Liên tiếp một tuần
qua đi. Hạ Du Huyên đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm và được Lãnh
Liệt Hàn sai người đưa đến bệnh viện riêng của anh để chữa trị.
Thế nhưng trong một tuần này, Lãnh Liệt Hàn cũng đã không ăn không ngủ,
luôn luôn thúc trực bên cạnh chăm sóc cho cô, xung quanh ria mép cũng đã mọc đầy một hàng râu dầy.
Tạ Mẫn đau lòng nhìn hai đứa trẻ "Hàn, quay về rửa mặt một chút có được hay không?"
Lãnh Liệt Hàn giống như không nghe thấy gì, vẫn canh giữ bên giường bệnh như cũ.
Ngả Lệ thở dài một hơi, nói "Hàn, cái bộ dạng này của con. Huyên Huyên tỉnh lại sẽ đau lòng chết mất."
Lãnh Liệt Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ
nhắn vẫn tái nhợt như cũ của Hạ Du Huyên "Mẹ, bác. Thay con chăm sóc
Huyên Huyên, con sẽ lập tức quay về."
Nói xong, sải bước rời đi.
Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng Lãnh Liệt Hàn rời đi, đi tới bên giường Hạ Du
Huyên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, lại một lần nữa rơi
nước mắt "Huyên Huyên, Huyên Huyên của mẹ. . . con tỉnh lại đi có được
hay không? Hàn a, nó đã coi chừng con liên tục một tuần không ăn không
ngủ rồi."
Thế nhưng người trên giường vẫn không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương đi vào.
Mộc Y Sương lập tức nhào tới bên giường, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay
lạnh băng của Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, tỉnh lại đi. Nhanh tỉnh lại cướp sô cô la với mình đi."
"Huyên Huyên, nhanh tỉnh lại đi nha. Tất
cả mọi người đang chờ đợi những trò nghịch ngợm của cô đó." Đường Sâm
khó có khi lộ ra vẻ nhu tình.
Lại một tuần nữa qua đi, người trên giường vẫn không tỉnh lại như cũ. Trong khi tất cả mọi người đều lần
lượt đến thay phiên chăm sóc. Thì riêng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn túc trực
bên giường. Sắc mặt tiều tuỵ thật khiến cho người ta đau lòng.
Tròn nửa năm trôi qua.
Hôm nay, Lãnh Liệt Hàn vẫn đến nói chuyện với Huyên Huyên như cũ, mọi
chuyện trong bang phái và trong công ty toàn bộ đều giao cho Thanh Long
và Ngân Long xử lý.
Lăng Thiếu Bạch cầm dụng cụ chữa bệnh, tỉ mỉ giúp Hạ Du Huyên kiểm tra cơ thể.
Đúng lúc này, ngón tay Hạ Du Huyên động đậy, Lãnh Liệt Hàn kích động đến
nhảy dựng lên "Lăng Thiếu Bạch, cô ấy cử động rồi, bảo bối của tôi đã cử động rồi. Nhanh lên một chút."
Lăng Thiếu Bạch nghe thấy vậy,
cấm lấy ống nghe cẩn thận kiểm tra. Cũng không lâu lắm, người ngủ say
suốt nửa năm cuối cùng cũng tỉnh lại.
Từ từ nâng mí mắt lên, con ngươi màu hồng tím mở ra. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt.
Lãnh Liệt Hàn ôm thật chặt Hạ Du Huyên vào lòng "Bảo bối, bảo bối của anh, em cuối cùng cũng tỉnh."
Lăng Thiếu Bạch thức thời lui ra ngoài. Để lại không gian riêng cho hai người.
"Nước. . ." Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại, Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức cầm lấy
ly nước bên cạnh, lấy thêm một chút nước ấm, sau khi thử qua độ ấm thì
đưa tới bên môi cô.
Vừa mới uống một ngụm, lại ho khan phun ra
ngoài. Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, tự mình uống một ngụm nước ấm, sau đó áp
môi mình lên trên môi Hạ Du Huyên, nước ấm bên trong vừa vặn truyền vào
trong miệng Hạ Du Huyên.
Có thể bởi vì quá khát, đầu lưỡi hung hăng hút lấy nước trong miệng người đàn ông.
Điều này đã khơi dậy lên tất cả dục hoả của người đàn ông. Chế trụ thật chặt sau ót của người con gái, hung hăng hôn lấy đôi môi đó, giống như muốn
đem toàn bộ ngọt ngào đã mất trong nửa năm qua bù lại.
Thế nhưng
Hạ Du Huyên vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục,
Lãnh Liệt Hàn không nỡ buông ra, lo lắng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã
đỏ ửng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT