Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 50


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu mím môi lại, cởi giày ra ngồi quỳ ở trên chiếu. Phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp, mùi hoa quẩn quanh người, đáng tiếc vật dụng dùng để uống rượu lại không đủ bộ, chỉ với bình rượu dùng cho hành quân, Nghiêu nhị thiếu ngửa đầu uống một hơi liền hết, rồi đưa cho Ngọc Châu, ý bảo nàng cũng uống như vậy.

Mới vừa rồi nàng bị hắn rót cho một ngụm cay nồng kia vẫn chưa tiêu hết, Ngọc Châu không muốn uống tiếp, vì thế nhận lấy bầu rượu chỉ nhẹ nhàng đặt ở bên miệng, hớp một ít, tuy nhiên bên trong không phải là loại rượu mạnh nàng mới uống, mà là rượu trái cây có hương vị ngọt lành.

"Mấy ngày nay ở tiền tuyến đưa tin về liên tục, phải thường xuyên nghị sự với các đại quan trong triều, không thể quay về phủ, đã có chút lãnh đạm với nàng." Nghiêu Mộ Dã ngồi xếp bằng xuống rồi mở miệng nói, giống như đang giải thích tại sao mấy ngày nay lạnh nhạt chẳng quan tâm tới nàng.

Ngọc Châu thật ra không quá để ý chuyện này, nên đương nhiên khẽ nói: "Đại Ngụy sắp khai chiến, ngài hẳn là bận rộn rồi."

Thái úy nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, trầm mặc một lúc lâu nói: "Lời nàng nói ngày ấy, ta đã nghĩ cẩn thận. Nếu nàng không muốn làm thiếp, ta cũng sẽ không bắt nàng làm thiếp thất. Chỉ là tình hình lúc này cần đặt việc nước lên trước, chuyện cưới xin, chờ hết chiến sự ta sẽ sắp xếp, nàng thấy được không?"

Ngọc Châu đang ngồi uống rượu ngọt kia, không nghĩ Thái úy sẽ đột nhiên nói những lời này, nàng đã bị sặc rượu, che miệng liên tục ho sặc sụa.

Nghiêu Mộ Dã bị dáng vẻ chật vật của nàng làm bật cười
thành tiếng, duỗi tay vỗ phía sau lưng nàng nói: "Tuy biết rằng nàng sẽ vui mừng, nhưng cũng không cần mừng đến thất lễ như thế."

Nói đến đây, hắn ngừng lại rồi nói: "Còn về xuất thân của nàng, nàng không cần quá lo lắng. Cũng vừa hay nàng cũng họ Viên, Viên gia năm đó bởi vì cung biến mà mất đi hơn nửa, tuy nhiên dù sao cũng là đại tộc có công khai quốc, trước cũng bởi vì có công lớn mà tránh khỏi
liên lụy năm đó, trong tộc có người tên Viên Bỉnh Khoan, là con trai ruột của Vĩnh Thắng hầu tổ tiên của Viên gia, từng nhậm chức Trung lang trong triều, coi như cũng có chút thể diện, đợi sau khi ta trở về sẽ cho người sắp xếp ghi tên nàng vào trong gia phả của phủ ông ta. Làm con gái ông ấy, chỉ nói do thân thể nàng vốn yếu đuối khó nuôi, nên thuận theo lời bàn của một vị đạo trưởng gửi nàng làm con của một người họ hàng xa ngoài tỉnh nhờ họ nuôi giúp. Nay đã trưởng thành nên đón về lại kinh thành, mọi chuyện thuận lý thành chương, lúc đó trên hôn thư cũng không có sơ xuất gì, tránh nàng khỏi mặc cảm khi thành hôn lại không có nhà mẹ đẻ bên cạnh."

Nghiêu Mộ Dã nói bình tĩnh vững vàng, tất cả mọi con đường hắn đều đã sắp xếp an bài ổn thỏa. Một phụ nhân bị nhà chồng bỏ vùng Tây Bắc, chỉ xoay người một cái đã biến thành con trưởng của một thế gia vọng tộc có công lớn với triều Ngụy.

Ngọc Châu vừa ho khan ý nghĩ lại không ngừng di chuyển, Nghiêu Mộ Dã tuy kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, nhưng cũng không phải loại người toàn lời ngon tiếng ngọt, hứa việc dời non lấp bể lung tung lại không làm được như Ôn Tật Tài, hắn đã nói đã sắp xếp cho mình một người "Phụ thân" có danh có tiếng, nhất định đã sắp xếp xong xuôi.

Từ khi quen biết hắn cho đến nay, lần đầu tiên Ngọc Châu cảm thấy hoảng hốt, âm thầm ảo não nghĩ: Cũng đâu phải loại người ngu si ngốc nghếch, sao mỗi khi đến chuyện của nàng lại cứ thích nghĩ theo nghĩa đen để rồi chui vào đường cùng? Ban đầu chẳng qua mình chỉ dùng
cách nói đó để từ chối khéo mà thôi, vốn tưởng rằng sẽ nhạt dần theo thời gian, rồi xa nhau theo cách này cũng là chuyện tốt, nhưng sao lại đột nhiên nổi điên muốn cưới nàng làm chính thê?

Đợi đến lúc hết ho khan, nàng mới bối rối nhíu mày nói: "Thái úy có phải quá vui vì tin chiến thắng ở tiền phương luôn báo về nên đã uống say rồi? Chuyện hôn nhân đại sự quan trọng thế này phải do cha mẹ làm chủ, đâu phải chuyện mà tiểu nữ và đại nhân có thể tự quyết định?"

Sở dĩ có quyết định này, Nghiêu Mộ Dã cũng đã do dự
mấy ngày, cho đến lúc nãy thấy tình cảnh phụ nhân này ngồi dưới hoa uống rượu với hai người bạn thân của hắn, đã thực sự như cái gai đâm vào mắt.

Tên Quảng Tuấn Vương kia thì không cần đề cập tới vì y
trước nay chưa hề là người câu nệ tiểu tiết, sự mến mộ của y với Ngọc Châu đã không còn lời nào để nói. Nhưng tên Bạch thiếu kia thì khác, từ trước đến nay chưa từng thấy qua gã gần gũi với nữ tử có thân phận thấp kém nào, huống chi là cùng cười nói, ngắm hoa và uống rượu! 

Tuy y vẫn chưa nói gì, nhưng ánh mắt của y khi nhìn Ngọc Châu thì chỉ cần là đàn ông đều có thể hiểu! Nghiêu Xu Đình còn ở trong bữa tiệc, riêng y lại đi đến nơi này...

Nghiêu Mộ Dã đột nhiên cảnh giác rồi phát hiện, thân phận nữ tử này tuy thấp, nhưng lại có không ít người mơ ước đến, nếu một khi mềm lòng, nghe những lời dụ dỗ ngon ngọt của mấy gã này, sinh ra ý định thay lòng đổi dạ, thì ai biết được trên đầu hắn sẽ mọc đến mấy cái sừng?

Cũng trong phút giây đó, hắn đã sảng khoái quyết định, nếu người phụ nữ này đã một lòng muốn gả như thế, thì mình cũng nên hoàn thành tâm nguyện của nàng. Tính tình của nàng từ trước đến nay vốn không màng danh lợi, tương lai khi vào nhà rồi cũng sẽ không như các nữ tử
khác, bám dính không buông làm hắn khó chịu.

Sau khi đã có quyết định, Nghiêu Mộ Dã đương nhiên sẽ
tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, mang nữ tử này tới nơi u nhã vắng vẻ này, nói cho nàng quyết định thành hôn của hắn. Không ngờ tới tiểu nữ tử này lại mang vẻ mặt đứng đắn hỏi có phải hắn uống say nói bậy hay không.

Nghiêu Mộ Dã cười nói: "Ta là tộc trưởng của Nghiêu gia, mọi việc hôn nhân đều do chính ta làm chủ, huynh trưởng hay mẫu thân cũng thế thôi, tối nay lúc ăn cơm ta sẽ thông báo cho họ một tiếng được rồi, còn về "người
thân" bên nhà nàng chắc không cần báo bọn họ biết đâu nhỉ?"

Ngọc Châu hít một hơi, chỉ xem như không nghe thấy ẩn ý khinh thường trong lời nói của Thái úy, trong lòng nàng biết nếu mình không nói ra lời thực tận đáy lòng mình thì chắc chắn thời gian sắp tới Thái Úy nhất định sẽ bức bách mình gả cho hắn, vì thế nàng đứng dậy, cúi người thật sâu thành kính thi lễ với hắn: "Ngọc Châu thực sự cảm ơn Thái Úy đã xem trọng mối duyên tình này, nhưng Ngọc Châu vẫn giữ ý nghĩ lúc trước, giữa tiểu nữ và ngài kém nhau như mây và bùn, khó có khả
năng, hi vọng Thái úy nghĩ kĩ hơn... Nhưng ngàn lần cũng không nghĩ tới sau khi Thái úy suy nghĩ cẩn thận, đã giúp kẻ nghèo hèn này tạo sẵn một xuất thân tôn quý như thế... Nhưng trong lòng của tiểu nữ, phụ thân chỉ có một người đó chính là Viên Trung Việt, cho dù ông đã
mất danh dự, lại còn là một tội nhân, nhưng cũng không thể gạt bỏ ơn làm cha của ông. Thể diện là do mắt mỗi người nhìn, riêng Ngọc Châu chưa bao giờ nghĩ có một phụ thân có tài năng kiếm sống bằng chính đôi tay của
mình có điểm nào đáng để xấu hổ mà không dám gặp mặt người khác. Thứ lỗi cho Ngọc Châu không thể đón nhận ý tốt của Thái úy, ghi tên vào gia phả của Viên trung lang kia được."

Nghiêu Mộ Dã đã sớm lĩnh giáo qua sự cố chấp kiên trì của nữ tử này, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại bướng bỉnh như thế này, không ngừng cô phụ nhượng bộ của hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn không khỏi nhếch mày lạnh lùng hỏi: "Vậy ý của nàng là cương quyết muốn dùng thân phận tội nhân vào cửa Nghiêu gia ta sao?"

Trước khí thế lạnh lẽo của hắn, Ngọc Châu ngước mặt lên, ánh mắt bình thản mà kiên định: "Ngọc Châu không dám, Ngọc Châu đời này đã quyết định sẽ không gả cho bất kì ai, không biết phải nói như thế nào thì Thái úy đại nhân mới có thể hiểu."

Nghiêu Mộ Dã cũng chậm rãi đứng lên, uất ức và giận dữ
trong lòng hắn quả thực không còn bút mực nào tả xiết, lần đầu tiên trong đời hắn mở miệng cầu hôn một nữ tử, nhưng lại đón nhận câu trả lời kiểu như vừa giẫm phải phân xong nên không muốn giẫm thêm lần nữa! Chẳng
lẽ bởi vì mối hôn nhân đầu tiên của nàng không thuận lợi nên nàng quyết định chôn vùi bản thân mình suốt đời?

Nghĩ vậy, Nghiêu nhị thiếu chầm chậm thở dài: "Tuổi nàng còn nhỏ nên luôn đem mọi chuyện trên đời nhìn quá đơn giản. Mới có tí tuổi đầu đã thốt lên câu suốt đời không muốn lấy chồng? Chuyện hôm nay để sau này bàn lại, nhưng ta có chút chuyện muốn nói rõ với nàng, về sau không được cùng nam tử khác thân cận như thế." Khi nói những lời này, hắn đang nắm một bên vai nàng siết chặt lại, làm nàng đau đến mức khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp kêu ra tiếng, nàng đã bị nghiêng người đến hôn.

Một khi đã nhấm nháp cặp môi thơm đã nhiễm không ít rượu trái cây ngọt thơm đã khiến hắn không thể dừng lại được, Ngọc Châu dùng sức đẩy hắn cũng không đẩy ra được, khi hắn ngẩng đầu lên thì giọng điệu đã âm trầm lạnh giá, nói với Ngọc Châu: "Nàng còn trẻ tuổi, nên có chút ham chơi, chuyện đó ta sẽ dung túng cho nàng, nhưng nàng nên biết nàng dù có gả hay không gả cũng đã là người của Nghiêu Mộ Dã ta, đấy cũng như luật lệ nghiêm minh của Đại Ngụy không bao giờ thay đổi."

Khi quay trở về thì lúc này đêm đã có gió nổi lên, Nghiêu
Mộ Dã lấy áo choàng trên lưng ngựa khoác lên người Ngọc Châu, sau đó lại ôm nàng cùng lên ngựa, nhưng trên đoạn đường trở về này, Ngọc Châu một câu cũng không thèm nói với Nghiêu Mộ Dã, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng lạnh lẽo như băng giá. Nhưng Nghiêu Mộ Dã thật ra lại rất thích nhìn bộ dáng tức giận này của nàng, nếu bình thường cứ mãi như thế này thì tốt biết bao, sẽ mang đầy hơi thở hoạt bát sống động của một thiếu nữ, còn thái độ nhàn nhạt lạnh lùng cười giả tạo kia, thì cứ mang hết ra sử dụng với đám người như Quảng Tuấn Vương là được.

Thông thường sau khi ngắm hoa xong sẽ có tiệc rượu được bày suốt đêm. Thêm tin chiến thắng liên tục báo về từ tiền tuyến, trong cung cũng tổ chức dạ yến liên tục đến hừng đông. Cho nên khi Nghiêu Thái úy hồi phủ, thì trong cung đã năm lần bảy lượt phái người tới mời hắn
vào cung, vì thế sau khi hắn thay đổi quần áo liền đứng đậy đi vào cung dự tiệc.

Ngọc Châu đi theo sự hướng dẫn của thị nữ cầm đèn, đi về sân viện của mình, đột nhiên nghe được âm thanh nức nở khe khẽ bên trong vườn. Thị nữ cầm đèn cao giọng hỏi: "Là người ở đâu đang khóc đấy?"

Nhưng người nọ sau khi nghe tiếng người hỏi, lập tức quay người vội vàng rời đi. Ngọc Châu đi đến gần đó, cúi đầu nhìn khăn lụa rơi trên mặt đất, nhặt lên xem lại nhìn trước mắt chính là hậu viện của tiểu thư Nghiêu Xu Đình, trong lòng lập tức đã hiểu vài phần.

Nàng không nói thêm gì, đi thẳng về sân viện của mình. Hôm nay thực sự là mệt mỏi, Ngọc Châu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, đợi ngày mai tiến cung đi gặp Nhị tỷ.

Ngày hôm sau, nàng dậy rất sớm, sau khi Giác nhi hầu hạ
nàng tắm rửa sạch sẽ theo thói quen, nàng lấy ra một bộ y phục xinh đẹp khéo léo trong rương, sửa soạn sẵn sàng rồi chuẩn bị đi vào cung.

Nhưng nếu vào cung bằng xe ngựa thuê bên đường thì thật sự không đủ ổn thỏa, những xe ngựa kia khá cũ kĩ thì chưa nói, lại còn sẽ làm mất mặt mũi của Tiêu phi nương nương trong cung.

Xe ngựa trong Nghiêu phủ rất nhiều, nhưng Ngọc Châu không phải chủ nhân ở đây, không tiện sai khiến người khác. Nàng chỉ có thể đưa bạc hỏi dò mã phu xem có thể mượn tạm dùng xe ngựa ngày thường cho khách khứa sử dụng hay không. Nhưng thật không ngờ khi Giác Nhi mở
miệng hỏi thăm, quản sự quản lý ngựa xe kia vừa nghe Ngọc Châu cô nương cần dùng xe, liền vội vàng nói: "Phu tử trong phủ đều được tự do sử dụng xe ngựa, nhưng Thái úy đã dặn dò trước đó, Viên phu tử là nữ tử, không thích hợp sử dụng xe ngựa của đấng tu mi nam tử được, khó tránh khỏi việc Nghiêu phủ mang tiếng thất kính, đãi khách chưa chu đáo, cho nên nếu khi tiểu thư muốn dùng xe, nơi này đã chuẩn bị ngựa xe riêng cho tiểu thư, mỗi một món đồ trong xe đều là đồ mới, từ đệm ngồi, chén trà trên xe cũng mới tinh, cô nương bảo Viên phu tử cứ vào ngồi là được."

Về phần túi bạc mà Giác Nhi gửi, viên quản sự cũng không dám nhận, chỉ nói: "Đừng thấy gia sản của Nghiêu phủ rất lớn, nhưng chủ nhân của nơi này quy tắc rất nghiêm khắc, những hạ nhân như chúng tôi nào dám lợi dụng việc riêng để kiếm tiền bỏ túi, số bạc này cô nương hãy giữ lại!"

Vì thế Ngọc Châu liền mang theo Giác Nhi cùng ngồi trên xe ngựa, một đường thông suốt đi tới trước cửa cung.

Bởi vì tối qua tiệc tùng suốt đêm, nên sáng nay mọi người được hưu mộc một ngày. Mà những người tham gia yến tiệc đó sáng nay đều hồi phủ nghỉ ngơi hết, nên bây giờ các cửa cung đều cực kì vắng lặng.

Mặc dù đã có khẩu dụ của Tiêu Phi nương nương, hơn nữa khi Ngọc Châu đi tới cũng trình ra vô số bao lì xì, nhưng mãi đến hai canh giờ sau nàng mới đi tới cửa cung của Tiêu Phi nương nương. Giác Nhi nhìn thấy cực kì đau lòng, chỉ chờ cho đến khi vào tới cung Tiêu Phi liền nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng tiết kiệm bạc, ai ngờ lại ném hết vào trong cung..."

Ngọc Châu liếc mắt qua thật nhanh ngăn lại tất cả những lời oán trách của nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Giác Nhi, em phải biết giữ gìn lễ nghi, đây là hoàng cung!" Nơi này không phải là phủ trạch nhỏ ở Tây Bắc, chỉ cần một câu bâng quơ vô tâm cũng có khả năng mang đến họa sát thân!

Tác giả có lời muốn nói: Để có thể tăng độ nai tơ trước tình yêu của Thái úy nên người ta đã chọn nơi cầu hôn lãng mạn nhất trên đời rồi, nhưng đám sói nữ các người lại đòi động phòng luôn vậy... Sao các thiếu nữ thời nay lại thích quăng thính rộng rãi thế này???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp