Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 39


10 tháng

trướctiếp

Lời này của Ông lão có thể nói sắc bén không lưu tình chút nào, Ngọc Châu cũng không ngờ ông sẽ đưa ra lời bình khắc nghiệt như thế, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

Trong lòng nàng cũng biết lần này mình cũng không hề giấu tài, chỉ tiện tay đem nét họa mà mình biết rõ tiện tay họa ra mà thôi, thêm nữa vẽ tranh bằng tay trái, đúng là có chút khó khăn, nhưng sau khi họa xong cũng cảm thấy không đến nỗi nào, không ngờ lại bị Ông lão xem thường như thế.

Nàng định cư ở Tây Bắc lâu năm, tuy rằng trời sinh thông tuệ, nhưng nếu nói về tầm nhìn thì chỉ gói gọn ở một trấn nhỏ vùng biên thùy, sao dám so sánh với các tài tử giai nhân tụ hội chốn kinh thành? Nên đương có thể cân nhắc được khẩu vị của các vị cao nhân.

Nhưng Nghiêu nhị thiếu lại lên tiếng nói một cách thản nhiên: "Ông lão đã quen làm phu tử, lời nói đúng là sắc bén, nhưng nghe được một lời dạy của Quân tử, thì kiến thức càng tăng rộng thêm không ít."

Ngọc Châu trong lòng biết lời này là nói cho mình nghe, nhưng nếu ngẫm kĩ lại, và đem so sánh bức hoạ của mình với người khác thì bức Tịch Mai đồ của mình quả đúng là khó đăng nơi thanh nhã.

Theo lý thuyết, câu nói này của Nghiêu thiếu, cũng coi như cho mọi người một bậc thang để hạ chân, tất nhiên có thể đem chuyện này lướt qua được rồi. Nhưng Ông lão lại là người nghĩ sao nói vậy, ông mắt thấy nữ tử này không phải thân quen với những người có mặt ở đây, lại lẻ loi một mình tùy tiện cùng Nghiêu nhị thiếu nắm tay
mà đến, ở trong làng đã thầm xem nàng là loại nữ tử tham vinh hoa phú quý, muốn dùng nhan sắc để đặt chân
vào chốn nhà cao cửa rộng.

Vì thế sự khinh thường trong lòng lại càng tăng thêm vài phần, lập tức lại nói thẳng: "Dạy dỗ thì lão đây rất ngại
nên không dám nhận, chỉ nhìn vào kĩ thuật vẽ của tranh mà đoán định, người vẽ tranh hề có linh tính, không khỏi lo lắng cho cuộc thi ngày mai của cô nương kia, bởi vì lão phu cũng là một trong những chủ khảo thẩm định, là đối với loại hoạ sĩ không hề có chút linh tính này, đến lúc đó e rằng lão phu cũng sẽ nói thẳng, mắng thật, nếu có đắc tội, hy vọng cô nương ta chịu nổi!"

Đây chính thật sự là đem lời cảnh cáo phát huy đến mức cực hạn!

Thì ra khi ông nghe Nghiêu Thái úy nói cô nương này muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, trong lòng đã thầm nghi ngờ Thái Uý có phải bị nữ sắc mê hoặc, nên mới cố tình đến tham gia những tụ hội mà ngày thường dù rảnh
hắn cũng không đến, nhằm hy vọng vào giao tình xưa nay của ông và Thái Úy đến khi đó sẽ nương tay một phen, vì vậy ông muốn tranh thủ trước khi Thái Uý đại nhân ngỏ lời, đem lời nói để triệt đường nhờ vả tránh cho quý nhân mở miệng vàng lời ngọc. (*)

(Trong chương này, mình chia là ra ba phần đánh dấu (*), để viết lại cái ý tác giả theo Hằng hiểu như thế, nhưng Hằng sợ không diễn đạt hết ý Hằng muốn nói nên sẽ diễn giải dưới này)

(*): Đoạn này Ông lão cho rằng Nghiêu Thái Úy dẫn Ngọc Châu đến để nhờ cậy ông nương tay khi thẩm định ngày mai. Nói trắng ra, ý ông cho là nam 9 muốn đi cửa sau, nhờ cậy quan hệ.

Nét đỏ ửng trên mặt Ngọc Châu dần tan đi, trong lòng lại thầm kêu một tiếng không xong! Lần này nàng đến tỷ thí, vốn dĩ muốn dựa vào chính thực lực của mình, lấy kĩ nghệ chạm khắc của Viên gia, tuy rằng trước khi tham gia thi đấu, lúc cần điệp bài, nhiều lần cầu Thái Uý ra tay tương trợ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến hối lộ hay lấy lòng giám khảo.

Về tài năng, ngoài kĩ năng chạm trổ ra, thì cũng còn tùy vào quan niệm thẩm mỹ của người bình phẩm, nhưng
không ngờ chỉ một bức Tịch Mai đồ này lại để cho vị quan chủ khảo ngày mai có ấn tượng về mình là tài trí thô tục tầm thường. Quả thực là cực kì không ổn!

Nghiêu Mộ Dã đối với việc Ngọc Châu gặp phải chuyện bị người ta chỉ trích thế này cũng không quá để ý. Đối với việc thi họa, hắn cũng không kém về kĩ năng lẫn phong cách, nhìn bức hoạ của Ngọc Châu, chính hắn cũng cảm thấy tầm thường, khó đăng nơi thanh nhã, nhưng nếu Ông lão không nói quá lên như thế này, tất nhiên hắn cũng không cảm thấy đáng quan tâm.

Nhưng những lời Ông lão vừa nói, lại làm hắn cực kì không vui, lần này cùng Ngọc Châu đến đây, chẳng qua
chỉ để nàng mở mang tầm mắt một chút, tăng trưởng chút kiến thức, kết giao với vài người bạn đàng hoàng, ai cần lão già này lo nghĩ nhiều thế làm gì?

Vì thế lạnh mặt xuống: "Kính Đường tự hỏi cũng không từng nhờ vả dựa dẫm tổ tiên che chở bảo hộ, bạn bè bên
cạnh Kính Đường cũng đều là những người chân tài thực học, Viên tiểu thư cũng như thế, Ông lão muốn nói gì cứ nói thẳng, cần gì lo xa như thế làm chi!" (**)

(**): Đoạn này Nghiêu Thái Úy cho rằng, ông dẫn vợ ông đến tham quan cho nàng ấy "đi ra ánh sáng" không tự ti, ai mượn lão lo xa giùm vậy, rảnh quá à? => Đối lập hoàn toàn với câu trên của Ông lão.

Lời này không giả, những người có mặt ở nơi này tuy rằng tài nghệ thi họa rất là tinh thâm, nhưng toàn xuất từ
danh môn đại gia, nếu không có tổ tông gia thế chống lưng nhàn hạ thoải mái, áo cơm không lo thì làm gì có thời gian rỗi rảnh để bàn đến chuyện vung bút múa  may thế này? Nhưng ở đây cũng chỉ có Nghiêu Mộ Dã là người tự mình dấn thân chiến trường giết địch kiến công lập nghiệp, địa vị hiện giờ của hắn ở triều đình cùng căn cơ vững chắc của Nghiêu gia hiện nay, hoàn toàn dựa vào một thân bản lĩnh của hắn.

Dù trong tối hay ngoài sáng, âm thầm hay thẳng mặt ám chỉ Nghiêu thái úy muốn đi bằng cửa sau đều là những người ngu ngốc nhảm nhí.

Nghiêu đại thiếu mắt thấy vị trà dần nhạt, rất không vui, vội vàng lên tiếng hoà giải: "Những chuyện tầm thường
như thế tạm thời ném sang một bên đi, hôm nay chính là hội thi họa, nếu người đến đây gây chuyện không vui, sẽ phạt sao chép ba quyển kinh Phật!"

Vì thế đề tài của mọi người lập tức liền chuyển dời đến nơi khác.

Quảng Tuấn Vương cũng là cao thủ tận dụng mọi thứ trong khả năng, gặp được Ngọc Châu tại đây, liền nhắc lại chuyện cũ, muốn mời Ngọc Châu làm mẫu trong bức họa của y.

Bởi vì phía trước đã làm cho buổi trà yến có vẻ căng thẳng, nên Ngọc Châu không muốn mọi chuyện phức tạp thêm, vì thế vui vẻ đồng ý, cùng nhau tìm một nơi sáng sủa, sửa sang lại tóc mai chuẩn bị làm mẫu.

Nghiêu Thái úy cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ cùng Bạch công tử cùng nhau ra bàn cờ. Cách một lớp bình
phong, Ngọc Châu ngồi trên bồ đoàn, làm mẫu để Quảng Tuấn Vương họa vào tranh.

Đương nhiên bộ Trường quyển này của Quảng Tuấn Vương lại lần nữa dẫn tới mọi người cảm thán, mãi chắc
lưỡi than rằng, một khi bức hoạ này hoàn thành, đây sẽ là một tác phẩm kinh hãi thế tục, có một vị công tử đột nhiên nổi hứng làm một bài thơ, đợi sau khi buổi trà yến kết thúc, sẽ có người mang đến thư viện trong kinh thành để những danh nhân và học trò trong thư viện cùng nhau chiêm ngưỡng tuyệt tác, lập ý muốn trước khi bức họa được hoàn thành thì thanh danh của họa tác đã vang xa tứ phương.

Nhưng buổi trà yến vui vẻ này cũng không làm giảm bớt vẻ ảm đạm ưu sầu trên mặt của Bạch tiểu thư, lúc mọi
người đang vây xem Quảng Tuấn Vương vẽ tranh, nàng cũng chỉ đứng ở một bên an tĩnh mà nhìn nữ tử đang ngồi trên bồ đoàn, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này cực kì xinh đẹp, thật sự là giai nhân tuyệt sắc.

Vì thế lặng lẽ nói với Nghiêu tiểu thư bên cạnh: "Vẫn luôn không biết vì sao tình Nghiêu lang dần nhạt, hiện giờ đã hoàn toàn hiểu rõ, trước kia từng nghe nói vị Lục tiểu thư này là người Tây Bắc, có lẽ nàng ấy quen với
Nghiêu lang, lúc chàng đang du ngoạn nơi đó..."

Nghiêu Xu Đình từ trước đến nay khá thân thiết với Bạch tiểu thư, có thể nói là khăn tay chi giao, có tâm sự gì có thể nói hết cùng nhau. Nhưng mối quan hệ lần này của nhị ca, trước kia nàng cũng đã không quá thích, hiện giờ lại nghe Bạch tiểu thư lặng lẽ ám chỉ, lập tức cảm thấy áy náy không thôi, cứ luôn cảm thấy mình đã cô phụ tấm chân tình của Bạch tiểu thư, lòng tràn đầy áy náy, chỉ nhỏ giọng nói: "Nhị ca luôn là như vậy, bừa bãi làm người trở
tay không kịp, tuyệt đối không phải đấng phu quân để lựa chọn, Thanh Nguyệt xứng với người tốt hơn nhị ca..."

Bạch tiểu thư lại mỉm cười lặng lẽ, nói: "Không vờn qua núi không phải mây, tình sâu đã tặng đi trôi xa như dòng nước chảy, thẳng về một hướng, không thể quay đầu..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp