"Cô. . ." Phác Cận Huệ càng thêm tức giận, sàn nhà trơn sao? Rõ ràng cô ta cố ý lấy lý do này để khiến mình bị mất mặt mà.
"Ơ. . . Chị, chị đừng tức giận, em thật sự biết sai rồi. Hàn. . ." Hạ Du
Huyên thấy Phác Cận Huệ tức giận như vậy, đành phải nhờ sự trợ giúp từ
Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn nhìn Hạ Du Huyên đang dán chặt người vào trong ngực mình, anh biết trong lòng cô nhóc này từ sớm đã vô cùng
sảng khoái rồi. Thấy vậy, anh quơ lấy khăn tắm ở gần đó ném cho Phác Cận Huệ.
Phác Cận Huệ cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, đem khăn tắm quấn quanh người, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Liệt Hàn không thèm liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ lấy một lần!
"Ai nha. . . Thực đáng tiếc, anh không nhìn thấy được dáng người của Phác
Cận Huệ a. Chậc chậc. . . siêu bự." Hạ Du Huyên cố ý châm chọc Lãnh Liệt Hàn.
Thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại coi như không có gì "Bảo bối, anh thấy dáng người của em cũng rất hợp khẩu vị của anh."
Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, không thèm nhìn anh nữa.
Lãnh Liệt Hàn mặt dày mày dạn áp sát lại "Bảo bối, làm sao vậy? Còn chưa xả hết giận sao?"
Hạ Du Huyên gật đầu, còn chưa có chơi đã a. Đáng lẽ cô nên mạnh tay hơn nữa, kéo luôn cả bra của cô ta xuống!
"Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em một lọ axit sunfuric, em nhìn thấy ai không
thuận mắt thì cứ hất vào mặt người đó." Lãnh Liệt Hàn thử thăm dò hỏi
cô.
Hạ Du Huyên quay đầu lại "Không được, nếu như không cẩn thận chết người thì chẳng phải hỏng bét sao?"
"Bảo bối, em cảm thấy có anh ở đây, trên thế giới này còn có người dám xúc
phạm đến em hay sao?" Nghe xem nghe xem, giọng điệu có bao nhiêu cuồng
vọng.
"Đúng đúng đúng. Lãnh đương gia anh là người cuồng ngạo nhất rồi. Đúng là không phải người." Hạ Du Huyên nhàn nhạt mở miệng.
"Hử?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, có anh ở đây, cô còn lo lắng cái gì?
"Hàn, em không muốn chỉ làm sủng vật của anh. Điều em muốn là cuộc sống của
em." Hạ Du Huyên ngồi nghiêng trên đùi anh, tựa đầu nhẹ nhàng vào vai
anh.
"Em muốn cuộc sống gì? Anh đều có thể cho em."
Hạ Du
Huyên lại lắc đầu "Em không muốn nhận sự bảo vệ che chở của người khác,
em muốn tự mình bảo vệ chính mình. Em muốn xứng với anh. Em không muốn
dựa vào thế lực của gia tộc."
Lãnh Liệt Hàn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh không muốn nhìn thấy cô phải chịu bất kỳ tổn
thương nào, dù chỉ đụng nhẹ một chút cũng sẽ làm cho anh vô cùng đau
lòng.
Hạ Du Huyên lại nhẹ nhàng mở miệng "Hàn, cho em đi đến trường bắn súng được không?"