Người xưa nói cấm có sai “nhàn cư vi bất thiện”. Liễu nhà ta từ lúc mất việc hết lởn vởn quậy phá ở tiệm bánh lại đi lang thang nắm mây ngắm gió. Được bữa bé Thu muốn ra ngoài chơi nên Liễu đồng ý đi cùng. Trước khi Liễu đến, căn phòng bệnh viện loại VIP đang ở trong tình trạng traamd mặc. Hoài Thu đã thay đò, mặc chiếc váy màu xanh dương, ngồi xấp xổm trên giường. Cô bé sốt ruột hỏi anh đang bình tĩnh đọc sách kinh tế:

-Anh Trân…hay cô Liễu quên rồi…?

Anh nhìn cô bé cười âu yếm:

-Đợi chút nữa đi em, cô ấy sẽ tới mà.

Thu bĩu môi xì một tiếng:

-Hay em làm mối cho hai người nhé…

-Lo cho bản thân em trước đi.

Hoàng Trân đang cố gắng bàn giao công việc, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi anh sẽ hiến tủy cho cô bé. Hai người là an hem ruột. Đay là niềm hy vọng lớn nhất để cứu sống nó. Anh nói nghiêm túc quá làm Thu mất hứng. Con bé vò tay, giọng nhỏ nhẹ:

-Nếu em chết thì sao hả anh..?

Động tác lật báo của anh ngừng trong tích tắc rồi bình thường trở lại.

-Nói bậy bạ. Anh trai của em làm sao có thể để cho em chết được chứ?

Cô bé nũng nịu: -Em muốn nhìn thấy chị dâu tương lai đã.

-Vậy thì em phải sống cho khỏe đã.

-Hứ. Anh cứ như thế này thì chẳng có ai thích đâu.

-Con bé này. Đã nói không cần em lo.

Hai an hem cứ thế cãi nhau. Người này một câu, người kia đốp lại một câu. Cho đến khi Liễu hồng hộc xông vào thì hai người mới thôi cái điệp khúc ai lo cho ai.

-Xin lỗi hai người, tôi đến muộn.

Hoài Thu nhìn thấy Liễu sung sướng mỉm cười, kéo tay anh trai:

-Let’s go!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play