Đêm đến thành phố lên đèn sáng rời rợi. Một mình, một góc, một phương trời, một cô gái đứng trên ban công bệnh viện hứng lấy gió lạnh của những chớm ngày đông lạnh lẽo, sắc mặt thất thần, ngơ ngác nhìn thành phố rộng lớn, cô càng cảm thấy mình nhỏ bé. Gió lạnh bỗng tạt vào mặt khiến cô lạnh buốt, Yến Nhi cười nhạt. Đã một tuần rồi, Huy Nam đã tỉnh nhưng sao cuộc đời lại bất công vậy, ý thức của anh chưa hồi phục, chỉ có thể đợi thời gian trôi qua mà thôi. Trên đầu cô từng cơn choáng váng ập đến, đã mấy ngày cô không ngủ đủ, không ăn uống điều độ, đầu óc dường như cũng tê liệt, chỉ còn mảng trống. Chỉ mải nghĩ, Ngày mai anh có khỏe lại không? Có thể biết em là ai không?
Đột nhiên, một vật gì đó nặng nặng, mang hơi ấm đang ở trên người cô. Một chiếc áo khoác ấm áp ngập mùi nước hoa bạc hà quen thuộc.
- Giữ sức khỏe chút! Huy Nam đang nằm đó, chả nhẽ em muốn khi cậu ta hồi phục ý thức sẽ thấy em ốm liệt giường sao?
- Cảm ơn anh. Nhưng anh về khi nào vậy?
Duy chống hai tay vào lan can, hướng mặt về phía trước. Đôi mắt biết cười của anh chan chứa bao tâm sự.
- 1 ngày trước khi Huy Nam xảy ra chuyện?
Vừa nghe anh nói hết câu, Yến Nhi quay sang nhìn thắc mắc.
- Không phải anh nói là phải đi nửa tháng sao?
Anh bật cười. - Chỉ là anh gạt em thôi. Xin lỗi em.
- Không sao. Em biết lý do là gì mà. - trên nét mặt không quá bi thương, giọng nói nhỏ dần chua xót không nói nên lời.
- Có lẽ ngay từ đầu em phải thả tự do cho anh mới phải. Em đúng là một đứa ngu ngốc mà.
Duy thản nhiên nhìn cô trong khoảng thời gian ngắn rồi quay đi, hai bàn tay đan vào nhau khẽ cười.
Nhìn bộ dạng anh đang cười nhạo, Yến Nhi đánh một cú thật mạnh vào người anh rồi gắt.
- Cười gì hả? Ý anh là em ngốc thật sao?
Anh không nói gì, vẫn chỉ giữ nguyên điệu bộ đó, cười thôi. Rồi nhanh chóng đưa tay ra khoác lấy vai cô.
- Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa cô gái à! Giờ thì em cần một người anh trai làm điểm tựa. Và anh sẽ sẵn sàng làm người đó.
Yến Nhi ngừng lại, thất thần một lúc. Rồi cuối cùng cũng bật cười với câu nói vừa rồi của anh. Đúng là chuyện lạ.
- Anh cũng biết nói đùa cơ đấy. Anh trai? Chuyện gì đang xảy ra?
Duy nhíu mày, rồi ngay lập tức buông cô ra. - Sao? Không thích à? Anh nói hoàn toàn nghiêm túc đấy. Em gái.
Đang trò chuyện vui vẻ thì ở đâu thì hai người bị một đám mặc áo đen vây quanh. Chúng đã che mặt hết nên anh không thể nhìn thấy gì.
Theo phản xạ, Duy đẩy cô ra đằng sau. Ánh mắt của anh bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường, nhắm thẳng vào từng tên. Rồi anh lấy đà thật mạnh xông lên đánh từng người một. Cả lũ đều bị đánh đến tím bầm mặt mũi, anh đứng im nhìn chúng đã nằm rũ rượi trên đất vì đau đớn. " AAAAAA" tiếng hét phía sau anh vang lên. Anh quay người nhìn lại thì Yến Nhi đang ở trong tay của một tên, chiếc dao trên tay hắn kề sát cổ cô. Anh bình tĩnh từ từ tiến sát lại hơn, lợi dụng lúc anh không để ý, hắn lao lên và đẩy Yến Nhi mạnh hơn, rạch một đường trên tay phải của anh, nhưng chiếm lợi thế chưa được lâu, hắn đã bị anh đánh trúng gáy và ngất đi. Còn Yến Nhi thì cơn choáng váng lại ập đến, cô nghiêng người về phía sau và ngã xuống khỏi ban công.
Phút chốc, như đang đối chọi với tử thần, thì Duy nhanh chóng chạy đến kéo tay cô lại. Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ, đã khó khăn hơn rất nhiều, do hồi nãy bị thương nên cánh tay anh đã yếu và dần dần mất lực, nếu không buông ra thì cả anh cũng ngã xuống.
- Buông ra đi. - Yến Nhi cố hét.
Khuôn mặt đẫm mồ hồi của anh, vẫn cố gắng gượng trả lời.
- Không sao.
Một tên du côn đằng sau lợi dụng tình thế nguy cấp, hắn chậm rãi tiến về phía Duy, định ra đòn quyết định thì một bàn tay của ai đó đã kéo lại và đánh hắn ngất đi.
Đó không ai khác lại chính là My, sau khi vừa giải quyết xong cô chạy về phía lan can, giúp Duy kéo Yến Nhi lên.
- Cẩn thận chút.
2 con người như cận kề với cái chết, nhanh chóng được cứu sống, cũng nhờ My đã đến kịp thời. Yến Nhi vẫn còn hoảng sợ nên đã ngất đi, còn Duy thì vật vã với cánh tay đang rỉ máu.
- Anh bị thương rồi.
Từ phía cửa ra, mọi người ồ ạt đồ dồn hết lên đây. Yến Nhi và Duy nhanh chóng được các bác sĩ và y tá chuyển đến phòng cấp cứu. Còn mấy tên côn đồ kia đã chạy hết.
Nhật Anh cũng đã lên đây, anh đứng nhìn cô đang mất hồn nhìn theo Duy đang được chuyển đi, nét mặt hiện rõ sự lo lắng, quan tâm.
- Em không sao chứ?
Cô lắc đầu lia lịa. - Là lỗi của em. Em đã mang nguy hiểm đến cho họ. Mục tiêu của bọn chúng là em chứ không phải Yến Nhi.
- Do Yến Nhi đã biết về cái chết của ba em nên có người muốn diệt cỏ tận gốc thôi.
Sóng gió lại bắt đầu nổi lên, từ giờ sẽ còn rất nhiều nguy hiểm mà cô phải đối mặt.
---------
Sáng hôm sau.
Thượng Hải - Trung Quốc.
Hàn Kim Trạch chậm rãi bước vào căn biệt thự rộng rãi của ông. Phía bên trong, một cô gái mặc sườn xám bó sát thân hình đẹp đẽ, vẻ ngoài trong sáng xinh đẹp, thông minh hơn cả. Vừa nhìn thấy Kim Trạch, cô gái bỗng đứng lên rồi ném cho ông một nụ cười lạnh.
- San nhi. Tại sao con lại làm vậy?
Cô bé quay người lại nét mặt nghiêm nghị.
- Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi phản bội lại Jessi và cứu ông. Tất cả chỉ vì mẹ và anh trai. Cho nên từ nay ông đừng trở về Việt Nam nữa, an phận mà hưởng phúc cuối đời đi.
Kim Trạch đáp. - Vậy thì mấy chứng cứ ta đưa, con sẽ làm gì?
- Bỏ đi. Tôi sẽ đưa chị Jessi ra ngoài nguy hiểm, và không lục lại án mạng năm đó nữa.
- Mai tôi sẽ trở về Việt Nam.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch lạ thường.
- Chị gọi em có việc gì vậy?
My ở đầu dây bên kia hối hả đáp. - Ba em đã được thả rồi sao?
- Chị à! Anh trai em không chết, chị Yến Nhi cũng không làm sao nên không thể định tội ông ấy được. Dù sao em không công nhận ông ta là ba nhưng em vẫn phải nghĩ cho mẹ em, em rất sợ bà sẽ sốc.
"Ừm" câu nói ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện. My không nghi ngờ San San ở điểm nào, dù tài giỏi hay thông minh thì cô vẫn nhẹ dạ cả tin, qua lần Diệp Thảo phản bội cô vẫn chưa rút ra kinh nghiệm, cô cứ nghĩ San San sẽ không bao giờ làm điều sai trái bởi vì cô đã giúp đỡ San San rất nhiều.
- Em không thấy nghi ngờ San San sao?
My quay ra nhìn Nhật Anh, lắc đầu. - Không hề! Em tin San San.
Anh lặng thinh sau câu nói vừa rồi, đối với một kẻ va chạm xã hội và lăn lội nhiều như anh đã gặp qua không ít hạng người xấu xa. Ngay bây giờ San San cũng vào tầm ngắm của anh rồi, nhưng khi chưa có chứng cứ xác thực thì anh sẽ không định tội vội.
My vừa nói chuyện xong liền vội vã định rời khỏi phòng.
- Anh có chuyện muốn nói.
Cô đứng khựng lại. - Em đang rất vội.
Anh ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh, bắt cô phải ngồi xuống ngay bây giờ. Hôm nay anh rất lạ, anh chưa bao giờ có thái độ như vậy với cô cả.
Sau khi cô vừa ngồi xuống, anh liền ném một tệp ảnh trước mặt cô. Toàn là ảnh của một thời gian qua, cứ mỗi tối cô lại gặp Duy ở bar, ngay cả ảnh của buổi tối hôm đó, Duy đứng ôm lấy cô anh cũng có.
- Em muốn giải thích không?
My không nói gì. Anh lại lấy tiếp muốn cuốn nhật ký nào đó đặt trước mặt cô.
- Xem ra tâm tư của em dành cho Duy không ít nhỉ.
Nhưng vừa nhìn thấy cuốn nhật ký đề tên "Huyền My" cô đã sốc nặng.
- Sao anh có được nó?
Anh cười lạnh, xem ra mọi thứ anh quyết đoán đã đúng hoàn toàn. Lại một lần nữa đau lòng.
- Tình yêu đầu đối với em cao cả vậy sao? Khó quên vậy sao? Đối với em anh chả là cái thá gì phải không? Huyền My.
Cô im bặt không nói được gì nữa. Về cuốn nhật ký cô đã quyết định vứt đi, cô muốn vứt bỏ quá khứ và yêu anh chân thành, nhưng sao nó lại bị lấy lại. Còn chuyện cô gặp Duy ở bar mỗi tối chỉ là anh đang giúp đỡ tìm nguyên nhân cái chết của ba cô và cũng là để giải sầu thôi mà. Nhưng sao lúc này cô không thể nói được gì hết.
- Lần này thì anh hiểu rồi. Chúng ta mới kết hôn được một tháng, để tránh những tin đồn thất thiệt thì 2 tháng sau thì em có thể được giải thoát. Anh hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống em nữa. Và ngay hôm nay em có thể dọn ra ngoài, anh chưa từng xâm hại đến em, điều đó có nghĩa em vẫn còn trong trắng nên em có thể kết hôn hợp pháp lần 2. Còn về phía ba anh thì anh có thể giải quyết.
- Xin lỗi vì đã bó buộc em lâu như vậy.
Một dãy những lời nói tuyệt tình được tuôn ra, có lẽ lần này anh đã quyết tâm rồi. Anh sẽ từ bỏ cô, sẽ không còn là gì của nhau,
- Anh nghe em giải thích. - Cô nhanh chóng níu tay anh lại.
Nhưng lần này khác, anh vô tình gạt phăng bàn tay mềm mại kia ra, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
- Chúng ta chấm dứt rồi.
Một người bước đi, một người ở lại.
Vừa bước đi, anh thầm nghĩ " My, tâm tư anh dành cho em suốt 5 năm không phải là ít. Tưởng chừng như có thể hạnh phúc suốt quãng đời còn lại nhưng sao khó quá, là anh sai đã cố chấp níu giữ em mặc dù trái tim em ở nơi khác. Lần này anh không trách em, anh sẽ cho em rời khỏi anh một cách bình yên nhất. Sau này, chúng ta sẽ không phải gặp lại nữa, sẽ không còn bó buộc nữa. Em sẽ đến bên Duy và sống thật hạnh phúc. Nếu được lựa chọn làm lại từ đầu, anh sẽ chọn không quen biết em, vì như vậy giữa chúng ta sẽ không có đau khổ"
Còn My, hỗn độn trong đống suy nghĩ. Cuộc đời cô luôn bấp bênh về tình cảm, lúc gần đến hạnh phúc nhất thì mọi thứ lại sụp đổ. Nhưng hôm nay cô còn có việc phải làm nên cô cố gắng gạt sang một bên.
---------
2 tiếng sau.
Tập đoàn General.
Cuộc họp lớn được diễn ra tại phòng họp của tập đoàn. Ngày hôm nay, công ty nhỏ sẽ đưa ra một dự án thời trang mới.
Vừa mới bước vào không khí đã như ngạt thở, lần này sẽ quyết định đến sự tồn tại của Fashion. Nhưng My lại ném cho Khánh Ngân ánh mắt quyết thắng.
- Jessi! Tuần qua cô đã có ý tưởng chưa?
My gật đầu vui mừng đáp. - Mọi thứ đã hoàn tất. Chỉ chờ đưa ra thị trường thôi.
- Nhưng hôm nay cũng là ngày mà Dream Star ra mẫu mới, tôi đảm bảm đợt hàng này sẽ vượt mặt được Dream Star.
Khánh Ngân khẽ cười. My quay sang nhìn cô, nhếch môi nhẹ nhàng.
- Sau đây tôi sẽ giới thiệu qua
Tất cả đều hướng về phía máy chiếu. Tiêu đề hiện ra và ngay sau đó là một loạt mẫu hàng mới.
Đột nhiên, nụ cười trên khuôn mặt Khánh Ngân bị dập tắt.
My nhìn xuống dưới, thấy bộ dạng lúng túng của Khánh Ngân cô nói
- Phó giám đốc! Cô có ý kiến gì không?
Khánh Ngân giật bắn mình. - À không! Nó rất đẹp.
My đáp. - Không phải là rất khác so với mẫu hôm trước cô xem sao?
Cả phòng bắt đầu rầm rộ, riêng Khánh Ngân thì kích động hơn.
- Cô nói gì tôi không hiểu?
- Bây giờ tôi sẽ cho toàn thể công ty biết một điều. Phó giám đốc Khánh Ngân của chúng ta chính là người suốt 5 năm qua luôn chuyển thông tin cho Dream Star. Cũng vì lý do đó mà General không thể vượt qua.
My nói tiếp. - Mẫu hàng lần trước là tôi cố ý nói đã hoàn thành và để ở công ty. Và đêm đó tôi có gắn camera. Và chính xác, Khánh Ngân đã vào phòng làm việc và chụp ảnh lại hết những thứ được vẽ, ngay sau đó file được chuyển cho Dream Star. Và họ đã sửa lại, trang trí đẹp hơn cho đến hôm nay đã cho ra mẫu mới.
Một số giám đốc của các công ty nhỏ khác lên tiếng.
- Cô ta không đáng làm phó giám đốc.
- Chủ tịch! Đừng nể mặt cô ta là vợ ông mà nhân nhượng. Chính vì lý do đó mà nhân lực và kinh tế của công ty giảm sút suốt 5 năm.
Hoàng Chấn Phong nghiêm nghị. - Tôi quyết định sẽ sa thải Khánh Ngân và từ mai sẽ bổ nhiệm Jessi thay vào chức vụ đó.
- Chủ tịch tôi không muốn chức vụ đó. Tôi vẫn muốn làm nhà thiết kế chính. Tôi phải thực hiện lời hứa đưa General về như trước kia. Tôi không an tâm về nhà thiết kế chính mới.
Đột nhiên, cánh cửa phòng họp bật mở. Một người nào đó bước vào gây sức hút cho mọi người.
- Tổng giám đốc. Anh đã đến rồi.
Nhật Anh bước vào giữ y nguyên nét mặt lạnh ngồi xuống chiếc ghế trống dành cho anh.
- Jessi! Chức vụ phó giám đốc đó cô hãy nhận đi. Nhà thiết kế chính General không chọn bừa đâu.
Theo sau đó là hàng chục lời khuyên. Càng khiến cô không thể từ chối.
- Được rồi! Cứ vậy đi. Tôi sẽ làm
Tiếp đó là tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên. Riêng một người thì tối tăm mặt mũi, đó là Khánh Ngân. Một đối thủ nặng kí đối với My đã được loại bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT