"Chị, chị nói xem cô và dượng muốn như vậy cả đời sao? Bọn họ thật đáng thương!" Hạ Nguyệt Đình kéo cánh tay Hạ Mộng Lộ than nhẹ, kể từ khi mẹ mất, là bác thu nuôi cô, cô đương nhiên hi vọng bọn họ được hạnh phúc.

Hạ Mộng Lộ hứ một cái: "Em nói mẹ chị đáng thương chị còn chấp nhận được, cha chị chính là tên khốn kiếp!"

Hạ Nguyệt Đình buồn bực gãi gãi đầu: "Không phải là dượng có một người phụ nữ thôi sao? Sao lại náo lâu như vậy?" Mặc dù cô đến đây chưa lâu, nhưng cô biết nguyên nhân làm bọn họ ở riêng là như thế, dượng ở sau lưng bác cô tìm người phụ nữ để chơi bời, kết quả bị bắt gian tại giường, từ đó về sau hai vợ chồng liền ở riêng.

"Này chứng minh mẹ chị là người phụ nữ có cá tính hiện đại, được rồi, em đừng xen vào việc của người khác, chị không quản được, nói thật ra, chị cũng hi vọng cha mẹ chị hòa thuận, người một nhà thật vui vẻ, vấn đề là tính mẹ chị rất bướng bỉnh, cũng hơn mười năm rồi, mặc kệ ba chị lấy lòng thế nào, bà cũng không nguôi giận!"

"Chị nói bác nghĩ như thế nào?"

"Chị nghĩ mẹ chị vì chị đi, cũng có lẽ mẹ còn tình cảm với cha, cho nên mới không ly hôn, dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, mặc kệ bọn họ đi, Nguyệt Đình, em trở về trước đi, ngày mai phải đến sớm để đón khách, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt!"

Hạ Nguyệt Đình quả thật không muốn đi dạo nữa, gật đầu nói: "Vậy được, chị cũng trở về sớm một chút, đúng rồi, ngày hôm qua anh họ gặp được một cô gái nhỏ, rất là xinh đẹp, chị nói có phải anh ấy thích nữ thần hay không?"

Hạ Mộng Lộ hừ lạnh: "Thôi đi, thường nói những người đẹp sẽ là người mẫu hoặc minh tinh thôi!" Anh cô không phải đang nghỉ hè sao? Chờ anh trở về rồi hỏi không phải được sao?

Xua tan hình ảnh cô gái đi, Hạ Mộng Lộ một thân một mình đi tới bến tàu, theo bậc thang ra đến bờ biển, tối nay trăng thật sáng thật tốt để thưởng thức, ánh trăng chiếu lên mặt biển gợn sóng lăn tăn, thật giống như lòng của cô bây giờ, bốn phía bắn ra rực rỡ, nhưng nhấp nhô bất định, anh trai cô vào học viện quý tộc học nghiên cứu, còn cô thì ngay cả đại học cũng học không được, không thể không ở nhà bôn ba mệt nhọc, có lẽ đây là số mạng của cô.

Hàng xóm đều nói cô không tiền đồ, bởi vì cô có anh trai học nghiên cứu, đây là sự chênh lệch giữa cóc và thiên nga, nào là ngồi không có tướng ngồi, đứng không có tướng đứng? Nào là không có quy củ? Nào là cái nha đầu điên? Nào là không có người lấy? Hừ, dáng dấp xấu xí sao? Không xấu xí, chỉ là cái mông khá lớn, sinh con rất tốt, nhưng sao lần nào xem mắt cũng thất bại đây?

Thất bại thì thất bại, nhưng không thể nói hưu nói vượn được? Hiện tại thì tốt rồi, làm cô bây giờ không ai thèm lấy, ghê tởm hơn chính là giới thiệu tên lưu manh cho cô, hai mươi bốn tuổi, nhìn như một tên lừa gạt, cô mới không cần lãng phí với một gã lưu manh, Hạ Mộng Lộ, kiên trì nguyên tắc của mình, ngươi nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt.

Nghiêm mặt dữ tợn đứng dậy, gắn sức đem hai tay chống trên bờ, miệng hô lớn: "Tôi muốn gả cho người có tiền, tôi muốn để bọn họ lau mắt mà nhìn." ***, cô nhất định có mệnh đào hoa, lễ mừng năm mới cô lên 25 tuổi nhưng đến bây giờ ngay cả tay đàn ông cô cũng chưa nắm được, cô không phải muốn tìm người bạn trai nói chuyện yêu đương, kéo kéo cánh tay nhỏ bé, hôn hôn đôi môi nhỏ của mình, mà cô muốn có người cùng cô chia sẽ bầu trời, càng nghĩ càng rầu, lần nữa hét lớn: "Tôi muốn đàn ông! Không muốn làm bà cô già, tôi muốn kết hôn!"

Ây da, đúng là hét to lên tâm tình thoải mái hơn nhiều, Quan Âm nương nương nhất định nghe được tiếng lòng của cô, cô thờ cúng người nhiều năm vậy mà? Mắt thấy gần nửa đêm, vừa muốn trở về, liền bị một bóng đen trong đống đá hỗn loạn hấp dẫn.

Bởi vì có ánh trăng, nên vật thể đằng xa rất nổi bật, đó là vật gì? Sẽ không phải là cá mập chứ? Hoảng sợ chậm chạp đến gần, xoay người nhảy vào đống đá, khi nhìn rõ là vật gì, lập tức đè tim lại, đàn ông, thật là linh nghiệm? Là một người đàn ông, nuốt nước miếng, nhìn về phía Quan Âm, rung giọng nói: "Tôi nói giỡn mà!"

Trời ơi, sợ quá, cô liền nhấc chân chạy như bay, không đúng, trên đời này làm gì có quỷ thần? Ngộ nhỡ là một du khách bị thương nặng, chẳng phải là thấy chết không cứu sao? Lấy hết dũng khí quay lại chỗ cũ, nửa gương mặt người đàn ông bị ngâm trong nước, máu còn đang chảy ra, liền biết người này bị thương rất nghiêm trọng, vả lại trên cánh tay toàn là máu, không còn sức sống, đưa tay chọc chọc bả vai của anh rồi hỏi: "Này! Chết chưa vậy? Đừng làm tôi sợ đó!"

Người đàn ông nghe vậy chân mày nhíu chặt lại, cô thấy anh còn cử động liền sợ hãi ngồi liệt trên mặt đất, không chết, nhanh chóng tiến lên đem anh lôi ra mặt nước, sau đó vỗ vỗ gương mặt anh: "Wey wey Wey, anh khỏe không? Nơi này cấm bơi lội đấy!"

"Ưmh khụ khụ khụ khụ khụ!" Lạc Vân Hải bị thương nặng gần như kiệt sức, bây giờ lại bị dày vò như thế, càng thêm choáng váng, phun ra một hớp nước đục, cố gắn hết sức mới mở mắt được, ngắm nhìn bốn phía, thanh âm suy yếu hỏi: "Đây là nơi nào?"

Hảo tiểu tử, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng âm thanh thật dễ nghe , Hạ Mộng Lộ sợ bị lừa, lập tức buông tay ra nói: "Tôi cứu anh , không phải hại anh, nơi này là núi Phổ Đà, anh là ai? Khuya như vậy sao còn ở trong nước?"

Người đàn ông cắn răng lấy cùi chỏ chống thân thể mình lên, nhe răng kêu đau đè lại vết thương trên trán, hiện giờ anh không còn dáng vẻ hung ác như lúc đầu, mà gương mặt mê mang không rõ chuyện gì xảy ra, suy tư hồi lâu mới nhìn về phía cô gái cứu anh lần nữa rồi hỏi: "Cô là ai?"

"Tôi là Mộng. . . . . . Na Lệ Toa!" Nói giỡn, ngộ nhỡ người này là một tên lường gạt, cô không phải sẽ bị lừa mất hết của cải sao? Nơi này là chốn thị phi, nghĩ vậy cô liền đứng dậy đứng cách xa anh phủi mông một cái và nói: "Anh đã không có việc gì, tôi đi đây!"

Lạc Vân Hải kinh hoảng ngồi dậy, mặc kệ anh dùng sức thế nào cũng không thể đứng lên, cả người đều giống như từng bị đánh, đau đớn khó chịu, cái trán càng lúc càng thấy đau, mắt thấy cô muốn mặc kệ mình, anh lập tức đưa tay lên gọi: "Lệ Toa!"

‘ Phịch! ’

Anh vừa lật người nằm sấp trên bậc thang thì thấy cô đã trực tiếp đi vào đống đá hỗn loạn, kêu đau một tiếng, cắn răng bò dậy hung ác nhìn chằm chằm tên ngu ngốc kia, kẻ ngu cũng nghe ra được câu nói kia chỉ là nói có lệ thôi? Đáng chết, cánh tay bị mất miếng da, chắc do cô ra cửa quên thắp hương, cô vốn không nghĩ chõ mõm vào, lần này càng không tâm tình, hại cô bị thương, thứ người như thế chết là tốt nhất.

Vậy mà khi sắp về đến nhà thì cô dừng lại, gãi gãi cổ, ngộ nhỡ người nọ chết thật, hiện trường có dấu vết của cô, mặc dù không bị luật pháp truy cứu, có lẽ người đàn ông đó là một người lãnh khốc và xấu xa thì sao, được rồi được rồi, nhìn cách ăn mặc của người đó cũng biết là người giàu có rồi, nói không chừng cứu được người đó cô còn được một khoản tiền cám ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play