Chào các bạn! Tớ xin lỗi vì đã đi mà không báo trước cho các cậu. Tớ sợ các cậu ngăn cản. Những lời chia tay thật khó nói ra phải không? Ngày đầu tiên tớ biết bệnh tình của mình, tớ đã rất hoang mang sợ hãi. Vì tớ biết dù khoa học phát triển nhưng tớ không đủ tự tin để đối mặt. Chính các cậu đã giúp tớ thấy sự thiết tha của cuộc sống này. Tớ đã nghĩ phải tự động viên mình lạc quan. Cuối cùng tớ đã chấp nhận phẫu thuật nhưng ở một nơi khác. Nếu ca phẫu thuật thành công thì ngày này năm sau, tớ sẽ quay lại tìm các cậu. Nếu thất bại, tớ hy vọng những kí ức về tớ đối với các cậu chỉ là giấc mơ…
Yêu các cậu!!!
-Sao cậu ấy lại ích kỉ như vậy?
-Cậu ấy định vĩnh vễn rời bỏ chúng ta sao?
-Cậu ác độc lắm. Cậu đến sao lại đi như vậy?
Mọi người ôm nhau khóc om xòm trước phòng phẫu thuật. Oanh cầm tờ giấy mà mọi người đã đọc, xé làm đôi, quẳng vào sọt rác.
-Đây là bệnh viện, làm ơn đừng có khóc như vậy. Liễu đã chết đâu chứ.
Ai nấy đều ngồi xuống ghế một cách ngoan ngoãn, đưa Oanh ánh nhìn trách móc.
-Tại sao cậu không nói cho bọn tớ biết bệnh của Liễu?
Oanh thở dài:
-Liễu không muốn mọi ngườ lo lắng quá. Liễu còn chịu được, sao các cậu lại khóc chứ?
Biết được bạn mình trong tình trạng này thật khó chấp nhận. Nhớ lại tối hôm trước. Đang vui vẻ bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến, ai nấy đều hoảng sợ. Tình hình nguy cấp, Oanh không kịp giải thích mà lao vào phòng phẫu thuật.
Nhìn giấy khám sưc khỏe của Liễu, ai nấy té hỏa ra phát hiện cái bệnh quái ác kia nữa. Huyền đã ngất mấy lần, giờ tỉnh lại cứ ôm mọi người mà khóc. Nhất quyết chờ trước phòng phẫu thuật, cầu nguyện cho mọi thứ ổn thỏa. Trang thì nấc lên nấc xuống:
-Câu ấy sẽ không bỏ chúng ta chứ?
Oanh gật đầu: -Không sao đâu. Các bác sĩ phẫu thuật cho cậu ấy lại là bác sĩ giỏi nhất nước.
-Nhỡ…
-Im đi..-Mến gắt lên.
Mọi người đã ở đây hai ngày rồi. Mệt mỏi, lại pjair chờ đợi làm Mến phát cáu. Dù biết Liễu gan lì lắm, tử thần không thể mang Liễu đi được. Ngoài miệng nói thế nhưng tai nạn đã làm Liễu mất máu nhiều, lại bị chấn thương ở đầu. Ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Do tình hình nguy cấp, các bác sĩ đành phải cắt bỏ khối u. Tử thần ở cuối đường hầm giương lưỡi liềm chờ cậu ấy tới…
Hoàng Trân ngồi dãy ghế kề bên, khuôn mặt tâm tư, nhợt nhạt. anh cầm chặt chiếc vòng cổ Oanh đưa ra từ phòng phẫu thuật.-Em nhất định phải sống sót trở về. Anh chờ em…
Phong, Việt Anh, Kabin, An Thuận và Đức Anh đi từ ngoài vào, đem theo đồ ăn, thức uống cho mọi người, làm bờ vai cho bạn gái nức nở. An Thuận vốn chẳng quen biết gì nhưng bị hội con trai nhóm này lôi đi. Anh ngồi bên cạnh Hòa, chăm chú nhìn cô. Ánh mắt cô thì chăm chú nhìn vào Phòng phẫu thuật, đôi mắt sưng húp, đỏ hoe. Anh bỗng thấy xót thương khôn tả. Bình thường anh thấy cô luon vui vẻ, lại có chút đanh đá, là loại người hai mặt. Trước mặt anh thì lộ bản chất đanh đá cá cày, ta đây chẳng coi người ta ra gì. Trước mặt daoja diễn, phóng viên thì quay ngoắt 360º, giở nụ cười thiên thần che lấp… Thật khác hẳn với con người sưng húp mắt vì khóc trước mặt anh. Một con người sống hất mình, chân thành với bạn bè.Nhìn những người con gái này, anh mới thấu hết hai từ: bạn bè. Lúc đầu anh cũng rất khó hiểu tại sao 8 người tính cách khác nhau, sở thích khác nhau lại có thể ở chung được một nhà, lại hòa thuận vui vẻ như vậy. Giờ anh đã có đáp án. Anh vỗ nhẹ lên vai Hòa:
-Mọi chuyện sẽ ổn thôi…
Việt Anh nắm tay Mến, cẩn trọng và tin tưởng. Mục đích của bữa tiệc đêm đó, Mến cũng đã nói với anh rồi. Anh biết cô yêu anh tuy rằng sống chết cũng không chịu nói. Anh cũng không chấp nhặt chuyện đó. Anh tin một ngày nào đó cô sẽ tự nguyện nói ra tình cảm của mình. Nhiieuf lần đi caphe, cả một buổi chiều, cô kể cho anh nghe về nhóm. Cô kker nhiều đến nỗi anh phát ghen lên được. Anh tự hỏi tình cảm của cô giành cho anh liệu có bằng một phần cho bạn bè không. Chính vì vậy, anh hiểu nhóm quan trọng với cô như thế nào. Họ thân nới nhau hơn vả máu thịt. Lúc này anh biết mình nên yên lặng ngồi cạnh thì tốt hơn.
Trang dựa vào Huyền mệt lả mà thiếp đi. Đức Huy bế Áh vào phòng nghỉ, vì căng thẳng quá mà cô ngấ đi. Thành Phong thì sợ không khí trong này ngột ngạt quá mà Trà lăn ra đấy thì khổ. Anh lôi cô ra khuôn viên vườn hoa bệnh viện để hít thở không khí trong lành cho dễ chịu một chút. Trà đi bên cạnh anh, mặt mày cau có, hai tay nắm chặt, chẳng thèm nói một lời nào. Anh đứng chắn trước cô, đặt hai tay lên vai cô, nhìn vào đôi mắt long lanh đầy nước của cô mà nhỏ giọng:
Trà bật khóc, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra. Giọng cô nghèn nghẹ:
-Nhỡ Liễu bỏ chúng ta thì sao?
Phong ôm cô, nắm chặt tay cô, bất lực. Chỉ cầu mong ca phẫu thuật thành công. Nếu không Trà của anh chắc sẽ tự sát theo mất. Trà bấu áo anh, hoảng sợ mà khóc.
Bác sĩ gấp gáp đi từ phòng phẫu thuật ra, nhìn đống người đang ôm nhau thở dài thườn thượt, hỏi gấp gáo:
-Có ai nhóm máu AB không? Chúng tôi cần gấp????
Oanh giật mình kéo áo mọi người: hiếm lắm. Trong nhóm chỉ Liễu có thôi. Oanh quay sanh nhìn mấy người con trai, đầy hy vọng:-Các anh có ai thuộc nhóm máu AB không?
Mọi người nhìn nhau lắc đầu. Việt Anh quay ra người bác sĩ, tức tối:
-Bệnh viện lớn thế này mà không có máu dự trữ sao?
Thời gian gấp gáp quá, ông ta quát lại:
-Có muốn cứu bạn anh không? Mau đi gọi bạn bè anh lại, xét nghiệm máu. Mau lên. Còn ngồi đấy sao?
Nguồn dự trữ máu có hạn, Liễu lại mất quá nhiều máu trong vụ tai nạn. Tình thế nguy cấp, các bác sĩ cứ ra ra vào vào. Mọi người đứng hết dậy, rút điện thoại ra thì…
-Tôi và cô ấy trùng nhóm máu.
Oanh giật mình nhìn Hoàng Trân. Cô lắc đầu quả quyết:
-Không được, cậu cừa làm phẫu thuật ghéo tủy. Cơ thể cậu còn ddang thiếu máu. Nếu cậu hiến cho Liễu, hồng cầu không sản sinh kịp, cậu sẽ nguy hiểm.
Oanh giập tắt niềm hi vọng của mọi người không thương tiếc. Cô quay sang nhìn mọi người một cách nghiêm túc:
-Xin lỗi mọi người. Liễu rất quan trọng đối với chúng ta. Nhưng chúng ta không thể đe dọa tính mạng người khác.
Hoàng Trân nhìn Oanh rồi đi đến chỗ bác sĩ:
-Cứ lấy máu của tôi..
-Không được!
-Oanh! Tôi sẽ không sao nhưng không có máu, cô có đảm bảo được Liễu không sao hay không? Vả lại khi có máu tôi sẽ truyền lại số máu tôi đã mất. Oanh coi như vì tôi được không? Liễu không thể chết được.
-Anh đi đi. Nhưng tôi không muốn mất một trong hai người.
Hoàng Trân gật đầu: -Tin tôi đi…
Anh theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật. Anh không nhìn thấy người bên kia vì tấm rèm xanh cắt ngang giữa hai người. Chất lỏng đỏ từ người anh được truyền qua ống nối với người bên kia. 500cc máu bị lấy đi, anh thấy người mệt dần, than thầm tại sao ông tơ lại nối con với cô ấy bằng máu chứ? Số phận thật buồn cười.
Máu vẫn tiếp tục được lấy. Anh mệt, ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy đã thấy mọi người ngồi bên cạnh mình. Có lẽ lấy nhiều máu quá khiến cơ thể anh bị choáng. Anh nâng người dậy, nhìn Oanh, chưa lịp nói gì thì Oanh đã giải đáp thắc mắc:
-Liễu ổn. Giờ chỉ đợi thời gian tỉnh lại thôi. Cậu quay đầu sang bên kia đi.
Căn phòng bên cạnh cách phòng anh một lớp kính, Liễu nằm trên giường truyền nước. Đầu được cuốn một lớp băng dày. Hoàng Trân mệt mỏi nằm xuống: -Chỉ cần Liễu không sao là được.
Ngọc Minh cùng trưởng khoa đi vào. Khuôn mặt Minh trông rất khó coi làm Oanh bất an. Anh đưa cho Oanh một tập giấy kết quả của việc phẫu thuật. Oanh xem qua một lượt, tay cô bấu chặt tờ giấy hướng mắt về Minh, lắc đầu biểu thị: Nói cho em biết sẽ không xảy ra chuyện đó.
-Có chuyện gì không ổn sao? –Mến nhăn mặt hỏi.
Oanh vẫn chưa rời mắt khỏi Minh. Dường như cầu xin Minh hãy nói điều đó là không thể. Đôi mắt cô hiện lên tia đỏ của sự tức giận.
Ngọc Minh chỉ lạnh giọng nói:
-Liễu có khả năng trở thành người thực vật.
Á… Con dao gọt táo cứa một phát vào tay Trang. Cốc nước trên tay Huyền rời khỏi, phát lên một âm thanh cứa đứt lòng người. Mảnh thủy tinh vỡ vun. Lấp lánh dưới sàn. Tiếng Minh trầm lạnh như lưỡi dao đam vào trái tim mọi người.
-Cơ hội tỉnh lại là không lớn, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần.
Tiếng ho dữ dội của Hoàng Trân vang lên, khóe miệng anh trào ra dòng máu đỏ. Oanh giật mình xoa lưng anh, nhưng Hoàng Trân xua tay:
-Tôi không sao…
Oanh ném ánh mắt căm hận nhìn Minh, anh nhìn cô lặng lễ rồi ra ngoài. Lúc biết tin Liễu bệnh, mọi người đã khóc hết nước mắt. Giờ chỉ còn lại khuôn mặt thẫn thờ. Oanh căm phẫn:
-Các cậu lấy lại tinh thần được không? Liễu nhất định sẽ tỉnh lại.
Huyền cúi xuống dọn đống thủy tinh rơi vỡ, dằn lòng không được khóc. Dù cơ hội mong manh nhưng nhất định vẫn còn hy vọng. Mọi người nhìn nhau tuy đau đớn nhưng vực tinh thần nhau đứng lên. Nhất định không bỏ cuộc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT