Hạ Mộng Lộ và Thái Bảo Nhi vô cùng lo lắng chạy đến, thì thấy lúc này
quảng trường đầy người, riêng Long Hổ không đã chiếm hơn phân nữa, còn
lại là người thân của Đỗ Vương hơn trăm người, đoán chừng cô dì chú bác
họ hàng gần xa gì đều đến đủ.
Hạ Mộng Lộ vọt đến bên cạnh Lạc Vân Hải lo lắng hỏi, “Nguyệt Đình đâu? Nguyệt Đình có tới không?”
Hạ Nguyệt Đình, thì ra em và Đỗ Vương đã sớm gặp lại! Đáng ghét! Em tìm cậu ta mà không tìm chị! Cứ chờ đó cho chị!
“Vẫn chưa tới!” Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
“Phốc! Đoán chừng giờ mặt Đỗ Vương đã xanh như tàu lá rồi!” Thái Bảo Nhi cười nghiêng ngả tới mức dựa cả trên người Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ cũng buồn cười không kém. Loại tin này mà cũng phát theo nhóm?
Từ tước tới giờ Đỗ Vương là người rất xem trọng thể diện, giờ thì hay
rồi, tự ném mặt mũi xuống đất cho người ta đạp! Dĩ nhiên cô biết Đỗ
Vương chỉ muốn hù dọa Hạ Nguyệt Đình thôi. Làm tới mức này, đoán chừng
cậu ta quả thật hết cách rồi!
Nếu Đỗ Vương thật lòng hối cải,
thì cô hi vọng hai người họ có thể làm lành với nhau. Hơn nữa, xem ra mẹ cậu ta cũng là một người hiền lành, không hung hăng điêu ngoa như Trình Thất.
“Ôi, thật không đi lên sao?” Mẹ Đỗ gấp tới độ đổ mồ hôi
trán đầm đìa. Trong nhà chỉ có một đứa con trai bảo bối là Đỗ Vương, nên thấy anh đang theo đuổi con gái thì bà an tâm rất nhiều, nghĩ anh rốt
cuộc đã thông suốt, vẫn cho là anh có vấn đề về sinh lý, giờ xem ra
không phải!
Trên sân thượng, Đỗ Vương đang buồn bực ngồi hút thuốc lá.
Tại sao lại có chức năng gửi toàn danh bạ chứ? Sau này anh làm sao dám đối mặt với bàn bè, với cấp dưới đây?
“Nhảy đi! Sao không nhảy? Anh nhảy xuống dưới thử xem có dọa người hay không? Đến đây, nhảy đi! Là đàn ông thì nhảy đi!” Hạ Nguyệt Đình còn đang mặc
áo choàng trắng, vừa nhìn đã biết là đang đi làm thì chạy tới. Cũng bởi
vì thấy là tin nhắn theo nhóm, nếu không cô tuyệt đối sẽ không tới.
Hạ Nguyệt Đình tiến lên đẩy Đỗ Vương một cái.
“Tránh ra!” Đỗ Vương gạt tay Hạ Nguyệt Đình, vứt tàn thuốc xuống đất, trừng
cô, “Giờ em vui chưa? Hạ Nguyệt Đình, tại sao yêu em lại mệt như vậy?
Nếu em sớm tiếp nhận tôi, thì tôi sẽ gây ra chuyện này sao?” Không những không khuyên, ngược lại còn xúi giục!
Đỗ Vương càng nghĩ càng
thấy tức. Đúng là lúc đầu anh có lỗi, nhưng anh đã khổ sở tìm cô năm
năm, lâu như vậy, cũng nên nhận được sự tha thứ chứ? Bức anh đến mức độ
này, sau này anh làm sao dám gặp người?
Hạ Nguyệt Đình thấy mắt Đỗ Vương bắt đầu đỏ, thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lớn vậy rồi, còn phạm phải sai lầm cấp thấp thế này! Không phải rất để ý
mặt mũi sao? Lại chơi chiêu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ? Mặc dù rất
muốn mắng anh một trận, nhưng giờ không phải lúc.
Hạ Nguyệt Đình vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Đỗ Vương, “Chuyện này không liên quan tới tôi, là do anh ngốc thôi!”
“Hừ!” Đỗ Vương nghiêng đầu, không thèm để ý.
“Được rồi, được rồi! Không sao, tôi sẽ không cười anh, thật!” Hạ Nguyệt Đình
mím môi cười, kéo mặt Đỗ Vương qua, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi
lạnh lẽo của anh, tay cô vuốt nhẹ lên ngực anh trấn an, “Không sao rồi!
Em đồng ý về nhà với anh, sau đó kết hôn!”
Đỗ Vương ngạc nhiên
trợn to mắt, gãi gãi ót, sau đó ôm chặt Hạ Nguyệt Đình vào ngực, “Anh
Hải sẽ giết anh mất!” Vì tội đã phá hư hình tượng của Long Hổ.
