Nắng thu dịu dàng, nhẹ nhàng len lỏi. Nơi đây là trung tâm thành phố, xe cộ ồn ào. Liễu và Huyền bước nhanh quâ dãy phố để đến tiệm bánh ở ngã tư. Vừa đi cô vừa bấm máy ảnh chụp lại những khoảnh khắc mình đã đi qua. Theo Liễu, đó là chân lý công việc mà cô đang làm. Vì chụp ảnh nên hai người đi khá chậm. Liễu vẫn suy tư với từng góc phố. Huyền đứng gần cây lớn, tay lướt trên điện thoại. Bóng dáng nghiêng nghiêng làm cô càng nổi bật. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt đến đầu gối, chấm hoa nhẹ nhàng. Mái tóc dài bồng bềnh vắt sang một bên, trông rất xinh xắn. trong lúc Liễu nhanh tay chụp mấy bức hình.

Mấy thanh niên đi qua đều liếc qua cô. Một anh chàng ăn mặc rất kool tiến lại gần, rất lịch sự:

-Chào bạn, cho mình xin sdt được không?

Huyền lướt nhanh khuôn mặt anh ta rồi quay sang Liễu ở một đoạn xa. Ánh mắt cô nhìn anh, có chút nghiêm nghị:

-Xin lỗi, không!

Anh chàng không tỏ ra thất vọng, anh vẫn cười tươi, giọng năn nỉ:

-Đi mà, cho mình đi…!

Huyền chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nhàn nhạt của Liễu:

-Cậu định làm gì em yêu của tôi vậy?

Anh chàng giật mình ngạc nhiên, vẫn chưa “tiêu hóa” hết câu “em yêu” thốt ra từ miệng Liễu. Liễu thờ ơ hôn nhẹ lên mái tóc rồi kéo Huyền đi nhanh. Anh chành kia mặt vẫn còn ngẩn ra.

Đi được mộ đoạn, Liễu buông tay khi bắt gặp khuôn mặt trầm lặng cỉa Huyền. Huyền bực mình đập một phát đau điếng lên vai Liễu.

-Cậu đúng là điên. “Em yêu” hả???? Nếu là gay tớ cũng không thèm chọn người như cậu… Hư

-Hì… Ừ! Thôi mà, đừng giận mà..

Dù sao da mặt Huyền củng mỏng, sao có thể chịu được cảnh vừa nãy chứ. Nhiều lúc cô cũng ước có được sự thờ ơ nhàn nhạt của Liễu.

Đã đến cửa hàng, Liễu chọn một chỗ tốt, vừa ăn vừa đợi. Có lẽ là ngày nghỉ nên các teen đến đông,tiếng cười nói rộn ràng vui vẻ. nhìn đồng hồ đã 8h sáng. Huyền vừa xếp bánh mới nướng lên đĩa, vừa ngó nghiêng bồn chồn xen lẫn hồi hộp. Cô tự hỏi tại sao người đó chưa đến. Cửa hàng mở cửa đến nay đã được 3 năm. Sau mỗi chuyến xe buýt đều đặn hằng ngày, anh chàng đó tay xách cặp đến và chỉ mua loại bánh duy nhất là kem dâu.Nhưng anh chưa hề ăn dâu mà chỉ ăn kem. Còn cô thì cũng chỉ bán thôi chứ không hỏi lý do.

Hôm nay, xe buýt đã qua mà không thấy anh. Cô đâm ra nghĩ vẩn vơ. Trang bước vào tiệm, thu hút bao ánh nhìn. Cửa hàng không chỉ nổi tiếng về chất lượng mà còn về 2 bà chủ quán xinh đẹp. Trang khẽ cười với Liễu rồi nhanh chóng đi vào quầy.

-Sao lại thẫn thờ ra vậy. Mau đem nước với nánh cho khách đi.

Huyền cắt nhỏ bánh trên đĩa, mùi bánh vừa nướng xong thơm nức cả quán. Thật dễ chịu, tưởng như đang được đến Pháp vậy.

-Xe buýt qua mà không thấy người nhớ hả?

Huyền nhìn Trang, nghiêm nét mặt.

-Nó bậy, giúp tớ đem bánh ra đi.

-Ủa, vừa nhắc là tới liền à.

Huyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ hơn, đôi mắt như vì sao lấp lánh. Người thanh niên bước vào, bong dáng hơi cao ngạo, mang chút lạnh lùng. Khuôn mặt đẹp trai sáng sủa thu hut biết bao ánh nhìn. Anh mặc vest đen tuyền bộc lên sự chính trực nghiêm túc. Đôi lông mày rộng, ánh mắt đảo qua căn phòng rồi ngồi xuống bàn bên cạnh bàn Liễu.

Với khả năng quan sát nhạy bén, Liễu có thể nhận ra sự bất ổn trong ánh mắt Huyền. Cô lặng im xem diễn biến.

Huyền đem cho anh ta một cốc caphe và bánh kem nhỏ. Anh ngồi vắt chân chăm chú xem tài liệu. Huyền đặt bánh lên bàn cho anh, anh chỉ gật đầu nhẹ.

Một lúc sau, 1 cô gái trẻ trung ăn mặc kiểu cách con nhà giàu lái một con xe Benz đỗ trước của quán. Quán lại nhao lên ồn ào. Cô gái ấy tiến thẳng đến bàn người thanh niên.

-KaBin! Anh ở đây sao?

Cô ta vừa nối, vừa nhìn quanh quán một lượt.

Tay anh chàng thanh niên kia vẫn lật tài liệu đều đặn, giọng trầm ấm mang phảng phất khí lạnh.-Cô đến đây làm gì?

Quá quen với thái độ của anh, cô mỉm cười dịu dàng.

-Đến xem cô bạn gái mới của anh. Là chủ quán phải không nhỉ?

Tay anh ta dừng lại trong tích tắc rồi vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên như không.Huyền nhẹ nhàng bưng khay bánh bông lan ra, hỏi cô gái:-Cô là bạn của anh Ka-Bin hả. Cô xinh thật đấy. Cô dung gì ạ?

-Cô cần tôi đính chính lại cho cô biết không? Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Còn tôi muốn dùng gì thì Ka-Bin tự biết.

Đẩy cao gọng kính, anh ngửa hẳn người ra sau, để tay lên thành ghế:

-Ai bảo cô là vợ chưa cưới của tôi.

Vẻ lạnh lùng khiền Huyền phát sợ. Cô hơi bất ngờ rồi lẳng lặng đi về quầy. Cô ta cà chớn quát:

-Cô đứng lại cho tôi.

Khách trong quán im lặng dồn mắt về phía họ. Huyền luôn bình tĩnh trong mọi vấn đề nhưng đã bắt đầu thấy khó chịu. Nhìn thoáng qua, cô cũng biết tình hình, cô không muôn dây dưa vào truyện của bọn họ. Huyền lạnh giọng:

-Cô cần gì à ?

Mặt cô ta đỏ lên, vung cánh tay trắng nõn. Tiếng kẹt ghế vang lên. Liễu bất ngờ vừa kịp đứng dậy thì bong dáng KaBin che khuất tầm mắt cô. Kabin đã bắt được tay của cô ta, đẩy cô ta chới với về sau, nhẹ nhàng quay sang Huyền:

-Cô không sao chứ?

Huyền bất ngờ, giật mình hiểu hóa ra anh vừa ngăn cản cô ta đánh mình. Trong lòng cô dấy lên cảm kích. Huyền lắc đầu:

-Tôi không sao.

Cô ta chứng kiến cảnh này, miệng cười khinh bỉ.

-Chuyện này chưa xong đâu..

Cô ta bỏ đi. Huyền cũng về quầy dọn dẹp. Anh ta thản nhiên ngồi xuống đọc tài liệu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Liễu cười mỉm, đúng dậy. Vừa nãy cô đã thấy anh quen quen như đã từng thấy ở đâu đó. Giờ mới nhớ ra, anh ta là Kabin, luật sư hành đầu của nước. Cô gái ghê gớm kia hẳn là vợ chưa cưới. Liễu về quầy lấy một tách caphe đặt lên bàn anh:

-Thay lời cảm ơn.

Huyền không hiểu, Liễu cười:

-Cậu chưa cảm ơn người ta, tớ làm hộ cậu thôi. Đi mau, tớ muốn xong việc để về nhà ăn trưa.

Ánh mắt Huyền nhìn người nổi bật ở góc quán, có chút lưu luyến rồi cầm túi đi theo Liễu. Vừa nãy có chút bất ngờ nhưng nghĩ đến hành động của anh, mọi cảm giác hỗn độn đều trở nên ngọt ngào….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play