nắng sớm mỏng manh xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng căn phòng hôn ám, không khí mây mưa vừa dứt vẫn còn lưu lại thoang thoảng, trên giường là hai nam nhân đang buồn ngủ.
nhìn tuấn dung trẻ con của người đang ghé vào tay mình say ngủ, Bùi Triển Vân lộ ra nụ cười nhẹ, cánh tay dùng lực, kìm lòng không đậu, ôm y chặt chẽ khóa vào trong ***g ngực.
một đêm này trải qua mệt đến lợi hại, Tuyên Thiếu Minh hiện nay không có động tĩnh gì, hai má ở cạnh ngực Bùi Triển Vân cọ cọ, mặt khác còn phả hơi thở của mình lên đó.
trên môi y còn mang nhất mạt tươi cười vô cùng an nhàn.
Bùi Triển Vân có chút buồn cười, tiểu tử này chẳng những dùng đầu đè lên cánh tay hắn, lại còn tham lam ôm chặt lấy thắt lưng hắn, cực kỳ giống tiểu cẩu nhy thích bám chủ.
bất quá, hắn thật ra rất thích bị y dây dưa như vậy, thế nên hắn không hề muốn buông tay.
ngón tay chậm rãi vuốt ve cần cổ thoáng ẩn hiện vài vết đỏ hồng câu dẫn người của Tuyên Thiếu Minh, cầm lấy miếng ngọc luôn đeo trên cổ của y, Bùi Triển Vân không khỏi thầm nghĩ, miếng ngọc nho nhỏ này sao có thể có ma lực làm cho hắn mê đắm đến vậy? so với chân chính Thẩm Xuân Nhưỡng, hắn cư nhiên còn thích hương vị này hơn.
vốn là hương vị đều giống nhau, hắn lại cảm thấy được bên trong có điều bất đồng, giải thích duy nhất đại khái là do chủ nhân của miếng ngọc bội này đi.
có lẽ, này đó đều là duyên phận của hắn và Tuyên Thiếu Minh. so với rượu, kẻ trong ***g ngực hắn hiện giờ này càng làm say lòng người hơn.
hơn một tháng qua đi, hắn phát giác hảo tửu cũng uống không ra tư vị, đó là bởi vì trong lòng có vướng bận. bẩn thân cho là mình luôn tiêu diêu tự tại, vô khiên vô quải nhất định sẽ không bao giờ vì kẻ khác mà thay đổi, cho dù có là đối mặt sinh phụ (cha đẻ), hắn cũng không có nhiều lắm cảm giác, vậy mà trong lúc cô đơn, đại thiếu gia chuyên gây rắc rối kia lại vô ý thức xông vào tâm tư của hắn.
biết được tin tiểu tử này đã về nhà liền cấp tốc đuổi theo, hành động như vậy căn bản không giống với tác phong của hắn, ngay cả Võ kinh trỳ độn đều cảm thấy kinh ngạc.
nhưng mà, này lại là cái gì? ít nhất ngay lúc này tiểu tử kia đang ở trong ngực hắn, lại còn hứa hẹn cùng hắn, hứa hẹn cùng hắn bên nhau trọn đời.
Bùi Triển Vân cho tới bây giờ đều thực thanh tỉnh, nếu biết mình vì sao sở dục, hắn sẽ tận lực để có được.
sắc trời đại lượng (sáng trưng), có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
mở mắt ra, đầu tiên là nhìn nhìn trong lòng ngực gia khỏa không một chút cảnh giác kia một cái, sau đó Bùi Triển Vân cười cười xuống giường, mặc y phục vào, vừa mới đi xong dày, liền nghe thấy tiếng đập cửa bang bang vang lên.
“…ân? ai a?” Tuyên Thiếu Minh cũng nghe thấy độngt tĩnh, cặp mắt vẫn còn buồn ngủ nhập nhèm mở ra.
không đợi Bùi Triển Vân trả lời, thanh âm người ngoài cửa truyền vào liền cho Tuyên Thiếu Minh đáp án.
“Bùi thiếu hiệp, Bùi thiếu hiệp.”
giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Tuyên Thiếu Minh nhất thời không kịp phản ứng, vội che miệng mình phát ra thanh âm thảm thiết.
ngoài cửa, đó là nương y a.
xong đời! y nhìn hiện trạng của mình hiện giờ thỳ không khỏi hô to, một thân không y phục cùng dấu vết hoan ái trên người, phải làm sao bây giờ? không kịp mặc y phục.
đều là do địa sư huynh, tối hôm qua như vậy hăng say, buổi sáng cũng không gọi hắn trở về, bây giờ thỳ hay rồi…Tuyên Thiếu Minh khóc không ra nước mắt.
“không có việc gì, ngươi nằm xuống, đem chăn quấn chặt, hết thảy đều giao cho ta.” Bùi Triển Vân xoa xoa gương mặt trắng bệch của y, ngữ khí thoải mái nói.
“ngươi…ngươi định làm cái gì?” Tuyên Thiếu Minh sợ tới mức thanh âm phát run, bị song thân bắt gian tại trận, chỷ sợ y chết sẽ rất khó xem.
Bùi Triển Vân cười mà không nói, xoay người đi ra cửa. thấy hắn chuẩn bị mở cửa ra, Tuyên Thiếu Minh vội vàng chui vào trong chăn, đem chính mình toàn thân cao thấp bao thật kín.
cửa vừa mở, Tuyên phu nhân vội vàng vào trong kiểm tra, nhưng bị cánh tay của Bùi Triển Vân ngăn lại, thoáng nhìn về phía giường, vội hỏi: “đó là Thiếu Minh phải không?”
Bùi Triển Vân thái độ khiêm hào nói: “Tuyên phu nhân, thỉnh mượn từng bước nói chuyện.”
thấy hắn cũng không phủ nhận, Tuyên phu nhân liền an lòng, buổi sáng khi hạ nhân đến bẩm báo nói không thấy thiếu gia đâu, bà thực sự hoảng sợ, còn tưởng rằng đứa con mình bởi vì mình áp đặt chuyện hôn nhân mà bỏ nhà trốn đi, trong lòng đại loạn liền chạy tới chỗ Bùi Triển Vân, sợ người thanh niên này võ công cao cường đã đem con mình mang đi mất rồi.
trơ mắt nhìn hai người đều chưa rời đi, Tuyên phu nhân lúc này mới cảm thấy được mình đã quá coi trọng mọi chuyện, không khỏi ngượng ngừng cười cười.
“phu nhân, Thiếu Minh ở đây sao?” lúc này, Tuyên lão gia cũng đã đi lại.
thấy thế, Bùi Triển Vân thầm nghĩ vừa đúng lúc, vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc nói: “Tuyên lão gia, Tuyên phu nhân, có một chuyện, vãn bối không biết có nên nói hay không?”
“thiếu hiệp có gì cứ nói.” Tuyên lão gia nghy hoặc nói.
“chuyện này có liên quan đến tiểu sư đệ.”
” Thiếu Minh xảy ra chuyện gì?” Tuyên phu nhân vội vàng hỏi.
Bùi Triển Vân dừng một chút, nói: “thực không dám dấu, lần này ta xuống núi đón tiểu sư đệ về là do mệnh lệnh của sư phụ, không ngờ tiểu sư đệ lại sắp thành thân, cho nên quả thực là làm ta không biết nên mở miệng như thế nào.”
“không phải ngại, ngươi cứ việc nói thẳng.” Tuyên lão gia cũng nóng vội lên.
“kia xin thứ cho vãn bối đi quá giới hạn, tiểu sư đệ tốt nhất tạm thời đừng thành thân.”
“như vậy là vì sao?”
“vấn đề là ở thân mình tiểu sự đệ, trong cơ thể y mang một loại bệnh, cần phải dùng tâm pháp của Linh Huyền Phái để trỵ bệnh mới có thể khỏi hẳn.” Bùi Triển Vân ánh mắt chân thành, thở dài: “buổi tốingày hôm qua, y tới tìm ta nói chuyện, đột nhiên bệnh lại phát tác, cực độ đau đớn, cho nên ta liền giúp y vận công an dưỡng, vậy nên y mới ở chỗ ta nghỷ ngơi.”
Tuyên lão gia cùng Tuyên phu nhân đều bị thông tin bất thình lình này làm cho khiếp sợ nói không ra lời, nhưng thấy trên mặt Bùi Triển Vân một mảnh ảm đạm, không thể không tin là sự thật.
“cơ thể Thiếu Minh trước nay vẫn luôn khỏe mạnh sao đột nhiên laị mắc phải căn bệnh như vậy?” Tuyên lão gia một bên chấn an Tuyên phu nhân đã khóc nức nở, một bên hỏi.
“sư phụ nói này là bệnh do trời sinh, theo độ tuổi tăng lên mới rõ ràng, trước kia ở nhà tiểu sư đệ có hay không phát tác qua?”
“không có, không có, thân thể nó rất tốt, ta làm nương đương nhiên là rõ ràng, từ nhỏ đến lớn đều không để cho nó bị mắc bệnh, vậy mà….” nói đến cuối, Tuyên phu nhân không khỏi khóc lên.
“phu nhân không cần quá lo lắng, bệnh này tuy khó chữa, nhưng nếu tiểu sư đệ nguyện theo ta trở về phái tu luyện, cam đoan có thể trỵ khỏi bệnh, cũng bởi vì vậy, cho nên sư phụ mới mệnh ta tới đây, vốn ta còn không định để cho hai vị nhân gia các ngươi biết sự thật, miễn cho hao tổn tinh thần, đáng tiếc ta phải tuân mệnh sư phụ a.” Bùi Triển Vân không khỏi cười khổ, lại nói: “kỳ thật sư đệ muốn thành thân cũng không sao, chỷ sợ chậm chễ bệnh tình, dù sao bệnh này khi phát tác đều thật đau đớn.”
“không, Bùi thiếp hiệp, đa tạ ngươi đã thông báo, chuyện thành thân khôngvội, chỷ cần có thể trỵ khỏi bệnh cho con ta, mặt khác đều không trọng yếu.” Tuyên lão gia cảm kích nói.
“ta…ta muốn vào xem Thiếu Minh một chút.” Tuyên phu nhân gạt lệ nói.
” Thiếu Minh.” Tuyên phu nhân bổ nhào đến bên đầu giường, đau lòng nhìn sắc mặt trắng xanh của đứa con, mói: “bệnh của ngươi, sao không nói sớm cùng nương a?”
Tuyên Thiếu Minh vừa rồi ở trong phòng vẫn giả bộ ngủ không dám nhúc nhích, tự nhiên cũng có thể nghe được Bùi Triển Vân cùng cha nương y nói chuện gì, trong lòng cao hứng hai người sẽ không buộc y thành thân nữa, không dự đoán được nương y bỗng nhiên lại vào phòng, bên dưới chăn y còn chưa có mặc cái gì a, đướng nhiên là bị dọa cho sắc mặt khó coi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
nghe được câu hỏi của nương mình, y miễn cưỡng cười cười nói: “ta, ta đây không, này là sợ cha nương lo lắng mà…”
Tuyên lão gia đến cạnh giường, cảm thán nói: “lúc còn nhỏ khó có được ngươi như thế, cha cũng thấy vui mừng.”
” Thiếu Minh, con ra nhiều mồ hôi như vậy, lại phát bệnh sao?” Tuyên phu nhân một bên giúp y lau mồ hôi, một bên muốn lật chăn ra coi tình huống.
“nương, ta không sao, ta tốt lắm, thật sự.” Tuyên Thiếu Minh gắt gao giữ chặt chăn không buông, nhìn Bùi Triển Vân cầu cứu.
Bùi Triển Vân đi tơi đè góc chăn lại, đối Tuyên phu nhân lộ ra mỉm cười trấn an, dùng ngữ khí tuyệt đối làm cho người ta tin phục nói: “Tuyên phu nhân, hãy dể cho tiểu sư đệ nghỷ ngơi nhiều một chút, đêm quá y đã mệt muốn chết rồi.”
hắn nhất ngữ hai nghĩa, hai người bất đồng nghe vào trong tai liền không cùng ý tứ, Tuyên Thiếu Minh lặng lẽ đem khuôn mặt hồng đến không thể hồng hơn của mình vùi vào trong chăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT