Vết thương bên cánh tay trái của anh đã đỡ dần sau vài ngày nhưng cử động tay vẫn rất khó. Buổi tối hôm đó, mặc dù anh có thể tấn công để chạy thoát nhưng con tim anh lại không cho làm điều đó. Chỉ biết hứng chịu thiệt thòi. Nhưng sự vô tình đó đã làm anh vô cùng thất vọng và đau lòng. Anh đã yêu hai người, nhưng cả hai đều làm tổn thương anh. " Hạ Vy" cái tên khiến anh thay đổi bản chất lạnh lùng, tàn nhẫn đó.
.
8 năm trước Cô bé xinh xắn trong bộ đồng phục học sinh cấp 3, hớn hở chạy tung tăng. Ít ai giữ được nét ngây thơ khi ở độ tuổi này. Cô đeo ba lô trên vai chuẩn bị cho ngày đầu tiên nhập học Cấp 3.
- Anh đợi em với. - Cô chạy từ đằng xa đến rất gần chỗ Nhật Anh.
Vừa nhìn thấy cô bé anh mỉm cười rất vui vẻ.
- Xem em vui chưa kìa! Cứ như ngày đầu tiên đi học vậy?
Cô bật cười. - Còn hơn thế chứ.
Đột nhiên, phía đằng trước một người nào đó đang ung dung đi lại rất tự nhiên. Người đó thu hút ánh mắt cô bé.
- Bảo Duy! - Cô hét thật to tên và rồi bỏ lại Nhật Anh đi đằng sau.
Anh đứng chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn theo cô mà trong lòng không vui được " Hạ Vy! Tại sao em không bỏ qua trở ngại mà đến với anh?"
- Này! Anh không biết là em thích anh sao? Hay là giả vờ? Anh thật quá tệ khi bắt một cô gái phải chờ đợi mình.
Duy đang bước đi thì bỗng dừng lại rồi quay sang chỗ Hạ Vy. Anh đưa tay ra đập nhẹ vào đầu cô.
- Em ngốc thật! Anh không thích mẫu người ngây thơ xong lại ngốc nghếch như em đâu. Nên từ bỏ đi cô bé à.
Nói rồi anh lại đi tiếp, môi khẽ nhếch lên tự mãn. Hạ Vy đứng sau bĩu môi không bằng lòng
- Em có thể thay đổi mà!. Người phía trước lại không thèm để ý vẫn thế bước đi. Hạ Vy tức giận đứng dậm chân thật mạnh tại chỗ.
.
Buổi học kết thúc. Anh trở về nhà, tâm trạng không mấy vui. Anh ghét phải trở về cái nhà không khác gì địa ngục đó. Ba anh căm ghét anh và Nhật Linh như kẻ thù vì anh là con trai của người phụ nữ ông hận thấu xương.Em gái anh đã phải lấy cớ muốn đi du học nước ngoài để trốn tránh. Vừa bước vào đến nhà đã chạm mặt ngay, nét mặt Hoàng Chấn Phong tối sầm lại. Theo phép tắc, anh lễ phép chào.
- Ba con đã về.
"Bốp" Anh nhận ngay một cái tát đau đớn. Kèm theo những câu chửi vô nghĩa.
- Tại sao tao lại có một đứa con ngang bướng như mày. Suốt ngày bám theo con nhỏ không có chút tiền bạc đó thì làm sao khá hơn?
Anh trả lời. - Con thích thế.
Ông dơ tay định đánh thêm lần thứ hai nhưng lần này không dễ, anh đã chịu đủ mọi ấm ức bây giờ là lúc phải trả. Anh tóm chặt lên tay ba rồi hất thẳng xuống.
- Con đã 18 tuổi và con biết như thế nào là tốt. Không cần ba phải quản.
Hoàng Chấn Phong sốc nặng với hành động vừa rồi. Đây là lần đầu tiên trong 18 năm qua ông bị con mình phản kháng lại. Vừa nói xong anh bỏ đi luôn.
.
Hạ Vy vừa đi học về liền ôm khư khư chiếc máy tính. Được một lúc lâu, nhàm chán quá bèn lấy điện thoại gọi cho ai đó. " Nhật Anh " . Nhưng lạ thay cô không thể gọi được, 3 đến 4 lần đều không ai nghe máy.
- Tại sao không nghe máy chứ? T
rong đầu cô hiện lên một suy nghĩ nào đó. - Hay ba anh lại......!
Cô đứng phắt dậy vội vã chạy đi. Cô chạy thẳng về hướng căn nhà đối diện bấm chuông liên tục. Quản gia đi ra.
- Cô tìm thiếu gia sao?
Hạ Vy gật gật đầu.
- Thiếu gia sau khi cãi nhau với chủ tịch đã đi ra ngoài rất lâu rồi.
- "Cảm ơn" - Vừa dứt câu cô lại chạy đi có lẽ cô biết rõ những lúc như này anh đang ở đâu và anh cần gì vào lúc này. Bước chân của Hạ Vy đưa cô đến một chiếc hồ. Xung Quanh trồng rất nhiều hoa và cây cối. Anh đã từng nói đây là nơi mẹ anh đã đích thân trồng tất cả các loại cây. Và cô là người đầu tiên được đến. Quả thật, anh đã đến đây. Anh ngồi tựa vào một gốc cây bằng lăng gần hồ nước. Cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lên vết thương thâm tím trên mặt. Anh giật mình tỉnh dậy. Vừa thấy cô lòng anh bình yên hơn hẳn.
- Ba anh lại đánh anh rồi. Hãy mạnh mẽ lên rồi ông ấy sẽ không làm gì anh nữa!
Cô mỉm cười, lấy động lực cho anh. 1 , 2 ,3 giây anh thất thần. Và cuối cùng, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo lại. Anh đã ôm cô thật chặt. Hạ Vy cũng hơi bối rối nhưng cô không làm gì vì cô hiểu cảm giác của anh bây giờ, rất cần người quan tâm.
- Một lúc thôi Hạ Vy. - Anh không cần em hiểu. Chỉ cần em biết "Anh Yêu Em" Là đủ.
Hạ Vy đẩy anh ra, nghiêm nghị nói. - Nhật Anh! Anh hãy nghĩ lại đi. Anh phải nghĩ thứ gì tốt với anh. Em không có gì cả. Chỉ có thân xác này.
Lần này anh không để cô nói tiếp. Chặn miệng bằng cách khóa môi. Hạ Vy trợn trừng mắt, nụ hôn đầu bị cướp đi quá dễ dàng. Nhưng thật lòng thì cô có thích Nhật Anh chỉ vì Hoàng Chấn Phong ngăn cấm quá nhiều. Cô nhận ra cô là một kẻ nghèo hèn không tiền bạc không thể đến bên anh. Nên chỉ có thể coi anh là anh trai và tìm một chỗ dựa nào đó tốt cho mình. Cô khẳng định mình thích Bảo Duy, phủ định mình không thích Nhật Anh. Nhưng sự thật hoàn toàn trái lại. Có lẽ anh hiểu và biết hết mọi thứ, chỉ là không dám nói ra thôi.
- Hạ Vy! Em không cần phải quan tâm nhưng lời ba anh nói. Chỉ cần tin tưởng anh thôi.
Cô ngỡ ngàng. - Anh biết hết sao?
- Đúng vậy. Chỉ là anh không dám chống đối lại ông ấy, bao lâu nay đã để em chịu khổ rồi. Còn bây giờ em không cần phải giả vờ thích Bảo Duy trước mặt anh nữa. Hãy đường đường chính chính công khai với mọi người em là bạn gái anh.
Hạ Vy có một chút đắn đo, nhưng sự nhiệt tình đó và tình cảm thật của cô không cho phép cô từ chối.
.
Quay lại hiện tại. Anh đưa mình ra khỏi quá khứ hạnh phúc trước kia. Tìm thú vui để xua tan mệt mỏi bấy lâu. Anh rút điện thoại ra gọi Huy Nam
- Ra ngoài uống vài ly chứ?
Huy Nam đã suốt mấy ngày phải ở nhà. Sức khỏe đã tốt nên anh muốn giải phóng khỏi sự quản lý nghiêm ngặt của Yến Nhi.
- Ok. Vẫn chỗ cũ nhé.
Đối phương đã đồng ý anh không cần trả lời lại nữa nên lập tức tắt máy. Huy Nam bên này thấy thái độ như vậy anh có hơi khó chịu.
- Vẫn tính nào tật nấy. Kiêu ngạo. Mà thôi nhân lúc cô ấy đang ngủ phải trốn đi mới được.
Huy Nam rón rén bước đi thật khẽ để không gây ra tiếng động.
------------
30 phút sau
Huy Nam đã có mặt. Anh vươn vai thoải mái, thích thú như vừa được ra tù. Nhật Anh vừa gặp đã bật cười. - Được đi chơi vui vậy sao? Huy Nam ngồi xuống ghế bên cạnh khổ sở nói.
- Yến Nhi cô ấy không cho tôi ra ngoài. Cậu nghĩ xem tôi khổ không chứ?
Nhật Anh nhếch môi lạnh ngắt.
- Cậu bây giờ thật hạnh phúc. Chẳng bù cho tôi.
Huy Nam vừa rót rượu vừa đi vào chủ đề.
- Chuyện của cậu là Huyền My tôi đã nghe qua rồi. Nhưng không biết lý do.
Anh lắc lắc ly rượu trả lời vô vọng. - Cô ấy nghĩ tôi giết Trần Nguyên Hùng.
Huy Nam đang cầm cốc rượu uống được một nửa thì giật mình phun ra.
- Không phải chứ! Tiểu sư muội lần này hiểu lầm hơi quá rồi. Cô ấy sao có thể nghĩ đi theo một hướng quá xa như thế được.
Nhật Anh đáp. - Tôi không biết cô ấy nghe thông tin từ ai mà chắc chắn vậy.
- My không biết chính ba cô ấy nhờ cậu chăm sóc cô ấy sao? - Huy Nam nói
Anh cười nhạt. - Nếu biết thì đã không như này.
Huy Nam đột nhiên gấp gáp. - Tôi phải đi giải thích với tiểu sư muội.
Nhật Anh trả lời.
- Cậu nghĩ ở phe tôi thì giải thích cô ấy nghe sao?
Huy Nam ngồi xuống ngẫm nghĩ một lúc.
- Xem ra lần này đại mỹ nhân quyết tâm thật rồi.
- Nhưng sao tôi thấy My rời bỏ cậu giống Hạ Vy quá.
Anh không trả lời. Huy Nam nói thêm - Phụ nữ đúng là quá vô tình.
Bỗng dưng từ đâu một đám cảnh sát tiến đến hướng Nhật Anh.
- Tổng giám đốc Hoàng. Chúng tôi được lệnh bắt giam anh vì là tòng phạm giết người.
Huy Nam vừa nghe thấy kinh ngạc hết mức. - Đúng là quá căng rồi. Yên tâm đi người anh em. Tôi sẽ giúp cậu ra khỏi đấy nhanh nhất.
Anh mỉm cười. - Nhờ cả vào cậu.
Nói xong anh đưa tay ra và bị khóa tay vào còng số 8.
----------------
Anh nhanh chóng bị đưa đến đồn cảnh sát. Ngay lúc đó chủ tịch Minh Đức cũng bị rải đến. Ông nhìn anh khó hiểu, không biết tại sao anh cũng xuất hiện ở đây. Trong khi đó anh không hề có chút liên quan gì. Trước mặt My đã đứng sẵn ở cổng. Vừa thấy anh cô cười nhạt đắc ý. Anh đi ngang qua cô, như một dòng điện chạy qua. Rất đáng sợ.
- Cô sẽ phả hối hận nhanh thôi.
My nhìn theo mà trong lòng cảm thấy có gì đó bất an. Không lẽ cô đã làm sai điều gì?
-----------
Biệt thự Huy Nam Chiếc xe BMW vừa dừng lại. Huy Nam đã bắt gặp ngay nét mặt không vui của Yến Nhi.
- Anh trốn đi chơi sao?
Anh cười trừ. - Chỉ duy nhất một lần thôi. Anh hứa đấy
Yến Nhi khoanh tay trước ngực vẫn chưa hài lòng. Xoa dịu tình hình, anh bước đến khoác vai cô đi vào nhà.
- Thôi nào đừng giận. Em phải giúp anh đưa anh em tốt của anh ra khỏi đồn cảnh sát chứ?
Yến Nhi lạnh nhạt. - Ai? Chẳng lẽ lại là mấy tên lông bông ở thế giới đêm của anh sao? Suốt ngày chém chém giết giết. Huy Nam trả lời.
- Nhật Anh.
Cô bất ngờ hất tay anh ra, đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh.
- Tại sao? Đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy?
Anh nhíu mày.
- Xem em kìa toàn đi quan tâm chuyện của người khác. Là do Jessi đã đưa Nhật Anh vào đấy.
Cô thở dài. - Đúng là oan gia. Đã từng yêu nhau vậy mà thành ra như thế này.
--------
Huyền My. Trở về từ đồn cảnh sát cô không về nhà mà đi đến thế giới đêm. Cô rút điện thoại ra gọi cho mẹ.
- Mẹ hôm nay không cần chờ con. Đêm nay con không về.
Câu nói ngắn gọn kết thúc cuộc gọi giữa hai mẹ con. Đột nhiên cô cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, quay cuồng và choáng váng. Cô vừa mới khỏi ốm có lẽ lại tái phát do làm việc mệt mỏi. Ngay sau đó một cuộc gọi đến cho cô. Số lạ.
- Ai vậy?
Đầu dây bên kia trả lời. - Là chị đây! Elly.
Vừa nghe thấy tên Elly, cô cảm thấy chán ngắt và muốn tắt điện thoại ngay lập tức. Elly đã đề phòng trường hợp này xảy ra nên vội vã nói.
- Xin em đừng tắt máy. Em phải nghe chị nói cái này. Em đưa ra chứng cứ để bắt Nhật Anh là hoàn toàn sai lầm. Anh ta không hề liên quan.
My cười nhạt. Không có một chút căn cứ nào để cô có thể tin một người không có nhân tính như Elly.
- Sao tôi phải tin chị? Chị có gì tốt đẹp để tôi tin chứ?
Elly cố gắng giải thích.
- Chị biết là chị không đáng để em tin. Nhưng việc này đi xa quá rồi. Em nên từ bỏ ý định bỏ tù Nhật Anh đi. Không thì sẽ gặp rắc rối đấy.
My mất kiên nhẫn nhanh chóng kết thúc.
- Thôi tôi không rảnh để nghe chị nói.
Cô lạnh lùng tắt máy.
Gió lạnh tạt vào người khiến cô lạnh run. Thường thì mỗi lúc như này sẽ có Nhật Anh từ đằng sau khoác áo cho cô. Bỗng dưng cô quay lại phía sau, trống trơn. Rồi cười chua chát. "Mày hãy thôi cái kiểu suy nghĩ này đi. Phải từ bỏ" Bước đến phía nhà cô. Có ai đó đang đứng chờ cô. Dáng người thân thuộc lắm. Rất giống với Nhật Anh, nhưng lại không lạnh lùng như vậy. Ngược lại người đó ấm áp và yên bình.
Cô bước đến cúi người xuống rồi ngẩng lên để nhìn rõ mặt người đang đứng.
- Bảo Duy à? Anh đến tìm em muộn như vậy làm gì?
Anh bật cười. - Anh không tìm em.
Cô bối rối quay đi. Quá bẽ mặt. - Em nhầm.
Duy nói tiếp. - Anh đến tìm con người trước kia của em. Tất cả đâu rồi. Đâu phải lạnh lùng, ác độc như vậy.
Cô không nói gì, cũng không dám phủ nhận điều gì. Cô cũng thấy rõ bản thân mình đã thay đổi quá nhiều. Vì điều gì? Tại sao cô lại như vậy? Hận thù đã biến cô thành con người khác.
Duy nhìn thẳng vào mặt cô thấy điều gì đó lạ lẫm. Mặt cô xanh xao, tái nhợt nhạt.
- Em làm sao vậy? Bệnh hả?
Cô cảm thấy cơ thể mình không ổn lúc từ đồn cảnh sát trở về rồi. Nhưng vẫn ráng chịu, cô không cho phép mình gục ngã như trước kia.
- Đâu có. Em ổn mà
Nhưng cơn choáng váng lại ấp đến, nó khiến cô đứng không vững. Ngã nhào vào người anh. Duy thấy người cô nóng ran. Liền trách.
- Ốm thế này mà.
Anh đẩy cánh cửa nhà cô.Bước vào, rồi đặt cô nhẹ nhàng lên giường. Kéo chăn lên đắp cẩn thận. Sau đó, anh lấy một chậu nước vào khăn mặt, lau qua mồ hôi cho cô . Xong xuôi anh đắp khăn lạnh lên trán để hạ sốt.
"Tạch" cửa phòng cô được đẩy ra. Yên Chi bước vào, cô đưa ánh mắt đề phòng nhìn Duy.
- Anh là ai?
Duy không quay lại nhìn Yên Chi mà vẫn cặm cụi thay khăn cho My.
- Tôi là bạn cô ấy. Quan hệ chúng tôi tốt hơn cô tưởng đấy.
Thay xong, anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác của mình.
- Cô hãy chăm sóc cho Huyền My nhé.
Anh nhìn Yên Chi 1 giây, rồi lạnh lùng đi qua. Nhưng tự nhiên đi được vài ba bước thì dừng lại. Anh nhớ ra điều gì đó, rồi lùi lại để nhìn kĩ khuôn mặt của Yên Chi. Cô có nét rất giống ai đó mà anh quen.
- Hạ Vy.
Yên Chi ngưng những hành động của mình hiện tại. Cô giật mình sau khi nghe tên "Hạ Vy". Không lẽ cô đã quen anh ta trong quá khứ.
- Anh là ai? Sao biết cái tên đó?
Duy bước đến, chỉ tay vào mình.
- Hạ Vy. Em nhìn kĩ anh đi. Em không nhớ anh sao? Yên Chi nhìn thẳng mặt, cô nhìn kĩ từng chi tiết. Điều đó khiến cô nhớ ra tất cả.
- Hoàng Bảo Duy. Là anh. - Vừa nói cô vừa vui mừng ôm chầm lấy Duy.
Anh nhanh chóng đẩy Yên Chi ra giữ khoảng cách. - Thôi nào. Đừng động vào hoa đã có chủ chứ.
Cô bĩu môi, không bằng lòng.
- Vẫn tự kiêu như xưa.
Anh đưa tay ra trước miệng bảo cô giữ trật tự. - Thôi chúng ta ra ngoài nói chuyện. Để chị em ngủ.
.
Duy đưa cho Yên Chi lon cafe rồi ngồi xuống cạnh cô.
- Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà chúng ta vẫn gặp lại. Lúc em chuyển đi không để lại địa chỉ khiến bọn anh như lục cả nước Mỹ lên mà không thấy.
Cô cười mỉm.
- Khi ấy bất đắc dĩ em mới phải đi. Nhà em lúc đó nợ rất nhiều tiền. Bố em phải đưa em đến nhà bà nội để sống tạm. Nhưng ông ấy lại tử tự vì không trả được nợ. Tất cả các khoản đều chuyển sang em. bà em thì cũng đã cao tuổi, khi họ mất em đã về Việt Nam. May mắn lúc đó em đã gặp chị My, chị ấy giúp đỡ em rất nhiều. Chị ấy trả nợ cho em, còn cho em làm phó bang JK.
Duy ngạc nhiên.
- Gặp My sao? Em gặp cô ấy được khoảng bao lâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT