Thân thể Hạ Du Huyên rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Cô lẻ loi một mình tiến vào địa ngục.
Trong căn biệt thự nào đó ở Anh quốc.
Tạ Mẫn cùng Sở Thiện Ngạo ngồi trên trên chiếc ghế sofa đối diện với Hạ Tu.
“Được rồi được rồi. Tôi không nên để Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục.” Hạ Tu cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao người cũng đã đi rồi.
“Anh… Anh có còn là cha của Huyên Huyên nữa không? Không phải anh không biết đảo địa ngục là nơi như nào a. Làm sao anh có thể để Huyên Huyên đi đến đó được? Vạn nhất… Vạn nhất…” Tạ Mẫn vừa nói vừa khóc.
“Mẹ yên tâm đi. Cha làm như vậy là có lý của cha.” Tuy Sở Thiên Ngạo cũng không quá tán thành chuyện Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục, thế nhưng người cũng đã đi rồi. Còn có thể làm gì bây giờ?
“Mẫn Mẫn, Thiên Ngạo cũng đã nói như vậy. Em cứ yên tâm đi. Chẳng lẽ em không tin tưởng Huyên Huyên, không tin tưởng con gái của chúng ta hay sao?” Hạ Tu liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, quả nhiên là cha con a….
“Đương nhiên không phải. Con gái cùng con trai chúng ta là tuyệt vời nhất.” Tạ Mẫn nói xong, liền đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Hai cha con nhìn nhau, nhún nhún vai.
Trung Quốc.
Tập đoàn Lãnh Thị.
Một tháng qua đi, Đường Sâm cùng Thanh Long và Ngân Lang vẫn luôn âm thầm điều tra tung tích Hạ Du Huyên, thế nhưng một chút tin tức cũng không có.
Đột nhiên, từ phía cửa phòng làm việc của Lãnh Liệt Hàn bỗng vang lên tiếng gõ.
Thanh Long đi đến mở cửa.
Lâm Mỹ Hàn từ bên ngoài ngó vào trong “Hàn ca ca”
Lãnh Liệt Hàn đang ngồi trên ghế bỗng nhíu mày, sau đó từ từ giãn a “Cho cô ấy vào”
Thanh Long có chút kinh ngạc, nghiêng người để cho Lâm Mỹ Hàm đi vào.
“Hàn ca ca, cha em nói tối nay muốn mời anh đến ăn cơm.” Âm thanh mềm mại của Lâm Mỹ Hàm vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều nổi da gà.
“Cái đó, Lâm tiểu thư, Hàn của chúng tôi….” Đường Sâm vốn đã không ưa với cô gái tên Lâm Mỹ Hàm này, đang định cự tuyệt giúp Lãnh Liệt Hàn.
Thế nhưng
Lãnh Liệt Hàn lại nói: “Được”
Lâm Mỹ Hàm vui sướng hôn lên gò má Lãnh Liệt Hàn một cái, sau đó khinh thường nhìn ba người còn lại, xoay người rời đi.
“Này, yêu nghiệt. Anh không phải hồ đồ rồi đấy chứ? Cô ta không phải Hạ Du Huyên đâu, là Lâm Mỹ Hàm, là một người phụ nữ vô cùng ghê tởm.” Đường Sâm tức giận nói, không hề nhận ra rằng, trong vô thức lại một lần nữa nhắc đến cái tên Hạ Du Huyên.
“Hạ Du Huyên? Cậu ta lại nhắc đến cái tên này.” Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc nhìn Đường Sâm.
“Cái này….” Đường Sâm liếc nhìn Thanh Long cùng Ngân Long một cái. Cũng không nói thêm điều gì.
“Được rồi, tôi còn có chuyện phải xử lý. Các cậu ra ngoài trước đi.” Rõ ràng Lãnh Liệt Hàn đã không còn kiên nhẫn.
Ba người còn lại đành phải nhún nhún vai, rời khỏi văn phòng.
“Này, người phụ nữ đó, thừa dịp con mèo nhỏ Huyên Huyên không có ở đây, đã muốn tới câu dẫn Hàn.” Đường Sâm càng nói càng tưc, tuy anh luôn đấu võ mồm với Hạ Du Huyên, thế nhưng, ở sâu trong lòng, anh đã coi Hạ Du Huyên như em gái của mình.
“Đúng vậy. Tuyệt đối không thể để người phụ nữ đó tiếp cận Đương gia.” Thanh Long cũng căm giận nói.
“Không sai, chúng ta phải đợi tiểu thư Huyên Huyên trở về. Tiểu thư Huyên Huyên nhất định sẽ trở về. Chúng ta phải thay tiểu thư Huyên Huyên trông chừng đương gia. Như vậy cung là vì suy nghĩ cho đương gia.” Ngân Long cũng nói.
“Không sai. Chúng ta bây giờ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.” Ba người, ba bàn tay cùng đặt chung một chỗ, kết thành đồng minh ‘bảo vệ hạnh phúc cho tiểu miêu Huyên Huyên và siêu cấp đại yêu nghiệt.’
Đợi ba người rời đi, Lãnh Liệt Hàn cầm ly rượu lên, đi đến bên cửa số sát đất “Huyên Huyên… Bảo bối, khi nào em mới quay về?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT