Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 29


10 tháng

trướctiếp

Nghĩ như vậy, lòng Nghiêu thiếu ngược lại mềm đi một chút. Nếu không phải hôm nay mình bất chợt dâng trào tâm huyết, thì người phải chịu cảnh khuất nhục ấy không phải chính là nữ tử gầy yếu trước mắt mình hay sao? Vì thế, khi nghĩ đến Tiêu Sơn, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo kiên quyết hơn vài phần, lại thấy nàng quan tâm lo lắng nha hoàn kia, lập tức lệnh cho Cẩm Thư dẫn nàng đi sang bên kia viện thăm Giác nhi.

Ngọc Châu vừa vào phòng liền thấy Giác nhi co rúc lại ngồi ngay mép giường, ánh mắt trước giờ luôn tinh nghịch linh động nay đờ đẫn trống rỗng. Nàng nhẹ giọng gọi Giác nhi, Giác nhi nghe được mới chậm rãi ngẩng đầu lên. 

Đến khi thấy rõ người vừa đến chính là Ngọc Châu, Giác nhi lập tức hít mũi một cái, từ trên giường lao thẳng vào lòng Lục cô nương, vừa nhanh vừa mạnh không khác gì một viên đạn nhỏ vừa được bắn ra: "Lục... Lục cô nương, cuối cùng Giác nhi cũng gặp được ngài... Giác nhi... Đại
thiếu gia hắn..."

Giác nhi bỗng chốc nghẹn ngào khóc, không biết phải bắt đầu kể lại từ đâu. Ngọc Châu khẽ khàng vỗ vỗ lên lưng Giác nhi, nắm tay dắt nàng ấy ngồi xuống bên bàn.

Cẩm Thư cũng coi như hiểu chuyện, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, đứng đợi đằng sau.

Ngọc Châu rót một chén nước cho Giác nhi để nàng ấy uống cho đỡ sợ, sau đó nhỏ nhẹ trấn an, đến khi Giác nhi khóc đủ rồi nàng mới mở miệng hỏi: "Giác nhi, từ từ nói cho ta nghe, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại ca... sao huynh ấy có thể làm ra chuyện hoang đường đến thế?"

Giác nhi thút tha thút thít nói: "Tiểu thư mãi không về, trong lòng em lo lắng mà lại không biết phải đi đâu tìm, vốn định ra ngoài báo cho lão gia biết, nhưng tên thị vệ đáng ghét do Nghiêu Thái úy phái tới kia lại không cho em rời đi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra được chút sáng kiến nào, em liền nằm lên giường của tiểu thư ngủ, trong lòng thầm nghĩ nếu như tiểu thư quay về, em cũng có thể hầu hạ tiểu thư đi ngủ. Nhưng ai biết vừa chợp mắt, liền cảm giác như có ai đó đi vào, em muốn lên tiếng gọi tiểu thư, lại bị người ta bịt chặt miệng... Sau đó, nghe giọng nói, mới biết được đó chính là... Đại thiếu gia, cả người đầy mùi rượu. Em muốn tránh thoát, nhưng lại không đẩy nổi. Hắn liên tục gọi tên tiểu thư, sau đó liền... Liền..." 

Ngọc Châu cũng không nhẫn tâm để nàng ấy kể tiếp, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cuối cùng... hắn có đạt được không?" 

Về vấn đề nam nữ, Giác nhi ngược lại cao hơn Lục cô nương một ít, bởi vì đôi khi nàng ấy đến nhà bếp hỗ trợ, thi thoảng cũng nghe được đôi lời tán gẫu thô tục giữa bác đầu bếp và ma ma về chuyện chăn gối, nên bây giờ nàng rất thành thật trả lời: "Có bị hắn kéo váy xuống, nhưng cũng chưa đạt được mục đích. Chỉ là, tay hắn sờ soạng khắp nơi..." 

Ngọc Châu mím môi: "Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, không có việc gì là được rồi. Tối nay em muốn ăn gì? Ta sẽ sai người chuẩn bị, em cứ ăn thỏa thích, ăn xong rồi ngủ cùng với ta." 

Vì thế Ngọc Châu kêu Cẩm Thư mang lên một ít điểm tâm ngọt và trái cây tươi cho Giác nhi ăn. 

Tuy Giác nhi bị dọa cho khiếp sợ, nhưng tính cách của nàng ấy vẫn còn rất trẻ con, thấy những chiếc bánh ngọt tinh xảo bày ra trước mắt, nhất thời không kìm miệng được. Khi đang phồng mang trợn má nhét đầy một miệng bánh, đôi mắt Giác nhi vẫn lượn vòng vòng quanh người Ngọc Châu, nàng ấy miễn cưỡng nuốt đồ ăn xuống rồi lo lắng hỏi: "Lục cô nương, ngài thì sao? Có bị Nghiêu thiếu kia làm gì lỗ mãng..."

Ngọc Châu lại nhét thêm một miếng bánh táo vào miệng Giác nhi: "Mau ăn đi, ở địa bàn của người khác mà còn dám nói lung tung thế à!"

Sau khi ăn xong, Ngọc Châu liền kéo Giác nhi đi rửa mặt, rồi hai chủ tớ cùng leo lên giường ngủ. 

Do biệt quán nằm ở ven hồ, nên gió đêm thổi vào vô cùng lạnh lẽo, vì vậy lúc ngủ, Giác nhi ôm chặt lấy cánh tay của Lục cô nương, đánh một giấc no say.

Nhưng Ngọc Châu lại trằn trọc không thôi, cứ nghĩ đến cục diện rối loạn mà ngày mai nàng phải đối mặt, trong lòng liền rầu rĩ thẫn thờ.

Lần này đại ca nhất thời say rượu làm mất đức hạnh, náo loạn lên quan trên, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ gì trôi qua, đến lúc đó e là dưỡng mẫu sẽ đến tìm nàng gây chuyện, mà ngũ tỷ với cha nhất định sẽ khuyên nàng lên quan trên để hủy án, giữ lại thanh danh cho Tiêu Sơn...

Lòng dạ nàng xưa nay tinh tế, những điều cố kỵ hiển nhiên nhiều hơn người bình thường, nên tuy nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho thoải mái, nàng lại không tài nào ngủ say được. Vì vậy, sáng hôm sau khi rời giường, dưới mắt nàng hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.

Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang định thay lại bộ đồ của mình, thì Cẩm Thư đến báo cho nàng biết, Nghiêu Thái úy đã sai người suốt đêm chuyển hết mọi vật phẩm của nàng đến biệt quán này. 

"Vì Thái úy phải lâm triều, nên đã đi từ sáng sớm. Do sắp tới triều đình sẽ xuất binh, nên mấy ngày tới không thể đến biệt quán thăm tiểu thư được. Nhưng Thái úy đã căn dặn, tiểu viện kia lắm người nhiều mắt, mà tường viện lại
không đủ cao, Lục tiểu thư chỉ mang theo một nha hoàn sống một mình ở đó quả thực không ổn, vì vậy cho tiểu thư mượn biệt quán này để ngài ở tạm. Người hầu ở đây, tiểu thư có thể tùy ý sai bảo, nếu thiếu gì thì chỉ cần mở miệng phân phó là được."

Ngọc Châu nghe xong, trầm mặc một hồi rồi nói: "Vậy xin làm phiền."

Đợi Cẩm Thư ra ngoài, Giác nhi nóng vội nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, sao ngài ở lại đây được? Thái úy kia... rõ ràng là muốn lầu vàng giấu ngọc!"

Ngọc Châu nhìn xung quanh, rường cột chạm trổ, màn nhung chăn gấm, vô cùng hoa lệ, khẽ cười khổ: "Ít nhất, điều mà Thái úy đại nhân muốn, ta có thể cho được. Hai ta không ai nợ ai, ngược lại cũng gọn ghẽ..." 

Lời nói này như xát muối vào lòng Giác nhi, ông trời thật sự rất bất công với vị tiểu thư xinh đẹp khéo léo nhà nàng, tiểu thư vốn nên nhận được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này... 

Nhưng niềm thương cảm của Ngọc Châu cũng không kéo dài quá lâu. Nơi đây ngoại trừ cột ngọc xà cao, cẩm y ngọc thực, thì cũng có thứ khiến nàng trầm mê đến mức không thể tự kiềm chế. 

Trong biệt quán này có bố trí một xưởng dành riêng cho việc khắc ngọc, món lớn món nhỏ không thiếu thứ gì, cũng không biết Thái úy đã tìm ai đến bày bố cho xưởng này, mà có vài dụng cụ mài đá khắc ngọc rất kỳ lạ, thậm chí ngay cả Ngọc Châu cũng chưa thấy bao giờ. Phải sử dụng thế nào, đương nhiên cần phải để tâm cân nhắc một phen. 

Chỉ trong phút chốc nàng đã đắm chìm trong khu xưởng nho nhỏ ấy, cảm giác như đang sống ở cõi tiên, mặc kệ thời gian nơi phàm trần vẫn lao vun vút như con thoi, đối với Ngọc Châu cũng chỉ như một cái nháy mắt.

Nhưng Nghiêu Thái úy thân ở triều đình, liên tục nghị sự ba ngày không được về, nhưng cơ thể thì lại bị lún sâu trong chốn phàm trần ấy, sống một ngày mà có cảm giác như đã trôi qua cả một năm, ngay cả trong buổi lễ đại điển Thánh thượng sắc phong công thần cũng thoáng thất thần. 

Lần này có hai người được phong tước Hầu. Một người là Phủ Viễn tướng quân Ôn Tật Tài với quân công hiển hách, được phong làm Trung Liệt hầu của Đại Ngụy, ban cho trăm dặm thực ấp, ngược lại cũng xứng đôi với cái danh Phò mã tôn quý kia. 

Người còn lại chính là Bạch Thủy Lưu, con trai của Bạch Thừa tướng, năm nay cũng mới hai mươi, cũng là người thứ hai được phong Hầu trong độ tuổi thiếu niên sau Nghiêu Mộ Dã.

Từ sau khi Nghiêu gia đấu ngã Viên gia, thế đứng tại triều đình có thể nói là không ai vượt qua được, nhưng một gia tộc chiếm lĩnh dù gì cũng sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, khó tránh khỏi sẽ bị sa vào vết xe đổ của Nghiêu gia lúc trước, từ từ suy thoái. 

Đối với việc Bạch gia hiện tại nổi trội lên, vì đó cũng là thế gia vùng Giang Nam, nên Nghiêu gia cũng ngầm đồng ý, thậm chí còn hơi nâng đỡ.

Dù sao mẫu thân của Nghiêu Mộ Dã là con gái Bạch gia, tính ra hắn chính là biểu huynh đệ với đường kim Bạch Thừa tướng. Hai nhà làm thông gia đã mấy năm, quan hệ đan xen rắc rối, vinh họa đều liên quan. Lần này công tử của Bạch gia nhờ xử lý chuyện lũ lụt tại Giang Tây lập được kỳ công nên được phong Hầu, quả thực đáng mừng biết bao.

Sau khi lễ đại điển hoàn thành, Bạch gia đương nhiên muốn mở tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè để cùng chung vui. 

Lúc quần thần đang ào ào đổ ra ngoài, Bạch Thủy Lưu liền cười mời Nghiêu Thái úy cùng nâng chén suốt đêm.

Xưa nay, Nghiêu Thái úy không có nhiều bạn tốt, mà vị thế giao Bạch Thủy Lưu tài hoa hơn người này chính là một trong số hiếm ấy, không thể chối từ, đành gật đầu đồng ý.

Bạch gia ngụ tại ngõ Nam, cách Nghiêu gia không xa, lúc Thái úy xuống xe ngựa, đã thấy trong ngõ chật ních những người và xe.

Nghiêu Mộ Dã lười đứng nhiều lời với đám quần thần, vừa xuống xe cũng không vào bằng cửa trước, mà quen thuộc đi vòng ra cửa hông, băng qua hoa viên, tiến thẳng vào thư phòng của Bạch Thủy Lưu. 

Bạch công tử vẫn thường hay tiếp đãi bạn tri kỉ trong thư phòng này, không có trưởng bối đồng liêu bên cạnh, cùng nhau tán gẫu vài chuyện, vô cùng thích ý. 

Nhưng khi hắn mang theo gã hầu đi đến đình trong hoa viên, liền thấy một bóng dáng thướt tha xinh đẹp đứng cạnh núi giả. Dung mạo nàng ấy không tầm thường, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu thư khuê các nhã nhặn. Khi thấy được thân ảnh của Nghiêu thiếu, ánh mắt nàng ấy sáng lên, khẽ thi lễ với Nghiêu thiếu: "Nhiều ngày không gặp Quân, chẳng hay quân có an khang không?"

Nữ tử này không phải ai khác, chính là con gái của Bạch tướng, muội muội của Bạch Thủy Lưu -- Bạch Thanh Nguyệt. Nếu truy cứu kỹ càng, thời thiếu niên Nghiêu thiếu cũng từng tự tay ôm vị thiên kim nhà biểu cữu khi nàng ta còn đang nằm trong tã lót. Tuy không cùng nhau chơi đùa kết thành thanh mai trúc mã, nhưng khi thời Bạch Thủy Lưu còn nhỏ, đi ra ngoài chơi cũng thường hay dắt theo tiểu muội nhỏ nhắn này.

Nếu nói rằng, một ngày nào đó hắn sẽ phải cưới vợ, thì Bạch tiểu thư đã trổ mã càng lúc càng yểu điệu xinh đẹp, biết chuyện biết điều trước mặt đây cũng có thể miễn cưỡng coi là lọt mắt.

Trước khi rời kinh, Nghiêu Mộ Dã từng lén lút thư từ qua lại vài lần với Bạch tiểu thư, cũng sinh ra một vài câu chuyện mờ ám. Đáng tiếc, vào lần say rượu dẫn họa trong cung yến hôm ấy, Quan Dương công chúa đã bị hắn lạnh nhạt lâu mà sinh lòng ghen tỵ, mua chuộc thị vệ, vào trong Noãn các đeo lên cho hắn món đồ phóng đãng quỷ quái kia, định nhờ vào chuyện đó mà ép hắn cầu cưới, quả thực đã tặng cho hắn hơn một tháng trời phiền não. 

Đầu óc của Hoàng đế cũng bị ngâm nước trương cả lên rồi, nên mới tùy theo ý muốn của muội muội vọng tưởng hạ chỉ đính hôn. Kết quả Thánh chỉ vừa được viết ra, mực còn chưa khô, tấu chương xin từ quan của Nghiêu thiếu đã nằm an vị trên long án, dứt khoát bỏ đi mất tung mất tích, bỏ lại một đống những vụ việc sứt đầu mẻ trán nơi biên cương cho Thánh thượng an hưởng, còn mình thì đi du lịch một vòng Tây Bắc, thuận thế điều tra tình hình bố trí quân sự nơi biên cương Tây Bắc, chuẩn bị hết những thứ thiết yếu cho tính toán sau này.

Trì hoãn một thời gian dài, một chút ý ái muội vừa sinh ra với tiểu thư của Bạch gia cũng theo đó phai nhạt đi rất nhiều. Nay gặp lại nàng ấy trong hoa viên, mỹ nhân vẫn kiều diễm như trước, nhưng Nghiêu thiếu lại lười biếng, không có lòng đi trêu chọc, chỉ trả lời một câu: "Vẫn an khang, cảm ơn Bạch tiểu thư quan tâm." Sau đó lập tức rời đi không chút do dự.

Thời gian qua Bạch Thanh Nguyệt phải dựa vào vài bức thư của Nghiêu lang để giải bớt nỗi tương tư trong lòng. Tuy Nghiêu lang đã hồi kinh từ rất lâu, nhưng lại chưa từng được gặp. Ngay cả mấy ngày trước đây, nàng theo mẫu thân đến Nghiêu phủ làm khách, cũng chỉ gặp được Nghiêu phu nhân cùng Nghiêu tiểu thư thôi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Quân đâu cả.

Cho nên lần này, nàng nghe nói Nghiêu lang sẽ đến đây làm khách, biết rõ với tính cách của hắn, nhất định sẽ không chịu vào bằng cửa chính, liền đứng đợi ở hoa viên này từ sớm. Quả nhiên, trời không phụ lòng người, một hồi cực nhọc cũng đổi được lần gặp mặt này. 

Cách biệt mấy tháng, vẻ tuấn mỹ của Nghiêu lang cũng không vì gió bão ác liệt chốn Tây Bắc mà giảm bớt chút nào, vẫn dáng vẻ tuyệt trần ấy, tóc cài ngọc quan, tay áo rộng khẽ phất phới, mắt phượng mũi cao, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã bị hớp hồn không nỡ dời mắt. 

Nhưng thái độ lãnh đạm của hắn lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Bạch tiểu thư, trong khoảnh khắc nàng chỉ còn biết đứng ngây người, đôi mắt ảm đạm, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi xoay người lặng lẽ rời đi. 

Về phần Nghiêu thiếu, đi thẳng tới thư phòng, chỉ thấy Bạch Thủy Lưu vừa được phong làm Trí Dũng hầu đang ngồi uống rượu với Quảng Tuấn vương Dương Tố. 

Mà ngoại trừ hai người này, còn có một người khác cũng đang ngồi đó, thoạt nhìn tuổi không quá ba mươi, nhã nhặn có lễ, dáng vẻ hết sức ngượng ngập. 

Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Mộ Dã đến, liền cười cười tiến cử người nọ với hắn: "Nghiêu nhị, thời gian trước ngươi muốn ta tìm giúp ngươi những dụng cụ khắc ngọc cao cấp, cũng chính nhờ vị nội giám Phạm đại nhân này ra tay giúp đỡ một phen. Lần này nghe nói ngươi muốn xây dựng thêm một biệt viện, muốn tìm người giỏi tay nghề, vậy thì không thể không làm phiền vị Phạm đại nhân đây!" 

Phạm Thanh Vân vội vàng đứng dậy hành lễ với Nghiêu thiếu, nói: "Hạ quan là Phạm Thanh Vân, bái kiến Thái úy đại nhân!" 

Nghiêu Thái úy không quá để ý, chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, không biết kẻ này có bản lĩnh gì mà có thể xưng bạn gọi bè ngồi cùng một nơi với Quảng Tuấn vương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp