bưng cơm trưa chở về, Tuyên Thiếu Minh thò đầu vào phòng dò xét, phát hiện trong ngoài đều không thấy thân ảnh của Bùi Triển Vân đâu.
“quái, người chạy đi đâu rồi?” y nhỏ giọng than thở.
đứng ở cửa một lát, Tuyên Thiếu Minh quyết định vẫn là đi vào phòng ăn cơm trước, Bùi Triển Vân không trở lại càng tốt, y có thể ăn cả hai phần.
y vừa mới hạ quyết tâm như vậy, phía sau liền truyền đến thanh âm tươi cười của Bùi Triển Vân.
“tiểu sư đệ, trở về rồi sao không gọi ta một tiếng?”
Tuyên Thiếu Minh lắp bắp kinh hãi, quay đầulại căm tức nói: “ngươi trốn đi làm cái gì dọa ta sợ muốn chết?”
Bùi Triển Vân vô tội nói: “ta nào có trốn? ta là thấy ngươi lâu như vậy vẫn chưa có trở về, cho nên mới đi ra ngoài một chút.” nói xong, tay hắn lấy ra một cái bình nhỏ quơ quơ.
cái bình kia chẳng lớn hơn cái bình dược là bao, Tuyên Thiếu Minh bỏ cơm xuống trên bàn, cầm cái bình nhỏ lên nghiên cứu, hiếu kỳ hỏi: “này là cái gì vậy?”
“mở ra thì tự biết?” Bùi Triển Vân tâm tình rất tốt ngồi xuống.
Tuyên Thiếu Minh liền mở nắp bình ra, nhất thời một cỗ mùi rượu liền chui vào trong mũi.
“rượu? ở đâu vậy?”
“đương nhiên là của riêng ta tự cất giấu rồi.” Bùi Triển Vân tay dài quá thân đem cái bình cầm về, bàn tay vuốt ve nó trân trọng giống như bảo bối.
Tuyên Thiếu Minh nói lầm bầm hai tiếng, ngồi xuống ăn cơm, nhìn thấy Bùi Triển Vân vẫn còn ở kia ôm cái bình yêu thích không buông tay, chẳng hiểu sao lại xem không vừa mắt, nhân tiện nói: “loại rượu này của ngươi, ở nhà ta chỉ có hạ nhân mới uống.”
Bùi Triển Vân cảm thấy hứng thú nhọn nhọn mi, nói: “vậy Tuyên đại thiếu gia ngươi bình thường uống cái gì?”
“đương nhiên là uống loại rượu lừng danh của Tuyên gia chúng ta, Thẩm Xuân Nhưỡng.” Tuyên Thiếu Minh kiêu ngạo ngẩng cao mặt.
“Thẩm Xuân Nhưỡng, tên rất hay. có cơ hội ta nhất định phải nếm thử một chút.” Bùi Triển Vân nói với y, thuận tiện uống luôn mấy ngụm rượu để giải nghiện.
“ngươi cho là ngươi nghĩ muốn uống thỳ có thể uống sao? Thẩm Xuân Nhưỡng năm năm mới ra một lần, một lần chỉ ra năm mươi vò, bán cho cũng đều là những người có thân phận địa vị cao quý, những người dân bình thường căn bản là không có cơ hội uống đến.” Tuyên Thiếu Minh huy huy chiếc đũa, ý bảo Bùi Triển Vân không cần vọng tưởng.
“nga?” trong con ngươi của Bùi Triển Vân tràn ra một loại ánh sáng kỳ dị, nói: “theo như lời ngươi nói, vậy ta sẽ thử xem có thể hay không a.”
“có bản lĩnh ngươi liền đến mua thử cho ta xem.” Tuyên Thiếu Minh lơ đễnh nói.
Bùi Triển Vân nhưng chỉ cười mà không nói gì nữa.
Tuyên Thiếu Minh nhớ tới người mình mới gặp vừa rồi, nói: “đúng rồi, ta vừa nãy gặp tam sư huynh.”
“Võ Kinh a?” bình nhỏ trong tay Bùi Triển Vân rất nhanh liền thấy cạn sạch, âm thầm líu lưỡi lén lút uống rượu chính là rất không thoải mái.
Tuyên Thiếu Minh một bên cắn đứt miếng thịt ba chỉ, một bên gật gật đầu, dùng cáu miệng dính đầy mỡ nói: “đầu của hắn bóng như vậy, hại ta còn tưởng hắn là hòa thượng.”
“võ kinh gia khỏa kia cùng hòa thượng không sai biệt lắm.” Bùi Triển Vân bắt đầu ăn cơm.
“A? tại sao?” Tuyên Thiếu Minh từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, bên môi vẫn còn dính hạt cơm.
Bùi Triển Vân nhìn y cười, nói: “về sau ngươi sẽ biết.”
“thiết.” Tuyên Thiếu Minh mặt trắng không còn chút máu, lại nói: “ta còn nhìn thấy Hàn Nguyệt ngũ sư tỷ.” khi nói lời này y liền mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở)nhảy dựng lên.
“nói như vậy, Hàn Nguyệt cũng gặp phải Võ kinh?” Bùi Triển Vân lộ ra ánh mắt nghiền ngẫm.
“đúng vậy a.” dứt lời, Tuyên Thiếu Minh liền cảm thấy cổ quái, hỏi: “hai người bọn họ gặp mặt thỳ sao? không hợp nhau à?”
“không hợp.” Bùi Triển Vân cười đến ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc khác), nói: “bọn họ trong lúc đó, chính là một hồi khó nói hết.”
chạng vạng sau giờ ngọ, Tuyên Thiếu Minh tiếp tục bị bức đi luyện trung bình tấn, ngẫu nhiên lười biếng, cành khô trên tay Bùi Triển Vân sẽ rơi xuống, đánh cho y vừa đau vừa xấu hổ cùng bi phẫn không thôi, tốt xấu cố gắng chống đỡ đến cuối buổi, Bùi Triển Vân bị Khâu Trường Thanh triệu kiến, y một mình nhàn rỗi vô sự, liền tính toán đi chung quanh dạo chơi một lát.
Tuyên Thiếu Minh vốn định gọi Nhân Quý tới xoa bóp bả vai cùng đấm đấm chân cho y, ai biết tên tiểu tử Nhân Quý kia ăn phải cái đồ vật gì mà lại đau bụng tiêu chảy, sắc mặt xanh lét như quỷ, nên Tuyên Thiếu Minh cũng đành cho gã trở về nghỉ nghơi.
một mình đi tới cạnh hồ nước, Tuyên Thiếu Minh ngồi xuống dưới tàng cây, nhìn ảnh ngược của ánh trăng soi trên mặt nước, y cầm lấy cục đá giơ tay ném qua, nhất thời mặt nước nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
đây là ngày thứ ba y vào Linh Huyền Phái, ngày thường vô tâm vô phế trong phút chốc y lại hiểu được cái cảm xúc gì gọi là “nguyệt thị cố hương minh(1)”.
không có y ở bên người, nương y có thể hay không ức tử thành si (nhớ con thành khờ)? cha y có thể hay không tính cách đã ít bạo phát hơn rồi? Vượng Tài trông cửa không còn thấy y đi ra diễu võ dương oai, có thể hay không tinh thần sẽ trở nên uể oải. các cô nương thanh lâu có phải hay không sẽ lệ rơi đầy mặt vì nhớ thương vị ân khách tiêu tiền như nước là y đây?
đang suy nghĩ, Tuyên Thiếu Minh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
“là người nào?” bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng uy nghiêm của nữ tử vang lên.
Tuyên Thiếu Minh lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm này, vui vẻ ra mặt vội vàng đứng lên, đẩy ra cành liễu, quả nhiên dưới ánh trăng gặp được tử y như mộng như ảo.
“Hàn Nguyệt sư tỷ.” này, này, đây chính là một loại duyên phận a.
Tuyên Thiếu Minh nội tâm kích động không thôi, trộm sửa sang lại dung nhan của mình một chút, đi đến trước mặt Hàn Nguyệt, mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều toát lên phong độ, mỉm cười nói: “sư tỷ cũng đang ngắm trăng sao?”
Hàn Nguyệt tiên mi(2) khẽ nhúc nhích, nói: “ai cho ngươi đến nơi này?”
nghe giọng nói của nàng hình như có một chút hờn giận, Tuyên Thiếu Minh sửng sốt một chút, nói: “ta tùy tiện đi lung tung một chút…”
“lập tức trở lại.” Hàn Nguyệt lạnh lùng nói.
“nga, được.” Tuyên Thiếu Minh theo bản năng đáp ứng, đi vài bước lại xoay người trở về, nghĩ hoặc nói: “sư tỷ, vì sao ta lại không được ở trong này?” hay tiểu hồ này chính là nơi ở của Hàn Nguyệt?
Hàn Nguyệt trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào mặt y nói: “có đi hay không?”
thanh kiếm sáng bóng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú đã trở nên xanh trắng của Tuyên Thiếu Minh.
“đi…ta đây đi trước.” y thật cẩn thận đi sề sau.
Hàn Nguyệt mặt không chút thay đổi thu hồi kiếm.
lúc này, phía sau Tuyên Thiếu Minh lại có một thanh âm nữa vang lên.
“các ngươi đang làm cái gì?”
không cần quay đầu xác định, Tuyên Thiếu Minh vừa nghe đã biết là Võ Kinh tam sư huynh.
“ha hả, tam sư huynh, thật là trùng hợp a, ha hả, ngươi xem hôm nay ánh trăng thật sáng, ha hả, tất cả mọi người đều đi ngắm trăng a, ha hả.” y đối Võ Kinh cười rộ lên.
“Hàn Nguyệt, muội cùng tiểu sư đệ…” Võ Kinh nhìn qua lại Hàn Nguyệt cùng Tuyên Thiếu Minh, ngữ khí bình thản nói.
Hàn Nguyệt cắn môi im lặng một chút, nhìn Võ Kinh nói: “ngươi để ý sao?”
đôi ưng mâu của Võ Kinh đột nhiên nhìn chăm chú Tuyên Thiếu Minh, y bị nhìn như vậy liền toát ra cả một đầu mồ hôi lạnh.
một lát sau, Võ Kinh thở dài một tiếng nói: “Hàn Nguyệt, muội đây là muốn cái gì?”
“muội chỉ muốn một câu của huynh.” Hàn Nguyệt nắm chặt bội kiếm trong tay.
“huynh không cho được.” thanh âm Võ Kinh tràn ngập bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
“đứng lại.” Hàn Nguyệt rút kiếm ra, mũi kiếm chấn động nhằm thẳng vào Võ Kinh.
thân ảnh cao lớn vẫn không quay đầu lại, cuối cùng biến mất ở trong bóng đêm.
mà….kiếm của Hàn Nguyệt! cũng rơi xuống đất.
Tuyên Thiếu Minh do dự một chút, đi qua, giúp nàng nhặt thanh kiếm lên.
“sư, sư tỷ?” y sợ hãi kêu lên, có chút lo lắng thanh kiếm về tay Hàn Nguyệt rồi có thể hay không sẽ trực tiếp bổ tới y.
Hàn Nguyệt nhìn y một cái, ánh mắt không mang theo cảm tình nào, đưa tay cầm lấy kiếm lấy của mình.
xem ra, đêm nay không thích hợp hoa tiền nguyệt hạ(3), Tuyên Thiếu Minh thất vọng thở dài, quyết định quên đi, quay về đi ngủ.
“từ từ.” không nghĩ tới Hàn Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói.
“sư tỷ còn có cái gì muốn phân phó sao?” trong thanh âm của Tuyên Thiếu Minh nhất thời tràn ngập vui sướng.
Hàn Nguyệt trả lời: “không phải gọi ngươi.”
Tuyên Thiếu Minh hoang mang một chút, nhìn theo đến nhất mạt bóng trắng từ trên trời giáng xuống, y không khỏi hét lớn: “oa, ngươi tới từ khi nào vậy a?”
Bùi Triển Vân cười với y một cái, nói: “nếu ta ngay cả điểm công phu này cũng không có, vậy làm sao làm đại sư huynh của ngươi?” rồi mới chuyển hướng sang Hàn Nguyệt, nói: “bất quá lại để cho Hàn Nguyệt muội phát hiện a.”
Hàn Nguyệt vẫn duy trì biểu tình thản nhiên nói: “sư phụ đêm nay tìm huynh, có hay không nói ông sắp phải bế quan tu luyện, mệnh huynh tạm thời giữ chức trưởng môn?”
Bùi Triển Vân cam chịu cười cười.
Hàn Nguyệt quét mắt nhìn Tuyên Thiếu Minh một cái, đột nhiên nói ra một câu làm người khác kinh hãi: “như vậy, không bằng để ta đến dạy tiểu sư đệ luyện công.”
(1) ta không biết. chắc là dưới ánh trăng nỗi nhớ nhà trở nên rõ ràng.
(2) đôi mày mỏng
(3) chắc ý đi chơi, ý đồ khác là đi chơi vs người đẹp. ==#
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT