- Jessi. Cô ta đã tìm được manh mối nghi phạm có trong sở cảnh sát rồi. Có lẽ việc tìm ra người thật sự sẽ là vấn đề thời gian.
Hàn Kim Trạch có hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
- Cô ta đúng là cứng đầu, muốn đi đến bước đường này. Elly đã chết rồi, không ngờ cô ta vẫn mò ra được. Ta đành phải hành động thôi.
Đặng Minh Quý có thấy hơi lạ, tò mò bèn hỏi. - Ngài định làm thế nào?
Hàn Kim Trạch cười nhạt, gian xảo.
- Cậu chỉ cần lo đến đây thôi. Được rồi về đi.
Minh Quý bối rối bước ra khỏi cửa thì gặp San San, cô gái thấy bộ dạng kì lạ của anh, hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Anh không ngần ngại trả lời. - Jessi đã tìm được manh mối về nghi phạm, ba em sắp xử lý cô ta rồi.
San San bắt đầu hoảng hốt.
- Vậy ba em định xử lý như thế nào?
Minh Quý bất lực lắc đầu. - Anh không biết, ba em không cho anh tham dự vào.
San San bồn chồn lo lắng.
- Em thật là không muốn chuyện thành ra thế này, tại sao Jessi lại cố chấp vậy chứ? Lần này có lẽ ba em sẽ giết cô ta mất.
------------
Dream Star
Bảo Duy từ khi hết thời gian nghỉ phép anh trở về công ty làm việc chăm chỉ, cũng không quan tâm đến chuyện của My
nữa, hễ nhắc đến cô là anh tức giận, có lẽ là do quá đau lòng.
Anh nghĩ trong thời gian anh không ở công ty, thì công việc sẽ rất loạn. Ai ngờ Hạ Vy đã thay anh giải quyết hết tất cả, quả là không nên xem thường cô ấy.
Thư ký của anh bước vào, đặt một tệp tài liệu xuống.
- Trong thời gian tôi nghỉ, mọi công việc Hạ Vy xử lý hết sao?
Cô thư ký gật đầu. - Vâng đúng thế ạ. Cô ấy làm việc đến nỗi sốt cao còn không biết, may các nhân viên đưa cô ấy đi
viện kịp thời.
Bảo Duy sửng sốt. - Bị sốt sao?
- Tổng giám đốc không biết cũng là vì cô ấy căn dặn phải giữ bí mật với anh.
Anh nhớ lại tối hôm đó, lúc đang trong mê man cơn say rượu , trời mưa to anh đã hất ô của cô xuống, có lẽ vì thế mà nước mưa ngấm vào cơ thế, mà đêm đó anh cũng đã sốt, nhưng sáng hôm sau đỡ đi rất nhiều, chắc hẩn cô đã thức cả đêm để chăm sóc mình. Vào ngày cô nói phải tăng ca đến sáng hôm sau mới về thì có lẽ cô đã ở bệnh viện.
Anh vừa biết được hết liền vội vàng đứng dậy, bước xuống văn phòng Marketing. Nhưng nhìn quanh chả thấy Hạ Vy đâu.
- Giám đốc đâu rồi?
Một nhân viên trả lời. - Cô ấy làm xong việc rồi nên đang ở dưới quán cafe nghỉ ngơi.
chẳng nói chẳng rằng anh chạy luôn xuống đó, nhưng một cảnh tượng đập vào mắt. Hạ Vy lại còn ngồi cùng cái tên Alex mới đến đó khiến anh có hơi tức.
- Này Lâm Hạ Vy. Tại sao không làm việc lại ngồi đây cùng với...!
Hạ Vy chen ngang luôn.
- Làm xong rồi. Bọn em đang bàn công việc mà cũng phải báo cáo với anh à?
Duy đáp. - Sao không bàn trên phòng làm việc?
- Ở trên đó nhân viên làm việc ồn ào không có không gian nên không thảo luận được. Anh là tổng giám đốc còn lo việc
này nữa à?
Duy không cãi nổi Hạ Vy nên quay ra nói với Alex
- excuse me! But.....!
Alex đáp. - Anh có thể nói tiếng Việt.
- Cậu là người mới về nên phải tuân thủ quy định của công ty không được lơ là công việc.
Alex chọc ngoáy. - bàn công việc với tổ khác cũng bị coi là lơ là công việc sao?
Duy á khẩu không nói được gì, tức giận trở về phòng làm việc.
------------
Biệt thự Hoàng Chấn Phong.
Hôm nay My được gọi đến không vì lý do gì, vừa đến cô đã thấy ông u sầu, buồn bã, đúng là rất hiếm khi nhìn thấy ông như vậy.
- Chào bác, con đến rồi.
Hoàng Chấn Phong đáp. - Con ngồi đi.
My ngó nghiêng xung quanh thấy nhà tĩnh lặng đến lạ thường chỉ có bóng dáng của người giúp việc.
- Nhật Nam, Nhật Linh đâu rồi bác?
Ông khẽ thở dài. - Bọn nó bỏ đi hết rồi.
- Bỏ đi? - My ngạc nhiên.
Ông gật đầu phiền muộn.
- Mấy ngày trước vì Nhật Nam nó cãi lời ta nên ta đã ra tay đánh nó. Nó còn nói là nó hận ta vì đã đưa Khánh Ngân vào tù. Và những lời nói của Nhật Linh cũng làm ta ngộ ra nhiều điều, ta luôn hại những người đàn bà cạnh ta. Nhật Linh còn nói khi ta chết sẽ không có ai rơi một giọt nước mắt, có lẽ những lời đó là sự thật,
My dường như hiểu được sự việc, con người Hoàng Chấn Phong mang tiếng là ác độc ai ngờ cũng có ngày như vậy, con cái đều trở mặt hết.
- Con hiểu. Chính là do bọn họ đều tận mắt chứng kiến kết cục bi thảm của mẹ, mà người làm ra việc đó lại chính là bác
nên họ có cái nhìn khác về bác, họ luôn có ám ảnh, không chấp nhận nổi sự thật về bác.
Hoàng Chấn Phong đáp. - Vậy con nói xem ta phải làm như thế nào? Ta biết con là người hay tiếp xúc và hiểu 3 đứa nhất nên ta mới gọi con đến đây.
My thở dài.
- Bác hãy bỏ qua cho dì Khánh Ngân điều này có thể làm cho mặc cảm trong lòng Nhật Nam đối với Bác được xoa dịu. Con về Nhật Anh, Nhật Linh thì bác hãy tìm cơ hội nói chuyện, và xin lỗi họ, mặc dù việc này liên quan đến lòng tự trọng của bác nhưng chỉ có thế mọi chuyện mới bình thường trở lại.
.
Sau một hồi khuyên can, Cô cũng cảm hóa được Hoàng Chấn Phong, rồi trở về nhà.
Vừa ra khỏi cửa, cô gặp Nhật nam và Nhật Linh. Cậu bé vừa thấy cô đã vội vã quỳ xuống, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
- Em làm gì vậy Nhật Nam?
Cậu bé luôn cúi mặt xuống trả lời cô. - Mẹ em dặn khi gặp chị phải thay mẹ xin lỗi chị, mẹ nói mẹ đã có lỗi quá nhiều với chị. Nhưng em mong chị hãy tha lỗi cho mẹ, em xin chị đấy.
My vội vã kéo Nhật Nam đứng dậy.
- Em đứng dậy rồi nói.
- Mẹ em không có lỗi gì cả, nhưng gì mẹ em nợ chị mẹ em đã sớm trả hết rồi.
Nhật Nam nhìn cô trả lời, anh mắt kiên định.
- Có phải khi mẹ em vào tù là trả hết phải không? Và chị mong muốn như vậy.
Nhật Linh thấy thái độ em trai thay đổi cô vội vàng nói,
- Em bình tĩnh đi Nhật Nam, đừng vô lễ với chị ấy.
My đáp. - Không phải thế đâu. Chị không muốn mẹ em vào tù, mà là chị muốn mẹ em không tiếp tục làm điều có lỗi với General, em cũng biết đó là công sức của ba em mà.
Cậu bé bật cười, nụ cười chua chát.
- Chỉ vì tập đoàn mà mẹ em phải chịu hình phạt này sao?
Nhật Linh đang bình tĩnh bỗng lên tiếng. - Em biết mẹ em đã làm gì không? Mẹ em tiếp tay cho chị Elly phá hoại General và cũng có một phần trong vụ án của ba chị My.
Nhật Nam nghe như sét đánh ngang tai cậu bé hoảng sợ lùi lại.
- Không phải, không phải thế, các chị lừa em.
Vừa hét cậu bé vừa chạy đi.
- Sao em lại nói ra, với tâm lý của trẻ con sẽ rất dễ bị kích động.
Nhật Linh đáp. - Em không thể để em ấy hiểu lầm chị được.
---------
2 ngày sau. 14-2
Hôm nay là valentine này hai tập đoàn General và Dream star rộn ràng hơn mọi khi, ai cũng tấp nập mua socola, bận rộn xin về sớm để đón valentine với người mình yêu.
Đối với My, cô chưa từng được trải qua một ngày valentine hạnh phúc, 6 năm qua valentine đối với cô chỉ nhạt như một cốc nước lọc, không màu, không mùi, không vị cô không quan tâm lắm đến tình yêu, chỉ muốn mau chóng báo thù.
Nhưng ngày hôm nay đã khác, cô được đón cái valentine đầu tiên với người mình đã xác định sẽ ở bên cả đời.
Vì có một sự bất ngờ nào đó nên anh đã yêu cầu cô bịt mắt lại và bước vào nhà.
Khi mở mắt ra, cô lại bị khung cảnh lãng mạn mà nến đem lại mê hoặc, trước mặt cô còn có socola tình yêu, hộp socola đầu tiền có ý nghĩa quý giá với cô..
- Cảm ơn anh, đây đúng là valentine đầu tiên có ý nghĩa nhất với em.
Nhật Anh đáp. - Đây là việc đáng ra anh phải làm cho em lâu rồi. Xin lỗi em.
Cô theo phản xạ tiến lại gần hơn, từ từ kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn, rồi trở về vị trí ban đầu. Theo đó mà Nhật Anh được cơ hội ôm lấy cô, hôn mãnh liệt, ai bảo cô dại mà đi khiêu khích sói.
---------
Valentine chỉ duy nhất một người cô đơn trong đêm tối, Bảo Duy. Vì cô đơn nên anh đã phá bỏ quy tắc cao thượng của bản thân, tự tay mình đặt loại socola ngon nhất, đem đến cho Hạ Vy.
Nhưng vừa đến, anh ra sức bấm chuông, chẳng có ai mở cửa. Anh đành phải ngồi đợi, giữa thời tiết giá rét.
Lúc này Hạ Vy lại cực kì vui vẻ khi ra phố đón valentine cùng Alex. Ai nhìn cùng thấy họ giống một đôi thực sự, sáng nay cũng là do cô lỡ hứa với Alex nên tối phải đi cùng cậu ấy. Nếu không thì cô đã ở nhà mà đắp chăn ngủ rồi.
Nhưng khi đi rồi mới thấy, Alex cũng vui vẻ lắm. Cậu ấy tặng socola cỡ lớn cho cô, lại còn đưa cô đi chơi đủ mọi chỗ, tham gia sự kiện valentine được tổ chức ở khu mua sắm và giành quà về cho cô.
Đã thế, hai người còn ra sức đập phá, ăn đủ mọi thứ, rồi mới trở về nhà với cái bụng no căng.
Hạ Vy cảm thấy có hơi tự ti, vì Alex là người London, cô là người Việt Nam vậy mà Alex lại thông thuộc đường phố hơn cả cô. Có lẽ trước khi đến đây anh đã học thuộc bản đồ rồi.
Bảo Duy ngồi giữa trời lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ, khi Hạ Vy trở về thì tay trong tay với Alex tại sao lại khiến anh bực tức.
Anh ngồi đợi cô để đón valentine, thế mà cô lại ở bên người đàn ông khác suốt buổi tối. Đã thế chào tạm biệt lại còn ôm chặt nhau nữa chứ.
Cô còn chẳng để ý là anh xuất hiện trước cửa nhà mình đến khi anh lên tiếng gọi thì mới biết.
- Hạ Vy.
Cô quay lại có hơi bất ngờ. - Ơ Bảo Duy anh cũng ở đây sao?
Alex thấy mình đã làm hết việc nên tự động rút lui.
- Tạm biệt Alie. i love you
Hạ Vy bật cười trước sự đáng yêu đó. Rồi quay ra nhìn Duy đang nhăn nhó không vui.
- Sao? Đến tìm em có việc gì?
Anh không trả lời, lại đúng lúc cô nhin thấy hôm socola mà anh giấu đằng sau lưng, cô vội vàng giựt.
- Nếu đã đến đây thì chắc chắn cho em rồi.
Bảo Duy không đưa, anh cố gắng cướp lại.
- Em lấy làm gì chứ? Em nhận socola của người khác rồi, đứng tham lam.
Hạ Vy thả tay ra bĩu môi. - Anh thật là kiệt sỉ. Em nhận socola chứ có tặng cho cậu ấy đâu.
Duy tự dưng lại thấy vui sướng.
- Không tặng cho cậu ấy? Thế còn anh?
Cô mỉm cười, đút tay vào túi áo rồi lấy ra vật gì đó nhỏ nhỏ. Một viên socola hình trái tim, Duy có hơi thất vọng.
- Đây sao?
Hạ Vy đáp. - Không lấy thì thôi em cất đi.
Duy vội vàng đưa tay đón lấy, rồi ném hộp socola sang cho cô.
- Mà em không định mời anh vào nhà sao, anh đợi em lâu rồi. Áo anh cũng thấm đủ sương rồi.
Hạ Vy bật cười. - Được rồi. Cung nghênh đại thiếu gia.
-----------
Bên nhà Hải Minh.
Ngược lại với không khí rộn ràng lại im ắng, tĩnh mịch đến lạ thường. ti vi tắt, đĩa hoa quả trước mắt để ngắm.
hải Minh ngồi lâu đã thấy buồn chán nên anh viện cớ để đứng lên.
- Em ngồi đây nhé tôi vào phòng lấy chút đồ.
Ngay khi anh vừa đứng dậy, Elly cũng rón rén vào phòng lấy thứ gì đó.
Một lát sau, không hẹn mà gặp đúng thời điểm. Cả hai đều trong trạng thái giấu thứ gì đó sau lưng.
- Em cầm gì thế?
Elly không nói chỉ hỏi thêm. - Vậy anh cầm gì?
- Đồ vật. - Anh đáp
- Vậy em cũng đồ vật.
Hải Minh khó chịu nói. - Thôi nào có gì phải bí mật đâu.
- Thế đếm 1, 2 ,3 cả hai đều đưa ra.
- Ok
1 , 2, 3
Cả hai đều dơ ra trước mặt socola, nhưng đều khiến cả hai ngạc nhiên, thật sự quá trùng hợp.
Chiều nay Elly đã đi tìm mọi cửa hàng loại socola tốt nhất. Hải Minh cũng vậy, đặt trước một tuần socola.
Cả hai ngại ngùng nói.
- Tặng anh. - Elly.
- Tặng em - Hải Minh.
Cả hai người vội vàng đưa tay nhận lấy, rồi quay lưng lại trầm trồ vui sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT