"Mẹ, người còn chưa chịu thẳng thắn với con hay sao?" Hạ Du Huyên đứng trên ghế sofa, trừng mắt nhìn mẹ mình.
"Hixx. . . Được rồi được rồi, con xuống trước đi, tí nữa chẳng may bị thương
thì làm sao?" Tạ Mẫn cau mày. Con bé này thật đúng là không sợ trời
không sợ đất.
"Hừ. Vậy mẹ nói đi." Cuối cùng Hạ Du Huyên vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Vừa rồi con cũng đã biết mẹ là đại mẫu hắc đạo đó thôi." Tạ Mẫn từ từ nói.
Hạ Du Huyên gật gật đầu.
"Như vậy, cha con chính là lão đại hắc đạo —— Hạ Tu."
"Cha của con, từ khi con mới sinh ra, đã biến mất không rõ tung tích. Đến
giờ vẫn không biết cha con đang ở đâu. Có người nói ông ấy đã chết, lại
có người nói ông ấy cố tình trốn đi. Có rất nhiều lời đồn đại không
giống nhau. Thế nhưng mẹ vẫn tin chắc, cha của con, là do ông ấy vẫn còn việc chưa giải quyết xong. Ông ấy muốn giấu tất cả mọi người, cho nên
mọi người không ai tìm thấy ông ấy."
Tạ Mẫn nhìn thấy Hạ Du Huyên không có phản ứng, tiếp tục nói " Chuyện của mẹ và cha con, ngoại trừ
dì Lệ ra, thì không một ai biết. Thế nhưng. . . Lãnh Liệt Hàn cái tên
nhóc này, thật đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ sợ đã sớm biết chuyện này
rồi.
"Làm sao Hàn lại biết?" Hạ Du Huyên nhíu mày.
"Ha ha, Huyên Huyên con không biết rồi. Lão đại và đại mẫu hắc đạo tuy là đại
ca trong giới hắc đạo. Thế nhưng, bây giờ chỉ e là thực lực của Hàn đã
mạnh hơn mẹ và cha con mất rồi. Hàn cái tên nhóc này a, cũng không biết
thực lực của nó rốt cuộc là sâu rộng đến mức nào. Có lẽ, để cho nó đi
tìm cha con, cũng không phải là một chuyện khó."
"Huyên Huyên, nếu con muốn gặp cha. . ." Tạ Mẫn còn chưa nói xong, đã bị Hạ Du Huyên lạnh lùng cắt ngang.
"Không cần, không phải mẹ đã nói, ông ấy sẽ không xuất hiện, ai cũng không tìm được hay sao? Cho dù Hàn có thể tìm thấy, con cũng không cần. Để cho
ông ấy tự mình xuất hiện thì tốt hơn." Hạ Du Huyên nói xong, Trong câu
nói của cô không hề có từ 'cha' hay những kiểu xưng hô khác về 'cha'. Mà chỉ dùng một từ xa lạ 'ông ấy'.
Tạ Mẫn cười khổ "Ừm, được rồi."
"Đúng rồi, mẹ. Không phải mẹ đã nói tối nay mẹ tổ chức một buổi yến hội hay
sao? Tại sao lại đột ngột như vậy? Tổ chức yến hội gì?" Hạ Du Huyên nói
sang chuyện khác, cô thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đền mẫn
cảm này nữa.
"Ừ. Đúng vậy a, mọi người trong giới hắc đạo đều đã
biết con gái của mẹ là ai. Làm sao cò thể không tổ chức một buổi yến hội ra mắt con đây?
"Hử. . .Con cũng không muốn làm nhân vật chính
của yến hội." Hạ Du Huyên bĩu môi, những thứ này trong yến hội nhàm chán muốn chết, toàn những gương mặt dối trá, mới nghĩ đến thôi đã thấy ghê
tởm.
"Con yên tâm, đây chỉ là một thứ tiêu khiển thôi, con không
cần ứng phó với bất kỳ người nào cả, con chỉ cần ngoan ngoãn chơi đùa
với Hàn là được rồi."
"Ừm, tốt nhất là như vậy." Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Bây giờ nhanh đi thay quần áo, buổi tối Hàn qua đón con." Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng rời đi của con gái mình, hơi hơi thở dài.
"Con biết rồi." Hạ Du Huyên khuát tay đi về đằng sau, bước nhanh về phòng:
Yến hội? hay là một đám mặt người dạ thú trong giới hắc đạo? Ha ha, vậy
cô có thể vui vẻ chơi đùa rồi.
"Ài, hi vọng về sau con có thể ứng phó thật tốt với mọi chuyện trong giời hắc đạo." Tạ Mẫn lo lắng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT