Trịnh Dịch sửng sốt, sự thật rất có sức thuyết phục.

Anh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Ngoài ra, kẽ móng tay còn có sợi vải, có lẽ đến từ mấy thứ như khẩu trang.” Bác sĩ pháp y Tiểu Chu nói xong, tiếp tục: “Trên người nạn nhân chỉ có một vết đâm, là vết thương trí mạng, đâm trúng gan. Xét trên góc độ đâm, hung thủ cao hơn nạn nhân rất nhiều, chiều cao có lẽ nằm trong khoảng một mét bảy tám đến một mét tám lăm.”

Đội trưởng gõ nhẹ lên bàn, nhắc nhở: “Giữ lại điểm này. Suy xét tới thời điểm xảy ra vụ cưỡng hiếp, hung thủ giết người, rất có thể hung thủ đang ở trạng thái nằm, dùng điều này để suy đoán chiều cao là thiếu căn cứ.”

“Vâng.”

Trịnh Dịch mở báo cáo khám nghiệm tử thi, trước mắt xuất hiện hình ảnh cấu tạo da tại một số bộ phận trên cơ thể nạn nhân Ngụy Lai. Cổ tay, vai, chân của cô ta đều có vết bầm tím được tạo thành từ trước, là vết thương phòng vệ hay gặp, cũng là chứng cứ chứng minh cô ta có phản kháng giãy giụa.

Không hề có đầu mối, anh day mạnh sống mũi.

Cuộc họp kết thúc, Trịnh Dịch kéo lão Dương tới phòng làm việc của mình, rót cho anh một cốc nước rồi nhấn anh ngồi xuống: “Sếp à, nếu vụ án này còn chưa phá, chúng ta sẽ chết chìm trong những lời thóa mạ mất.”

“Có vài vụ án không thể dùng phương pháp truyền thống.” Lão Dương uống ngụm nước, “Phải dùng phương pháp chúng ta nói tới tại cuộc họp lần trước…”

“Phân tích tâm lý tội phạm.” Trịnh Dịch tiếp lời.

“Đúng.” Lão Dương nói: “Mượn vụ án này để nói nhé, tôi hỏi cậu, tại sao tội phạm cưỡng bức phải hiếp dâm?”

Trịnh Dịch nhất thời không thể đưa ra câu trả lời có quy luật.

Lão Dương: “Có bốn nguyên nhân: Thứ nhất, kiểu quyền lực, để thể hiện sức mạnh kiểm soát và dục vọng chinh phục của bản thân; thứ hai, kiểu tình cảm, khát vọng xây nên mối quan hệ cá nhân thân mật; thứ ba, kiểu phát tiết, trút sự căm phẫn và cảm giác thất bại của bản thân; thứ tư, kiểu tò mò, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ về phương diện tình dục, thường xuất hiện ở người vị thành niên phạm tội một lần.”

Trịnh Dịch gật đầu: “Em đã xem báo cáo anh viết trước đó rồi, anh nói rằng sau khi thẩm vấn hai nạn nhân kia, căn cứ theo miêu tả của họ, phán đoán rằng nghi phạm thuộc kiểu phát tiết.”

“Đúng, kiểu quyền lực thường có độ tuổi khá lớn, kiểu tình cảm đòi hỏi rất tinh tế, thậm chí chiều theo cảm xúc của nạn nhân, tiến hành trao đổi với cô ấy.”

“Là một thanh thiếu niên thuộc kiểu phát tiết.” Trịnh Dịch có vẻ đăm chiêu.

“Tôi hoàn toàn không bất ngờ khi loại này phát triển thành kẻ giết người. Cậu nghĩ xem, hắn phẫn nộ, thất bại, cần phải phát tiết ngay lập tức. Nhưng nạn nhân ra sức chống cự, làm nhục hắn, chửi rủa hắn, hắn bị cản trở thêm một nấc nữa, đương nhiên sẽ giết người. Rút dao đâm chết, động tác đâm này vốn dĩ là một kiểu phát tiết bằng bạo lực.”

Trịnh Dịch gật đầu thêm lần nữa: “Vâng.” Rồi nói: “Liên hệ với những vụ cưỡng hiếp của nhóm thanh thiếu niên cố định, người gây án thường là thanh thiếu niên cùng trang lứa.”

“Đúng.” Lão Dương mở sổ ra cho anh xem, “Tôi đã phác họa chân dung nghi phạm.”

Trịnh Dịch cầm lấy xem, thấy mấy điểm trên cuốn sổ:

“1. Độ tuổi từ mười bảy đến mười chín, trầm lặng hướng nội, thận trọng thông minh, muốn chơi cùng các bạn cùng trang lứa nhưng khó hòa nhập;

Trông rất hiền lành (Khu vực lân cận nơi xảy ra vụ án không có ai thấy người tình nghi);

Bỏ học, hoặc học mấy trường nghề hay trường kỹ thuật không có nội quy nghiêm ngặt (Nạn nhân đều là học sinh trung học phổ thông chính quy);

Thường trốn học, chơi bời ở khu vực xung quanh trường khác;

Rất quen thuộc với địa điểm diễn ra vụ án, sống ở khu vực xung quanh, hoặc thường đi thăm thú địa hình, làm việc chu toàn, có kế hoạch và trình tự;

Gia đình không hòa thuận, quan hệ với mẹ không tốt, thậm chí ác liệt (Trong quá trình xâm phạm có hành vi nhục mạ phái nữ), có những khả năng như sau: Một, bị mẹ ngược đãi; Hai, bị mẹ thờ ơ hay vứt bỏ; Ba, mẹ có nhiều bạn tình hoặc là gái điếm.”

Trịnh Dịch than: “Bội phục bội phục, những vẫn rất khó bắt được người.”

Lão Dương nói: “Không sao, chúng ta sẽ phân tích vụ Ngụy Lai kỹ lưỡng hơn nữa, nhất định tìm ra đầu mối quan trọng để thu nhỏ phạm vi.

“Cũng phải.” Trịnh Dịch nói, đẩy quyển sổ về, nói: “Nghi phạm có phương tiện đi lại, xét trên độ tuổi của hắn, khả năng có xe hơi rất thấp, mà xe đạp không tiện vận chuyển người chết, thế nên rất có thể là xe gắn máy.”

**

Ngày hôm sau, hai thiếu niên thức dậy từ sớm.

Họ loay hoay trong phòng, mặc quần áo, chải tóc, bóp kem, đánh răng rửa mặt.

Hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi thế này. Trần Niệm soi gương, gỡ cái đuôi ngựa vừa buộc xong, chải đầu lại lần nữa, ngó trái nhìn phải không thấy có sợi tóc nào rơi ra ngoài mới đi ra.

Sáng sớm, thời tiết dễ chịu, nhiệt độ vừa phải. Bắc Dã và Trần Niệm ngồi bên bàn ăn bánh rán, một bữa sáng yên bình.

Căn phòng chật hẹp dần dần trở nên ẩm nóng, như một chiếc nồi áp suất chầm chậm tăng nhiệt độ. Họ bắt đầu xuất phát.

Lúc Bắc Dã kéo rèm cửa, Trần Niệm đứng bên cạnh, nôn nao hơi kiễng chân lên.

Họ rời khỏi khu nhà xưởng, đi tới vùng đồng nội mênh mông, bước chân trước sau vẫn nhanh nhẹn, đi một mạch tới bên đường ray.

Bắc Dã không đi nữa, ngắm nhìn mặt trời mọc, ngã mình xuống mặt đất, gác chân lên đường ray. Một lúc sau, cậu nhìn Trần Niệm, vỗ bãi cỏ bên cạnh ra hiệu cho cô nằm xuống theo.

Trần Niệm không hỏi han gì, theo lời nằm xuống bên cạnh cậu, gối đầu lên cánh tay cậu.

Bầu trời vừa cao vừa xanh, đàn chim bay qua.

Cô cũng đặt chân lên đường ray, hỏi: “Chúng ta phơi nắng ư?”

Bắc Dã biếng nhác đáp: “Đợi tàu hỏa.”

“Đợi tàu hỏa?”

“Hai mươi phút nữa tàu hỏa sẽ qua đây.”

“Đợi tàu hỏa tới… nhìn à?”

Bắc Dã quay đầu nhìn cô, hơi buồn cười: “Đáp tàu hỏa.”

“Nhưng chúng ta chưa mua vé.”

“Không sao đâu.” Bắc Dã nói.

Cậu nói không sao thì không sao, cô nhìn trời một lúc, nhắm mắt lại.

Cơn gió hiu hiu, thế giới tĩnh lặng. Khi họ sắp chìm vào giấc ngủ thì đường ray dưới chân rung lên, họ mở mắt ra. Bắc Dã kéo cô dậy, chiếc tàu hỏa quét sơn xanh lao tới từ nơi không xa. Tàu xanh hướng về vùng quê, tốc độ chậm hơn tàu hỏa bình thường.

Trần Niệm nhìn không chớp mắt, đợi một lát phát hiện ra điều bất thường. “Nó không định dừng à?”

“Nó không dừng.” Bắc Dã nói.

“Vậy chúng ta lên tàu thế nào?” Trần Niệm hỏi.

“Nó không dừng, chúng ta cũng phải lên.” Bắc Dã tiếp lời.

Dứt lời, cậu vươn tay về phía cô, trái tim Trần Niệm đập thình thịch, đưa tay qua nắm lấy tay cậu.

“Đồ nói lắp.”

“Hử?”

“Em muốn chết không?”

Trần Niệm sững sờ, nhìn sườn mặt cậu, lại nhìn đường ray rung bần bật trước mắt, chậm rãi nói: “Đã từng.”

“Anh cũng vậy.” Bắc Dã nói.

Hai thiếu niên không hẹn mà cùng khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt thêm.

“Em muốn chết ở thời khắc này không?”

“Có chút muốn, lại có chút không muốn.”

“Anh cũng vậy.” Thiếu niên đáp.

“Cùng với anh nhé?” Cậu hỏi.

“Vì thế em nói, có chút muốn.” Cô trả lời, siết chặt bàn tay cậu.

Tay hai người nắm lại thật chặt, như muốn kết thành một sợi dây, họ run rẩy, nhìn đường ray chăm chú.

Bắc Dã nói: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Trần Niệm gật đầu: “Sẵn sàng rồi.”

Tàu hỏa càng lúc càng gần, phóng vụt qua trước mặt họ, dấy lên một trận gió.

Bắc Dã hét: “Đuổi theo!”

Trần Niệm la lên: “Đuổi theo!”

Họ nắm tay nhau, chạy ngược gió, đuổi theo tàu hỏa chạy xuống sườn núi, một cái thang sắt vắt vẻo bên cạnh họ, Bắc Dã giữa kéo Trần Niệm: “Nhảy!”

Trần Niệm không dám lao tới bức tường đồng vách sắt kia, Bắc Dã đưa một tay bắt lấy chiếc thang nhảy lên vách tàu, tay kia kéo Trần Niệm. Trần Niệm đuối sức, Bắc Dã hét: “Nhảy lên!”

Trần Niệm lắc đầu, cô sợ.

“Anh sẽ đón được em.”

Trần Niệm nhào tới, Bắc Dã ôm eo cô. Hai thiếu niên cùng đụng phải vách tàu, Trần Niệm cuống quýt nắm lấy cầu thang, liếc nhìn Bắc Dã. Họ chăm chú nhìn đối phương đang thở hổn hển, khuôn mặt kinh ngạc không chừa lại bất cứ cảm xúc nào khác, bỗng cười ha hả.

Họ leo lên nóc tàu. Bãi cỏ ao hồ, đầm sen ruộng lúa. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên gò má thiếu niên nhanh chóng bị gió trên nóc tàu thổi khô rom.

Tàu hỏa băng qua một thôn xóm nhỏ, tạm thời dừng lại. Bắc Dã và Trần Niệm len lén xuống tàu, nắm tay nhau bỏ chạy.

Đó là một thôn rất nhỏ, chỉ có lác đác vài căn nhà ngói, ruộng lúa bạt ngàn. Họ lang thang dạo bước ven bờ ruộng, lướt qua một ao sen to.Trần Niệm lay một tán lá, giọt nước lấp lánh lăn qua lộn lại trên mặt lá, đụng vỡ chia ra làm mấy khối rồi lại tụ về làm một.

Chủ hồ sen là một người đàn ông vạm vỡ, chèo chiếc thuyền gỗ nhỏ đi ra từ chỗ sâu trong hồ, gạt từng lớp lá sen. Trên thuyền, đài sen xanh và hoa sen hồng xếp thành một cái đồi nho nhỏ.

Trần Niệm nhìn đài sen chăm chú. Vì thế Bắc Dã hỏi: “Bác định đưa chỗ này vào Hi Thành bán ạ?”

Gã nói: “Đúng vậy, nếu không phải bán rẻ. Một đồng một đài.”

Rẻ thật đấy.

Bắc Dã mua bảy đài sen, một tay ôm hết bảy cành, đài sen như bảy cái đầu chim ngoẹo cổ, nghiêng ngả lắc lư.

Gã nói sang sảng: “Tặng thêm cho cô cậu hai bông sen.”

Trần Niệm ngồi bên bờ, cầm một đóa trắng một đóa hồng trên thuyền, hít một hơi, mùi hương thanh đạm thoang thoảng.

Cô và cậu vừa đi dạo bên bờ ruộng vừa ăn hột sen, sen mới hái vừa tươi vừa non, đưa vào miệng như uống một hồ nước xuân ngọt lịm.

“Lát nữa trời nắng to rồi.” Bắc Dã nói. Cậu đi loanh quanh bên bờ, chọn lựa cẩn thận, tìm tán lá sen lớn nhất, bẻ gãy cành, kéo ra sợi tơ trắng thật dài. Cậu đưa lá sen cho cô làm ô.

Trần Niệm cầm lấy che ánh mặt trời.

“Này, có củ ấu.” Bắc Dã ngồm xổm trên ruộng, đôi tay dài kéo lên một đống lá, vạch ra mấy lượt rồi lột bỏ.

Trần Niệm ôm váy ngồi cạnh anh: “Nhỏ vậy.”

Cậu lột cái vỏ nho nhỏ, lấy ra phần thịt trắng mịn, đưa tới bên miệng cô: “Nếm thử đi.”

Trần Niệm cúi đầu ngậm lấy, cánh môi mềm mại lướt qua ngón tay cậu. Bắc Dã ném lá lại vào nước, trái tim như hồ nước gợn sóng lăn tăn.

“Ngọt quá.” Trần Niệm nói. Ngọt thanh, hình như không giống loại bán trên đường.

Đây đúng là hương vị đích thực của mùa hè.

Họ che lá sen dạo chơi trong ruộng, lội ruộng hái dưa chuột và cà chua ăn, cởi giày bước vào ruộng nước, để bùn chà xát lòng bàn chân, để bùn len lỏi giữa những kẽ ngón chân. Họ ngủ trưa trong lều rạ, đến khi tỉnh lại, bùn dính trên chân đã đóng thành khối, nhẹ nhàng vừa gẩy ra liền rơi hết sạch.

Thế là tiếp tục tiến về phía trước.

Con đường chật hẹp nối liền hai bên bờ ruộng, hai thiếu niên không thể nào đi sóng vai nhau. Bắc Dã hơi lùi về sau một bước, để cô đi trước, cậu đi sau. Cậu cũng không tiến lên phía trước dắt tay cô.

Con đường phía sau đều là bờ ruộng, quá hẹp, bên cạnh cô không có vị trí cho cậu, cậu đếm dấu chân cô, nhìn bóng lưng cô. Con đường xa tít tắp như đi đến một thế giới khác, nhưng họ không hề mệt mỏi.

Khi bầu trời mọc lên vầng trăng ngời sáng, cả đàn đom đóm xuất hiện từ bãi cỏ, họ đuổi theo tàu hỏa trở về nhà.

Chiếc xe với lớp vỏ bằng tôn băng qua vùng quê, họ trèo lên nóc tàu cao cao. Gió đêm rất lớn khiến họ hơi lạnh. Hai thiếu niên ngồi trên nóc tàu, ánh sao buông đầy trời, lấp lánh như vụn kim cương.

“Cứ như trời sắp mưa vậy.” Trần Niệm nói.

“Đúng vậy.”

“Có mưa không?”.

“Không biết nữa.”

“Nếu mưa thì phải làm sao?” Trần Niệm hỏi.

“Chúng ta sẽ ướt như chuột lột.” Bắc Dã nói.

“Nếu không mưa thì sao?” Trần Niệm lại hỏi.

“Chúng ta sẽ ngắm sao.” Bắc Dã nói.

Trần Niệm liền nhìn vào mắt cậu. Bắc Dã vươn tay vuốt ve má cô, hôn lên môi cô. Trần Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nóc tàu cao đến thế như vươn tay có thể bắt được một hai vì sao. Trông lên bầu trời sao, là ý nghĩa của ngày hôm nay.

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu vào vụ án tình tiết sẽ thay đổi liên tục, rất nhiều điều thật thật giả giả, đến chương cuối cùng mới kết thúc tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play