Trần Niệm?”

“Dạ?” Hình như cô bé không tập trung, mãi nhìn theo ánh dương ngoài cửa sổ, được nhóm Trịnh Dịch nhắc nhở cô mới hoàn hồn, nhìn họ bằng đôi mắt đen nhánh trong suốt.

Ánh mắt tinh khiết khiến họ tin tưởng lời cô nói là sự thật.

“Cô có hận Ngụy Lai không?”

“Bình thường.” Cô nói.

“Cái gì gọi là bình thường?”

“Anh chị không đề cập tới, thì tôi, không nghĩ tới, người này.”

Câu trả lời này khiến mọi người há hốc á khẩu, Trịnh Dịch nhất thời không biết phải đáp lời ra sao.

Nói xong, Trần Niệm lại nhìn ra cửa sổ. Bây giờ là mười hai rưỡi, là thời điểm ánh mặt trời mùa hạ gay gắt nhất, xé toạc không khí thành những mảnh tinh thể vụn vỡ.

Lão Dương hỏi: “Thế bây giờ thì sao, bây giờ nhắc tới cô ta, cô có hận cô ta không?”

Trần Niệm như thể lại bị quấy rầy lần nữa, quay đầu nói: “Bình thường.”

“Tại sao lại bình thường?”

“Tôi không còn, không còn nhớ rõ cô ta, trông như thế nào nữa.” Tật nói lắp của cô hình như nặng thêm.

Lão Dương cũng bị chặn họng.

Trong lúc tĩnh lặng, cô chợt nói: “Nghe nói, khi người ta chết, khuôn mặt của họ, sẽ nhạt dần, trong ký, ký ức của người sống. Nhưng người chưa chết, khuôn mặt của họ sẽ mãi rõ, ràng. Dù rất nhiều năm không, gặp mặt.”

Trịnh Dịch đăm chiêu, nhưng những người khác không mấy hứng thú với lời này.

Lão Dương đặt câu hỏi bất ngờ: “Hôm Ngụy Lai mất tích cô ở đâu?”

Trần Niệm chậm rãi ngước mắt lên: “Hôm nào cơ?”

Trò vặt vãnh thường dùng không có tác dụng, lão Dương đành nói: “Là ngày thứ hai sau ngày cô bị họ đánh hội đồng.”

“Đi học.”

“Sao không xin nghỉ?”

“Phải ôn tập, thời gian rất, quan trọng.”

Khó bề tưởng tượng, lại không thể phản bác.

“Cô ở trường cả ngày à?”

“Vâng.”

Chắc hẳn không thể nói dối, tới trường điều tra là biết ngay.

“Buổi tối thì sao?”

“Xem phim.”

“Xem phim?” Mắt lão Dương lóe lên luồng sáng, “Cô lựa chọn xem phim vào thời điểm đó ư? Ôn tập và thời gian không quan trọng à?”

Anh ta hùng hùng hổ hổ, cô chậm rãi thong dong: “Bởi vì rất kinh… kinh điển.”

“Cô xem một mình à?”

“Không phải.”

“Xem cùng ai?”

“Bạn.”

“Tên là gì?”

“Lý, Tưởng.”

“Ai đề nghị thế?” Trịnh Dịch chen vào hỏi.

“Cậu ấy.” Trần Niệm nói.

Điều này cũng dễ kiểm chứng. Mọi người lại lặng thinh, đưa mắt nhìn nhau, không còn câu hỏi nào khác nữa.

Lão Dương rời khỏi phòng họp, nói: “Cô bé này quá bình tĩnh.”

Trịnh Dịch: “Anh muốn ám chỉ điều gì?”

“Không có gì.” Lão Dương nói bâng quơ, “Việc này có liên quan tới hoàn cảnh trưởng thành, tính cách cá nhân, những việc trải qua, hoặc những chuyện gặp phải dạo gần đây.”

Tiểu Diêu hỏi: “Có ý là, rất có thể con bé bị vây chặt bởi một hình thức bảo vệ bản thân mà không thể thoát ra nổi.”

“Ừ.” Lão Dương gật đầu. Căn nguyên của chuỗi câu hỏi khi nãy chẳng qua vì con bé đã tới nên nhân tiện hỏi rõ ràng mà thôi. Bây giờ nhìn lại không có vấn đề gì lớn, “Hỏi thầy cô giáo và học sinh trong trường và nam sinh tên Lý Tưởng kia, xác nhận xem con bé có nói dối không… À, về chuyện liên quan tới hai mươi ba đối tượng tình nghi, phải nghĩ cách thu nhỏ phạm vi lại nữa.”

Dứt lời, lão Dương rời đi cùng mọi người.

Trịnh Dịch vẫn ở lại, quay về đẩy cánh cửa ra. Trần Niệm vẫn ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, cốc nước trước mặt cũng không màng động đến.

Trời nóng như vậy, không thể nào không khát nước.

Trịnh Dịch gõ cửa, nói: “Trần Niệm, có thể đi rồi.”

Anh đưa cô tới căng-tin ăn cơm, còn mua cho cô một chai nước, cô vặn mở, uống hết nửa chai.

Ăn xong, anh đưa cô về nhà.

“Trần Niệm.” Anh nói với cô, bất giác cẩn trọng cực kỳ.

“Dạ?”

“Em có tâm sự gì có thể nói với anh.”

“Không có đâu.” Cô lắc đầu.

Trịnh Dịch nhìn đỉnh đầu cúi thấp của cô, lòng dạ hơi lo âu, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn cô đừng nghĩ vẩn vơ, yên tâm ôn tập chuẩn bị thi.

Trần Niệm đồng ý.

Lên tầng, Trần Niệm nhớ ra Bắc Dã đã lấy chìa khóa nhà mình rồi. Nhưng đến cạnh cửa, bất ngờ thay chiếc chìa khóa lại cắm trong ổ khóa. Dám làm như vậy, chứng tỏ Bắc Dã đang canh chừng ở nơi nào đó gần đây. Cô lập tức nhìn quanh, lại không thấy cậu đâu.

Mặt trời mùa hạ chiếu rọi khắp muôn nơi, cứ như vẩy cá chi chít lấp lánh.

Vành mắt cô hơi đau, cúi đầu day day, bỗng chốc cảm thấy lòng mình chua xót, bặm môi nhưng cuối cùng lại trở về với bình lặng, mở cửa vào nhà.

Toàn bộ sách vở của cô đã được chuyển về cùng với quần áo của cô. Cô không thể đến chỗ cậu nữa. Họ buộc phải trở thành người xa lạ.

Trên bàn đặt hai túi đồ, đầy ắp rau dưa, mì sợi và đồ ăn vặt. Mở tủ lạnh ra, bên trong chật ních sữa bò, sữa tươi, bánh trôi, sủi cảo. Chiếc chiếu trên giường đã được giặt, quạt máy cũng được lau sạch.

Trần Niệm bật quạt, kéo rèm cửa ra, ngoài kia là tán cây sum suê và những tòa nhà cao thấp đan xen. Cô quay lại nằm xuống, nhìn ra ngoài cưa sổ, như vậy mới có thể yên ổn ngủ trưa.

Có người đang nhìn cô.

Trần Niệm tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, lấy nước đá và chùm nho trong tủ lạnh, vừa đi học vừa ăn, đến cổng trường phải quay lại nhìn một lượt rồi mới đi.

Bắc Dã đứng ở đầu cuối con đường, thấy cô quay đầu nhìn, cậu mới xoay người tránh đi. Quảng đường đến trường của cô đã sớm an toàn, nhưng đây là thói quen và mong đợi của cậu.

Bắc Dã nhận được điện thoại của Đại Khang, muốn tìm cậu đi chơi. Bắc Dã vốn định từ chối, nhưng ngẫm một hồi bèn bảo cậu ta tới nhà.

Đại Khang miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, đứng trước cửa cuốn đợi cậu. Bắc Dã ôm mũ bảo hiểm, kéo cửa đi vào. Đại Khang theo sau, trong nhà vẫn nóng hầm hập, nhưng Đại Khang nhướng mày, phát hiện ra điều bất thường: “Sao nhà mày sạch bong vậy?”

Bắc Dã thờ ơ nói: “Hôm qua vừa dọn.”

“Con bé trốn sau lưng mày dọn đấy à?” Mồm miệng Đại Khang chua loét.

Bắc Dã hờ hững châm biếm: “Đá lâu rồi.”

“Ơ?” Lông mày Đại Khang nhướng cao, “Sao thế?”

“Nói nhiều, phiền phức.”

“Ồ.” Đại Khang ngộ ra. Nhưng lần này cũng kỳ lạ, lớn đùng thế này rồi mà cậu chưa từng thấy Bắc Dã để ý con bé nào, cậu ta cũng luôn chán ghét từ chối mấy cô nàng đeo đuổi, phí hoài khuôn mặt của cậu ta.

Nếu đã đá từ lâu, chứng tỏ cậu ta không buồn để ý.

Đại Khang ngả người xuống giường, Bắc Dã cau mày liếc nhìn cậu ta, nhưng nhớ lại cậu ta tới đâu cũng lăn lộn trên giường người ta như vậy bèn nhịn lại. Cậu đã thay hết gối và chiếu trên giường rồi.

“Bắc Dã, mày nói xem, Lại Tử bảo nó đến Quảng Châu lang bạt rồi, nó thì lang bạt gì chứ?”

Bắc Dã cầm hai chai bia, đập mở nắp ở cạnh bàn, đưa cho cậu ta.

Đại Khang nhận lấy, nốc một ngụm lớn rồi nói: “Không phải hôm đấy gây gổ tức nó chửi mấy câu thôi sao? Vậy mà lại bỏ đi thật. Đừng nhìn nó bình thường lầm lì không nổi cáu, cáu lên rồi giống hệt đàn bà, nửa đêm nửa hôm gọi điện đùng đùng nói tạm biệt, muốn tuyệt giao luôn đấy hả? Này, mày gọi điện cho nó thử xem?”

Bắc Dã “ừ” một tiếng.

Đại Khang uống bia, hỏi: “Mày định đi đâu? Ở lại Hi Thành hay rời đi?”

“Đi.” Bắc Dã nói.

“Đi đâu?”

Bắc Dã không lên tiếng, giây lát sau mới nói: “Bắc Kinh.”

“Nghe sang chảnh quá.” Đại Khang nói kháy.

Bắc Dã nốc bia, phớt lờ cậu ta.

“Đều bỏ đi hết, chỉ còn mỗi tao ở lại quê.” Đại Khang hơi rầu rĩ, “Tao tưởng mấy đứa bọn mình sẽ là anh em tốt cả đời cơ, không ngờ trưởng thành vẫn phải chia cách, vẫn phải tứ tán khắp nơi. Trước kia bà cô ở nhà tình thương luôn nói trưởng thành là tốt rồi, trưởng thành là tốt rồi, trưởng thành thế này có tốt cái mẹ gì đâu?”

“Đúng vậy.” Bắc Dã nói, “Có tốt cái mẹ gì đâu?”

Cậu vừa nói vậy, Đại Khang lại thay đổi lập trường, quay sang động viên cậu: “Đi thì đi đi, cứ xông xáo cho ra trò. Đến lúc đó khá khẩm rồi đừng quên tao.”

“Ừ.” Bắc Dã nói, “Nếu đi được.”

Cậu như một thân cây, muốn bay nhưng lại mọc rễ.

“Đúng rồi.” Đại Khang nhớ ra việc chính: “Cô giáo gọi điện cho mày chưa? Lĩnh bằng tốt nghiệp đó.”

“Gọi rồi.” Bắc Dã đạp mông cậu ta để cậu ta bật dậy, cậu cũng lăn ra giường, gối đầu lên cánh tay nói: “Cái bằng rách nát kia có gì đáng lĩnh chứ?”

“Đừng coi thường bằng nghề. Nhất định có thể chứng minh mày đã học kỹ thuật hạng nhất. Bây giờ sinh viên đại học cũng không bằng công nhân kỹ thuật đâu.”

“Hơ.” Bắc Dã nói, “Nói vậy để lừa mày thôi.”

“Thật mà, tao tìm việc rồi, mấy năm nữa đủ tiền thì ra làm riêng. Tao không giống mày, bác cả và bác gái của mày đều giàu có, ngoài miệng nói không nhận mày nhưng sau lưng lại không nỡ.”

Bắc Dã không hề phản ứng, Đại Khang cũng phiền muộn vì mình nhanh mồm nhanh miệng, vội vàng đổi đề tài, nói: “Này, nghe nói tên áo mưa kia biến mất rồi, hình như tầm tuổi tụi mình.”

Bắc Dã quay đầu nhìn cậu ta, “Sao bỗng dưng nói đến việc này?”

“Hôm qua tao đi nhận bằng tốt nghiệp cùng mấy thằng bạn, có mấy ông kì quặc ngồi trong phòng giáo viên nhìn bọn tao mãi. Ánh mắt và khí thế như vậy có lẽ là cảnh sát.” Cậu ta hừ lạnh, “Thầy chủ nhiệm cũng nham hiểm, gọi mấy đứa cá biệt tụi mình cùng đến một lượt, thật sự coi tụi mình là kẻ tình nghi rồi. Mẹ nó chứ.”

Bắc Dã lặng thinh, quạt gió thổi tóc mái của cậu phất phơ quệt qua mắt, cậu hất ra.

Đại Khang tiếp lời: “Này, nhớ đi lấy bằng tốt nghiệp đấy nhá.”

“Biết rồi.”



Khi Trần Niệm trực nhật sau buổi học, lại trông thấy Trịnh Dịch đang đứng ở cửa lớp tìm Từ Miểu.

Từ Miểu đi lướt qua Trần Niệm, đưa chiếc chổi trong tay cho cô, nói: “Đáng nhẽ cậu phải quét, mình đi đây.”

Trần Niệm đứng im không nhúc nhích.

Tòa nhà giảng dạy không còn ai, tiếng chân Trịnh Dịch rời đi không lớn, nhưng cô nghe rõ mồn một.

“… Quan hệ giữa em và Ngụy Lai tạm xử lý như vậy, bạn ấy cũng hiểu. Tôi đã điều tra nhật ký cuộc gọi của bạn ấy, đợt đó suốt một tuần Ngụy Lai không liên lạc với em, sao lại gọi điện cho em vào đúng hôm mất tích?”

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao?” Giọng Từ Miểu rất khẽ.

Trịnh Dịch nói: “Không phải tôi nghi ngờ em, tôi chỉ cho rằng em che giấu vài chuyện.”

Những gì Từ Miểu giấu là địa điểm Ngụy Lai nhắc tới trong cuộc gọi – sau núi, và người hẹn gặp – Trần Niệm.

Trần Niệm không hề nghi ngờ bản lĩnh của Trịnh Dịch, lần đầu tiên nhìn vào mắt anh thì cô đã biết anh cảnh sát trẻ này không tầm thường.

Cô tới hành lang xem, sân trường vắng tanh, Trịnh Dịch và Từ Miểu một cao một thấp, vừa đi vừa nói chuyện, dừng cạnh bồn hoa trong chốc lát, sau đó Từ Miểu ra khỏi cổng trường lên xe nhà mình. Trịnh Dịch cũng rời đi.

Trần Niệm đứng trên tòa nhà giảng dạy vắng vẻ cao vút, cảm thấy một luồng nguy hiểm tăm tối, có một lực đẩy ngay phía sau cô.

Cô chợt quay đầu lại, cửa lớp mở toang, bàn đặt khắp phòng, không một bóng người.

Trần Niệm lại nhìn ra ngoài trường, ở quán nước giải khát đối diện trường có một bóng dáng màu trắng.

Trần Niệm chạy về lớp học, nghĩ tới những gì Từ Miểu vừa nói, tay chân cô hơi run. Cô vứt chiếc chổi sang một bên, đeo cặp lên lưng chạy xuống lầu, lao ra khỏi trường, lờ tịt Bắc Dã.

Cô đi xăm xăm theo con đường ngoằn ngòeo không hay đi, sau bảy tám lần rẽ cua, cô như thoát được thứ gì đó. Đi thẳng tới vùng đất bỏ hoang quen thuộc kia, thấy ánh tà dương hệt như lòng đỏ trứng gà khổng lồ mà cô đã từng nhìn vô số lần.

Phía sau vang dậy đến tiếng bước chân đuổi theo, cô lập tức chạy, chạy thục mạng. Nhưng vẫn không thắng nổi cậu.

Bắc Dã xông tới kéo cổ tay cô, cau mày: “Em chạy đi đâu thế?”

Cô đẩy cậu nhưng đẩy không được, cậu kéo cô đi về phía nhà cô, nhưng cô chỉ muốn đi về hướng khác, hướng nhà cậu.

“Hôm nay em sao thế?” Mày cậu nhíu chặt lại.

“Em muốn về nhà.” Cô hét lên với cậu, muốn vùng thoát khỏi tay cậu nhưng không thoát nổi.

Bắc Dã nhìn ra sau, trong tầm mắt không một bóng người, lúc này cậu mới nhìn cô và nói: “Nhà em ở đằng kia.”

“Em muốn về nhà.” Cô lặp lại, lớn tiếng hơn.

Bắc Dã im thin thít, nhìn cô đang mất khống chế, dịu giọng lại, cánh môi khẽ nhoẻn cười, nói: “Em nên hiểu ý anh chứ?”.

Em hiểu, Bắc Dã, em hiểu. Nhưng mà…

“Không giấu nổi nữa.” Trần Niệm cũng mỉm cười, nói khẽ: “Em đã giết Ngụy Lai, không giấu được nữa đâu.”

Lời còn chưa dứt, Bắc Dã đã nắm lấy gáy cô, ghì chặt cô vào lồng ngực.

“Đừng nói lung tung.” Anh kề sát thái dương cô, “Em nghe đây, lúc anh tìm được cô ta, cô ta vẫn chưa chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play