Hạ Nguyệt Đình thở dài nói, “Thật ra em đã hết giận từ lâu rồi! Năm năm
qua, em vẫn không quên được anh, trái tim này đã viết đầy cái tên ‘Đỗ
Vương’, muốn quên cũng không quên được! Đỗ Vương, em yêu anh, rất yêu,
rất yêu, về sau đừng bỏ rơi em nữa!”
Đỗ Vương kinh ngạc cúi đầu,
thấy mặt Hạ Nguyệt Đình đầy nước mắt, tim đau nhói, đưa mặt đến gần mặt
cô, gật đầu, “Vĩnh viễn sẽ không! Giờ toàn thế giới đều biết, Đỗ Vương
không phải Hạ Nguyệt Đình không cưới rồi!” Đột nhiên anh cảm thấy hành
động lần này chẳng có gì không tốt cả, tối thiểu đã chiếm được trái tim
của ai đó. Anh biết Hạ Nguyệt Đình cũng là bị bức đến đường cùng mới
chịu gả cho anh, cô không muốn anh bị mất hết mặt mũi còn không thu
hoạch được gì. Lúc nào cô cũng suy nghĩ cho anh, không để anh không thể
ngẩng cao đầu trước mặt người khác. Cô gái tốt như vậy, anh nỡ nào tổn
thương cô chứ?
Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của Hạ Nguyệt Đình. “Từ nay về sau chúng ta chính thức là vợ chồng!”
Hạ Nguyệt Đình nhìn chiếc nhẫn trên tay, hút hút lỗ mũi, ngồi dậy, nín
khóc mỉm cười, lại thấy Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn khác, cô bèn đoạt lấy, đây chính là chiếc nhẫn năm đó cô mua, “Anh đồng ý lấy em chứ?”
“Anh đồng ý!” Đỗ Vương chìa ngón tay ra.
Cô làm được rồi! Rốt cuộc làm được rồi! Việc năm đó làm không được, giờ đã thành công!
Hạ Nguyệt Đình kích động đeo nhẫn vào tay Đỗ Vương.
Mười ngón tay hai người giao nhau, nắm thật chặt.
Đỗ Vương ôm Hạ Nguyệt Đình đi tới trước, hô lớn với hơn một nghìn người
đang ở dưới, “Cám ơn mọi người đã chứng kiến lễ đính hôn của Đỗ Vương và Hạ Nguyệt Đình! Tôi thành công rồi! Cám ơn mọi người!” Có lẽ nếu không
có mọi người, cô ấy vẫn sẽ không đồng ý.
Kỳ lạ là, giờ phút này, anh không hề thấy mất mặt, chỉ cảm thấy cả trái tim đang bị hạnh phúc
lấp đầy, rốt cuộc anh và cô đã được ở bên nhau! Năm tháng qua đi, chắc
chắn anh cũng không thể nào quên được giờ khắc này. Giờ khắc nắm được
phần tình cảm không dễ gì có được!
Mẹ Đỗ cười tươi như hoa, hô lớn, “Con trai! Giỏi lắm! Nhanh xuống đây đi!”
“Anh Đỗ rất bảnh! Rất ngầu!” Vô số người vừa hô lớn vừa huýt sáo.
Thì ra làm trò như vậy là vì để ôm được người đẹp về, chậc chậc, anh Đỗ, anh cũng liều mạng lắm đó!
Hạ Mộng Lộ mừng đến khóc. Cô dùng tay lau sơ mặt một cái, rồi xông về cầu thang lên sân thượng.
Hạ Nguyệt Đình, rốt cuộc gặp lại em rồi! Giờ em thật hạnh phúc! Hâm một chết người!
“Lãng mạn quá!”
“Đúng vậy! Không ngờ Đỗ Vương nhà chúng ta cũng biết làm trò lãng mạn thế này!”
“Sức mạnh của tình yêu mà!”
Đông Phương Hoàng mỉm cười nghĩ, kết thúc hạnh phúc là tốt rồi! Cô đã nói
hai người này có hi vọng mà! Anh Hải cũng đã ở chung với Hạ Mộng Lộ, tuy rằng có chút va chạm, nhưng cô vẫn tin tưởng, chỉ cần hai người yêu
nhau, ngay cả trời cao cũng không cách nào ngăn cản được!
Đông
Phương Hoàng nhìn Khâu Nguyên Phượng, hỏi, “Nghe nói Lam Băng đi rồi?
Thật không tìm? Người ta còn ôm con của cậu đó! Không biết với sức khỏe
thế kia có giữ được đứa bé hay không?”
Khâu Nguyên Phượng trừng Đông Phương Hoàng một cái, rồi xoay người rời đi.
A Hoàng, lần này cậu sai rồi! Quả thật tôi yêu Lam Băng, nhưng tôi và cô
ấy vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc. Có lẽ cô ấy tới quỳ cầu tôi tha thứ, tôi sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng đã sáu năm qua, mặc kệ tôi làm gì,
cô ấy đều không nói một câu ‘xin lỗi’, cô ấy kiêu ngạo, tôi cũng có tự
tôn của mình, nên sẽ không có khả năng hai người kiêu ngạo sẽ hạnh phúc
bên nhau.
Lam Băng không nhận sai thì anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ!
Khâu Nguyên Phương sáng sủa trước kia đã chết, bị chính Lam Băng tự tay giết chết! Trước kia, mọi chuyện anh đều nghe theo cô như một tên ngốc, cô
muốn gì được nấy, nhưng cô không hề biết quý trọng, ngược lại còn muốn
giết anh. Mất đi là mất đi, không phải một câu xin lỗi là có thể giải
quyết vấn đề.
Nếu không nhờ anh và anh Hải mạng lớn, có lẽ đã sớm trên đường xuống suối vàng rồi! Anh đối với cô tốt như vậy, còn cô một
chút tình cảm cũng không nghĩ tới!
“Phù!” Mất hết sức chín trâu
hai hổ, Hạ Mộng Lộ mới leo lên tới sân thượng của tòa nhà. Cô nhìn bóng
lưng Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ: Nguyệt Đình quả thật đã thay đổi, trở
nên chững chạc hơn nhiều, khác một trời một vực với cô nhóc sôi nổi ngày trước.
“Nguyệt Đình!”
Hạ Nguyệt Đình cứng người, từ từ
xoay lại, trợn to mắt nhìn người đang mặc đồ tây, tóc uốn xoăn trước
mặt, bỗng nước mắt rơi như mưa, cười nói, “Chị!”
“Em còn biết có người chị này?” Hạ Mộng Lộ lau nước mắt, tiến lên từng bước một.
Hạ Nguyệt Đình cũng mím môi đi tới, khi đã đối mặt nhau, hai người không nói thêm một lời nào, cứ ôm nhau thật chặt, nức nở.
Giờ khắc này, Hạ Nguyệt Đình mới hiểu được cái gì gọi là người thân, cái gì gọi là bạn bè.
Rốt cuộc chúng ta đã gặp lại! Qua nhiều năm, tình cảm của chúng ta vẫn không hề thay đổi, chỉ càng bền chắc hơn!
Hạ Mộng Lộ vỗ vỗ lưng Hạ Nguyệt Đình, nức nở nói, “Chị rất nhớ em! Nguyệt Đình, những năm này em sống có tốt không?”
“Em sống rất tốt! Chị thì sao?”
“Chị cũng vậy! Xem ra ông trời vẫn rất thương xót chúng ta! Về sau chúng ta đừng tách ra nữa, hãy ở chung với nhau, được không?”
Hạ Nguyệt Đình gật đầu không ngừng.
Đỗ Vương nghiêng người dựa vào lan can, cười nhìn hai chị em đã lâu mới
gặp kia. Có lẽ đây chính là duyên phận, dù tách ra nhiều năm, chỉ cần có duyên vẫn sẽ gặp lại nhau.
“Cậu được lắm, vì theo đuổi con gái cả mặt mũi cũng không cần!”
Lạc Vân Hải lướt qua hai người đang ôm nhau khóc rống kia, tới bên cạnh Đỗ Vương, cũng dựa vào lan can.
Đỗ Vương tự biết đuối lý, nhưng không hề hối hận, “Lúc em nghe cô ấy nói
yêu em, em phát hiện cảm giác hạnh phúc đó hơn hẳn thể diện gì kia. Anh
Hải, giờ em đang rất vui vẻ, anh muốn trừng phạt thế nào cũng được, em
đều nhận hết!”
“Trừng phạt?” Lạc Vân Hải hừ lạnh một tiếng, nhìn
Hạ Nguyệt Đình nói, “Hôm nay chính miệng cậu nói với mọi người sẽ cưới
cô ấy, vậy trừng phạt cậu phải đối tốt với cô ấy cả đời! Nếu ngày nào đó cậu dám nói ra hai chữ ‘ly hôn’, vậy thì tự mình thu dọn đồ đạc cút ra
khỏi Long Hổ, không bao giờ được đặt chân về nữa!”
Đỗ Vương huýt
sáo, bu lên vai Lạc Vân Hải, trêu ghẹo, “Anh Hải, em luôn nghĩ, trong
lòng anh, Đỗ Vương em chỉ là nơi để anh trút giận, nhưng giờ em phát
hiện, trong nhiều người như vậy, chỉ em mới xứng đùa giỡn với anh! Anh
em tốt!” Nói xong Đỗ Vương đưa tay ra.
Lạc Vân Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi kia, một lúc sau mới giơ tay ra, vỗ lên, “Anh em tốt!”
Một hồi kịch lãng mạn kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, Hạ Mộng Lộ định kéo Hạ Nguyệt Đình về nhà Kỷ Lăng Phong, nhưng.......
Mẹ Đỗ đứng chờ dưới đất nãy giờ, thấy con trai xuất hiện, lập tức chạy qua nhìn Hạ Nguyệt Đình, cười híp cả mắt, hài lòng kéo tay cô nói, “Cám ơn
con!”
“Mẹ anh!” Đỗ Vương khom lưng nói nhỏ vào tai Hạ Nguyệt Đình.
“Bác cái gì? Nếu đã đính hôn, về sau hãy gọi mẹ đi! Nhìn đứa bé này xem,
thật là xinh đẹp! Chuyện của con mẹ đã nghe nói, không sao, chỉ cần an
ổn sống qua ngày, sinh cho mẹ vài đứa cháu là mẹ hài lòng rồi!” Rốt cuộc con trai cũng chịu kết hôn, còn với một đứa con dâu dịu dàng hiền thục
thế này khiến Mẹ Đỗ hết sức hài lòng.
Hạ Nguyệt Đình đỏ mặt lí nhí, “Mẹ...... Con sẽ cố gắng!”
Mẹ Đỗ càng nhìn càng thấy thích, kéo tay Hạ Nguyệt Đình đi về phía xe bà,
“Đừng xấu hổ! Con dâu dù xấu sớm muộn gì cũng phải gặp mẹ chồng! Mau về
nhà với mẹ, các chú các bác mong hai đứa đến mức sắp bạc trắng đầu luôn
rồi! Đừng lo lắng, nhà chúng ta trừ thằng nhóc Đỗ Vương kia, còn lại đều là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, con nhất định sẽ thích!”
“Dạ!” Hạ Nguyệt Đình chỉ biết gật đầu. Không ngờ mẹ Đỗ Vương lại tốt như vậy. Cô cứ sợ bà sẽ ghét bỏ cô, không ngờ là hoàn toàn ngược lại. Nghe nói
cha Đỗ đã qua đời, chỉ còn lại mẹ Đỗ, về sau cô sẽ hiếu thuận mẹ Đỗ như
mẹ ruột của mình!
Đỗ Vương nhìn Hạ Mộng Lộ bằng ánh mắt xin lỗi, “Đoán chừng phải giữ cả mười ngày nửa tháng!”
Hạ Mộng Lộ thản nhiên nhún vai, “Không sao! Xem ra mẹ cậu thật sự rất
thích Nguyệt Đình! Đỗ Vương, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám bắt nạt
Nguyệt Đình, tôi sẽ giết cậu!” Nguyệt Đình, coi như em khổ đến cùng cực
cuối cùng đã đạt được hạnh phúc. Giờ chẳng những có chồng yêu thương,
còn được một mẹ chồng thương con dâu như vậy.
Hạ Mộng Lộ thở dài, lầm bầm, “Tại sao chị lại không gặp được một mẹ chồng tốt như vậy chứ?”
“Nói gì đó?” Lạc Vân Hải híp mắt hỏi.
Hạ Mộng Lộ liếc Lạc Vân Hải, hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu bước đi.
Lạc Vân Hải cau mày, lạnh lùng nói, “Càng ngày càng không xem tôi ra gì!”
“Anh Hải, không xem ra gì không quan trọng, không để anh trong lòng mới lo!” Đỗ Vương tốt bụng khuyên một câu xong cũng vui vẻ bước đi.
Lạc Vân Hải xì mũi coi thường, nâng cổ tay lên xem giờ, rồi sải bước về xe.
Trong lòng Hạ Mộng Lộ không thể nào không có anh, điểm này anh rất tự tin, vấn đề trước mắt là làm sao đón cô về lại thôi.
Ở riêng? Coi như vợ chồng già rồi, còn ở riêng gì chứ? Hai đứa nhỏ cũng
không phải sẽ đi mãi! Hơn nữa, Lạc Vân Hải anh có được thành tích như
ngày hôm nay đều nhờ cha mẹ thúc ép, nên giao hai đứa nhỏ cho cha mẹ
anh, chắc chắn bọn nhỏ sẽ thành tài. Mẹ anh dù cưng chiều cháu nội,
nhưng nhất định sẽ không để bọn nhỏ bỏ bê việc học hành.
Không biết giờ trong bụng, Mộng Lộ đã có đứa bé nào chưa?
Anh không hiểu, rốt cuộc cô thật sự không thể rời bỏ bọn nhỏ hay chỉ đang
làm mình làm mẩy với anh, nếu là làm mình làm mẩy, thì dù đón bọn nhỏ
về, cũng không sống yên ổn được.
Lạc Vân Hải về đến nhà, nhìn
phòng khách tối đen như mực, mệt mỏi bật đèn lên, ngồi xuống ghế sa lon
thẫn thờ, nhớ lại ngày đó một nhà bốn người ngồi quây tròn chơi bài.
Giờ, nơi này có chút nào giống ‘nhà’ chứ?
Lạc Vân Hải mở tủ
lạnh, cầm bình nước lên lại phát hiện rỗng tuếch, thở dài một tiếng, về
lại phòng ngủ, tắm sơ ngồi nằm bẹp xuống giường. Xung quanh im lặng đến
không một tiếng động khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Hạ Mộng Lộ, đến lúc nào chúng ta mới có thể giống như một cặp vợ chồng bình thường đây?
Lúc nào thì những người kia mới suy nghĩ cho anh một chút?
Bên này, Hạ Mông Lộ cũng đang ôm gối ôm, không cách nào yên giấc.
Không biết bọn nhỏ đã ngủ chưa? Bình thường vẫn luôn lượn quanh bên người cô, giờ đột nhiên không có, cảm giác căn phòng thật trống trải.
Trình Thất, tại sao bà lại độc ác như vậy? Bọn nhỏ kêu Kỷ Lăng Phong là ba ba có hại gì đâu? Sao bà không nghĩ, nếu không có người ba ba này, làm sao bọn nhỏ có thể lớn lên hồn nhiên như vậy? Thông minh như vậy? Tại sao
những mẹ chồng khác đều hiểu cho con dâu, còn bà lại không?
Cứ như Hạ Mộng Lộ cô thiếu nợ nhà họ Lạc vậy! Cô thiếu nhà họ cái gì? Phải là họ nợ cô mới đúng!
“Rù rù rù!”
Hạ Mộng Lộ mệt mỏi cầm di động lên, thấy người gọi là Đào Đào thì lập tức bật dậy nghe máy, “Đào Đào?”
‘Mẹ! Mẹ ngủ chưa?’
Hạ Mộng Lộ mỉm cười, lắc đầu, “Chưa! Nhưng sắp rồi! Hai con còn chưa ngủ à?”
‘Tụi con cũng sắp ngủ, bà nội kể chuyện cho tụi con nghe xong, vừa mới rồi!
Mẹ, bà nội rất tốt với tụi con, nhưng không phải lúc nào cũng tốt, lúc
làm bài tập, bà nội rất nghiêm khắc! Hôm nay bà nội mua cho Khanh Khanh
một chiếc vi ô lông, giờ Khanh Khanh đã có thể kéo bài ‘Trên đời chỉ có
mẹ tốt nhất’! Bà nội còn dạy con chơi piano, mặc dù hơi dở, nhưng con đã đàn được bài ‘Một con vịt’. Mẹ thấy con giỏi không?”
Thật sao?
Hạ Mộng Lộ cười nói, “Rất giỏi!” Còn tưởng Trình Thất sẽ dạy hư hai đứa
nhỏ chứ! Cô không muốn hai đứa con mình thành lưu manh, chuyện này coi
như bà ta làm đúng, cô sẽ không so đo với bà.
“Mẹ con có thể viết ‘mẹ, ba, ông nội, bà nội’, và tên tuổi của con rồi! À, hôm nay ông nội
mua rất nhiều quà, nói là tặng cho mẹ, có lẽ ông nội sắp đi tìm mẹ rồi
đó! Mẹ yên tâm, ông nội là người tốt, sẽ không đánh mẹ đâu! Bà nội cũng
đã hứa với tụi con, sẽ không bao giờ đánh mẹ nữa. Mẹ, con nghĩ chúng ta
là người một nhà, phải sống chung hòa thuận mới đúng! Giờ con rất nhớ
cha!” Giọng Đào Đào nghẹn ngào.
Hạ Mộng Lộ hút hút mũi. Đúng vậy, tại sao nhà chúng ta lại thế này? Không mỹ mãn gì cả!
‘Mẹ, con là Khanh Khanh! Cả ngày hôm nay, lúc nào con cũng nhớ mẹ! Mẹ yên
tâm, con và anh hai nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bà nội thích mẹ. Hôm
nay bà nội kể rất nhiều chuyện xưa cho tụi con nghe, đều là chuyện của
bà nội, ông nội, và cha. Bà nội nói, lúc bà nội mang thai cha thì bị
người ta bắt, bị đánh đấm thiếu chút nữa sảy thai, nhưng bà nội liều
mạng bảo vệ bụng, cha mới có thể sống sót!’
‘Bà nội nói, khi đó
bà nội rất đau, nhưng bà nội không cho phép ai được bắt nạt con mình!
Sau khi sinh cha ra, ngay trong ngày hôm đó bà nội đã nghe tin ông nội
trở thành người thực vật. Ông nội không thể nói chuyện hay đi đứng gì
được nữa, nằm suốt trên giường. Bà nội nói, bà nội đã khóc một trận thật lâu, sau đó thì không khóc nữa. Bà nội nói khóc không thể giải quyết
được vấn đề, làm người phải kiên cường, phải học cách đối mặt với thực
tế. Dù con không hiểu, nhưng con cảm giác bà nội thực sự rất giỏi......’
Hạ Mộng Lộ cứ lẳng lặng ngồi nghe.
Thật không ngờ, một Trình Thất điêu ngoa như vậy, nhưng cũng có mặt không ai bằng. Nếu như cô nghe tin Lạc Vân Hải thành người thực vật, nhất định
sẽ không gượng dậy nổi! Có lúc, cô quả thật không thể không bội phục bà
già kia.
Bên nhà họ Lạc.
Trình Thất ngồi xổm ngoài cửa
nghe bọn nhỏ nói chuyện điện thoại, trong mắt đầy vẻ phức tạp. Nghe bọn
nhỏ nói, bà cảm giác như đang trở về những ngày đầy cay đắng đó. Tuy khổ nhưng bà chưa bao giờ gục ngã, quỷ thần gì thấy bà đều phải nhường
đường, giờ lại bị một đứa con gái quậy cho thiếu chút nữa lên huyết áp.
‘Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng gần đây những
việc mẹ làm càng ngày càng khiến con cảm thấy con không phải là con ruột của mẹ......’
‘Thật ra mẹ rất thích bà nội. Trước kia mẹ vẫn
luôn nói với tụi con, bà nội và ông nội là hai người hiền lành nhất thế
giới.......’
‘Ngày nào Mộng Lộ cũng nói với bọn nhỏ, bà nội là
người tốt, bà nội rất yêu chúng, nếu không lần đó bọn nhỏ đã không theo
con về nhà gặp mẹ.....’
Là do mình càng già càng như con nít, hay tuổi mình và nó tương khắc? Ai không muốn cả nhà hòa thuận vui vẻ chứ?
Có lẽ do Bảo Nhi quá tốt, cảm giác đã nợ Bảo Nhi, nghĩ rằng Hạ Mộng Lộ
đuổi Bảo Nhi đi, nhưng giờ bình tĩnh suy nghĩ, đứng ở vị trí của Hạ Mộng Lộ thì đây không phải lỗi của nó, dù sao lúc đầu nó không hề biết thân
phận của Tiểu Hải.
Lạc Viêm Hành ngồi xuống bên cạnh Trình Thất,
đưa cho bà một ly sữa nóng, “Kể chuyện cho bọn nhỏ cả đêm rồi, uống
miếng sữa cho đỡ khô miệng đi!”
Trình Thất liếc Lạc Viêm Hành một cái, cầm lấy ly sữa uống mấy hớp, không để ý hình tượng cong một chân
lên, dựa vào vách tường, nói nhỏ, “Có phải nếu tôi cứ tiếp tục như vậy,
sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn nhỏ không?” Nhớ lại cảnh bọn nhỏ khóc
lóc đáng thương lúc bà tát Hạ Mộng Lộ thì cũng có hơi hối hận. Bà muốn
nói cho bọn nhỏ biết, bà thật sự là một người bà rất hiền lành, rất
thích bọn chúng, không thể nào không có bọn chúng.
“Thật ra có
vài việc bà đã biết, nhưng không muốn nhìn thẳng thôi! Bà biết mặc dù Hạ Mộng Lộ không thích bà, mặc dù sợ bà cướp bọn nhỏ đi, nhưng vẫn không
hề nói xấu bà trước mặt bọn nhỏ. Bà biết chỉ cần nó nói bà rất đáng
ghét, chắc chắn bọn nhỏ sẽ không thân thiết với bà! Bà còn không sửa
tính đi thì cái nhà này cả đời cũng không được yên!” Trên thế giới này,
chỉ ông là chịu được bà! Ai bảo ông yêu bà chứ? Cũng nuông chiều bà riết thành hư!
Trình Thất day day huyệt thái dương, rối rắm hồi lâu
mới gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý. Đã rất lâu mọi người không tụ tập lại
đây chơi đánh mạt chược rồi, chứng minh bà yêu hai đứa nhỏ biết bao
nhiêu! Yêu cũng là một loại sai lầm sao?
Lạc Viêm Hành ôm Trình
Thất nói, “Bà đó, cứ ỷ mình là người lớn, đi bắt nạt một đứa nhỏ! Bà
biết dù bà làm ầm ĩ thế nào, nó cũng không dám làm quá, bởi vì bà là mẹ
Tiểu Hải. Bà như vậy, người ta gọi là già mà không nên nết! Nếu muốn
được nó tôn trọng, thì bà phải tôn trọng nó trước đã. Tôi cảm thấy con
bé rất tốt. Bà còn nhớ lúc hai người chơi oẳn tù tì giành bọn nhỏ không? Lúc thắng, nó cười rất vui vẻ, chỉ nhìn đã biết, nó là một đứa yêu ghét thể hiện ra mặt. Bà gặp qua nhiều kiểu người, nên biết người như thế
thông thường luôn là người rất lương thiện, không tin chúng ta cứ thử
xem, nếu bà ngã bệnh, nhất định nó sẽ tới thăm bà!”
“Nó mà tốt
như vậy? Giờ nó đang ước gì tôi chết sớm thì có!” Lương thiện thì sao?
Lương thiện là có thể chỉ trỏ vào mặt bà? Nếu tin này truyền ra ngoài,
đồn Trình Thất bà ngay cả con dâu cũng trấn áp không được, bà còn mặt
mũi nào gặp người? Dù bà rất cảm kích nó không nói xấu bà trước mặt bọn
nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ tiếp nhận nó!
Lạc Viêm
Hành lắc đầu một cái, “Bà đó, uổng công từng là một chị cả của bang,
điểm này mà bà cũng nhìn không ra sao? Lúc nó tức giận lắm mới nói đáp
trả bà, đổi lại là bà, khẳng định đã tát trả rồi! Nó là đứa có chừng
mực! Nếu hai người ở chung hòa thuận, chắc chắn nó sẽ rất hiếu thuận với bà, có lẽ còn làm tốt hơn Bảo Nhi nữa! Bảo Nhi quá nghe bà, vì nó xem
bà như một đứa trẻ. Còn Hạ Mộng Lộ thì không, nó thật xem bà như một
người lớn. Tôi tin nếu bà và nó hiểu nhau hơn, sẽ ở chung vui vẻ hơn cả
với Bảo Nhi!”
“Thôi đi, bớt làm người hòa giải đi! Tôi đã nói với ông rồi, không thể nào!” Bảo bà và Hạ Mộng Lộ ở chung hòa thuận? Đùa à? Không gặp đã thấy giận, ở chung chẳng phải sẽ hộc máu mà chết?
“Bà thật là, lần đầu tiên tôi thấy bà ghét một người như vậy đó! Chẳng lẽ bà đang ghen tỵ với nó.......”
“Bốp!”
Lạc Viêm Hành ôm bụng.
Trình Thất xoa xoa nắm đấm, đứng lên nói, “Cá thì cá! Ông đi nói cho nó biết, tôi sắp chết, xem nó có tới không?” Hôm nay cả Ma Tử và Lộ Băng cũng
tới khuyên bà. Ai cũng nói giúp con bé kia, mặc dù bà cảm thấy bọn họ
rất buồn cười, nhưng thiểu số thì phải nghe đa số, nếu con bé kia thật
tới chăm sóc bà, bà sẽ tạm chấp nhận, còn nếu tính tình vẫn như cũ thì
đừng mơ tưởng được đặt chân vào cái nhà này!
Vài ngày sau.....
Trong phòng bệnh, Lạc Vân Hải và Lạc Viêm Hành trố mắt nhìn nhau. Chỉ là diễn trò thôi, có cần giống thật dữ vậy không?
“Ôi.... ...!”
Trên giường, Trình Thất giống như đang sắp chết, tay chân không thể nhúc
nhích, gãy xương, tăng huyết áp, bệnh tim, tóm lại bệnh gì có thể nghĩ
ra, đều đã được viết trên tờ theo dõi bệnh đặt ở đầu giường.
Bà
đúng là điên rồi mới hồ đồ theo hai cha con kia! Hạ Mộng Lộ mà thấy bà
thế này, chắc chắn nằm mơ cũng phải cười tỉnh vì quá vui!
Thôi, vì không để bọn nhỏ bị ám ảnh, bà đành nhịn! Nếu Hạ Mộng Lộ dám đến giễu cợt bà, bà sẽ đánh cho nó tơi bời hoa lá!
Vào giờ phút này, trước cửa một căn hộ ở chung cư, Hạ Mộng Lộ cười vui vẻ
nói với mẹ Hạ, “Mẹ, mấy năm không gặp, mẹ vẫn như cũ, chẳng thay đổi
chút nào cả!”
Mẹ Hạ cười nói, “Mấy năm không gặp, học được nịnh
hót? Nhưng mà mẹ thích nghe! Nguyệt Đình đâu? Không phải nói đã tìm thấy nó sao?” Có một số việc bà phải giáp mặt nói rõ với Nguyệt Đình, không
thể để nó tiếp tục hiểu lầm.
“Giờ Nguyệt Đình đang ở nhà Đỗ
Vương, bị mẹ Đỗ chiếm rồi! Mẹ, mẹ Đỗ rất tốt, thật, con đã tận mắt thấy, bác ấy rất thích Nguyệt Đình nhà chúng ta, không giống như mẹ chồng
con, vô cùng dã man!”
Hạ Hưng Quốc nghe vậy, cười nói, “Những năm này, cha mẹ luôn lo lắng, sợ Nguyệt Đình ở bên ngoài gặp bất trắc, xã
hội bây giờ rất phức tạp, cha mẹ không thể không lo. Giờ nó tìm được
hạnh phúc là tốt rồi! Mộng Lộ, quả thật Trình Thất có hơi bá đạo, nhưng
dù sao cũng là mẹ chồng con, là mẹ của A Hải, phận con cháu, con không
thể nói bà ấy dã man. Về sau không được nói bậy, nếu không người ta sẽ
nói nhà chúng ta không biết dạy con!”
Hạ Mộng Lộ bĩu môi, “Vốn là vậy mà! Động một chút là đánh người, bị một cái tát của bà ấy, mặt con
phải sưng cả mấy ngày! Con không đánh lại, chỉ đẩy bà ấy một cái, vậy mà bà ấy ghi hận tới tận giờ!”
“Đứa nhỏ này, càng nói càng quá! Gia đình hòa thuận, mọi sự tốt lành! Nếu con dâu của cha dám nói với cha
như vậy, cha cũng sẽ không nhận nó!”
Mẹ Hạ kéo tay Hạ Mộng Lộ
nói, “Đừng nghe ba con nói! Ổng là người nhát gan! Yên tâm, mẹ đứng ở
phe con, về sau cứ ở đây, xem Lạc Vân Hải có tới đón con hay không? Tới
đón mà không dẫn cháu mẹ theo, mẹ sẽ đá nó ra ngoài, đừng mong được bước qua cửa!”
“Dạ! Tuyệt đối không thể nhượng bộ!” Hạ Mộng Lộ sục sôi ý chí chiến đấu, giơ cao quả đấm.
“Lần sau bà ta còn dám tới làm ầm ĩ, con không thể đánh, vậy để mẹ! Mẹ mua
gậy đánh chó rồi, xem mẹ đánh chết bà ta!” Mẹ Hạ rút một cây gậy lớn dài chừng một thước ra khoe.
Hạ Mộng Lộ lập tức che miệng cười nói, “Đánh bà ta lệch cả mắt mũi!”
“Đại tiểu tiện không ý thức!”
Hai người càng nói càng hăng.
Hạ Hưng Quốc càng nghe mặt càng xanh mét, tại sao những người này luôn sợ
thiên hạ không đủ loạn chứ? Nếu không do trước kia ông có lỗi với vợ,
giờ này ông đã dạy dỗ bà một trận rồi!
Ông thông gia à, chuyện này phải làm sao đây?
Mới sắp xếp đồ đạc xong đã có người gõ cửa, mẹ Hạ nhìn qua mắt mèo, thấy là Lạc Vân Hải, thì nháy mắt lửa giận sôi trào, xoay người lôi cây chổi
ra, vừa mở cửa đã bắt đầu đánh người, “Cậu tới làm gì? Hả? Dám bắt nạt
con gái tôi này!”
“Mẹ, con tới giúp mọi người dọn đồ!” Lạc Vân
Hải không ngừng lui về phía sau. Giờ anh mới cảm nhận được nỗi đau khổ
nhiều năm của cha vợ!
“Không cần cậu giúp! Chờ cậu tới thì đồ đạc mốc meo hết rồi!” Mẹ Hạ chống nạnh quát. Nghĩ nhà họ Hạ dễ bắt nạt?
Lạc Vân Hải đành đáp, “Vậy con tới đón Mộng Lộ về!” Vừa nói vừa định bước vào.
“Cút ra ngoài!”
Mẹ Hạ đánh vào chân Lạc Vân Hải, giận dữ hét, “Không dẫn cháu tôi đến đây
thì đừng mong đón Mộng Lộ về! Cậu có phải đàn ông không hả? Con mình
không nuôi, mắc gì đưa người khác nuôi?”
Lạc Vân Hải khổ không thể tả, tức giận xoay người bước đi. Ở lại cũng chỉ tự rước lấy nhục, không bằng về trước nghĩ cách khác.
Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải bỏ đi, lập tức ôm mẹ Hạ hoan hô, “Mẹ oách quá! Giờ cha và mẹ ở đây, con đến nhà Lăng Phong lấy đồ qua!” Có mẹ cô ở
đây, xem Trình Thất dám tới giương oai nữa hay không?
“Đi đi!” Mẹ Hạ tự hào ngẩng cao đầu. Lạc Vân Hải có mẹ, chẳng lẽ Hạ Mộng Lộ không có?
Hạ Hưng Quốc co quắp khóe miệng, thầm cầu Trình Thất đừng tới đây, nếu không chắc chắn sẽ có đánh nhau!
Nhà Kỷ Lăng Phong.
Hạ Mộng Lộ đang thu đồ đạc thì thấy di động rung, mở ra xem, là tin nhắn của con trai.
‘Mẹ, bà nội ngã bệnh, đang ở bệnh viện, hình như không thể cử động được!’
“Nhìn gì mà đờ đẫn vậy?”
Lam Băng và Kỷ Lăng Phong đưa đầu qua xem. Kỷ Lăng Phong đọc xong tin nhắn, cười to nói, “Ha ha ha, cái này gọi là báo ứng đó! Ha ha không ngờ bà
già kia cũng có ngày này! Tốt nhất là ngủ mãi không dậy luôn đi!”
“Phốc!” Hạ Mộng Lộ cũng đưa tay che miệng. Đúng vậy! Tốt nhất là chết luôn đi!
“Nhìn hai người kìa, đúng là tiểu nhân đắc chí! Mộng Lộ, cô không tính đi thăm sao?” Lam Băng nhét di động vào tay Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ nói một cách khinh bỉ, “Tôi đến không chừng sẽ làm bà ấy trực
tiếp tức chết mất!” Cô không đến là vì tốt cho bà ta! Già rồi, không nằm trên giường cho khỏe, cứ chạy tới chạy lui làm gì? Đáng đời!
Ra
khỏi nhà Kỷ Lăng Phong, Hạ Mộng Lộ lập tức cười không nổi nữa, vẻ mặt
phiền muộn. Có lẽ vừa rồi Lạc Vân Hải muốn nói cho cô biết mẹ anh đang
bệnh? Có nên tới thăm không?
Hạ Mộng Lộ suy nghĩ hồi lâu, rốt
cuộc vẫn quyết định không đi. Trình Thất làm lớn như vậy, chắc chắn có
rất nhiều người đến thăm, thiếu cô cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa quả
thật cô không muốn đi tìm mắng.
Vả lại, nếu cô tới, nói không chừng bà ấy sẽ bệnh nặng thêm chứ chẳng ích gì! Thôi, tự cầu nhiều phúc đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT