Hải Anh thở dài, cả người mệt mỏi ngả xuống sofa , đôi mắt khép hờ tay phải vắt lên trán mặt đăm đăm chiêu chiêu…
-Nguyệt, ai đây?
Bảo hỏi
-Đây á? Anh ta là Lâm thiếu, người mà ba mẹ kính yêu chọn cho em
Nguyệt nói, đôi môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ
Hoàng Thiên Bảo cau mày nhìn người con trai từ đầu tới chân rồi tự đánh giá
Tên này ngũ quan tinh tường, khí chất ngạo mạn, phi phàm đôi mắt sáng ánh lên sự kiêu ngạo
-Cậu là Lâm thiếu?
-Có thể gọi tôi là Vũ. Vũ nói, đôi mắt màu hổ phách ngang ngạnh như nuốt trọn hình ảnh của hai người con trai trước mặt
-Hân hạnh được biết, tôi là Thiên Bảo anh họ của Nguyệt còn nó ( chỉ Hải Anh ) là Hải Anh. Anh trai của Nguyệt. Bảo giới thiệu
-Nguyệt… mày có thích tên này không? Nói anh hai nghe nào!
Hải Anh từ từ ngồi dậy đưa đôi mắt màu lục bảo ánh tím nhìn xoáy sâu
vào thân thể Vũ, khiến anh như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt ,toàn
thân cảm thấy vô cùng nóng
Trần Anh Nguyệt nhấp một ngụm trà, đôi mắt tím biếc trầm ổn lạnh như băng vĩnh cửu, khiến Lâm Thiên Vũ lạnh cả người.
Hai anh em nhà này muốn bức người bằng hỏa khí và hàn khí sao?
Em gái anh cũng biết hứng thú với đàn ông sao????? Đáng ngạc nhiên đây
-Ba mẹ thích là được rồi. Cũng không quá nhàm chán….
-Ắt hẳn vậy. Cậu Vũ. Chú ý tiểu quỷ này nhé, tôi rất mong được làm anh rể cậu…
Hải Anh nói, trong câu có bảy phần cảnh báo nguy hiểm+ hai phần thích thú+một phần lo lắng
Chân mày Thiên Vũ nhíu chặt lại….
Cái quái gì đang diễn ra vậy????
-Haha… Nguyệt, mày làm anh ngạc nhiên đấy. Anh đây muốn xem chuyện
này sẽ đi về đâu. Bảo thích thú nói, đôi mắt tím than sáng lên trông
thấy
-Chuyện gì mà sôi nổi thế cả nhà?
Hai cô gái bước vào…
Vũ hướng mắt về phía cửa . Một cô gái có mái tóc đen dài ngang lưng
khuôn mặt nhu tình hiền dịu, có nét truyền thống khoảng trên 20t, cô gái còn lại có mái tóc màu vàng kim từ cách ăn mặc đến dáng điệu đã biết là một dân chơi có hạng
-Về rồi à? Lại đây ngồi…
Hải Anh cười ôn nhu vỗ vỗ xuống ghế ám chỉ cho người kia ngồi xuống cạnh mình