Đường Sâm ở một bên
bưng ly rượu lên, vỗ vai Lãnh Liệt Hàn "Ha ha, Hàn, phương thức mời rượu của bảo bối nhà anh cũng thật là đặc biệt. Cô cũng rất đau lòng vì anh
đấy."
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn không ngừng nâng lên ý cười sủng nịch.
Rất nhanh, nâng ly rượu lên chúc rượu mọi người, một đám người tiếp tục vây quanh Lãnh Liệt Hàn.
Bên này Hạ Du Huyên ăn bánh gatô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lại một đám người chúc rượu, thỉnh thoảng nhíu mày.
"Oa, Huyên Huyên. Hàn nhà cậu thực sự rất lợi hại, nhiều người đi tới chúc
rượu như vậy, sẽ không say chứ?" Mộc Y Sương ăn rất nhiều.
"Đến đến đến, Lãnh đương gia, tôi mời cậu." Lại một người đàn ông giơ ly rượu cười ha ha đến không ngậm miệng lại được.
Lãnh Liệt Hàn ngoắc ngoắc khóe miệng, ánh mắt có hơi mập mờ, giơ ly rượu
lên, đang định uống vào, cánh tay mới vừa giơ lên liền bị người ngăn
lại.
Hạ Du Huyên không nói gì nhìn người đàn ông trên mặt đã xuất hiện men say, ghé vào lỗ tai anh gầm nhẹ "Đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát. Chân ngôn bát tự, ngẫm lại chân ngôn bát tự a."
Gầm
Lãnh Liệt Hàn xong, cười yếu ớt nắm lấy ly rượu trong tay Lãnh Liệt Hàn, quay về người đàn ông chúc rượu giơ lên đáp lễ, nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn ta sửng sốt một chút, cười ha ha cũng nâng cốc uống sạch.
Một bên Đường Sâm rảnh rỗi không chịu nổi, kéo Lãnh Liệt Hàn muốn anh uống "Hàn, đến, tôi mời cậu."
Hạ Du Huyên đánh vào tay Đường Sâm một cái, trừng mắt nhìn Đường Sâm.
"A, đau quá. Huyên Huyên, cô làm gì thế." Đường Sâm ai oán liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên sửng sốt một chút, cười ha ha một hồi "Không có gì, tôi nghĩ muốn cùng anh uống rượu thôi."
Đường Sâm liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn vùi đầu vào cần cổ Hạ Du Huyên, trong mắt
chợt lóe lên ý cười. Nâng ly lên, cùng Hạ Du Huyên chạm ly.
Mấy
lần nâng ly rồi hạ xuống, hai gò má Hạ Du Huyên nhiễm lên một tầng đỏ
ửng, có điều tửu lượng cũng không tệ lắm, đổi lại những cô gái khác có
thể một chén đã say rồi.
Hạ Du Huyên giống như nghiện rượu, lôi kéo Đường Sâm chơi oản tù tì.
"Ha ha, cô thua rồi." Đường Sâm cười to, đem rượu tới.
Hạ Du Huyên vừa định uống, Lãnh Liệt Hàn hất khuôn mặt đỏ bừng lên "Bảo bối, anh đến uống giúp em."
"Anh vẫn là ngủ đi, Lãnh đương gia, nơi này không có ai cần con ma men như anh tới cứu a."
"Nhưng mà, anh không thể để cho bọn họ chuốc say em a." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu lên tiếng.
"Không có chuyện gì." khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên càng thêm ửng đỏ.
Hạ Du Huyên kích động phun máu, người đàn ông này không có chuyện gì cười
như vậy làm gì, vạn nhất những cô gái kia thật sự nhào lên, cô đánh
không lại làm sao bây giờ?
Trái tim nhỏ của Hạ Du Huyên điên cuồng rầm rầm nhảy lên, có một đống người tới chúc rượu.
Hạ Du Huyên không nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có lúc quên mình vì tinh
thần người vì quốc gia chủ nghĩa. Quên mình vì người a! !
Hạ Du Huyên nâng ly lên, quay về phía những người chúc rượu kia từng chén từng chén vào bụng.
"Này, Hàn. Bảo bối nhà cậu thật sự say rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.
"Tôi nhìn thấy." Người đàn ông mắt phượng quét qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cô gái có dung mạo tuyệt sắc.
Đường Sâm nghe thấy âm thanh của Lãnh Liệt Hàn giống như có chút không vui, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT