Một người con trai lặng lẽ bên bàn đèn với đống giấy tờ…
Anh vò đầu, bứt tóc… có lẽ như vậy tốt hơn cho tất cả
Đôi môi mỏng khẽ cười. Một nụ cười chua xót
Màn đêm che phủ toàn bộ ngôi biệt thự…
Ghé qua căn phòng của hai đứa nhỏ Hải Anh bật cười
-My… mày cũng biết nhắn tin cơ á? Nhắn tin với người yêu à?
-Lão đại đừng có khinh thường em. Tại tên không có não này cứ thách thức em… chứ em còn bé mà yêu đương gì
My nói
Đúng là con bố Hiếu… mồm mép không ai xánh bằng
-Nguyệt đâu?
-Nó còn tâm sự với Lâm thiếu… xem ra tiến triển cũng nhanh phết
-Ừ… chúng mày lớn cả rồi. Không cần anh lo nữa. Sau này mày phải bớt bộp chộp đi học theo con Nguyệt ấy.
-Anh nói như trăn chối ý
-Con khùng! Thôi nghỉ sớm đi
Hải Anh nói rồi khép cửa lại
Đôi chân bước thật chậm. Anh mở cửa phòng thật khẽ bước rón rén đến bên người yêu
Cô có vẻ rất mệt.
Người anh không yên tâm nhất là cô…cứ tưởng mạnh mẽ lắm cơ nhưng thực ra người này yêu đuối lắm.
Hôn lên trán cô anh thì thầm
-Nha đầu, anh xin lỗi.
“Anh sẽ nhớ em… nhớ cả khi đã chết
Anh muốn nói rằng
Điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là được gặp em. Yêu em…và bên em đến tận bây giờ
Nha đầu anh yêu em.”
Trên khuôn mặt ngang ngạnh có chút bất trị hai hàng nước mắt năn dài trên gò má
******
Sáng hôm sau
-Anh hai em chưa dậy ạ? Nguyệt dụi mắt hỏi Tuyết
-Gớm lão đại hôm nay lại dạy sớm thế
Diễm My mắt nhắm mắt mở lờ đờ như kẻ thiếu ngủ nói vọng tới đây đích thị là hậu quả của việc chiến tranh bàn phim của con bé với Dương thiếu
-Không biết nữa… hôn qua anh ấy không về phòng ngủ.
-Cái ông hâm này chắc lại làm việc thâu đêm rồi. Mấy tuần nay ông ấy làm việc như cả năm rỗi ý…
-Chắc anh hai lại ngủ gật ở phòng sách rồi
-Có chuyện gì vậy ? Sáng sớm đã om xòm
Thiên Bảo ló đầu ra hỏi… ( nhân vật đã bị lãng quên )
-Sáng bảnh mắt rồi còn sớm gì nữa… xuống bếp phụ em nấu cơm. Nguyệt ra lệnh
-Mày cứ như mẹ anh ý
-Hai bác giao anh cho em rồi. Bác Thiên bảo nếu anh không nghe lời thì cứ tống cổ ra khỏi nhà
-Ba mẹ anh mà biết mày đày đọa anh thế này thì còn dám nhờ mày chăm anh?
-Thế bây giờ anh thích ý kiến phải không? Số bác Thiên là số bao nhiêu nhỉ?
Nguyệt lôi cái điện thoại ra bấm bấm gạt gạt
-Dạ… không ạ… em gái yêu dấu… anh xuống anh xuống …
-Tuyết, qua bển gọi thằng giời đánh xuống đi, con My… dọn bàn
Tuyết cười. Cả nhà cứ thế đùn đẩy nhau… vui ơi là vui
Cô ghé vào phòng… lạ là không thấy ai…hay anh đi làm????
Không! Đấy không phải phong cách của anh….
Trong lòng Tuyết dấy lên cảm giác lo sợ.
Trên bàn làm việc một bức thư tay rất dài nằm ngay ngắn bên đèn bàn…
Đôi tay Tuyết run rẩy
” Gửi những người thân yêu.
Xin lỗi mọi người vì sự ra đi đường đột này…
Thời gian không còn nhiều cho một kẻ sắp chết.
Nguyệt, My… anh xin lỗi. Anh đã từng hứa sẽ cùng các bố đưa hai đứa
vào lễ đường nhưng xem ra anh không đủ thời gian để thực hiện điều này…
Anh biết không cần anh chúng mày cũng đủ bản lĩnh để bước tiếp.
Thay thế anh đưa công ty và Tam Thiên hội phát triển.
My phải bỏ cái thói quen ăn uống tạp nham đi. Dạ dày của mày không
tốt không nên ăn nhiều đồ cay, uống ít chất có cồn thôi. Anh không muốn
mày vào viện vì đau dạ dày đâu. Mày cũng bớt lông bông đi anh thấy bố mẹ mày cũng lo nhiều đấy
Còn con Nguyệt. Anh đã đặt sữa tươi cả năm rồi. Anh biết mày không
thích uống sữa nhưng mà nó rất tốt cho sức khỏe mày thì kén ăn bỏ xừ…
lúc nào ăn cũng như con mèo ấy. Còn nữa, cấm không được uống cafe xong
thức đêm nhiều . Làm việc gì cũng phải nghĩ đừng làm theo cảm tính khiến mọi người lo lắng biết chưa.
Hai đứa chúng mày hãy hỗ trợ lẫn nhai. Nếu có cãi vã hay tranh chấp
thì cả hai hãy cũng lùi lại một bước nghĩ về kỉ niệm cũ… không có anh
bên cạnh vẫn phải mạnh mẽ nhé
Yêu hai đứa rất nhiều!
Ba mẹ!
Con là một thằng bất hiếu phải không?
Con chưa làm gì lên hồn để báo đáp công ơn của ba mẹ cả…mà đã đi thế này.
Mẹ xinh đẹp của con ơi! Con biết mẹ sẽ buồn lắm nhưng đừng khóc nhiều quá… sức khỏe là quan trọng nhất.
Nếu được chọn lại….
Con vẫn quyết định trở thành con của ba mẹ.
Ba giúp con lo cho các em… an ủi mẹ và Tuyết nhé…!
Con đã nói điều này chưa?
…. Ba là thần tượng của con đấy… con tự hào vì con là con trai của bố…
Anh Bảo
Nguyệt và My…em giao lại cho anh.
Thay em làm tròn trách nhiệm của một người anh trai… nhờ cả anh đấy… anh trai!
Cuối cùng. Nha đầu yêu dấu của anh !
Anh biết em đang khóc.
Khóc một chút thôi em nhé… vì anh không thích em khóc khi không có anh bên cạnh…
Có nhiều điều anh muốn nói với em lắm vợ ạ…
Cho anh gọi em như thế một lần nhé… nhưng thôi… dài dòng văn tự nói thế thôi chứ anh chẳng biết diễn đạt như thế nào
Anh đã định thật lạnh nhạt với em không quan tâm em nữa… để em thật hận anh…lúc đó anh sẽ ra đi…
Cứ tưởng mình đủ nhẫn tâm để có thể vô tình.
…Nhưng mà…
Anh không làm được. Nhìn thấy em ngày ngày vui vẻ anh không lỡ….
Nhưng….
Em đừng buồn. Cứ xem anh như một mảng kí ức đẹp. Kí ức thôi em nhé…
Em là một cô gái tốt. Đáng để yêu. Anh tin… sẽ có người thay anh yêu thương bảo vệ em… tin anh đi…
Dù anh chẳng muốn như vậy … nhưng anh vẫn chúc em hạnh phúc. Nhớ rằng anh luôn ở bên em rõi theo em từng giây phút
Đừng tìm anh
Cho anh ích kỷ một lần em nhé…. anh muốn những ngày còn lại của cuộc đời thật yên tĩnh….
Dù có tìm anh cũng không cho em tìm thấy đâu…
Anh sợ mình sẽ không đủ dũng cảm đối mặt với thần chết. Vì anh… thực sự chưa muốn rời xa cõi đời này…
Nhưng mà….
Đành vậy thôi…
Anh yêu em…mãi mãi yêu em…
Tạm biệt em người anh yêu!
Kí tên
Trần Hải Anh …”
Tuyết ngã gục xuống nước mắt của thế giàn giụa trên khuôn mặt thanh tú
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT