Khuôn mặt của Thanh
Long và Ngân Long ở phía sau Lãnh Liệt Hàn trái lại vẫn rất lạnh nhạt,
giống như chuyện vừa với xảy ra không liên quan đến bọn họ, Thế nhưng,
nếu giám mạo phạm Lãnh gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắc Xà nghe xong, lại càng phẫn nộ "Lãnh Liệt Hàn, nói đến cùng thì anh và
đương gia của chúng tôi cũng là quyền thế ngang nhau, anh rốt cuộc là
cuồng ngạo cái gì?"
Thanh Long vừa nghe thấy, trong nháy mắt liền muốn tấn công Hắc Xà. Hắc Xà vốn đang phẫn nộ, lần này giống như tìm
được thú vui, hưng phấn đấu võ. Mà những người còn lại chỉ đứng một bên
xem kịch vui, ai cũng không ra tay hoặc là nói chuyện, bởi vì không ai
dám.
Thế nhưng sau đấy, hình ảnh khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi đã xuất hiện:
Hạ Du Huyên nhếch môi, con ngươi màu tím hồng lười biếng nhìn trận đấu võ
trước mặt "Chậc chậc. . . Hôm nay dù nói thế nào cũng là do Đường gia
làm chủ yến hội. Tại sao lại nháo loạn lên như vậy a?"
Tất cả mọi người đều đang tập chung vào một điểm lại nhanh chóng quay lại, dừng
trên người Hạ Du Huyên. Hai người đang đánh nhau cũng ăn ý dừng lại,
quay về phía sau đương gia của mỗi người. Lãnh Liệt Hàn lại càng sủng
nịnh nhìn Hạ Du Huyên.
Trong mắt Sở Thiên Ngạo nhanh chóng chạy qua một tia yêu thích: Cô gái có can đảm!
"Sở đương gia phải không? Tôi là người phụ nữ của Hàn, Hạ Du Huyên." Hạ Du Huyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Trên người của người đàn ông này tồn tại một cỗ khí thế vương giả, không
giống với Lãnh Liệt Hàn. Nếu Lãnh Liệt Hàn là một tên yêu nghiệt âm lãnh tàn ác. Thì anh ta chính là một ngọn núi tuyết lạnh lùng sắc bén.
Hai người thân phận giống nhau, cả hai đều có thân phận vô cùng thần bí, thế nhưng phong cách lại không giống nhau.
Sở Thiên Ngạo không để ý đến cô, mở miệng lành lùng nói "Đống hàng đó, tôi sẽ đoạt lại." Đúng lúc mọi người cho răng Sở Thiên Ngạo sẽ rời đi.
Thế nhưng, Sở Thiên Ngạo lại tiến lên, trực tiếp cầm lấy bàn tay trái non
mềm của Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô, thân sĩ mở miệng "Hạ
tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô, tôi là Sở Thiên Ngạo."
Điều
này càng làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc, Sở Thiên Ngạo chưa bao
giờ gần gũi phụ nữ, từ khi nào lại nói chuyện nhu tình như vậy? Mà đối
phương lại còn là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn.
Khuôn mặt anh
tuấn của Lãnh Liệt Hàn nhất thời đen xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của cô
lại lau lau chùi chùi. Hạ Du Huyên giật mình nhìn bóng lưng lạnh lùng
vừa mới rời đi.
"Nhóc con, hắn ta rất đẹp mắt sao?" Nghe thấy âm
thanh tràn ngập mùi vị dấm chua của người bên cạnh, Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, tâm tình rất tốt.
"Hàn, anh ghen sao?"
Người đàn ông rất hào phóng thừa nhận "Đúng vậy, em còn chưa trả lời. Anh ta rất đẹp mắt sao?"
Khoé mắt Hạ Du Huyên giựt giựt, cố ý ra vẻ cẩn thận suy nghĩ.
Chưa có đáp án, người đàn ông liền vội vàng ôm chặt eo cô, trực tiếp đi lên lầu hai, rất tự nhiên coi nơi này là nhà của mình.
Đường Sâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, người đàn ông này, một
khi đã bá đạo thật đúng là muốn chết mà, thật muốn thương thay cho con
mèo hoang nhỏ đó, tự cầu nhiều phúc đi. Sau đó xoay người hướng về phía
Thanh Long, Ngân Long nói "Ở lại đây trông chừng, có điều gì bất thường
thì trực tiếp nói với tôi. Không cần làm phiền tên Hàn kia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT