Trong phòng họp, chừng một trăm người đang ngồi chờ một cách nghiêm túc,
giống như những pho tượng điêu khắc. Trước mặt mỗi người chỉ có một
laptop và một chai nước suối, dĩ nhiên dù có khát nước, cũng không ai
dám uống.
Trong đó chỉ có chín người là tư thế ngồi không nghiêm
túc lắm. Đỗ Vương nghiêng người dựa vào ghế da, thọt tay vào túi quần
không ngừng xoay bật lửa, đang rất muốn hút thuốc. Từ lúc ra quy định đi họp cấm hút thuốc, cấm chơi di động, thì mỗi khi đi họp lại như một
loại hành hạ. Lại đợi hơn mười phút nữa, Đỗ Vương rốt cuộc chịu hết nổi, móc di động ra, tìm tên ‘Đà điểu nhỏ’ gửi tin nhắn.
“Chủ tịch!” Mười người đàn ông trước cửa khom lưng chào.
Nghe vậy, hơn một trăm người trong phòng họp đồng thời đứng dậy, vô tình
liếc thấy Lạc Vân Hải đều trợn to mắt nhìn, quên mất việc chào......
Lạc Vân Hải chống nạng đi tới ghế chính, nhíu mày, khó khăn đè cái ghế lại, để nạng qua một bên, duỗi chân trái cứng đơ ra, chậm rãi ngồi xuống.
Đỗ Vương kinh ngạc nhìn Hứa Trí Viễn, sau đó kêu lên, “Anh Hải, tụi em chỉ nói giỡn thôi, anh đập gãy chân mình thật à?”
Không phải anh nói sẽ không vì một người phụ nữ mà tự hại sao? Xem ra đắc tội ai cũng được nhưng chớ đắc tội Hạ Mộng Lộ, bằng không chờ bị ngàn đao
chém chết đi!
Hứa Trí Viễn lúng túng ho một tiếng, vờ như không thấy gì hết, cũng ngồi xuống, nói, “Bắt đầu đi!”
Những người còn lại lập tức mở laptop ra bắt đầu tính toán.
Lạc Vân Hải khó hiểu nhìn Khâu Nguyên Phượng.
Khâu Nguyên Phượng đan mười ngón tay vào nhau, cau mày nói, “Doanh thu năm
nay không bằng cùng kỳ năm trước, hơn nữa em đã cho tính toán kỹ, cố
gắng đến cuối năm vẫn không cách nào vượt qua được tổng doanh thu năm
ngoái. Anh muốn tụi em cho câu trả lời thỏa đáng, nên giờ nghiệm chứng
doanh thu ngay tại chỗ luôn, để tránh có người tham ô. Trong tay họ là
báo cáo các nơi đưa về, không qua trung gian, không cách nào làm giả
được.....”
‘Rầm!’ Lạc Vân Hải bỗng đập bàn một cái. Tiếng gõ bàn phím bỗng chốc im bặt.
Lạc Vân Hải đứng bật dậy, sau đó đau đến nhe răng phải ngồi xuống lại, giận dữ nói, “Điều tôi muốn là phương án giải quyết, chứ không phải ngồi đây tính toán gì đó! Tôi thừa biết doanh thu năm nay không bằng năm trước!
Nhưng tại sao không bằng?”
Đỗ Vương lặp lại, “Rất nhiều cổ đông đã rút lui......”
“Vậy các cậu còn không đi giải quyết?” Lạc Vân Hải tức giận thở dốc, sau đó
bĩnh tĩnh lại, híp mắt nói, “Bom nguyên tử là do chúng ta chế tạo hả?
Chúng ta chỉ mua đi bán lại kiếm lời, có gì mà nguy hiểm? Bọn họ rút lui thì mấy người thật sự cho rằng một ngày nào đó Long Hổ sẽ bị bắt hết
sao? Bọn họ đang hợp lại cố ý gây sức ép thôi! Chuyện như vậy đã xảy ra
một lần lúc cha tôi còn làm chủ tịch, có vết xe đổ đó mà các cậu không
nhìn ra sao? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Hay là cho rằng Long Hổ yên ổn
mấy chục năm thì không còn ai dám gây sự nữa?”
Hứa Trí Viễn hít sâu một hơi, đưa tay day day huyệt Thái dương, bất đắc dĩ nói, “Vậy ý anh là?”
Lạc Vân Hải quên mất đau đớn ở chân, đập bàn nói, “Tôi thấy cậu càng ngày
càng lú lẫn đó! Bọn họ muốn đi thì cứ để họ đi! Ai dám đi đầu tiên, thì
tới dọn sạch ổ chó của hắn cho tôi! Giết gà dọa khỉ! Tôi không tin những người còn lại không quay về. Nếu vẫn không về, thì tiếp tục dọn sạch
cái ổ thứ hai! Các cậu lâu quá chưa giết người nên sợ đúng không?”
Mọi người như bừng tỉnh ra. Đúng vậy, dù Long Hổ có bình yên bao nhiêu năm, thì Long Hổ vẫn là xã hội đen, đúng là lâu qua chưa dùng loại thủ đoạn
đầy máu tanh này mới cho rằng mình là người bình thường, muốn dùng cách
của người bình thường để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, cứ nghĩ anh Hải
chán ghét bạo lực, không ngờ người đầu tiên nói đến việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề lại chính là anh Hải.
Đỗ Vương cũng đập bàn, đứng lên nói, “Nếu anh Hải đã đưa ra phương án giải quyết, vậy bọn họ tự cầu nhiều phúc đi! Lý Quốc!”
“Dạ!” Một người đàn ông trung niên đứng lên.
“Đi điều tra xem rốt cuộc ai là người khởi xướng chuyện này, sau đó dẫn người đi nhổ cổ tận gốc ngay trong đêm!”
Lạc Vân Hải tiếp tục nói, “Cho các cậu mười ngày kiếm người tiết lộ việc
bom nguyên tử tới cho tôi! Còn nữa, tôi là xã hội đen, không phải cảnh
sát, về sau đừng lấy những cách đàn bà để giải quyết vấn đề, đối phó
loại người như vậy, phải dùng cách của xã hội đen, nếu không sẽ chỉ
khiến bọn họ càng ngày càng phách lối! Cuối cùng, đã mua cổ phần của
Long Hổ thì vĩnh viễn không thể rút lui!”
“Anh Hải, như vậy có phải bá đạo quá không?” Đông Phương Hoàng nói. Dù sao điều này không có ghi trong hợp đồng.
“Bá đạo? Cảnh sát không hề bá đạo đó! Cậu đi làm cảnh sát đi!” Lạc Vân Hải chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói!
Đông Phương Hoàng mím môi, cúi đầu nói, “Em biết sai rồi!”
Lạc Vân Hải nhìn mọi người với vẻ mặt thất vọng, “Chúng ta đã không có
đường lui, cũng không thể đi tới, vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ranh giới
giữa trắng và đen. Đã vậy, biện pháp duy nhất là khiến chỗ đó mãi mãi
thuộc về chúng ta, cả hai bên đều không dám phạm tới chúng ta! Các cậu
cho rằng giờ các cậu mềm lòng thì cảnh sát sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Chớ quên, mọi người ở đây đều nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát,
giờ họ không dám tới bắt, nhưng một khi các cậ nghèo túng, sẽ lập tức
chết không có chỗ chôn! Thu hồi lòng thương hại của các cậu lại đi! Các
cậu đã không có tư cách đi làm người tốt, hiểu chưa?” Có câu giành nước
dễ, giữ nước khó! Nhưng có gì khó? Cứ mãi giữ vững tinh thần như lúc
đang giành nước thì ai dám xâm phạm?
Mói người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Đúng là đã vào xã hội đen thì không có ngày trở ra. Dĩ nhiên,
cũng không mấy người hối hận, vì đây là con đường tắt để làm giàu! Chỉ
là lâu quá không chém giết nên hơi lười biếng thôi.
Đỗ Vương lại
một lần nữa bội phục sự can đảm của Lạc Vân Hải. Nhưng lại nghĩ, chỉ lúc ở Long Hổ anh Hải mới ra dáng đàn ông vậy thôi, về đến nhà sẽ thành kẻ
sợ vợ! Cũng may ở trước mặt mọi người, đà điểu nhỏ chưa bao giờ to tiếng với anh, về đến nhà, anh cũng rất vui vẻ làm con rùa! Xem ra anh đã
lĩnh hội được đạo vợ chồng rồi! Ở nhà ra vẻ đáng thương, chỉ có vợ thấy, ai thấy nữa đâu mà lo!
Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn mọi người một cái, rồi chống nạng đi ra ngoài.
Đáng chết, bộ dạng thế này thật mất mặt!
Nhà họ Lạc.
Kỷ Khanh Khanh liếc Lạc Vân Hải đang ngồi bên cạnh một cái, rồi đánh một chuỗi tiếng Đức vào di động.
‘Mẹ, chân cha bị thương, lần này là thật, phải chống nạng!’
Nháy mắt đã có tin nhắn trả lời.
‘Khi nào chết hẵng báo!’
Kỷ Khanh Khanh khổ sở sụp bả vai, giờ mẹ không tin lời cậu nữa rồi. Xem ra nói láo thật không tốt, chỉ một lần đã khiến mẹ không bao giờ tin tưởng cậu nữa.
“Mày trực tiếp nói với nó, chân mày bị gãy, cần nó trở
lại chăm sóc, là được rồi! Tại sao phải bắt cha mẹ đi đón?” Trình Thất
thở dài một tiếng, thầm nghĩ, đã đi một lần rồi, Hạ Mộng Lộ không muốn
về, bà biết làm sao? Hơn nữa, bà cũng đã nói cho cô tời gian suy nghĩ,
giờ mới mấy ngày đâu, lại muốn đi?
Lạc Vân Hải cau mày như ông
già, nói, “Nếu không do mẹ cứ muốn giày vò cô ấy, mọi chuyện sẽ tới tình trạng này sao? Hơn nữa, con không hi vọng cô ấy vì thương hại con mới
trở về!” Anh muốn cô là vì anh mới trở về!
Chưa đầy một tháng nữa là sang năm mới rồi, không biết năm nay có được đoàn viên không?
“Mẹ cũng đã nói xin lỗi rồi! Mày thấy mẹ xin lỗi ai bao giờ chưa? Mẹ già
thế này, mày còn muốn hành hạ mẹ sao?” Phiền chết! Người ta không muốn
quay về, chẳng lẽ bà phải quỳ xuống cầu hay sao?
Lạc Viêm Hành
trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Được rồi, nếu Mộng Lộ không muốn ở chung
với cha mẹ thì thôi. Cha mẹ chấp nhận lui một bước. Con dẫn Khanh Khanh
về biệt thự của con đi, vì đứa nhỏ, Mộng Lộ sẽ trở lại!”
“Cái gì? Đứa cháu bảo bối của tôi.... ...”
“Trong bụng Mộng Lộ còn một đứa đó! Bà là mẹ chồng không thể nhường nó một
chút sao? Nó còn trẻ dại, bà so đo với nó làm gì?” Lạc Viêm Hành rốt
cuộc cũng mạnh mẽ được một lần, không đợi Trình Thất mở miệng đã phất
tay nói, “Dẫn Khanh Khanh về đi!”
Lạc Vân Hải cười nói, “Vậy con đi đây!” Anh khập khểnh bước lên lầu, nói với Kỷ Khanh Khanh, “Con trai, về nhà với cha!”
Kỷ Khanh Khanh...... À, không đúng, từ nay về sau phải gọi là Lạc Khanh
Khanh, đã không còn cầu gì khác, giờ chỉ cần có thể cho mẹ, anh hai và
em gái trở về, bảo cậu làm gì cũng được. Chú Tiểu Hứa nói là em gái, cậu không cần em trai!
Trình Thất nhìn theo bóng lưng cháu nội, thầm nghĩ, giờ cái nhà này chỉ còn lại hai ông bà già! Thôi, Viêm Hành nói
đúng, bà cần gì phải so đo với một đứa nhỏ? Bà chẳng bài xích Hạ Mộng Lộ nữa, cũng hi vọng Tiểu Hải có thể sống vui vẻ. Hơn nữa, bà có dự cảm,
một ngày nào đó, ngôi nhà này sẽ cực kỳ náo nhiệt!
Hạ Mộng Lộ,
con là một đứa nhỏ hiền lành, lúc mẹ ngã bệnh, con có thể chăm sóc cẩn
thận như vậy, tương lai nhất định con sẽ không để bà già này cô đơn đúng không?
Nhà họ Hạ.
Lạc Vân Hải đẩy Lạc Khanh Khanh ra
trước, đối diện với bốn người trong nhà, thận trọng nói, “Mẹ anh nói, về sau sẽ không bao giờ giành con với em nữa, còn đồng ý cho chúng ta ở
riêng. Giờ em có thể về không?”
Lạc Khanh Khanh nhào vào ngực Hạ
Mộng Lộ làm nũng, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm! Mẹ về với con và cha được không?
Xin mẹ đó!” Lạc Khanh Khanh liều mạng chớp chớp đôi mắt to long lanh.
“Cuối cùng bà ta cũng chịu nhượng bộ rồi hả?” Mẹ Hạ hừ lạnh một tiếng, không
nói gì nữa. Mộng Lộ có về hay không là quyết định của nó, bà sẽ không
cản trở!
Hạ Mộng Lộ vẫn lắc đầu, “Tôi nói rồi, để tôi suy nghĩ
đã!” Ngộ nhỡ Trình Thất lại đi giành con với cô thì sao? Một lần bị rắn
cắn, mười năm sợ dây thừng. Không phải cô hẹp hòi, chủ yếu là do lúc
mang thai, cô khó khống chế được tính tình, chỉ sợ lại nói sai gì đó
khiến bà ta nổi giận, rồi ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng.
Nghe
vậy, Lạc Vân Hải siết chặt cây nạng, nhìn chằm chằm Hạ Mộng Lộ hồi lâu
xong tự giễu cười nói, “Được rồi, em cứ từ từ suy nghĩ đi. Mộng Lộ, tôi
mệt rồi!” Nói xong, anh khó khăn xoay người bước đi.
Lạc Khanh
Khanh thấy thế, bĩu môi nói, “Mẹ, con phải về với cha! Con và cha sẽ chờ mẹ! Con muốn sống chung với cha mẹ, với anh hai và em gái!” Nói xong,
cậu lui ba bước, cúi người bảy mươi độ chào, rồi mới chạy đuổi theo Lạc
Vân Hải, nắm lấy tay anh.
Bóng lưng hai cha con trông rất cô đơn, tình cảnh giống như sinh ly tử biệt.
Hạ Mộng Lộ đen mặt, thầm nghĩ, có nghiêm trọng đến vậy không? Ở đây không
có ai làm khó làm dễ cô, hơn nữa, đây là nhà mẹ đẻ của cô, cứ làm như cô dang ở nhà tình nhân vậy? Về đó có tốt hơn được ở đây? Ở đây ít nhất
còn có mẹ cô chăm sóc, về đó ai chăm sóc cô? Cô không tin Lạc Vân Hải sẽ ngày ngày ở nhà chăm sóc phụ nữ có thai!
Đúng lúc này.... ....
“Sau này con và Khanh Khanh sẽ tới thường xuyên! Phiền cha mẹ chuẩn bị cho
con thêm hai bộ chén đũa! Tụi con về đây!” Nếu không do căn nhà này quá
hẹp, anh đã dọn qua ở chung luôn rồi. Cô không chịu về, vậy anh chỉ còn
cách qua thường xuyên, dù sao mặt mũi gì đó đã bị mài mòn hết từ lâu.
Anh là đàn ông, nhượng bộ là trách nhiệm của anh.
Mẹ Hạ vui mừng nói, “Được!”
Đứa nhỏ này, chẳng những đẹp trai, còn rất khoan dung!
Hạ Mộng Lộ xoa đầu Lạc Đào Đào, nhếch môi cười, thầm nghĩ, chờ sinh con xong, cô sẽ dọn về.
Hai tháng sau.... ......
“A a a a a.... .... Đau quá.... ...!”
Ngoài phòng phẫu thuật, chừng mười người đang chờ đợi trong trong lắng.
Hạ Mộng Lộ nắm thật chặt tay Hạ Nguyệt Đình. Lúc cô sinh Đào Đào và Khanh
Khanh cũng không la ghê tới mức này! May mắn mấy tháng nay Lam Băng được Lăng Phong chăm sóc tỉ mỉ đã không quá yếu như trước.
“Chị, sinh con thật đáng sợ!” Hạ Nguyệt Đình cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cô quyết
định về sau phải sinh mổ, có sẹo còn hơn đau đến chết do sinh thường.
Kỷ Lăng Phong đi tới đi lui trước phòng phẫu thuật, thấy Thái Bảo Nhi ngồi trên ghế thẫn thờ, bèn lại gần hỏi, “Em sao vậy?”
Thái Bảo Nhi lắc đầu, “Không có gì!”
Cô cũng từng mang thai, đáng tiếc.... ..... Không biết ba mươi hai còn có
thể sinh không? Dù đau, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng. Cô thật sự muốn
có một đứa con. Một người phụ nữ mà không sinh con thì được coi là phụ
nữ sao? Giờ tuổi càng lớn, cô càng muốn làm mẹ.
Kỷ Lăng Phong nhìn thấy dở khóc dở cười, nhưng không nói gì. Xem ra lần đó anh chưa đủ cố gắng nên bụng cô mới không có chút biến đổi nào. Về sau
anh phải học tập Lạc Vân Hải nhiều hơn mới được.
Từ sau lần nói
chuyện kia, anh đã suy nghĩ rất kỹ, cũng tìm rất nhiều sách nói về vấn
đề này. Đàn ông không nhất định cứ ít tiền hơn vợ là đại biểu yếu đuối.
Dù vợ có mạnh mẽ tới cỡ nào, phụ nữ vẫn là phụ nữ, vẫn cần được che chở. Nhờ đó các loại áp lực đã biến mất tiêu, mỗi ngày anh đều tràn đầy sức
sống, mong chờ tới ngày hẹn với Thái Bảo Nhi.
Kỷ Lăng Phong muốn kết hôn với Thái Bảo Nhi, ai cũng không ngăn được!
“A Hải, rốt cuộc Khâu Nguyên Phượng có tới hay không? Dù thế nào đó cũng
là con của cậu ta!” Hạ Mộng Lộ buông tay Hạ Nguyệt Đình ra nhìn Lạc Vân
Hải hỏi. Nếu không do mọi người đều nhận ra Lam Băng vẫn không quên được người đàn ông kia, có chết cô cũng không cầu Khâu Nguyên Phượng tới!
Lạc Vân Hải phiền muộn nói, “Đã kêu A Hoàng đi gọi rồi!”
Dù sao cũng là con của Nguyên Phượng, là anh em, tất nhiên anh hi vọng, đứa bé có thể ra đời một cách bình an.
Nhạc Tử Tuyền bất đắc dĩ nhìn về phòng phẫu thuật. Không ngờ qua bảy lần bị
Nguyên Phượng làm sảy thai, Lam Băng vẫn có thể mang thai và sinh con.
Nếu Lam Băng không còn thù hận thì tốt biết bao? Hai người này, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nhau đây?
Ở cổng bệnh
viện, Đông Phương Hoàng kéo Khâu Nguyên Phượng như đang kéo một con
trâu, “Cậu nhanh lên! Đợi cậu ấy sinh xong cậu mới tới thì trễ rồi!”
“Trễ thì trễ, có liên quan gì?” Tuy nói vậy, nhưng nếu anh không muốn đi, ai ép được?
Giờ Đông Phương Hoàng đã tin câu nói của Khâu Nguyên Phượng ngày đó. Coi
như cô sai, hai người này không có khả năng! Tối đa nhờ có con nên mới
bớt căng thôi!
“A a a a!” Tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tục không ngừng.
Hạ Mộng Lộ vừa định đi nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, thì thấy cuối
hành lang có một người đang đứng. “Khâu Nguyên Phượng tới!” Cô nhỏ giọng nói với mọi người.
Cả tập thể quay đầu nhìn.
Khâu Nguyên
Phượng thọt tay vào túi quần, thản nhiên tiến vào, nhìn về phía phòng
phẫu thuật, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, anh đưa tay sờ sờ mũi
một cái, xoay người nói, “Nhìn xong rồi, tôi về đây.......”
“Oe oe oe!”
Rốt cuộc, tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại, theo sau đó là tiếng khóc của
trẻ con, như pháp lệnh khiến Khâu Nguyên Phượng phải dừng bước.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ ôm đứa bé cười nói với mọi người, “Là
một bé gái rất dễ thương, nhưng vì mẹ không quá khỏe mạnh, nên bé rất
yếu. Dĩ nhiên, chăm sóc kỹ sẽ tốt hơn, chỉ là.... ...”
“Chỉ là cái gì?” Khâu Nguyên Phượng kích động xoay người, bắt lấy bả vai bác sĩ hỏi.
“Chỉ là khả năng miễn dịch kém hơn những đứa bé khác, rất dễ bị cảm hay bệnh về đường hô hấp. Còn nữa, có lẽ mắt bé sẽ không thấy được, tôi chỉ nói
là có lẽ, dù sao bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khẳng định.......”
Hạ Mộng Lộ ngơ người, “Mới ra đời đã biết được bị mù? Bác sĩ, ông đừng làm tôi sợ!”
Bác sĩ, nuốt nước miếng, gật đầu một cái, “Tôi hiểu tâm tình của mọi người, nhưng...... Quả thật....... Cô bé không có phản ứng với ánh sáng. Một
tháng sau, nếu bé vẫn không có chút phản ứng nào với ánh sáng, vậy thì
có thể chắc chắc trăm phần trăm.”
Khâu Nguyên Phượng rốt cuộc mím môi thả bác sĩ ra, chảy nước mắt nói, “Là giác mạc hay là.......”
“Việc này còn phải kiểm tra kỹ hơn. Giờ người mẹ quá yếu, nếu muốn có sữa,
phải chăm sóc mẹ thật tốt, tăng thêm nhiều dinh dưỡng!” Lần đầu tiên ông thấy có phụ nữ mang thai mà sức khỏe lại yếu đến vậy.
Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng được đẩy ra ngoài. Cô nhìn anh chăm chú. Anh bèn cười với cô một cái.
Lam Băng nhắm mắt lại. Giờ cô không còn hơi sức để nghĩ gì khác, chỉ muốn
được ngủ. Cô chưa bao giờ yếu tới mức này, lúc này, ai muốn giết cô, cô
cũng không có khả năng chống trả.
Sáng hôm sau, Lam Băng mới
tỉnh, sau khi biết đứa nhỏ có thể sẽ bị mù, cô cũng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà. Giờ phút này, những hình ảnh ngày xưa cứ như một
cuộn phim hiện rõ từng cảnh trong đầu cô. Trước cổng trường, trong rừng
cây, ở sân đá banh, khắp nơi đều là bóng dáng của cô và Khâu Nguyên
Phượng. Anh giống như một cục mè xửng, luôn bám dính lấy cô, chọc cô
cười, giới thiệu cô với bạn bè của anh, còn tự hào nói, ‘Đây là bạn gái
của tôi, Lam Băng!’
Sau nữa, chính là hơn sáu năm bị hành hạ
không muốn nhớ lại. Bảy sinh mệnh đã chết dưới nắm đấm của anh. Nhưng
rốt cuộc cô vẫn sinh ra một đứa.
“Dù nó có thế nào, cũng là con gái của chúng ta, tôi sẽ phụ trách!”
Khâu Nguyên Phượng vào phòng, ngồi cạnh đầu giường. Đây là lần đầu tiên sau
hơn sáu năm, hai người ngồi đối diện nói chuyện một cách bình tĩnh như
vậy.
Lam Băng cười nói, “Chúng ta kết hôn đi!”
Khâu Nguyên Phượng thản nhiên gật đầu, “Được!”
Vì đứa bé, bọn họ nên kết hôn.
Ai cũng không cần nói xin lỗi. Cứ thuận theo tự nhiên là được, chịu đựng
chịu đựng rồi cũng tới bảy tám mươi tuổi. Nhìn đứa nhỏ lớn lên, che chở
nó, cho nó ánh mặt trời ấm áp nhất. Dù nó không nhìn thấy cũng không
sao, bọn họ sẽ khiến nó nghĩ nó là một đứa bé bình thường, nếu như giác
mạc có vấn đề, vậy bọn liền mỗi người cho nó một con mắt.
Ngoài
cửa, Hạ Mộng Lộ trộm nhìn qua khe cửa, không phải cô cố ý nghe lén, chỉ
vì vô tình nghe thấy hai chữ kết hôn, nên mới dừng lại. Thật ra bọn họ
có thể rất hạnh phúc, chỉ cần nói ra một tiếng xin lỗi. Hai người bị
ngăn cách bởi một ranh giới mỏng manh nhưng không ai chịu vượt qua nó mà nắm tay đối phương.
Chỉ một câu xin lỗi đơn giản, nhưng Khâu
Nguyên Phượng lại không thể quên các anh em sém bị hại chết, Lam Băng
lại không thể quên hơn sáu năm bị hành hạ.
Trước kia Hạ Mộng Lộ
luôn cảm thấy hành hạ về thể xác là đau khổ nhất, nhưng giờ cô phát hiện nỗi khổ lớn nhất chính là sự hành hạ về mặt tinh thần. Hai người yêu
nhau lại giày vò nhau cả đời, bác Bách và bác Lăng cũng vậy.
Lạc Vân Hải, chúng ta mãi mãi đừng có ngày đó!
“Đứa nhỏ đâu? Ở đâu? Cháu nội tôi đâu?”
Hạ Mộng Lộ nghe tiếng Toa Toa, vội vàng xoay người đỡ bà, “Dì Toa Toa, dì
đừng gấp! Hãy nghe con nói, đứa bé giờ rất yếu, đang ở lồng giữ ấm,
không thể ra ngoài!”
“À!” Toa Toa gật đầu như giã tỏi, cười tươi
như hoa, “Vậy con dâu dì đâu?” Thấy Hạ Mộng Lộ nhìn về phía phòng bệnh,
Toa Toa bèn xông vào, “Nguyên Phượng, con trai ngoan, rốt cuộc con cũng
chịu sinh cho mẹ một đứa, mẹ rất vui!” Hạ Mộng Lộ chưa kịp ngăn thì
người đã đi vào.
Lam Băng thản nhiên nhìn Toa Toa, vẫn không chút phản ứng.
Khâu Nguyên Phương gượng cười kéo Toa Toa ngồi xuống ghế, “Mẹ, không sai!
Con sắp kết hôn, mẹ cũng có cháu gái! Cô ấy là Lam Băng, con dâu tương
lai của mẹ! Lam Băng, chào mẹ đi!”
“Mẹ!” Lam Băng cũng cười.
Khâu Hạo Vũ bước vào, hết nhìn người này lại nhìn người kia. Kết hôn? “Lam
Băng, sức khỏe mẹ Nguyên Phượng không tốt lắm, nên bác sẽ nhờ dì Ma Tử
chăm sóc con....... Con thật.... ... Muốn kết hôn?” Mặc kệ trước kia có
ân oán gì, ông đều không quan tâm, chỉ cần bọn chúng thật lòng yêu nhau
là được.
“Dạ!” Lam Băng cười cười nói.
Vì con gái, cô
không thể không kết hôn. Cô không có khả năng chăm sóc đứa bé thật tốt,
nếu đã tiếp nhận tiền bạc của Khâu Nguyên Phượng, vậy mắc gì không kết
hôn, dù sao với cô, kết hôn hay không đều giống nhau. Không hạnh phúc
thì giả bộ hạnh phúc, chỉ cần con gái cô có thể sống vui vẻ, chịu chút
uất ức có gì ghê gớm đâu?
“Cậu ta có bắt nạt Lam Băng không? Có nhận sai không?”
“Lam Băng có cảm động đến phát khóc không? Bác sĩ nói cô ấy không thể khóc, sẽ ảnh hưởng xấu tới đôi mắt!”
Hạ Mộng Lộ thẫn thờ nhìn mọi người, hồi lâu mới cười khổ nói, “Hai người
họ muốn kết hôn. Không ai nói xin lỗi hết, một người nói kết hôn đi, một người nói được, vậy là xong! Bọn họ lại đi con đường của bác Bạch và
bác Lăng!” Nói xong, cô cúi đầu rời khỏi bệnh viện, có lẽ lòng họ không
đau, vì họ đã đánh mất trái tim mình rồi. Chỉ có người ngoài thấy khổ sở thay thôi.
Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng mình. Con ngoan, con hạnh phúc lắm đó!
Thái Bảo Nhi, Hạ Nguyệt Đình và Đông Phương Hoàng đều thở dài. Đây là chính
là cái gọi là, số mệnh không thể nghịch chuyển sao? Thôi, khúc mắc này,
các cô không có khả năng cởi bỏ, cứ tuân theo tự nhiên đi.
Thái Bảo Nhi đi tới cổng bệnh viện, ngắm hoàng hôn cuối ngày, nghe thấy tiếng bước chân, cô cười nói, “Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ kỹ rồi, nói thế nào em cũng là chủ tịch tương lai của tập đoàn
Thái Thị, vừa xinh đẹp, hiền thục lại có tiền! Tốt như vậy sao tôi có
thể buông tha?” Kỷ Lăng Phong làm bộ, ‘tôi không phải kẻ ngu’, chọc Thái Bảo Nhi.
“Ôi!” Kỷ Lăng Phong đau đớn khom lưng, nói, “Được rồi, được rồi! Anh em yêu!
Anh muốn kết hôn với em! Dù em bao nhiêu tuổi, chỉ cần em là Thái Bảo
Nhi, tám mươi tuổi anh cũng thích, nghèo rớt mồng tơi anh cũng thích,
giàu đến chảy mỡ anh cũng thích, biến thành quái vật anh cũng thích! Vậy được chưa?”
“Vậy còn được! Kỷ Lăng Phong, tới nhà gặp cha mẹ em được chứ?” Thái Bảo Nhi ôm lấy eo Kỷ Lăng Phong.
Ông chồng nhỏ của cô, ha ha, chồng nhỏ!
Kỷ Lăng Phong ngu người, “Họ....... Họ sẽ đồng ý sao? Cha mẹ em thích gì? Anh phải đi mua quà tặng!”
Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, “Mẹ em không có sở thích gì đặc biệt, chỉ cần
anh yêu em thật lòng, mẹ sẽ đồng ý. Về phần cha, cha rất thích tranh của thầy Mạc, cho nên cũng rất thích anh!”
“Ha ha, cha em cũng thích vẽ?”
“Đúng vậy, chỉ cần về sau anh vẽ tốt, cha nhất định sẽ tiếp nhận anh!”
Kỷ Lăng Phong nhún vai, “Ok, ngày mai sẽ theo em về nhà! Bảo Nhi, nhà em không bắt anh phải ở rể chứ?”
“Anh không còn cha mẹ, ở rể hay không có gì khác nhau đâu?”
“Đương nhiên là khác! Ở rể đại biểu con của chúng ta phải theo họ em, nhưng
nếu em gả cho anh thì con của chúng ta sẽ theo họ anh! Nhà họ Kỷ anh mấy đời đều con một, kéo dài hương khói chỉ dựa vào một mình anh thôi đó!”
Vấn đề này rất nghiêm trọng!
Thái Bảo Nhi buồn cười nói, “Được
được, con chúng ta theo họ anh! Chẳng qua cha mẹ em không thích ở chung
với chúng ta, cho nên từ bây giờ, chúng ta phải bắt đầu để dành tiến,
trước khi em thừa kế công ty thì mua một căn biệt thự to, được không?”
Kỷ Lăng Phong giơ tay, “Đồng ý! Như vậy biệt thự sẽ có phần của anh!”
“Ha ha, em phát hiện anh rất thích tị nạnh, vậy cho anh đứng tên luôn.....”
Hai người càng đi càng xa, để lại hai cái bóng thật dài.
Thật ra hạnh phúc có lúc chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng đối với một số người thì nó lại là hi vọng xa vời.
Nhà Kỷ Lăng Phong.
Hạ Mộng Lộ nghe nói Kỷ Lăng Phong sắp gặp cha mẹ vợ tương lai bèn xin nghỉ làm, ba chân bốn cẳng đi chuẩn bị quà tặng với Hạ Nguyệt Đình.
Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ, Kỷ Lăng Phong gả đi, đồng nghĩa cô sẽ là nhà mẹ đẻ
của cậu ta. Cậu ta không có người thân, chỉ có cô là bạn, cô không lo
cho cậu ta thì ai lo?
Kỷ Lăng Phong đứng trước gương bất mãn nói, “Có trang trọng quá không?” Lần đầu tiên anh mặc áo vest đeo cà vạt, dù trông chững chạc lên nhiều, nhưng anh thật không quen.
“Cái gì?” Hạ Mộng Lộ trợn mắt, “Chẳng lẽ mặc mấy cái quần như ăn mày của cậu? Lộ
gối lộ mông? Người ta không đuổi cậu ra ngoài mới là lạ đó! Tôi là người từng trải, cứ nghe tôi! Người lớn rất thích đàn ông chững chạc, nhìn có cảm giác an toàn!”
“Chỉ việc cậu mới hai mươi lăm đã khiến hai
bác không hài lòng, giờ còn khiến người ta không có cảm giác an toàn sẽ
làm hai bác càng thêm không thích. Cứ nghe chị Mộng Lộ, không sai đâu!
Đến đó, lúc ngồi phải ưu nhã một chút, cậu đừng nghĩ là đi gặp cha mẹ
vợ, cứ coi như đi ký hợp đồng với một công ty lớn, đối phương là khách
hàng vô cùng quan trọng không thể đắc tội. Cũng đừng hi hi ha ha, lúc
cười chỉ cho lộ nhiều nhất là bốn cái răng!” Hạ Nguyệt Đình liếc Kỷ Lăng Phong một cái, chỉ vào quà tặng nói tiếp, “Những thứ này đều là hàng
cao cấp, một bình rượu giá mười vạn mấy đó! Đủ cho cậu nở mày nở mặt!”
Cũng may chị Mộng Lộ và cô đều có chồng giàu, nếu không khó mà giúp được.
Kỷ Lăng Phong cảm giác cổ bị siết chặt không thể thở nổi, thầm nghĩ, cũng
may anh không phải cấp dưới của Lạc Vân Hải, nếu không ngày nào cũng mặc kiểu này chắc chết?
“Chờ chút, cậu cầm cái này theo làm gì?” Hạ Mộng Lộ thấy Kỷ Lăng Phong xách theo một cái hộp dài có vẻ rất cổ bèn hỏi.
Kỷ Lăng Phong cười nói, “Chờ tin tốt của tôi đi!”
Nhà họ Thái.
Cha Thái, mẹ Thái nghe nói con gái rốt cuộc muốn kết hôn, vui vẻ ngồi trên
ghế sa lon chờ. Mẹ Thái kéo tay chồng cười nói, “Cuối cùng cũng nghĩ
thông!”
“Đúng vậy! Không biết là người nào có thể bắt được trái
tim của con gái bảo bối nhà chúng ta? Tôi nghĩ chắc không kém Vân Hải
bao nhiêu đâu!”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ đến từ trung ương?” Đàn
ông có sức hút hơn Lạc Vân Hải, cỡ như thị trưởng thành phố thì không đủ tư cách rồi, nhất định là nhân vật cấp cao hơn.
Thái Bảo Nhi
nghe vậy, thầm đổ mồ hôi hột, thấy Kỷ Lăng Phong đang từ cổng chính đi
vào, bèn chạy nhanh ra mở cửa, “Cha mẹ, anh ấy tới! Cha mẹ đừng làm khó
anh ấy đó!”
“Biết, biết!”
Năm phút sau.......
Không khí vui mừng trong phòng nhanh chóng ngưng kết thành băng. Mẹ Thái
giống như hận không thể nhìn xuyên thủng Kỷ Lăng Phong. Cha Thái cũng
đen mặt.
Kỷ Lăng Phong đứng ngồi không yên, lại gọi, “Bác trai, bác gái!”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Quả nhiên, cha Thái mẹ Thái không hề bị lão thị, câu đầu tiên đã hỏi đúng vấn đề mấu chốt.
Kỷ Lăng Phong cười gượng nói, “Dạ hai mươi lăm ạ. Vừa qua tết là được hai mươi sáu!”
“Qua tết Bảo Nhi được ba mươi ba!” Mẹ Thái giơ ngón tay ra tính, động tác
giống y đúc Kỷ Lăng Phong lúc biết tuổi của Thái Bảo Nhi, “Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy.... ... Ba mươi hai.....” Đếm xong bà la
lên, “Con gái, con đang giỡn với cha mẹ phải không?”
“Mẹ, con thật sự thích Lăng Phong!”
Mẹ Thái rất muốn mở miệng mắng to, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp ép bà phải nhịn xuống.
Cha Thái bình tĩnh nói, “Tại sao cậu muốn kết hôn với Bảo Nhi? Nhà cậu ở
đâu? Sao cha mẹ cậu không đến? Còn nữa, cậu đang ở đâu.... ...” Một đống câu hỏi.
Kỷ Lăng Phong bị hỏi dồn dập hơi không vui, nhưng vẫn
lễ phép trả lời, “Con yêu Bảo Nhi nên muốn cưới cô ấy. Nhà con vốn ở
đây. Cha mẹ con đã qua đời từ lâu. Giờ con đang làm nghề tự do.”
“Có nghĩa là không có việc làm?” Mẹ Thái đấm ngực một cái, tức chết bà!
“Cha, cha biết anh ấy là ai không? Anh ấy chính là học trò của thầy Mạc, Kỷ Lăng Phong!”
Mẹ Thái không biết thầy Mạc là ai, càng không biết ai là Kỷ Lăng Phong, chỉ lo giận dỗi.
Cha Thái trợn to mắt, kinh ngạc hỏi, “Kỷ Lăng Phong? Cậu chính là Kỷ Lăng Phong?” Trời, học trò của thầy Mạc đây sao?
“Dạ!” Kỷ Lăng Phong chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì có một người thầy nổi tiếng như lúc này.
“Ôi, lần đầu tiên thấy con là bác đã biết con không phải người thường rồi! Giỏi lắm!” Mắt cha Thái sáng lên.
Kỷ Lăng Phong đỏ mặt, đứng dậy khom lưng, nói, “Năm ngoái con vẫn còn ở
Đức ngủ dưới vòm cầu như một tên ăn xin, nói ra lại xấu hổ, là học trò
của thầy Mạc, nhưng vẫn không thể vẽ nổi một bức tranh hoàn chỉnh, nếu
không nhờ Bảo Nhi nhắc nhở con, con nghĩ con sẽ mãi mãi không dám khiêu
chiến chính mình.
Về sau con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, để không
phụ sự dạy dỗ của thầy con, không phụ sự mong đợi của Bảo Nhi! Con yêu
Bảo Nhi! Con biết con không xứng với Bảo Nhi, nhưng xin bác hãy cho con
một cơ hội, đời này con sẽ không bao giờ rời xa cô ấy, tuyệt đối không
làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô ấy!”
Kỷ Lăng Phong mở cái hộp
dài ra, nâng bức tranh bằng hai tay, tiếp tục nói, “Thật ra đối với con, bức tranh này là vô giá, nhưng con không có tài sản gì, lại không muốn ở rể, chỉ có thể lấy nó làm sính lễ. Nghe nói bác trai thích tranh, nên
con tin tưởng bác nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt!” Anh cúi người giơ
bức tranh lên.
Thái Bảo Nhi hút hút lỗ mũi, cũng đứng dậy, khoác
tay Kỷ Lăng Phong, nức nở nói, “Cha mẹ, chúng con thật lòng yêu nhau,
chứ không phải con tìm đại một người để gạt cha mẹ. Lăng Phong không
phải vì tiền mới kết hôn với con! Con thật không ngờ anh ấy sẽ đem tác
phẩm quý nhất của anh ấy cho cha mẹ. Bức tranh này đã có ngưởi ra giá
hơn một tỷ, cha mẹ thử nghĩ xem, nếu Lăng Phong là người tham tiền, vì
sao không bán lấy tiền mà phải đi ngủ vòm cầu? Lúc trước khi con nói
tuổi của con cho Lăng Phong biết, anh ấy đã bỏ đi, là tự con tìm anh ấy
trước, anh ấy thừa nhận áp lực rất lớn, vậy nên cha mẹ đừng làm khó anh
ấy được không?”
Mẹ Thái nghe vậy, bèn hỏi cha Thái, “Thật hơn một tỷ?”
Cha Thái cẩn thận mở bức tranh ra. Sau khi thấy rõ, cha Thái mừng rỡ kêu lên một tiếng.
Đây chính là bộ Quỷ Ốc Mị Ảnh đã biến mất thật lâu? Trời ơi! Đúng là bút
danh của thầy Mạc! Có thể nó là đi mòn giày sắt tìm không thấy, bỗng
nhiên lại có được chẳng mất chút công sức nào.
Cha Thái kích động nói, “Được, được, được! Bác nhất định sẽ trân trọng nó! Lăng Phong, bác biết con rất kính yêu thầy mình, đợi bác trăm tuổi, bác sẽ trả nó lại
cho con! Đến đây, mau ngồi xuống, chuyện hai đứa, bác đồng ý!”
“Chỉ một bức tranh đã mua được ông?” Mẹ Thái trợn mắt nhìn chồng một cái,
sau đó dịu dàng gật đầu, “Được rồi, bác tin con thật lòng yêu con gái
bác! Là mẹ, bác không cầu gì hơn, chỉ mong con đừng thương tổn Bảo Nhi.
Nó lớn tuổi hơn con, nhưng thật ra vẫn như một đứa bé, không bao giờ
tranh giành cái gì với, có khổ cũng chỉ chịu đựng một mình. Con đừng cảm thấy áp lực gì hết, tiền tất nhiên quan trọng, nhưng so với tình cảm vợ chồng, nó chỉ là một đống cặn bã, kiếm nhiều hơn nữa, lúc chết cũng
chẳng mang theo xuống mồ được, chẳng qua vì tạo phúc cho con cháu mới cố gắng kiếm thôi. Nếu con sợ người ta coi thường thì sau này quyền thừa
kế cứ để cho con của hai đứa là được chứ gì!”
Nếu không phải người tham tiền, nhất định sẽ đồng ý với bà.
Kỷ Lăng Phong nghe vậy cười nói, “Con hiểu ạ! Sau này sẽ chỉ có con của tụi con có quyền thừa kế!”
Đã hiểu? Không tệ, không tệ! Cuối cùng con gái cũng tìm được một người đàn ông tốt rồi!
Biệt thự bên bờ biển.
Bên ngoài tối thui như mực, gió lạnh thổi xào xào, trong hành lang rộng
rãi, đèn đuốc sáng trưng, không biết có phải vì căn nhà quá lớn không,
mà khiến người ta có cảm giác cực kỳ vắng vẻ.
Hai cha con Lạc Vân Hải đang ngồi đối mặt trước bàn ăn, nhai mì ăn liền mà như nhai sáp.
“Cha, không phải cha biết nấu cơm sao? Chúng ta còn phải ăn mì tới khi nào?
Con ngán sắp ói rồi này!” Mỗi tối cậu đều phải ăn mì tôm, còn anh hai
thì gà vịt, canh thịt đầy ắp, sớm biết thế này cậu đã không về rồi!
Lạc Vân Hải cau mày nói, “Sắp tết nên công ty rất bận, cha không có thời
gian nấu cơm! Mau ăn đi! Ăn xong đi làm bài tập, cha còn phải làm việc!” Ăn mì ăn liền rất tốt, Mộng Lộ biết chắc chắn sẽ rất đau lòng, sau đó
sẽ ngoan ngoãn quay về!
Lạc Vân Hải nhìn con trai ăn mì với vẻ
mặt khổ sở lại thấy đau lòng, nhưng tự nhủ phải quyết tâm vì mười lăm
tháng sau là đám cưới của A Đỗ và Nguyên Phượng, anh nhất định phải nhân cơ hội làm đám cưới với Hạ Mộng Lộ luôn! Anh tin cô không có lý do gì
để từ chối! Hơn nữa, cô luôn nói anh là lưu manh, lần này sẽ để cô biết
thế nào là lưu manh chân chính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT