Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 21


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu bị hỏi thoáng sửng sốt, tức thời khẽ gật đầu.

Lập tức thấy thiếu nữ kia nhất thời cười
cong cong đôi mắt hạnh. Mà Nghiêu
thái úy lúc này lại có hưng trí lục tìm
lại lễ nghi phòng nhã thỏa đáng, kêu
Vương phu nhân cùng Ngọc Châu phu
nhân đứng dậy, lại sai thị vệ đem ghế
ngồi của các nàng dịch lên phía trước
một chút, gần lại cũng tiện bề nói
chuyện.

Nhưng như thế, ngược lại làm Ngọc
Châu không tiện dẫn mẫu thân cũng ngũ
tỷ mau chóng rời khỏi. Mà Tiêu Trân
Nhi là vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, sau
khi chủ động thi lễ với Nghiêu Thái Uý,
lập tức dặn dò nha hoàn đem ghế ngồi
của nàng hơi nhích về phía trước một
chút.

Vương phu nhân nhìn thái úy chịu cho
nhà mình vài phần thể diện, trong lòng
cũng buông lỏng vài phần, nhưng chính
bà cũng hoàn toàn không có ý định kết
giao gì với nhân vật cao sang như
Nghiêu Thái Uý, nên cũng không có
chuyện gì đáng nói, lại thêm vị quý
nhân này toàn thân khí thế bức người,
ép tới khiến phu nhân nhất thời khó thở,
không thể tìm ra được câu gì để bắt đầu
câu chuyện.

Thái úy lúc này lại rất lịch thiệp, biết
thông cảm cho người khác, chủ động mở
miệng nói: "Hôm nay rảnh rỗi, tại hạ
liền dẫn theo muội muội ra ngoài giải
sầu, hôm qua muội muội của tại hạ thấy
chiếc vòng tay mà Thụy Quốc phu nhân
đang đeo vòng, cực kì thích kiểu dáng
đó, nên dò hỏi mới biết chính là tuyệt
tác của Lục tiểu thư. Tiểu hài tử không
hiểu chuyện cũng muốn có một đôi, vẫn
tưởng rằng đến cửa hàng tìm thì sẽ có
thể tìm được kiểu dáng gần như vậy, ai
ngờ đi mấy cửa hàng rồi cũng tìm
không được, lúc này lại nghe được tên
họ của Lục tiểu thư, trong lòng quá đỗi
vui mừng, nên lời nói có chút đường đột,
mong Lục tiểu thư thứ lỗi."

Vương phu nhân vừa nghe như thế,
nhất thời tìm được cơ hội nói chuyện,
liền nói: "Nếu Nghiêu tiểu thư đã thích,
chỉ cần gọi Ngọc Châu làm một đôi
mang đến tặng cho Nghiêu tiểu thư là
được, cần gì phải phí công tìm kiếm như
vậy."

Nghiêu tiểu thư vừa nghe như thế, lập
tức nhỏ giọng nói: "Nếu Lục tiểu thư
chịu thi triển tuyệt kỹ, giúp ta chạm
khắc một đôi, ta tất nhiên là vô cùng
cảm kích."

Những lời Nghiêu thái úy vừa nói ban
nãy cực kì lễ độ nhã nhặn, hắn biết rõ
vòng ngọc kia chính là thiết kế độc nhất
vô nhị của Ngọc Châu, cũng không hề
phái người đến sai nàng tạo hình, mà tự
mình phí công tìm, trong lời nói này gần
như đầy ẩn ý như xa cách, không muốn
liên quan gì đến Ngọc Châu, nhưng
Nghiêu tiểu thư thì ngược lại, đầy thật
tình hồn nhiên, những lời nàng ấy nói ra
với Ngọc Châu tràn đầy ý thưởng thức.

Ngọc Châu lại biết rất rõ vị nào đó nói
vô cùng bâng quơ như không để ý,
nhưng thực ra tính tình ẩn bên trong lại
cực kì không tốt. Nên cũng không tiện
làm mất mặt Thái Uý đại nhân trước
mặt mọi người, chỉ khẽ cười, nói: "Nếu
Nghiêu tiểu thư đã thích, thì Ngọc Châu
nào dám từ chối không làm, nhưng tay
của tiểu thư nhỏ xinh, đầu khổng tước
kia kiểu dáng khá to, không qua thích
hợp với hình dáng tay tiểu thư, mấy hôm
trước Ngọc Châu rảnh rỗi nên đã chạm
được một đôi vòng ngọc khá tốt, rất
thích hợp với tiểu thư, nếu tiểu thư
không chê, có muốn xem thử hay không?"

Nghiêu tiểu thư bấy giờ cũng thấy nẹp
trúc trên tay của Ngọc Châu, thầm biết
tay nàng đã bị thương, cũng không tiện
ép buộc nàng chạm khắc đôi khác cho
mình, lập tức cười nói: "Nếu Lục tiểu
thư đã hào phòng chịu nhượng lại thứ
mình yêu thích thì đương nhiên quá tốt
rồi, ta sai người đến phủ của ngươi lấy có được không?"

Lúc nàng cùng tiểu thư Nghiêu gia nói
chuyện, vị Nghiêu thiếu kia cũng không
lên tiếng nói thêm gì, vẻ mặt bình tĩnh,
thỉnh thoảng khi ánh mắt lướt qua
gương mặt đang nói chuyện của Ngọc
Châu, tầm mắt cũng sẽ dời đi rất nhanh.

Sau khi ước định như vậy, Ngọc Châu cũng tìm được lý do đàng hoàng, để chào từ biệt cùng Thái úy đại nhân.

Vương phu nhân ra khỏi Duyệt bảo trai, thở phào một hơi thật dài, đợi đến khi xe ngựa đi đến chợ mới dám vỗ ngực than: "Từ lâu đã nghe danh tiếng cao quý hiển hách của Nghiêu gia, con cháu cũng đều là cao không thể với tới, xem ra lời nói không phải giả, nếu cùng loại nhân vật như bọn họ nói nhiều hơn vài câu, thật sự sẽ mất thở mà chết mất thôi." 

Tiêu Trân Nhi có thể chiêm ngưỡng Nghiêu nhị thiếu hào hoa phong nhã, danh chấn kinh thành ở cự ly gần như thế, đã cực kì thoả mãn, gương mặt ửng đỏ nói: "May mắn được đến kinh thành gia tăng kiến thức, hôm nay mới biết thế nào là mỹ nam tử phong thái nhanh nhẹn!" 

Vương phu nhân nghe xong dùng ngón tay điểm vào cái trán của nữ nhi, hung hãn nói: "Cho dù người ta có là đại mỹ nam tuyệt thế gì chăng nữa cũng không có một chút liên qua gì đến con! Ta đã thay cha con liên lạc với bạn cũ ở kinh thành, giới thiệu cho con một người thích hợp, nếu có gia cảnh giàu có, ổn trọng thành thật, liền sẽ lập tức đính thân. Nếu con sa vào mê chướng, yêu thương vị Thái Uý đại nhân cao cao tại thượng đó, ta sẽ lập tức nói với cha con, không cần lo lắng cho con nữa! Trực tiếp đưa con đến am ni cô, dù sao cũng là gái ế lỡ thì gả không ra, mau đến chỗ bồ tát thắp hương tụng kinh để sám hối tội nghiệt mà con đã gây ra cho cha mẹ con!"

Tiêu Trân Nhi gần đây không thích
nghe nhất là ba từ "Gả không ra" đó,
liền tức giận nói: "Chẳng qua vừa mắt
nên liếc hơi nhiều để thưởng thức thôi,
con đâu phải người ngu ngơ si ngốc,
đương nhiên biết người như Nghiêu thái
úy chỉ cưới quý nữ nhà Vương Hầu,
hoặc hoàng gia công chúa! Mẫu thân
nhớ nói với cha là tìm cho con một anh
chàng tuấn tú nha!"

Ngọc Châu ở bên cạnh nghe ngũ tỷ nhà
mình vô tư nói kiểu háo sắc như thế làm
bật cười, lập tức bị Vương phu nhân
trừng mắt nhìn qua: "Còn con nữa, cả
đám đều không để cha mẹ bớt lo, Thái
Uý đã xem trọng tay nghề của con, con
đừng suốt ngày giả ngu mãi như thế,
nên tìm cách biểu lộ nhiều hơn, nếu có
cơ hội tiến cử ca ca con cho Thái úy là
tốt nhất, nếu ngài ấy chịu lên tiếng, thì
sai lầm vừa qua của Tiêu gia chúng ta
chắc chắn sẽ không bị truy cứu nữa.
Nếu nhà mẹ đẻ giàu có, sẽ cho con một
phần đồ cưới thật tốt, tương lai khi tái
giá đến nhà chồng mới cũng có thể
thẳng lưng mà sống, nói chuyện cũng có
khí thế hơn!"

Ngọc Châu nghe xong mỉm cười nói:
"Mẹ dạy rất phải, Ngọc Châu đã ghi
nhớ."

Vị Nghiêu tiểu thư kia xem ra cũng nôn
nóng, ngày hôm sau đã phái người đến
lấy vòng ngọc. Ngọc Châu lập tức mang
đến đôi vòng ngọc đã chạm sẵn của
mình. Đôi vòng ngọc này thân vòng nhỏ
nhắn, hoa văn cũng không nhiều, chỉ
chạm khắc những cánh hoa sơn trà,
thanh nhã phóng khoáng.

Đôi vòng tay này vốn khắc cho chính
nàng đeo, nhưng bởi vì đôi tay của
Nghiêu tiểu thư nhỏ gọn tương tự với
dáng tay của nàng, nên cũng thích hợp,
đỡ phải chạm khắc thêm vòng khác.
Nhưng bởi vì còn nợ Nghiêu thiếu vài
chiếc trâm ngọc, đây cũng là điều mà
Ngọc Châu luôn canh cánh trong lòng.
Tuy Nghiêu thiếu vô lễ trước, nhưng do
được tổ phụ dạy dỗ rất nghiêm túc, cẩn
trọng, Ngọc Châu một khi đã tiếp nhận
ngọc thô và đơn đặt hàng, thì nhất định
sẽ cố hết sức để hoàn thành, lúc này
dưới sự trợ giúp của Giác nhi, đã đem
miếng ngọc liêu lúc trước tạo ra một
vài hình dạng đại khái.

Khi người hầu của nhà họ Nghiêu tới
lấy, Ngọc Châu cũng nhờ hắn chuyển
lời đến Thái Uý đại nhân rằng, mấy
chiếc trâm ngọc Nghiêu Thái Uý đặt đã
sắp xong, sẽ sai người đưa đến phủ
Nghiêu gia. Người hầu kia gật đầu
đồng ý, nhận xong vòng ngọc lập tức
rời đi.

Ngọc Châu mấy ngày nay đã điêu khắc
rất nhiều, cũng đi khắp phố lớn ngõ
nhỏ. Hôm nay, nàng đi dạo đến một cửa
hàng chạm ngọc, do một đệ tử chân
truyền của Phạm đại nhân mở, cuối
cùng nàng có thể thấy ngọc phẩm điêu
khắc của Phạm đại nhân trước khi làm
quan.

Bây giờ đường làm quan của Phạm đại
nhân đang rộng mở, đương nhiên sẽ
không dễ dàng tự mình cầm đao điêu
khắc, cho nên ngọc phẩm do ông ta tạo
ra được truyền lưu ở chợ ngọc sẽ rất
hiếm, giá tiền tất nhiên sẽ rất cao. Dựa
vào tạo hình ngọc phẩm của Phạm đại
nhân, có thể thấy được Phạm Thanh
Vân không hổ là học trò giỏi của phụ
thân, hoàn toàn kế thừa được tất cả
những điểm chạm trổ hoàn mỹ nhất của Viên
Trung Việt từ trên xuống dưới,
dựa theo những hiện vật đang được
trưng bày ở nơi đây mà nói, Ngọc Châu
tự cảm thấy hổ thẹn không bằng...

Ngay lúc Ngọc Châu xoay người muốn
rời đi, đột nhiên phát hiện ở một góc khó
có thể nhìn thấy của chiếc bình ngoc
dường như có cái gì đó hơi cộm lên,
nhìn lại thì thấy ở nơi gần đáy bình, có
một con cá vàng đang vẫy đuôi, nơi cộm
lên đó có thể xem như là bóng nước do
cá quẫy, nhưng Ngọc Châu lại biết, nếu
cẩn thận nhìn kĩ vào vòng tròn nhỏ đó,
sẽ thấy được một chữ "Châu".

Đó là bởi vì trước kia nàng ham chơi,
oán giận phụ thân không chịu chơi đùa
cùng nàng, luôn yêu ngọc khí còn hơn
yêu nàng, phụ thân nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng cười nói: "Tiểu Châu
Châu là máu thịt trong lòng cha, làm gì
có cái nào có thể so sánh được với con?"

Nói xong liền tiện tay ở trên ngọc khí điêu khắc một hạt châu nhỏ xinh, sau đó khắc thêm chữ "Châu" thật nhỏ lên trên đó, lúc đó khiến nàng vỗ tay cười to. 

Từ đó về sau, mỗi lần khi phụ thân điêu khắc ngọc khí, đều sẽ khéo léo lưu lại một chữ châu nho nhỏ trên ngọc phẩm do chính ông chạm khắc, đây là ước định bí ẩn của nàng cùng phụ thân. Ngoài nàng cùng phụ thân, sẽ không có người nào biết... 

Mà bây giờ, cái bình này có tên họ "Phạm Thanh Vân" chạm ở phía trên ngọc, rõ ràng có một chữ "châu" nho nhỏ... Ngọc Châu chăm chú nhìn thật lâu, đáy mắt không hề có một giọt lệ, nhưng trong lòng lại phừng phừng lửa giận —— Hồi trước, ngọc phẩm của phụ thân phần lớn đều để ở trong ngọc phường, cũng không biết Phạm đại nhân là nuốt sống bao nhiêu ngọc phẩm do chính tay phụ thân làm để mua danh chuộc tiếng? 

Tiểu nhị trong điếm nhìn thấy cô nương cực kì xinh đẹp vừa bước vào, nhất thời nhìn đến ngây người, thẳng đến khi sắc mặt cô nương kia đột nhiên lộ vẻ giận dữ, mới cất tiếng hỏi: "Thế nào? Tiểu thư không thích tác phẩm của Phạm đại nhân đích thân làm?" 

Ngọc Châu hít vào một hơi, không nói gì, buông mạng che mặt xuống rồi mang theo thị nữ vội vàng rời đi. 

Ngày mai là thọ yến của Thụy Quốc phu nhân, nàng lấy cớ muốn mua son bột nước mới ra ngoài, nên cũng phải nhanh chóng quay trở về. 

Đợi đến khi quay lại nơi ở tạm, cùng Vương phu nhân cùng Ngũ tỷ họp mặt, chuẩn bị cho buổi yến hội long trọng ngày mai. 

Nhị tỷ trong cung cũng nghe thấy tin tức phụ thân mẫu thân cùng bọn muội muội đến kinh thành, tuy rằng không được gặp, nhưng cũng sai người đưa tới một ít trang sức vật phẩm, đều là kiểu dáng trong cung, thật sự tinh xảo.

Vương phu nhân kêu nha hoàn vấn cho bà kiểu tóc đang lưu hành ở kinh thành, trên búi tóc cao cao cài thêm trâm ngọc, quả nhiên bớt chút dáng vẻ quê mùa của người Tây bắc, có vài phần tư thế của quý nhân trong kinh. Tiêu lão gia bên cạnh đang thưởng thức ấm trà mới mua, sau khi ngắm xong cứ mãi gật gù bảo rằng, nếu lỡ bị thổ phỉ cướp đi, chỉ riêng cái đầu của Vương phu nhân thôi cũng đã đáng giá ngàn vàng! 

Có hiệu quả rõ ràng như thế, Vương phu nhân vô cùng vui vẻ, liền kêu Ngũ cô nương cũng trang điểm theo kiểu dáng này, sau khi chọn lựa quần áo, trang sức xong thì cũng đã đến tối. 

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Vương phu nhân đã gọi hai nữ nhi dậy, rửa mặt chải đầu trang điểm. Tối hôm qua ma ma đã chuẩn bị sẵn nước nóng, dùng than để giữ độ ấm, chờ phu nhân và các tiểu thư khi ngủ dậy liền có thể dùng. 

Vương phu nhân sau khi mặc quần áo và trang điểm thoả đáng, liền chỉ huy nha hoàn dốc lòng trang điểm cho Ngũ tiểu thư. Yến hội lần này là nơi mà các quý nhân tập hợp, như vậy những thanh niên thiếu nữ để có thể chấm chọn làm người hôn phối cũng sẽ có nhiều, nếu nữ nhi trang điểm được nhiều người chú ý, sẽ có thêm nhiều mối lương duyên. 

Mà Ngọc Châu xưa nay không thích trang phục diễm lệ, nhưng yến hội như thế ăn mặc quá đạm mạc cũng không tốt, liền lựa chọn một chiếc áo màu vàng nhạt có thêu hoa văn, tay áo rộng phối hợp với váy dài màu hồng cánh sen, búi tóc cũng không cao ngất như Vương phu nhân, chỉ vấn gọn, không dùng trâm càu, chỉ dùng ngọc sơ để cố định búi tóc. 

Tiêu Trân Nhi thấy muội muội trang điểm kiểu này, lại có cảm giác phóng khoáng thanh nhã lạ thường, cảm thấy cực kỳ hâm mộ, cũng muốn trang điểm giống vậy, nhưng lại bị Vương phu nhân trừng mắt: "Dám tháo một cái trâm cài nào xuống thử xem? Hôm nay ngoan ngoãn đeo hết vào cho ta, đừng làm mất mặt nhà ta ở chốn hào môn quý trạch như thế!" 

Thụy Quốc phu nhân giao tế rộng rãi khắp nơi, thọ yến lần này tổ chức bên trong hoa viên của phủ trạch ở kinh thành. 

Kinh thành mấy năm gần đây thịnh hành việc lập hoa viên rộng rãi trong biệt phủ, nhà phú quý xây dựng ba bốn cái cũng là bình thường. Mà biệt viện của Thụy Quốc phu nhân này năm trước mới sửa xong, chăm sóc một năm, đến lúc hoa cỏ trong viện được nuôi trồng chỉnh tề, mới nhân lúc thọ yến mở ra, mời các vị thân bằng ngắm cảnh đánh giá. 

Vương phu nhân tuy rằng sinh ra trong phú hộ, nhưng cũng chưa từng gặp qua hoa viên sang quý khí thế như thế này? Lần này mượn danh nghĩa của Ôn tướng quân, mới có thể mở rộng tầm mắt, khi vừa bước vào lập tức trở nên rụt rè câu nệ, sợ lời nói cử chỉ của mình không đủ sẽ làm mất thể diện, lúc này lời nói lại không nhiều lắm. 

Thụy Quốc phu nhân đã được phu quân tận tình chỉ bảo, nên cực giỏi về cách tiếp đãi khách khứa, đắn đo quan tâm tân khách đúng mực, đem tân khách phân thành ba bảy loại, chia Nam Uyển, Bắc Uyển hai nơi khác nhau.

Một nơi là tiếp đãi thương nhân, nơi còn lại là các vị quan ở trong triều. Văn nhân nhã sĩ đều đã đến đông đủ, vương hầu quý tộc cũng đâu đã vào đấy. Mà đoàn người của Vương phu nhân đương nhiên là bị dẫn đến trong cùng của Tây uyển để ngắm cảnh, trong đó phần lớn đều là gia quyến của thương nhân phú hào trong kinh. Vương phu nhân tự giác thân phận của mình không thể so với người khác, thấp kém hơn mấy phần, nhất thời lơi lỏng cảm xúc, cùng mọi người ngắm cảnh hồ, cảnh đình viện, cảm tìm thoải mái vui vẻ cho bản thân. 

Đúng lúc này, có thị nữ quần áo hoa lệ đến truyền lời, chỉ nói Nghiêu tiểu thư mời Lục cô nương của Tiêu phủ tới Nam uyển một chuyến. 

Ngọc Châu liền đứng dậy theo thị nữ đi thẳng qua Nguyệt môn đến Nam Uyển. 

Ở trong Nam uyển đều là gia quyến sang quý của bậc vương hầu, mà Thụy Quốc phu nhân cũng đang ở trong viện này làm bạn với những nữ quyến khác đến làm khách, thấy Ngọc Châu từ nguyệt môn đi tới, liền cười hướng nàng gật đầu ý bảo nàng đến. 

Nhưng Nghiêu tiểu thư Nghiêu Xu Đình lại là người thoải mái hào phóng, nhìn thấy Ngọc Châu đến, liền đứng dậy tiếp đón, lôi kéo tay nàng, nhất quyết bắt nàng nhìn cổ tay của mình: "Lục tiểu thư thật đúng là một tài nữ, khéo tay chạm ra một chiếc vòng ngọc vừa ý với ta như thế này."

Một cánh tay mảnh khảnh được vòng ngọc làm nổi bật lên đường nét xinh đẹp đáng yêu, quả nhiên rất mê người.

Nhóm nữ khách đang có mặt ở đây đều thuộc hàng quyền quý, cực giàu có, yêu cái đẹp tận trong tim, nếu như Ngọc Châu chỉ là một nữ tử thương nhân tầm thường, chỉ sợ khó có thể cùng với các nữ tử này trò chuyện với nhau, nhưng sau khi nhìn đến vòng ngọc của Thụy Quốc phu nhân cùng tiểu thư Nghiêu gia, trong tâm liền hâm mộ không thôi, lại nhìn thấy vị Lục tiểu thư này toàn thân chỉ mang một chiếc vòng ngọc nhưng lại có phẩm vị không tầm thường, liền nhận định rằng đây là một nữ tử kỳ tài, vì thế ào ào cùng nhau bắt chuyện, muốn ủy thác nàng chạm giúp một hai kiện ngọc phẩm cho bản thân. 

Phía trước của Nam uyển này là một sườn núi cao, đấy cũng chính là Đông Uyển. Bởi vì là thọ yến của Thụy Quốc phu nhân, khách nam vốn không nhiều lắm, nhưng cũng có những quan viên có giao tình tâm đầu ý hợp với thị lang đại nhân đến chúc mừng. Cho nên thị lang đại nhân liền mở tiệc chiêu đãi nam khách ở nơi này, từ trên cao có thể nhìn xuống ngắm những hòn giả sơn, những suối nước lượn quanh và hoa đua nhau khoe sắc ở các Uyển khác. 

Nhưng cảnh ngắm từ xa dù có đẹp, nhưng sao có thể sánh bằng được chiêm ngưỡng tận mắt và ngửi tận tay. Nên các Vương tôn quý tộc tuy rằng thưởng cảnh uống rượu, nhưng tất cả ánh mắt đều nhìn lom lom về cảnh đẹp của Nam Uyển. 

Tam công tử của phủ Tĩnh Quốc Hầu Đại Ngụy không khỏi nghi hoặc nói: "Vị tiểu thư mặc bộ y phục màu nhạt đứng dưới kia là thiên kim nhà nào? Vì sao một tiểu thư duyên dáng hoa nhường nguyệt thẹn như thế mà tại hạ lại chưa từng gặp qua?" 

Ôn tướng quân cũng đang nhìn về phía dưới, mặc dù cách khá xa, chỉ có thể nhìn được hình dáng đại khái, nhưng vẻ đẹp tuyệt trần thoát tục như thế lại cực kì rực rỡ sao có thể không nhận ra, không khỏi đắc ý nói: "Nàng ấy chính là Hồng nhan mà tại hạ từng làm quen ở Tây Bắc, lần này mang nàng ấy đến kinh thành nhờ gia tỷ đánh giá." 

Nghe xong lời này, mọi người không khỏi cực kỳ hâm mộ Ôn tướng quân đã nhanh chân đến trước. Đúng lúc này, có người đi tới, giọng điệu lười nhác: "Không biết tướng quân sắp có việc vui, mỗ ở nơi này chúc mừng tướng quân trước." 

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêu thái úy trước nay lười xã giao, nhưng lần này lại chịu dời gót ngọc đến Đông Uyển này.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp