìn ra phía sân trường đầy nắng.Tính ngó nghiêng tìm mấy địa điểm tỏ tình dành cho mấy con cá hót gơn ngon này thì tôi chợt giật mình vì tiếng quát rất to của ông thầy giám thị mắt như cú vọ của trường:

- Lâm Vũ Quỳnh, vừa rồi em bị nêu tên trên trước cả trường không thấy xấu hổ hay sao còn dám vi phạm nữa.

Cái tên Lâm Vũ Quỳnh đập thẳng vào tai tôi khiến tính tò mò của tôi nổi dậy. Tôi phải xem cho bằng được con nhỏ gây choáng váng này mới được mới được.

Tôi ngó nghiêng ra hành lang, cùng lúc đó ông thầy giám thị mặt hằm hằm đi qua và phiá sau là con nhỏ có cái tên Lâm Vũ Quỳnh, mặt mày tưng tửng không có vẻ gì là buồn bã hay hối lỗi những gì mình làm ra, đôi mắt đen láy tinh tường sáng long lanh nhưng chứa đầy mưu mẹo, nụ cười rạng rỡ cùng chiếc răng khểnh trông rất thu hút nhưng đểu cáng vô cùng.

Phải nói thế nào nhỉ? Mấy cái thứ tưởng tượng hồi sáng của tôi dành cho con nhỏ thì có hơi tàn nhẫn với nhỏ quá. Đúng là cô nhóc sở hữu mái tóc ngắn thật, nhưng là một mái tóc Vic ấn tượng và rất hợp với khuôn mặt thông minh sáng sủa của cô nhóc. Một ngoại hình cao ráo và cân đối đấy chứ? Rất cá tính và năng động khiến tôi cảm thấy như mình bị chính nhỏ đó thu hút vậy.

Một cô nhóc như vậy mà dám gây ra những chuyện tày trời.

Thật là thú vị.

Tôi cười thầm một cái. Sau đó giật mình vì suy nghĩ vừa rồi. Tôi, vừa bị nhỏ cuốn hút sao? Sao lại có thể chứ, tôi là một anh chàng đẹp trai chưa bao giờ thất bại trong những chiến thuật cưa gái này lại bị rung rinh bởi một con nhóc ngổ ngáo, quậy phá như vậy sao.

Thật xấu hổ, tôi là người phải làm cho con nhỏ đó chú ý mới đúng. Chắc tại con gái tôi quen, chẳng có người nào như cô ta nên tôi mới thấy lạ thôi mà.

Đó là lần đầu tiên, tôi gặp và biết đến cái tên Lâm Vũ Quỳnh.

Liên tiếp những ngày sau đó, tôi đều gặp mặt được con nhỏ quậy Lâm Vũ Quỳnh vì ngày nào con nhỏ cũng đi cùng thầy giám thị mặt hằm hằm qua lớp tôi.

Được vinh dự ngày nào cũng đi cùng thầy giám thị, khỏi nói cũng biết, con nhỏ này ngày nào cũng gây chuyện. Trời đất, nhỏ này...tôi hết nói nổi rồi.

Nhưng có một điều kì lạ chưa bao giờ tôi trải qua, là khi nhìn vào con nhóc Lâm Vũ Quỳnh, nhìn vào nụ cười tinh nghịch và đôi mắt đầy mưu mẹo kia, tôi cảm thấy thời gian như chậm lại vậy. Một cảm giác khó hiểu.
Hôm nay là Valentine, cái ngày được gọi là lễ tình yêu của các cặp đôi. Đối với tôi thì tôi lại thấy đây là một cái ngày phiền phức của mình bởi vì tôi có quá nhiều cô em hâm một vẻ đẹp trai tài năng của mình, mới sáng bảnh mắt chưa kịp đánh răng thì cô giúp việc đã bê một đống quà cáp đủ loại nhồi nhét vào phòng tôi, thở hổn hển nói:

- Ngày này năm sau chắc tôi xin nghỉ phép vì cậu quá.

May là tôi đã lường trước được tình hình khi khôn khéo tắt nguồn chiếc điện thoại từ tối hôm qua kẻo bị lũ con gái quấy rầy phiền phức.

Ai nói đẹp trai sướng, hào hoa phong nhã là sướng. Tôi mệt sắp chết đây này. Thế là tôi, quần áo chỉnh tề, bảnh baa, nước hoa thơm phức đi...đến máy game...ngồi chơi một cách ngon lành.

Mấy ngay tình nhân này, không liên quan đến tôi, tôi là kẻ bắt cá nhiều tay mà, hơn nữa mấy cô nhóc em này tôi chỉ cần nhìn phát là đổ. Valentine thật nhảm nhí với tôi. Tôi nghĩ vậy.

Tôi còn trẻ, việc gì mà phải tán tỉnh một em trong khi mình có khả năng cưa cẩm hàng ngàn em khác. Vội vã chôn vùi mình trong một cuộc tình, thật sự rất phí phạm cho vẻ điển trai này. Đó là triết lí nhảm của mấy thằng lăng nhăng, nhưng tôi không lăng nhăng, tôi chỉ một tay bắt mấy con cá thôi.

...reng...

Chiếc điện thoại của tôi vang lên. Tôi nhấc máy,là thằng Nam, bạn tôi.

- Cái gì mày gọi sớm thế. Tưởng dẫn em người yêu đi phởn chứ.

- Phởn cái đầu mày, tao có đứa nào yêu đâu. Ra công viên tình nhân gần nhà đi, tao có việc.

- Để phá mấy cặp đôi hẹ hò ở đó rồi cướp các em ha?- Tôi chép miệng, nói đuà.

Ai mà chả biết năm nào cái công viên đó đông như tổ kiến. Ra đấy thì làm được cái tích sự gì.

- Ừ, phá. Mày ra nhanh đấy.

Tút...tút...tút...

Tôi và Nam, hai anh chàng đẹp trai xuất hiện trong công viên tình nhân đi tới đâu là ánh mắt hám trai xuất hiện tới đó của mấy cô nàng. Tôi đang tự hỏi không biết mình thừ thời gian tới đây làm cái quái gì để rồi rong bộ hết từ cái này sang cái nọ. Đang tính nhảy dựng đả thương thằng Nam vì tội vớ vẩn thì mắt tôi chợt loé sáng khi nhìn thấy từ xa xa, Lâm Vũ Quỳnh đang đi một mình ở đó, khuôn mặt nhơn nhởn ai nhìn cũng muốn đấm gắn liền với cô ta giống như thương hiệu rồi, trên tay Quỳnh là hai cây kem, cô ta vừa đi vừa gặm một lúc hai cây rất tự nhiên không có vẻ gì là xấu hổ giữa chống đông người. Sao tôi cảm giác con nhóc đó như người ngoài hành tinh ấy.

Con gái con đứa, phong thái vô duyên, nghịch phá như giặc trời, thật là xấu hổ cho bọn con gái, tôi phải trừng trị mới được. Để xem con nhỏ phản ứng thế nào khi bổn thiếu gia ta ra tay.

Nghĩ thế, tôi liền híc sang Nam đang đứng bên cạnh:

- Ê, cầm lấy điện thoại này, lát tao cố ý đụng phải con nhỏ kia, mày quay lại cảnh đó cho tao.

Nam nhìn theo hướng chỉ tay của tôi, ngơ ngác:

- Nhỏ Quỳnh đại ca quậy của trường mình á hả? Tao khuyên mày đừng có vớ vẩn, đụng phải nhỏ ghê gớm đấy là toi đời đấy, nhỏ không vừa đâu.

- Ơ, thằng này, tao đụng chứ mày đụng à? Cứ đứng chỗ khuất quay cho tao.

Tôi dúi chiếc điện thoại vào Nam, nở nụ cười đầy bí hiểm tiến lại gần, hình như con nhóc đang chú ý ăn kem nên không biết tôi đang đi tới.

Một...hai...ba...

Đúng như dự đoán của tôi, con nhỏ và tôi đâm sầm vào nhau, hai cái kem dính bê bết lên áo của tôi. Tôi suýt ngoắc mồm ra cười điên đảo vì nhìn cái bản mặt ngốc nghếch vì tiếc hai cái kem của nhỏ, nhưng mà vẫn giữ bình tĩnh như tôi là kẻ phạm nhân.

Nhỏ ngước mặt lên, nhìn tôi chằm chằm, khỏi nói cũng biết, mê tôi rồi.

- Ê, đi đứng không có mắt hả? Cậu làm kem dây lên áo tôi rồi.- Tôi cố gắng làm mặt giận giữ, nói to.

Chết đi, xem ai hơn ai. Rồi con nhỏ này sẽ phải rụp đầu xin lỗi tôi đây. Vậy là tôi trừng trị thay cho ông thầy giám thị rồi.

- Áo áo cái con khỉ. Cái áo rẻ tiền của cậu sao dám so sánh với hai chiếc kem ngon lành của tôi.- Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Quỳnh không những không xin lỗi mà còn đanh đá hét lớn.

Tôi sốc, cái áo hàng hiệu được thiết kế riêng cho tôi mà cô ta dám bảo nó rẻ tiền, cô ta chán sống rồi đây.

-Ê, đừng ngang ngược. Tóm lại cậu muốn gì đây- Tôi tức. Chưa bao giờ thấy một đứa con gái ngang ngạnh như thế này.

Mặc dù trong trường hợp này là tôi cố ý đi chăng nữa.

- tôi muốn cậu đền tiền cho hai chiếc kem của tôi.- Cô ta giơ hai chiếc kem không còn hình dạng trước mặt tôi.- Và cả cục u trên đầu tôi nữa.

Con nhỏ điên này, dám hiên ngang ăn vạ kiểu cố chấp như thế. Thật không chiụ nổi mà, được, để rồi xem.

- Đền là xong đúng không?- Tôi vênh mặt, rút từ trong ví dày cộp ra vài trăm ngàn.

Riêng tiền thì bổn thiếu gia đây không thiếu. Nhưng, quan trọng là cô em này phải ngoan.

- Từng này được chưa.

Vừa nói xong tôi lập tức cười khinh bỉ, vung tay lên trời khiến mấy tờ tiền rơi vãi xuống đất, trước con mắt kinh hoàng của Lâm Vũ Quỳnh.

Được vinh hạnh nhìn thấy đại ca nức tiếng trong cái bộ dạng hoá đá này, thật là hiếm có.

Hừ, thấy chưa, quá đơn giản để chơi cô ta. Thế nào mà đại ca siêu quậy, thế nào là Lâm Vũ Quỳnh nức danh phá phách, bày đẳ hết.

Vẫn chẳng thể nào so sánh được với hoàng tử như tôi.

Tôi quay đi, cười miả mai vì trò vui vừa rồi. Yên tâm là mình đã có trong tay đoạn vi deo chơi xấu Lâm Vũ Quỳnh mai post lên diễn đàn của trường để bêu rêú.

Đắc thắng. Dễ như trở bàn tay.

Nhưng, tôi đã lầm, lầm tai haị khi nghĩ cô ta chỉ đơn giản có thế.

Nhưng cô nhóc, không hề hổ danh với cái tên Đại ca tí nào.

- Đừng...

Tôi giật mình quay lại thì thấy con nhỏ đang nằm vật vã ở dưới đất. Nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt. Trước con mắt khó hiểu của mọi người xung quanh, tôi ngớ ngác không biết chuyện gì.

- Đừng...em xin anh đừng bỏ đi. Anh có thể bỏ em, nhưng xin anh hãy thương lấy đứa con trong bụng chưa thành hình này. Nó là con anh mà, có mang giọt máu của anh mà...

Tôi sốc nặng với những lời nói cầu xin và điệu bộ thảm của Lâm Vũ Quỳnh, cô ta...cô ta...

- Cậu...cậu...- Bây giờ thì cho dù có là thiên tài thì cũng không giải quyết được tình trạng eó le này.

Đặc biệt là còn cả những lời nói mỉa mai của mọi người xung quanh. Tôi đứng như trời trồng nhìn đôi mắt long lanh nước mắt đầy xảo trá của con nhỏ đáng ghét kia. Nghiến răng trèo trẹo.

Thật không thể tin nổi cô ta có thể dám diễn trò đến mức không tin không được này.

- Cậu...hừ...

Tôi bỏ đi một mạch, nuốt cục tức vào trong bụng. Cô ta dám làm hot boy Vũ Nhật Minh phải xấu hổ trước bàn dân thiên hạ, cô ta sẽ chết với tôi.

- Ha ha ha...- Đó là tràng cười sặc sụa như điên dại của Nam.

Tôi muốn đấm nó ộc máu chết luôn đi. Đồ phản bạn.

- Tao bị chơi cho te tua vầy mà mày còn cười được hả?- Tôi ôm đầu chán nản.

- Ha ha, tao thề, tao bái nhỏ Quỳnh là sư phụ luôn. Con nhỏ đấy thật sự là quá chất, có một không hai.- Nam mãi mới ngừng cười.

- Mày là bạn tao hay bạn nó.

- Bạn mày, nhưng...haha...phải nói là nhỏ chơi mày vố đau thật. Là tao chắc tao độn thổ luôn rồi.

- Chưa xong đâu, con nhỏ đó sẽ chết với tao.

Tôi nghiến răng trèo trẹo. Đại thiếu gia hào hoa phong nhã đi tới đâu có người hâm một tới đó mà để con nhỏ điên kia dìm hàng. Nhóc con, cô ta sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.

Để xem, ai hơn ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play