Trên bờ biển Nha Trang xinh đẹp có một đôi trai tài gái sắc cùng nhau nắm tay nhau đi trên nền cát mịn . Họ cứ im lặng mà đi như thế

Chỉ đơn giản là nắm tay nhau cùng bước

Một lúc thả gió, họ lại ngồi bên nhau dựa vào nhau, cùng nhau ngắm hoàng hôn đỏ rực. Vẫn không ai nói với nhau câu nào nhưng cả hai không ngừng nghĩ về đối phương

Cuộc đời này dài lắm hay ngắn không hề quan trọng. Quan trọng là ta sống như thế nào…

Yêu thương nhưng người xung quanh ra sao…

Đối với anh. Em là máu… là nhựa sống trong con người anh… là người khiến anh có thể vì em mà sống hoặc vì em mà chết

Có lẽ anh bị ảnh hưởng từ người cha coi vợ như mạng em nhỉ? Nhưng mà… anh thấy như vậy là đúng. Yêu em, anh mãi yêu em… yêu đến chút hơi thở cuối cùng

******

Anh… người con trai chiếm trọn trái tim em từ thời tấm bé.

Cho em biết thế nào là nhớ, thế nào là mong… yêu anh yêu không hối tiếc … yêu anh yêu trọn kiếp con người. Chỉ cần trái tim em còn đập…em sẽ không bao giờ thôi yêu anh.

Vương Tuyết dựa đầu vào vai Hải Anh. Với cô như vậy là quá đủ.

Cô có một gia đình ấm áp, cha mẹ yêu thương

Có một người con trai yêu thương cô hết lòng

Còn hạnh phúc nào bằng mỗi phút giây đều được ở bên người ấy

-Lão đại… nếu em chết anh hứa phải sống… tìm một cô gái tốt kết hôn rồi sinh con… quên em đi

Hải Anh nhìn cô âu yếm. Trong cái đầu bác học của cô người yêu mình không biết chứa cái gì nữa. Đôi lúc thật thông minh… nhưng mà đôi lúc lại quá ưa ngốc nghếch

-Nha đầu. Nếu một mai anh chết em cũng tìm một người đàn ông tốt, cùng người ta sống thật hạnh phúc….

-Anh điên à… toàn nói gở

Tuyết vội đưa tay bịt miệng anh lại không cho anh nói tiếp

Sống mũi cô cay xè nước mắt đã trực trào ra nơi khóe mắt

-Nha đầu… em đã hiểu cảm giác khi em nói như thế với anh chưa? Ngốc ạ… cả cuộc đời này của em không thể thoát khỏi tay anh đâu… nếu có chết Vương Tuyết em cũng phải chết trong tay Trần Hải Anh này.

Hải Anh ôm lấy cô người yêu ngốc đang thút thít trong lòng mình.

-Anh…em xin lỗi . Em sai rồi

-Hâm ạ lỗi liếc gì , ai cho nhà cô xin. Cô nợ tôi cả đời. Tôi nói cho cô biết cô cứ về nhà mà liệu liệu ăn nói với thầy u đi cuối năm tôi sang bắt về gán nợ

Hải Anh trêu đùa. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ ngắn nồng chiếc nhẫn bạc trên gắn một viên rubi đỏ khắc tên hai người

-Hàng mĩ kí đấy 30 nghìn một đôi. Cô có lấy tôi không? Hải Anh nghiêm giọng hỏi

-Lấy thì lấy. Cấm đòi lại… Vương Tuyết hất tóc kiêu ngạo.

-Anh này đại gia tiền tiêu thả ga nhá… anh không đòi quà.

Họ nhìn nhau rồi cười vang

Hạnh phúc là thế… và.. nó được xây dựng bằng những điều bé thôi

*********

Trung tâm thương mại…

-Nguyệt, mày ngon lắm trốn nhà đi chơi để chị đây ngập ngụa trong công việc à… được lắm mày cứ về đây xem tao không cho mày một trận tao không mang họ Phạm

My vừa đi vừa rủa xả… hậu quả của việc không chuyên tâm vào việc đi lại nên hậu quả là…

RẦMMMMM…..

Có một vụ tai nạn thảm khốc diện ra… nạn nhân là một nam nhân khoảng 19 ,20 tuổi … khuôn mặt đẹp trai ngơ ngáo…



…..

( Ai vậy nhỉ???? •_• )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play